Chương 27: Nói lời kết thúc
Dưới ánh mắt quạnh hiu của Thương Chiến Nam cánh môi Tố Cẩm Huyên vô thức mím chặt, tuy nhiên biểu hiện này của cô khác xa hoàn toàn với những lo lắng trong lòng anh, cô chỉ là đang cảm thấy Đổng Kiện Huân đã thay đổi.
Anh ta không còn là người đàn ông hiểu chuyện mà cô quen biết, thay vào đó biến thành một kẻ háo thắng.
Anh ta nói ra những lời kia nhằm mục đích gì đây? Muốn cuộc hôn nhân của hai người trở lên tồi tệ hơn chăng?
Nghĩ tới đây Tố Cẩm Huyên mới giật mình nhận ra người thay đổi dường như không phải chỉ mình Đổng Kiện Huân mà cả cô cũng vậy.
Cô đang sợ sao? Sợ những lời Đổng Kiện Huân vừa nói ra khiến Thương Chiến Nam buồn?
Tố Cẩm Huyên ngẩng đầu lén liếc nhìn Thương Chiến Nam một cái, lại không ngờ chạm phải ánh mắt âu sầu mờ mịt của anh.
Thương Chiến Nam bị phát hiện không hề cảm thấy chột dạ, ngược lại ánh mắt mỗi lúc một sâu bao lấy cơ thể Tố Cẩm Huyên.
Ngay lúc hai người chuẩn bị mở miệng nói với nhau điều gì đó, ngữ điệu vênh váo nắm chắc phần thắng của Đổng Kiện Huân lần nữa đuổi tới.
“Huyên em không cần phải sợ anh ta, giờ anh đã khác trước kia rồi anh ta không còn có thể dùng anh để ép buộc em được nữa.”
Thương Chiến Nam không muốn ở lại chỗ này nghe những lời làm ảnh hưởng tới tâm trạng nữa, dứt khoát mở cửa đưa Tố Cẩm Huyên lên xe.
Thế nhưng trái ngược với dáng vẻ muốn lập tức rời đi của Thương Chiến Nam, Tố Cẩm Huyên lại tỏ ra lưỡng lự.
“Chiến Nam em có thể nói với anh ấy vài câu được không?” Cô nắm lấy bàn tay anh nhẹ nhàng hỏi ý.
Thương Chiến Nam nghi hoặc nhìn vào bàn tay nhỏ bé trên tay mình, mặc dù rất không tình nguyện để vợ hàn huyên tâm sự với tình cũ, nhưng lại không có cách nào từ chối lời thỉnh cầu của cô được.
Thương Chiến Nam cụp mi: “Anh ở đây chờ em nhé?”
Tố Cẩm Huyên cười khẽ kéo bàn tay Thương Chiến Nam lên môi hôn xuống:
“Em đi nhanh thôi.”
Tố Cẩm Huyên cảm thấy Thương Chiến Nam quá đáng yêu rồi, anh đây là đang sợ bị cô đuổi về trước sao?
Sau khi xoa dịu ông chồng nhỏ mọn bằng những cử chỉ thân mật, Tố Cẩm Huyên mở cửa xuống xe đi về phía Đổng Kiện Huân.
Cô đã xác định cùng Thương Chiến Nam chung sống thì cũng nên nói rõ ràng với Đổng Kiện Huân tránh làm lỡ dở hạnh phúc của anh ấy.
Đổng Kiện Huân nhìn thấy Tố Cẩm Huyên đến gần thì mừng ra mặt, khuôn miệng cười rộ không khép được lại.
“Kiện Huân anh quên em đi, đừng vì em mà thay đổi nữa.”
Tuy nhiên anh ta chưa vui mừng được bao lâu đã phải nhận kết quả cay đắng.
Sắc mặt Đổng Kiện Huân co quắp lại: “Huyên ý em là sao?”
Tố Cẩm Huyên hơi cúi đầu, thanh âm áy náy cất lên: “Đến bây giờ mới nói lời kết thúc với anh là lỗi của em, Kiện Huân xin lỗi anh vì tất cả.”
Cuộc tình này từ đầu tới cuối là do cô phụ bạc anh, tất cả những oán trách cô xin nhận.
Cô có mạnh mẽ tới đâu suy cho cùng cũng là một người phụ nữ, không thể nào cưỡng lại được những ngọt ngào Thương Chiến Nam mang tới.
Đổng Kiện Huân không tin đây là lời nói ra từ đáy lòng Tố Cẩm Huyên, một mực cho rằng Thương Chiến Nam lại giở trò uy hiếp, ánh mắt căm hận liếc về chỗ chiếc xe:
“Huyên là hắn ta ép em nói những câu này phải không? Anh sẽ không bao giờ buông bỏ em.”
Tố Cẩm Huyên hít sâu một hơi, cô đang cố gắng lựa lời để tránh Đổng Kiện Huân tổn thương? Nhưng có lẽ cứ dây dưa thế này cũng không phải cách hay. Thôi thà cứ đau một lần rồi thôi, còn hơn âm ỉ qua từng tháng năm.
“Kiện Huân em sống cùng anh ấy rất tốt, em nghĩ cuộc đời này của em cũng chỉ cần có thế thôi không nên tham vọng quá nhiều, chuyện chúng ta đã là quá khứ rồi cứ để nó dừng lại ở đây thôi.”
Tố Cẩm Huyên nói nhiều như vậy nhưng Đổng Kiện Huân chỉ bắt được một trọng điểm duy nhất, bàn tay anh ta nắm chặt lại có phần ai oán nói:
“Em có tình cảm với hắn ta?”
Người con gái vì anh ta mà không màng sống chết tại sao có thể thay lòng nhanh tới vậy? Đổng Kiện Huân không thể nào chấp nhận được việc Thương Chiến Nam thế mà lại chiếm được trái tim Tố Cẩm Huyên.
“Em đã quên ngày đó từng hứa với anh mãi không thay lòng đổi dạ?”
Tố Cẩm Huyên bỗng im lặng, ngày đó khi đưa ra lời hứa kia trong lòng cô thực sự chỉ có duy nhất hình bóng của Đổng Kiện Huân, một chút trái lòng thôi cũng không tồn tại.
Từ mãi kia suy cho cùng cũng chỉ là câu nói trên đầu môi mà thôi, ai chẳng có mưu cầu được hạnh phúc?
Thương Chiến Nam là kẻ tệ bạc đi thì mọi chuyện đã khác, đằng này anh ấy lại quá tốt, tốt đến mức khiến trái tim cô trở nên mềm yếu.
“Kiện Huân xin lỗi.”
“Dù chúng ta không còn ở bên nhau nữa, nhưng em luôn mong anh sẽ được hạnh phúc, tạm biệt.”
Cô mong Đổng Kiện Huân sẽ hiểu những gì mình nói ngày hôm nay,
bọn họ có duyên nhưng không có phận, số phận ngay từ đầu đã định sẵn sẽ không thể nào có kết quả.
Kể cả cô không thay lòng thì con đường phía trước của hai người cũng rất gian nan, gia đình anh sẽ chấp nhận một người phụ nữ có một đời chồng như cô sao?
Không bố mẹ anh cực kỳ tự hào về người con trai tài giỏi này nhất định sẽ tìm mọi cách để phản đối, chọn cho anh một người con gái xứng đáng hơn.
Tố Cẩm Huyên nói xong liền xoay người đi lại chỗ người đàn ông nhỏ nhen nào đó.
Chỉ sợ cô còn đứng đó cùng Đổng Kiện Huân thêm một giây thôi Thương Chiến Nam sẽ nghẹn chết mất.
“Về nhà nhé?” Tố Cẩm Huyên ngồi vào trong xe, nén cười nói.
Thương Chiến Nam lần tới bàn tay Tố Cẩm Huyên nắm lấy sau đó mới cho chiếc xe di chuyển.
Tố Cẩm Huyên cảm nhận được bàn tay anh đang đổ mồ hôi, lòng đau xót hỏi:
“Anh không có gì hỏi em hả?”
Thương Chiến Nam trái lòng lắc đầu, anh hỏi cô sẽ nói sao? Thì cái gì cũng không biết còn đỡ đau lòng hơn.
Tố Cẩm Huyên biết tỏng Thương Chiến Nam đang nghĩ cái gì “xì” một tiếng rồi nhân lúc đèn đỏ nghiêng người thơm vào má chồng chủ động giải thích: “Em nói với anh ấy quên em đi.”
Hai mắt Thương Chiến Nam bỗng sáng lên quay đầu nhìn Tố Cẩm Huyên xác nhận.
Tố Cẩm Huyên mỉm cười: “Chiến Nam anh không tin em sao? Còn sợ em chạy mất nữa.”
Thương Chiến Nam kích động kéo Tố Cẩm Huyên vào lòng hôn sâu, bất chấp bảng điện tử chỉ còn lại mười giây nữa thì chuyển màu.
Anh không phải không tin cô, mà đang cần một lời ước hẹn.
Ai bảo trước nay cô không cho anh cảm giác được yêu, cho nên lúc nào cũng thiếu an toàn lo sợ mất đi.
Anh ta không còn là người đàn ông hiểu chuyện mà cô quen biết, thay vào đó biến thành một kẻ háo thắng.
Anh ta nói ra những lời kia nhằm mục đích gì đây? Muốn cuộc hôn nhân của hai người trở lên tồi tệ hơn chăng?
Nghĩ tới đây Tố Cẩm Huyên mới giật mình nhận ra người thay đổi dường như không phải chỉ mình Đổng Kiện Huân mà cả cô cũng vậy.
Cô đang sợ sao? Sợ những lời Đổng Kiện Huân vừa nói ra khiến Thương Chiến Nam buồn?
Tố Cẩm Huyên ngẩng đầu lén liếc nhìn Thương Chiến Nam một cái, lại không ngờ chạm phải ánh mắt âu sầu mờ mịt của anh.
Thương Chiến Nam bị phát hiện không hề cảm thấy chột dạ, ngược lại ánh mắt mỗi lúc một sâu bao lấy cơ thể Tố Cẩm Huyên.
Ngay lúc hai người chuẩn bị mở miệng nói với nhau điều gì đó, ngữ điệu vênh váo nắm chắc phần thắng của Đổng Kiện Huân lần nữa đuổi tới.
“Huyên em không cần phải sợ anh ta, giờ anh đã khác trước kia rồi anh ta không còn có thể dùng anh để ép buộc em được nữa.”
Thương Chiến Nam không muốn ở lại chỗ này nghe những lời làm ảnh hưởng tới tâm trạng nữa, dứt khoát mở cửa đưa Tố Cẩm Huyên lên xe.
Thế nhưng trái ngược với dáng vẻ muốn lập tức rời đi của Thương Chiến Nam, Tố Cẩm Huyên lại tỏ ra lưỡng lự.
“Chiến Nam em có thể nói với anh ấy vài câu được không?” Cô nắm lấy bàn tay anh nhẹ nhàng hỏi ý.
Thương Chiến Nam nghi hoặc nhìn vào bàn tay nhỏ bé trên tay mình, mặc dù rất không tình nguyện để vợ hàn huyên tâm sự với tình cũ, nhưng lại không có cách nào từ chối lời thỉnh cầu của cô được.
Thương Chiến Nam cụp mi: “Anh ở đây chờ em nhé?”
Tố Cẩm Huyên cười khẽ kéo bàn tay Thương Chiến Nam lên môi hôn xuống:
“Em đi nhanh thôi.”
Tố Cẩm Huyên cảm thấy Thương Chiến Nam quá đáng yêu rồi, anh đây là đang sợ bị cô đuổi về trước sao?
Sau khi xoa dịu ông chồng nhỏ mọn bằng những cử chỉ thân mật, Tố Cẩm Huyên mở cửa xuống xe đi về phía Đổng Kiện Huân.
Cô đã xác định cùng Thương Chiến Nam chung sống thì cũng nên nói rõ ràng với Đổng Kiện Huân tránh làm lỡ dở hạnh phúc của anh ấy.
Đổng Kiện Huân nhìn thấy Tố Cẩm Huyên đến gần thì mừng ra mặt, khuôn miệng cười rộ không khép được lại.
“Kiện Huân anh quên em đi, đừng vì em mà thay đổi nữa.”
Tuy nhiên anh ta chưa vui mừng được bao lâu đã phải nhận kết quả cay đắng.
Sắc mặt Đổng Kiện Huân co quắp lại: “Huyên ý em là sao?”
Tố Cẩm Huyên hơi cúi đầu, thanh âm áy náy cất lên: “Đến bây giờ mới nói lời kết thúc với anh là lỗi của em, Kiện Huân xin lỗi anh vì tất cả.”
Cuộc tình này từ đầu tới cuối là do cô phụ bạc anh, tất cả những oán trách cô xin nhận.
Cô có mạnh mẽ tới đâu suy cho cùng cũng là một người phụ nữ, không thể nào cưỡng lại được những ngọt ngào Thương Chiến Nam mang tới.
Đổng Kiện Huân không tin đây là lời nói ra từ đáy lòng Tố Cẩm Huyên, một mực cho rằng Thương Chiến Nam lại giở trò uy hiếp, ánh mắt căm hận liếc về chỗ chiếc xe:
“Huyên là hắn ta ép em nói những câu này phải không? Anh sẽ không bao giờ buông bỏ em.”
Tố Cẩm Huyên hít sâu một hơi, cô đang cố gắng lựa lời để tránh Đổng Kiện Huân tổn thương? Nhưng có lẽ cứ dây dưa thế này cũng không phải cách hay. Thôi thà cứ đau một lần rồi thôi, còn hơn âm ỉ qua từng tháng năm.
“Kiện Huân em sống cùng anh ấy rất tốt, em nghĩ cuộc đời này của em cũng chỉ cần có thế thôi không nên tham vọng quá nhiều, chuyện chúng ta đã là quá khứ rồi cứ để nó dừng lại ở đây thôi.”
Tố Cẩm Huyên nói nhiều như vậy nhưng Đổng Kiện Huân chỉ bắt được một trọng điểm duy nhất, bàn tay anh ta nắm chặt lại có phần ai oán nói:
“Em có tình cảm với hắn ta?”
Người con gái vì anh ta mà không màng sống chết tại sao có thể thay lòng nhanh tới vậy? Đổng Kiện Huân không thể nào chấp nhận được việc Thương Chiến Nam thế mà lại chiếm được trái tim Tố Cẩm Huyên.
“Em đã quên ngày đó từng hứa với anh mãi không thay lòng đổi dạ?”
Tố Cẩm Huyên bỗng im lặng, ngày đó khi đưa ra lời hứa kia trong lòng cô thực sự chỉ có duy nhất hình bóng của Đổng Kiện Huân, một chút trái lòng thôi cũng không tồn tại.
Từ mãi kia suy cho cùng cũng chỉ là câu nói trên đầu môi mà thôi, ai chẳng có mưu cầu được hạnh phúc?
Thương Chiến Nam là kẻ tệ bạc đi thì mọi chuyện đã khác, đằng này anh ấy lại quá tốt, tốt đến mức khiến trái tim cô trở nên mềm yếu.
“Kiện Huân xin lỗi.”
“Dù chúng ta không còn ở bên nhau nữa, nhưng em luôn mong anh sẽ được hạnh phúc, tạm biệt.”
Cô mong Đổng Kiện Huân sẽ hiểu những gì mình nói ngày hôm nay,
bọn họ có duyên nhưng không có phận, số phận ngay từ đầu đã định sẵn sẽ không thể nào có kết quả.
Kể cả cô không thay lòng thì con đường phía trước của hai người cũng rất gian nan, gia đình anh sẽ chấp nhận một người phụ nữ có một đời chồng như cô sao?
Không bố mẹ anh cực kỳ tự hào về người con trai tài giỏi này nhất định sẽ tìm mọi cách để phản đối, chọn cho anh một người con gái xứng đáng hơn.
Tố Cẩm Huyên nói xong liền xoay người đi lại chỗ người đàn ông nhỏ nhen nào đó.
Chỉ sợ cô còn đứng đó cùng Đổng Kiện Huân thêm một giây thôi Thương Chiến Nam sẽ nghẹn chết mất.
“Về nhà nhé?” Tố Cẩm Huyên ngồi vào trong xe, nén cười nói.
Thương Chiến Nam lần tới bàn tay Tố Cẩm Huyên nắm lấy sau đó mới cho chiếc xe di chuyển.
Tố Cẩm Huyên cảm nhận được bàn tay anh đang đổ mồ hôi, lòng đau xót hỏi:
“Anh không có gì hỏi em hả?”
Thương Chiến Nam trái lòng lắc đầu, anh hỏi cô sẽ nói sao? Thì cái gì cũng không biết còn đỡ đau lòng hơn.
Tố Cẩm Huyên biết tỏng Thương Chiến Nam đang nghĩ cái gì “xì” một tiếng rồi nhân lúc đèn đỏ nghiêng người thơm vào má chồng chủ động giải thích: “Em nói với anh ấy quên em đi.”
Hai mắt Thương Chiến Nam bỗng sáng lên quay đầu nhìn Tố Cẩm Huyên xác nhận.
Tố Cẩm Huyên mỉm cười: “Chiến Nam anh không tin em sao? Còn sợ em chạy mất nữa.”
Thương Chiến Nam kích động kéo Tố Cẩm Huyên vào lòng hôn sâu, bất chấp bảng điện tử chỉ còn lại mười giây nữa thì chuyển màu.
Anh không phải không tin cô, mà đang cần một lời ước hẹn.
Ai bảo trước nay cô không cho anh cảm giác được yêu, cho nên lúc nào cũng thiếu an toàn lo sợ mất đi.