Chương 17: Triết Lý Tình Yêu Của Ôn Dịch Phàm.[ Vật Chất Là Vỏ Bọc Ngăn Cách Con Người...]
"Dinh Hy cậu nhiều lời quá, mở cửa cho tôi!""Ể, cậu ra lệch cho tôi?"Ôn Dịch Phàm trừng cặp mắt sắc lạnh, gằn giọng:"Mạc Dinh Hy, dẹp ngay cái tính nhây cho tôi!"...Sau khi Mạc Dinh Hy mở cửa cổng vào được biệt thự, Ôn Dịch Phàm ngã người nằm dài trên sofa hưởng thụ sự thoải mái. Ôn Dịch Phàm là con trai nhà giàu nên tất nhiên chăn êm nệm ấm luôn là chân ái, đâu thoải mái được với sofa cứng khừ đến điều hoà còn không có trong ngôi nhà cấp 4 mà Tiểu Mễ đang ở.Mạc Dinh Hy quan sát điệu bộ thoái mái hưởng thụ của Ôn Dịch Phàm, thầm nghĩ không lẽ Ôn Dịch Phàm bị ma nhập rồi. Phong thái lạnh lùng mà giờ nằm dài trên sofa cười tươi thế."Ôn Dịch Phàm gần một tháng rồi cậu đi đâu thế?"Ôn Dịch Phàm hoàn hồn, liếc mắt nhìn nét mặt nghiêm túc của Mạc Dinh Hy."Đại loại tôi đi du lịch."Mạc Dinh Hy nhếch môi: " Du lịch mà điện thoại mất liên lạc à?"Ôn Dịch Phàm đang say đắm trong tình yêu với mèo con Tiểu Mễ, tất nhiên không thể nói thật với Mạc Dinh Hy, dù sao thì một mình cô tiểu thư nhà giàu Chung Hân làm phiền anh cũng đủ mệt rồi. Giờ mà cho Mạc Dinh Hy biết thêm cái đuôi đeo bám nữa anh sẽ điên mất. Anh quyết định nói dối trắng trợn."Tôi bị mất điện thoại, ngủ khách sạn cao cấp vài hôm nên cần gì gọi cậu!""Cao cấp, thật không?""Thật!"Mạc Dinh Hy đảo mắt hết người Ôn Dịch Phàm, âu phục không được ủi thẳng, tóc tai thì lượm thượm, cơ thể thì không thoảng mùi nước hoa nam tính quen thuộc, mùi hương hay phất vào mũi anh mỗi lần tiếp xúc Ôn Dịch Phàm."Ôn Dịch Phàm cậu đang xạo tôi, người cậu tơi tả thế này sao qua mắt được tôi!"Ôn Dịch Phàm nghĩ thầm Mạc Dinh Hy quả thật có đôi mắt tinh tường. Không gạt được bèn lên giọng tổng tài quyền lực đàn áp."Mạc Dinh Hy, tôi thích ăn mặc sao thì kệ tôi, nhiều lời thì cút!""Này, cậu là đang thẹn quá hoá giận à?"Trúng tim đen Ôn Dịch Phàm cứng họng.Mạc Dinh Hy bỗng nhớ tới Chung Hân bèn nói:"Dịch Phàm mấy nay Chung Hân cũng tìm cậu đấy!""Ừ tôi biết!" Câu mà Ôn Dịch Phàm buột miệng nói ra khiến Mạc Dinh Hy kinh ngạc đến đơ người, Ôn Dịch Phàm bất giác thấy nét mặt Mạc Dinh Hy hiểu ra bản thân buột miệng nói điều cần dấu rồi."Không có ý tôi là con nhỏ tiểu thư đó lúc nào chả tìm tôi, cậu cũng biết mà!"Mạc Dinh Hy nghĩ cũng phải, trong ba đứa chơi với nhau từ bé đến lớn thì Chung Hân luôn quan tâm lo lắng cho Ôn Dịch Phàm hơn anh. Chung Hân đối xử với Ôn Dịch phàm rất ôn nhu nhưng với anh lại như chó với mèo đánh cắn."Ừ, Chung Hân thích cậu mà, bộ cậu không biết sao?""Ừ! tôi không có đần độn, sao lại không biết con nhỏ đó thích tôi, bởi thế tôi mới né gần chết đây!""Dịch Phàm tại sao cậu lại không thích Chung Hân?""Đơn giản không phải gu của tôi!""Chung Hân xinh đẹp, tiểu thư nhà giàu môn đăng hộ đối với cậu còn gì!""Dinh Hy, cậu không hiểu à, gu là phù hợp cảm xúc dần dần sẽ đồng điệu nhịp đập trái tim, vật chất là vỏ bọc ngăn cách con người với nhau thôi. Tôi không vì vật chất đó mà hủy hoại trai tim tôi đâu!"Mạc Dinh Hy khâm phục triết lý về tình yêu của Ôn Dịch Phàm, thiếu gia nhà giàu tính tình kiêu ngạo mà về phương tình cảm yêu đương lại quyết đoán đến thế."Ôn Dịch Phàm cậu thật sự khiến tôi tâm phục khẩu phục!""Tất nhiên rồi, mà cậu yêu Chung Hân đúng không?""Ơ...tôi..!""Tôi cái gì, cậu yêu Chung Hân cả thế giới ai chả biết, bám theo nhỏ đó ăn đòn miết, tôi nể cậu ở chỗ đó đấy! ha ha..!""Ôn Dịch Phàm cậu dám mỉa mai tôi!""Tôi nể thì nói nể mỉa mai cậu làm gì! Yêu vô thằng đàn ông nào mà không mặt dày trơ trẽn!"Mạc Dịch Hy đúng là không nói lại tổng tài bá đạo Ôn Dịch Phàm, miệng lưỡi lắt léo."Dịch Phàm 12 giờ trưa rồi cậu còn nằm dài ra đó hưởng thụ à! không tính thay đồ bẩn ra sao?"Ôn Dịch Phàm mải mê nằm tán gẫu mà quên mất cần thay đồ. Ở nhà Tiểu Mễ mặc đồ ngủ của Tiểu Mễ riết anh hết nhớ đồ con trai mặc ra sao luôn rồi."Ừ tôi quên mất, cậu ở đây mở tivi giải trí, tôi lên phòng tắm!"Mạc Dinh Hy chộp remote trên bàn bấm mở tivi đồng thời đáp lời:"Ừ!"