Chương 6
Tôi ủ rũ về nhà, tắt đèn đi ngủ rất sớm.
Đợi đến khi Lục Nghị nằm bên cạnh đã ngủ say, tôi mới chậm rãi ngồi dậy, cầm điện thoại ra khỏi phòng.
Đã mười giờ, tôi gọi cho Tống Dương nói rằng tôi muốn gặp cậu ta.
Tống Dương từng là cấp dưới của Lục Nghị, cũng là anh em tốt của anh.
Cậu ta nhận điện thoại, không thèm hỏi liền đáp ứng: "Chị dâu, để em chạy qua chỗ chị."
Tôi nháy mắt liền sững sờ, hình như rất lâu rồi tôi đã không liên lạc với họ.
Từ sau khi Lục Nghị qua đời, những người xung quanh anh đều cách tôi rất xa.
Mười phút sau, Tống Dương xuất hiện.
"Chị dâu, em và Trịnh Châu đều rất nhớ chị", ngoại hình cậu ta có chút mập lên, cười hì hì đến gần tôi, "Tụi em có đến tìm chị mấy lần, nhưng chú dì nói thân thể chị vẫn tốt, từ chối cho tụi em gặp chị."
Đang nói chuyện bỗng xung quanh nổi lên một cơn gió quỷ dị, cuốn lấy bụi đất và rác xung quanh bay khắp nơi, còn có một số bay cả vào miệng Tống Dương.
Cậu ta chật vật che miệng, bắt đầu điên cuồng ho khan.
"Thanh Thanh ngốc, làm ma không cần ngủ."
"Em cần gì phải làm vậy?", Lục Nghị xuất hiện bên cạnh Tống Dương, vỗ vỗ đầu cậu ta, "Em nhất định muốn biết?"
"Đúng", tôi nhìn anh, "Lục Nghị, chuyện của anh, dù tốt hay xấu em đều muốn ghi nhớ. Huống chi đây vốn là ký ức của em, em có quyền được biết."
Anh bình tĩnh nhìn tôi một lúc lâu, bất đắc dĩ thỏa hiệp: "Được, về nhà với anh."
Thẳng đến khi anh biến mất vào trong bóng đêm, Tống Dương mới ngừng ho khan.
Cậu ta khàn giọng hỏi: "Chị dâu, chị vừa mới nói chuyện với ai vậy?"
"À, vừa rồi đột nhiên có điện thoại", tôi đáp.
"A", cậu ta dừng lại một chút, sau đó trịnh trọng đặt một hộp giấy vào tay tôi, "Chị dâu, lẽ ra em cũng không nên quấy rầy chị, dù sao thằng khốn Từ Phong kia cũng đã nhận án t.ử hình rồi. Hơn nữa, anh Lục có một ít đồ để lại, em cảm thấy vẫn nên giao cho chị."
"Từ...... Phong?"
Vừa nghe thấy cái tên này, tôi liền cảm thấy buồn nôn.
Tôi cố nén cảm giác khó chịu, run rẩy mở hộp giấy ra.
Bên trong đặt một cái điện thoại di động cũ và một cái nhẫn kim cương.
Đầu tôi ong ong, trước mặt cảm giác trời đất quay cuồng.
"Chị dâu?"
"Chị đừng hù dọa em."
...
Đợi đến khi Lục Nghị nằm bên cạnh đã ngủ say, tôi mới chậm rãi ngồi dậy, cầm điện thoại ra khỏi phòng.
Đã mười giờ, tôi gọi cho Tống Dương nói rằng tôi muốn gặp cậu ta.
Tống Dương từng là cấp dưới của Lục Nghị, cũng là anh em tốt của anh.
Cậu ta nhận điện thoại, không thèm hỏi liền đáp ứng: "Chị dâu, để em chạy qua chỗ chị."
Tôi nháy mắt liền sững sờ, hình như rất lâu rồi tôi đã không liên lạc với họ.
Từ sau khi Lục Nghị qua đời, những người xung quanh anh đều cách tôi rất xa.
Mười phút sau, Tống Dương xuất hiện.
"Chị dâu, em và Trịnh Châu đều rất nhớ chị", ngoại hình cậu ta có chút mập lên, cười hì hì đến gần tôi, "Tụi em có đến tìm chị mấy lần, nhưng chú dì nói thân thể chị vẫn tốt, từ chối cho tụi em gặp chị."
Đang nói chuyện bỗng xung quanh nổi lên một cơn gió quỷ dị, cuốn lấy bụi đất và rác xung quanh bay khắp nơi, còn có một số bay cả vào miệng Tống Dương.
Cậu ta chật vật che miệng, bắt đầu điên cuồng ho khan.
"Thanh Thanh ngốc, làm ma không cần ngủ."
"Em cần gì phải làm vậy?", Lục Nghị xuất hiện bên cạnh Tống Dương, vỗ vỗ đầu cậu ta, "Em nhất định muốn biết?"
"Đúng", tôi nhìn anh, "Lục Nghị, chuyện của anh, dù tốt hay xấu em đều muốn ghi nhớ. Huống chi đây vốn là ký ức của em, em có quyền được biết."
Anh bình tĩnh nhìn tôi một lúc lâu, bất đắc dĩ thỏa hiệp: "Được, về nhà với anh."
Thẳng đến khi anh biến mất vào trong bóng đêm, Tống Dương mới ngừng ho khan.
Cậu ta khàn giọng hỏi: "Chị dâu, chị vừa mới nói chuyện với ai vậy?"
"À, vừa rồi đột nhiên có điện thoại", tôi đáp.
"A", cậu ta dừng lại một chút, sau đó trịnh trọng đặt một hộp giấy vào tay tôi, "Chị dâu, lẽ ra em cũng không nên quấy rầy chị, dù sao thằng khốn Từ Phong kia cũng đã nhận án t.ử hình rồi. Hơn nữa, anh Lục có một ít đồ để lại, em cảm thấy vẫn nên giao cho chị."
"Từ...... Phong?"
Vừa nghe thấy cái tên này, tôi liền cảm thấy buồn nôn.
Tôi cố nén cảm giác khó chịu, run rẩy mở hộp giấy ra.
Bên trong đặt một cái điện thoại di động cũ và một cái nhẫn kim cương.
Đầu tôi ong ong, trước mặt cảm giác trời đất quay cuồng.
"Chị dâu?"
"Chị đừng hù dọa em."
...