Chương 16: Chạm mặt bạn trai cũ
Bởi vì là ngày cuối tuần nên Thương Chiến Nam có nhiều thời gian dành cho Tố Cẩm Huyên hơn, sau khi rời nhà vợ anh không về nhà ngay mà dẫn cô vào trung tâm thương mại đi dạo.
Tố Cẩm Huyên không có ý kiến, để Thương Chiến Nam tùy ý nắm tay đi qua hết gian hàng này tới gian hàng khác.
"Em suy nghĩ về chuyện anh nói chưa?"
Tố Cẩm Huyên dừng bước, đôi mắt hơi ngước lên nhìn Thương Chiến Nam, nói ra ước mơ mà cô đã ấp ủ từ lâu:
"Em muốn mở cửa hàng mỹ nghệ."
Từ nhỏ Tố Cẩm Huyên đã có niềm yêu thích với đồ thủ công mỹ nghệ, cô luôn ao ước có một cửa hàng nho nhỏ trưng bày các vật phẩm thủ công tinh xảo, nhưng bố cô lại luôn cho rằng bán mấy thứ đó không đủ nuôi sống bản thân chứ đừng nói có tương lai, cho nên cô chỉ có thể tiết kiệm từng ngày chờ đủ vốn gây dựng sự nghiệp.
Thương Chiến Nam không phải là người chung chí hướng với Tố Cẩm Huyên nhưng anh lại là người có thể biến ước mơ của cô thành hiện thực.
Trong mắt Thương Chiến Nam một tia phản đối cũng không có, toàn bộ đều là nuông chiều vô điều kiện:
"Ngắm được chỗ nào chưa? Muốn anh tìm mặt bằng giúp không?"
Mặc dù Tố Cẩm Huyên không chịu thừa nhận nhưng cũng không thể phủ định Thương Chiến Nam đã làm cho mình cảm động.
Cô khẽ lắc đầu: "Em mở cửa hàng nhỏ thôi không nhất thiết phải ở trung tâm thành phố."
"Chọn được chỗ anh cùng em qua xem." Thương Chiến Nam dường như rất vui khi được nghe Tố Cẩm Huyên chia sẻ về dự định tương lai, cả quãng đường sau đó trên môi luôn hiện hữu nụ cười dịu dàng.
Dạo một vòng quanh trung tâm thương mại Thương Chiến Nam không mua bất cứ món đồ nào cho mình cả, nhưng hễ thấy cửa hàng bán túi xách hay quần áo là đều muốn dắt vợ vào lựa đồ.
"Vào chỗ này xem đi."
Tố Cẩm Huyên không phải là người quá cầu kỳ trong cách ăn mặc, với cô chỉ cần gọn gàng phù hợp hoàn cảnh là được, cho nên khác với những người phụ nữ khác tủ đồ của cô khá đơn điệu.
Thấy Thương Chiến Nam có ý muốn mua đồ cho mình liền từ chối:
"Em có nhiều rồi mà."
Thương Chiến Nam thân mật ôm vai Tố Cẩm Huyên nói nhỏ:
"Mặc để anh ngắm."
Tố Cẩm Huyên ngượng ngùng người khác nghe được huých cùi chỏ vào ngực Thương Chiến Nam làm bộ giận dỗi:
"Vô lại."
Thương Chiến Nam cười ngả ngớn nói ra mục đích thực sự của mình: "Bộ em mặc đi ngủ nhiều nút quá, tốt nhất là mua váy đi làm gì cũng tiện."
Lần này Tố Cẩm Huyên thực sự tức giận, hai môi mím chặt vào nhau trừng mắt với người đàn ông thiếu đứng đắn bên cạnh.
Thương Chiến Nam thấy vợ dỗi thì lại quay sang dỗ dành, hết ôm rồi hôn nỉ non:
"Vợ ơi anh sai rồi, nhiều nút thì nhiều nút em mặc sao cũng đẹp hết."
"Thương tổng."
Đúng lúc này Thương Chiến Nam nghe được có người gọi tên mình, anh ngẩng đầu đảo mắt tìm kiếm, nhưng đối tượng rơi vào trong mắt lại khiến sắc mặt anh tối đen.
Tổng giám đốc tập đoàn kỹ thuật Phong Luân dẫn theo một người đàn ông tới gần Thương Chiến Nam niềm nở chào hỏi: "Vị này là Thương phu nhân sao? Nghe đồn Thương tổng hết mực cưng chiều vợ hôm nay tận mắt chứng kiến quả thật còn hơn cả lời đồn."
Thương Chiến Nam bước lên trước một bước đem Tố Cẩm Huyên giấu sau lưng, miệng cười nhưng mắt không cười:
"Phong tổng cũng để ý mấy câu chuyện bát quái đó sao?"
Phong Khang nhún vai: "Tôi cũng là người thường mà, thích nghe những câu chuyện thú vị."
Nói xong ông ta quay sang trò chuyện cùng người bên cạnh: "Giám đốc Đổng chắc là biết Thương tổng chứ?"
"Đương nhiên ở Thịnh Đế ai mà chẳng được một lần nghe qua danh tiếng lẫy lừng của quý tử độc nhất nhà họ Thương."
Toàn bộ lời nói của Đổng Kiện Huân, có câu nào là không châm chọc cay cú? Anh ta thông qua ngôn từ gửi gắm nỗi oán hận ngút trời với Thương Chiến Nam.
Tố Cẩm Huyên nãy giờ đều cúi gằm đầu, vậy mà khi nghe được những lời này của anh ta cũng phải ngẩng đầu lên.
Cô không ngờ mình và Đổng Kiện Huân lại gặp nhau ở đây? Trong hoàn cảnh đến mở miệng chào nhau một câu thôi cũng khó khăn.
Nhưng hơn hết Tố Cẩm Huyên thắc mắc tại sao Đổng Kiện Huân lại đi cùng Phong Khang? Đã vậy hắn ta còn gọi anh là giám đốc? Không lẽ anh đã từ bỏ học vị thạc sĩ kinh tế ở trường đại học để đầu quân vào Phong Luân.
Nghĩ tới đây Tố Cẩm Huyên khẽ liếc mắt về phía Đổng Kiện Huân, vừa hay anh ta cũng đang thâm tình nhìn cô.
Cánh môi Tố Cẩm Huyên khẽ mấp máy thế nhưng không cách nào phát ra thành tiếng được, phải biết Thương Chiến Nam ghen tuông kinh khủng tới mức nào, cô chưa hẳn đã có ý gì nhưng vào mắt anh ta lại thành đưa tình thì sao?
Sau cùng Tố Cẩm Huyên quyết định mang theo câu hỏi không lời giải đáp chôn sâu trong lòng.
Thương Chiến Nam ôm chặt eo Tố Cẩm Huyên đánh dấu chủ quyền, thái độ ngông cuồng không coi Đổng Kiện Huân ra gì:
"Phong tổng hôm nay gặp anh ở đây chúng ta coi như có duyên, nhưng xin lỗi không thể tiếp chuyện, vợ tôi cô ấy muốn về nhà nghỉ ngơi rồi."
Dứt câu anh ta chẳng thèm để ý ánh mắt u ám của Phong Khang, hay thái độ phẫn nộ từ Đổng Kiện Huân cứ thế ôm Tố Cẩm Huyên đi qua chỗ hai người kia.
Đổng Kiện Huân lòng đầy lưu luyến ngoái đầu nhìn theo bóng dáng Tố Cẩm Huyên.
Bàn tay anh ta nắm chặt tự nhủ một ngày nào đó không xa nhất định đập nát bộ mặt ngông nghênh của Thương Chiến Nam.
"Giám đốc Đổng đi thôi, chờ cậu đáng bại Thương Dương rồi muốn phụ nữ thế nào mà chẳng được, cần gì vấn vương một người đã cũ?"
Phong Khang liếc Đổng Kiện Huân một cái rồi mất kiên nhẫn thúc giục.
Tố Cẩm Huyên không có ý kiến, để Thương Chiến Nam tùy ý nắm tay đi qua hết gian hàng này tới gian hàng khác.
"Em suy nghĩ về chuyện anh nói chưa?"
Tố Cẩm Huyên dừng bước, đôi mắt hơi ngước lên nhìn Thương Chiến Nam, nói ra ước mơ mà cô đã ấp ủ từ lâu:
"Em muốn mở cửa hàng mỹ nghệ."
Từ nhỏ Tố Cẩm Huyên đã có niềm yêu thích với đồ thủ công mỹ nghệ, cô luôn ao ước có một cửa hàng nho nhỏ trưng bày các vật phẩm thủ công tinh xảo, nhưng bố cô lại luôn cho rằng bán mấy thứ đó không đủ nuôi sống bản thân chứ đừng nói có tương lai, cho nên cô chỉ có thể tiết kiệm từng ngày chờ đủ vốn gây dựng sự nghiệp.
Thương Chiến Nam không phải là người chung chí hướng với Tố Cẩm Huyên nhưng anh lại là người có thể biến ước mơ của cô thành hiện thực.
Trong mắt Thương Chiến Nam một tia phản đối cũng không có, toàn bộ đều là nuông chiều vô điều kiện:
"Ngắm được chỗ nào chưa? Muốn anh tìm mặt bằng giúp không?"
Mặc dù Tố Cẩm Huyên không chịu thừa nhận nhưng cũng không thể phủ định Thương Chiến Nam đã làm cho mình cảm động.
Cô khẽ lắc đầu: "Em mở cửa hàng nhỏ thôi không nhất thiết phải ở trung tâm thành phố."
"Chọn được chỗ anh cùng em qua xem." Thương Chiến Nam dường như rất vui khi được nghe Tố Cẩm Huyên chia sẻ về dự định tương lai, cả quãng đường sau đó trên môi luôn hiện hữu nụ cười dịu dàng.
Dạo một vòng quanh trung tâm thương mại Thương Chiến Nam không mua bất cứ món đồ nào cho mình cả, nhưng hễ thấy cửa hàng bán túi xách hay quần áo là đều muốn dắt vợ vào lựa đồ.
"Vào chỗ này xem đi."
Tố Cẩm Huyên không phải là người quá cầu kỳ trong cách ăn mặc, với cô chỉ cần gọn gàng phù hợp hoàn cảnh là được, cho nên khác với những người phụ nữ khác tủ đồ của cô khá đơn điệu.
Thấy Thương Chiến Nam có ý muốn mua đồ cho mình liền từ chối:
"Em có nhiều rồi mà."
Thương Chiến Nam thân mật ôm vai Tố Cẩm Huyên nói nhỏ:
"Mặc để anh ngắm."
Tố Cẩm Huyên ngượng ngùng người khác nghe được huých cùi chỏ vào ngực Thương Chiến Nam làm bộ giận dỗi:
"Vô lại."
Thương Chiến Nam cười ngả ngớn nói ra mục đích thực sự của mình: "Bộ em mặc đi ngủ nhiều nút quá, tốt nhất là mua váy đi làm gì cũng tiện."
Lần này Tố Cẩm Huyên thực sự tức giận, hai môi mím chặt vào nhau trừng mắt với người đàn ông thiếu đứng đắn bên cạnh.
Thương Chiến Nam thấy vợ dỗi thì lại quay sang dỗ dành, hết ôm rồi hôn nỉ non:
"Vợ ơi anh sai rồi, nhiều nút thì nhiều nút em mặc sao cũng đẹp hết."
"Thương tổng."
Đúng lúc này Thương Chiến Nam nghe được có người gọi tên mình, anh ngẩng đầu đảo mắt tìm kiếm, nhưng đối tượng rơi vào trong mắt lại khiến sắc mặt anh tối đen.
Tổng giám đốc tập đoàn kỹ thuật Phong Luân dẫn theo một người đàn ông tới gần Thương Chiến Nam niềm nở chào hỏi: "Vị này là Thương phu nhân sao? Nghe đồn Thương tổng hết mực cưng chiều vợ hôm nay tận mắt chứng kiến quả thật còn hơn cả lời đồn."
Thương Chiến Nam bước lên trước một bước đem Tố Cẩm Huyên giấu sau lưng, miệng cười nhưng mắt không cười:
"Phong tổng cũng để ý mấy câu chuyện bát quái đó sao?"
Phong Khang nhún vai: "Tôi cũng là người thường mà, thích nghe những câu chuyện thú vị."
Nói xong ông ta quay sang trò chuyện cùng người bên cạnh: "Giám đốc Đổng chắc là biết Thương tổng chứ?"
"Đương nhiên ở Thịnh Đế ai mà chẳng được một lần nghe qua danh tiếng lẫy lừng của quý tử độc nhất nhà họ Thương."
Toàn bộ lời nói của Đổng Kiện Huân, có câu nào là không châm chọc cay cú? Anh ta thông qua ngôn từ gửi gắm nỗi oán hận ngút trời với Thương Chiến Nam.
Tố Cẩm Huyên nãy giờ đều cúi gằm đầu, vậy mà khi nghe được những lời này của anh ta cũng phải ngẩng đầu lên.
Cô không ngờ mình và Đổng Kiện Huân lại gặp nhau ở đây? Trong hoàn cảnh đến mở miệng chào nhau một câu thôi cũng khó khăn.
Nhưng hơn hết Tố Cẩm Huyên thắc mắc tại sao Đổng Kiện Huân lại đi cùng Phong Khang? Đã vậy hắn ta còn gọi anh là giám đốc? Không lẽ anh đã từ bỏ học vị thạc sĩ kinh tế ở trường đại học để đầu quân vào Phong Luân.
Nghĩ tới đây Tố Cẩm Huyên khẽ liếc mắt về phía Đổng Kiện Huân, vừa hay anh ta cũng đang thâm tình nhìn cô.
Cánh môi Tố Cẩm Huyên khẽ mấp máy thế nhưng không cách nào phát ra thành tiếng được, phải biết Thương Chiến Nam ghen tuông kinh khủng tới mức nào, cô chưa hẳn đã có ý gì nhưng vào mắt anh ta lại thành đưa tình thì sao?
Sau cùng Tố Cẩm Huyên quyết định mang theo câu hỏi không lời giải đáp chôn sâu trong lòng.
Thương Chiến Nam ôm chặt eo Tố Cẩm Huyên đánh dấu chủ quyền, thái độ ngông cuồng không coi Đổng Kiện Huân ra gì:
"Phong tổng hôm nay gặp anh ở đây chúng ta coi như có duyên, nhưng xin lỗi không thể tiếp chuyện, vợ tôi cô ấy muốn về nhà nghỉ ngơi rồi."
Dứt câu anh ta chẳng thèm để ý ánh mắt u ám của Phong Khang, hay thái độ phẫn nộ từ Đổng Kiện Huân cứ thế ôm Tố Cẩm Huyên đi qua chỗ hai người kia.
Đổng Kiện Huân lòng đầy lưu luyến ngoái đầu nhìn theo bóng dáng Tố Cẩm Huyên.
Bàn tay anh ta nắm chặt tự nhủ một ngày nào đó không xa nhất định đập nát bộ mặt ngông nghênh của Thương Chiến Nam.
"Giám đốc Đổng đi thôi, chờ cậu đáng bại Thương Dương rồi muốn phụ nữ thế nào mà chẳng được, cần gì vấn vương một người đã cũ?"
Phong Khang liếc Đổng Kiện Huân một cái rồi mất kiên nhẫn thúc giục.