Chương : 55
Đêm hôm sau, Nhan Nhược Bình đang đánh Tiến lên cùng Chu công thì bỗng nhiên mở mắt, nàng khéo léo đẩy nhẹ tay Lãnh Thiên ra, từ từ xuống giường bước ra khỏi phòng. Lãnh Thiên khi ấy hai mắt chậm rãi mở, thở nhẹ ra, nhàn nhạt lẩm bẩm:
“nàng lại là bực bội vì bị giam lỏng ở đây nên không ngủ được, lũ người đáng chết”
Quả đúng như lời Lãnh Thiên nói. Nàng là thật sự buồn chán quá, cư nhiên bốn ngày trôi qua, mà một chút động tĩnh cũng không có, chả biết cái bài Trương Mộng Đình rốt cục có tài cán điều tra thật hay không vậy. Nhan Nhược Bình phát tiết căm phẫn: “Chán thật là chán mà. Chán chết đi được, bụng lại no quá, không còn nhét nổi thức ăn, làm sao thanh tĩnh đây, chán quá aaaaaaaaaaaaaaaa. Làm sao đây, ước gì có mp4 ở đây, nhạc sẽ làm ta tốt hơn, ôi cái cổ đại chết tiệt, chán quá, ti vi không có, nhạc cũng không…..à há không có nhạc thì tự tạo ra nhạc”
Nói là làm, Nhan Nhược Bình rút Ngọc Tâm Tiêu ra, đặt nhẹ lên miệng, thổi lên một bài hát mà nàng lúc còn đi học thổi sáo vẫn hay thổi, đây vốn là mấy bài tủ của nàng mà Tiếng sao vang lên theo gió, réo rắt và chơi vơi, thanh thanh, ngọt ngào, vi vút, trầm bổng, len lỏi sâu vào tâm hồn người thưởng thức. Nhan Nhược Bình cảm thấy thổi một lần tâm vẫn chưa tịnh, từ bờ môi anh đào đỏ mộng, tiếp tục vang lên lần thứ hai. Nhưng một sự bất ngờ lớn. Trong đêm, một tiếng đàn tranh reo vang tựa như giọt nước rơi xuống sau đó bắn lên, hoặc một cơn mưa rào, những đợt sóng lăn tăn hay là một cơn lốc đầy sâu lắng, hoà cùng tiếng sáo vi vu của Nhan Nhược Bình. Điều ngạc nhiên là thanh âm đàn tranh lại hoà cùng một bài hát với âm điệu sáo của nàng tạo thành một thanh âm vô cùng thanh tao, cao nhã. (Bài hát: Nữ Nhi Quốc)
Thêm một ngày trôi qua, Nhan Nhược Bình vô cùng thích thú khi có người lại có khả năng hoà âm với nàng. Vốn ở hiện đại, nàng không thể thổi sáo chung với bất kì nhạc cụ nào, do không một ai có thể kết hợp thanh sắc với nàng, khiến nàng đang thổi tụt mất cả hứng. Cư nhiên nay lại tìm được một tri kỉ âm nhạc. Thật là tuyệt mà!!!! Nghĩ sao làm vậy, đêm đó, Nhan Nhược Bình lại rời khỏi phòng, phi thân lên mái nhà, cất cao tiếng sao bằng một bài hát khác. Bổn cũ soạn lại, nàng là thổi lần thứ nhất. Đến lần thứ hai tiếng đàn bắt đầu cất cao hợp xướng cùng nàng tạo nên một giai điệu sóng sánh ngập tràn dư vị. (Bài hát: Mãi mãi (sáo Flute) – Kim Tiểu Phương)
Như thường lệ, Nhan Nhược Bình cùng ngồi ăn cơm chung với tác phong “bao tử vạn tuế”, nàng ăn lấy ăn để, chỉ cần là ngon thì không ai dành lại nàng. Đang trên tinh thần sảng khoái ăn uống, hai chiếc đũa trên tay Nhan Nhược Bình lách cách rơi xuống mặt đất, nàng hai mắt mở trừng, cả người run lên, liên hồi thở dốc, hai tay siết chặt, trong chốc lát, từ miệng hộc ra một ngụm máu tươi, bật ngã về đằng sau. Lãnh Thiên hốt hoảng vươn hai tay đỡ nhanh lấy nàng. Biểu tình sự việc diễn ra quá nhanh, khiến y mặt tối sầm, từng trận từng trận lo lắng ập tới. Độc Nhẫn, Độc Kiêu, Hoạ Tâm cùng Cáo tinh lập tức dừng ăn, tiến bước theo chân Lãnh Thiên. Sắc mặt tất cả mọi người một mảnh trầm tĩnh, nớm nớp lo sợ khôn nguôi.
Lãnh Thiên ánh mắt ngập tràn lo lắng, cả đến thở y cũng không thể thở ra nổi. Y cẩn trọng bắt mạch giúp nàng. Mạch vẫn đập bình ổn nhưng sau liên tục hộc máu, chân tay lại co rút không yên.
“bị trúng độc hả?” – cáo tinh lo lắng hỏi, hi vọng có thể tìm rõ nguyên do
“không, lúc ăn ta kiểm tra rất kĩ, thức ăn bình thường” – Hoạ Tâm trả lời, bác bỏ nghi vấn
Nhan Nhựơc Bình nếu cứ liên tiếp nôn ra máu thì thật là mạng nhỏ sẽ chuẩn bị vong mà đi tìm tổ tông quá. Lãnh Thiên hàn khí bức bách toả ra sát khí nồng đượm mùi vị nguy hiểm chết chóc, y gầm lên:
“nếu nàng chết, ta sẽ để cả Đoạt Mạng sơn trang lót xác cho nàng đến địa ngục”
“hahaha, khí chất không tồi” – 1 thanh âm lạnh buốt tê người vang lên, dội thẳng vào căn phòng khiến mọi người kinh ngạc không thôi. Lãnh Thiên riết từng tiếng:
“kẻ nào?”
Thanh âm ấy lại cười thống khoái rồi lạnh nhạt nói: “nàng ta bị trúng Độc Thanh cầm, nội lực tổn thương và nguyên khí hư hao, dùng âm bổ – dương hoà cộng một bát dưỡng khí và bốn viên Thất Bạch thảo khi tỉnh, bảo nàng khoẻ lại đến nấu cho ta ăn” (fox: Thất Bạch thảo là bảy loại cỏ màu trắng trộn thành với liều lượng thích hợp *chớp mắt* các tềnh êu khỏi hỏi google ca, ta chế đó, hắc hắc ^.^)
Lời vừa dứt, một lọ sứ đã thẳng tắp hướng Lãnh Thiên nằm gọn vào lòng bàn tay của y. Sau đó liền không nghe thấy bất kì thanh âm nào khác. Y cảm thấy kẻ này nội công hẳn rất cao thâm khó đoán. Là cao thủ trong các cao thủ. Bất quá đó không phải là việc y cần quan tâm trước mắt. Y nhanh chóng đỡ Nhan Nhược Bình ngồi dậy và phân phó:
“ta sẽ truyền khí dương cho nàng, Hoạ Tâm ngươi truyền khí âm, truyền khoảng nửa canh giờ thì Độc Nhẫn và Độc Kiêu thay nhau điều áp nội lực, phục hồi nguyên khí, tiếp tục truyền khí âm cho nương tử”
“dạ rõ” – Độc Nhẫn, Độc Kiêu và Hoạ Tâm cùng nhau gật đầu
“còn ta?” – cáo tinh thấy mình không có được tích sự gì nên cũng không cam lòng
“ngươi có phép thuật, thay ta đi lấy cắp số thuốc dưỡng khí ở Dược phòng, tránh đừng để phát hiện” – Lãnh Thiên lạnh giọng phân phó
Ai làm việc nấy, mọi người bắt tay vào cứu sống Nhan Nhược Bình. Tất cả mọi người đều cố gắng hết sức, sau gần 2 canh giờ “vật lộn” cuối cùng cũng đã đem được mạng nhỏ của Nhan Nhược Bình từ quỉ môn quan dạo một vòng trở về. Sắc mặt nàng từ trắng bệch chuyển dần sang hơi hồng lên, làm mọi người vui mừng đến quên cả mệt nhọc. Hoạ Tâm do nội công chưa phải thuộc hàng cao thủ siêu đẳng nên trong hai canh giờ nhờ Độc Nhẫn và Độc Kiêu trợ khí ba lần nếu không e nàng đã gục gã. Còn Lãnh Thiên, khuôn mặt có chút tái, hơi thở đôi chút dốc, nhưng y vẫn đến bên Nhan Nhược Bình, dùng miệng hớp sạch bát thuốc dưỡng khí của Nhan Nhược Bình rồi môi kề môi truyền vào miệng ngọc dòng thuốc đắng. Y vốn biết nàng ghét thuốc đắng, hiện giờ nàng vẫn chưa tỉnh lại, bảo đảm cho nàng uống nàng sẽ không nuốt, thuốc sẽ chảy ngược ra, y bắt buộc dùng môi mình áp chế môi nàng, ngăn không cho nàng kháng cự với thuốc. Qủa thật đạt được hiệu quả như mong muốn, tuy hai hàng mày liễu của Nhan Nhược Bình khẽ nhíu nhưng vẫn đem dòng thuốc đắng nuốt xuống.
Sau một ngày một đêm, sắc mặt Nhan Nhược Bình càng hồng hào trông thấy rõ, hơi thở bình ổn, nàng chậm rãi mở mắt. Lãnh Thiên cùng mọi người vui mừng khôn xiết.
“nương tử, cảm thấy sao?” – Lãnh Thiên ôn nhu quan tâm
“vẫn cảm thấy hơi ong ong” – Nhan Nhược Bình đập nhẹ trán mấy cái
Lãnh Thiêu mày kiếm nhíu lại, do dự nói: “có một kẻ nào đó nói sau khi nàng tỉnh thì cho nàng uống bốn viên Thất Bạch thảo”
“kẻ nào?, còn nói gì nữa không?” – Nhan Nhược Bình lấy làm khó hiểu
“hắn nói nàng trúng Độc Thanh cầm, hắn chỉ cách cứu nàng, bảo sau khi nàng khoẻ lại nấu cho hắn ăn” – Thanh âm của Lãnh Thiên có vài phần dấm chua khiến mọi người cười khẽ lập tức nhận được sát khí của y bắn thẳng vào người. Không phải mùa đông mà sao lạnh quá nga. Sao mà giống đứng giữa núi băng ngàn năm quá vậy.
Nhan Nhược Bình khẽ nhếch miệng: “ngươi đã từng hỏi qua rồi đấy, đó là một tiểu đệ đệ, bằng hữu mới của ta, đệ ấy thường ăn những thức ăn mặn chát, không ngon, nên ta nấu cho đệ ấy vài món đạm bạc, như thế nào lại ăn dấm chua nữa”
Lãnh Thiên gật nhẹ đầu, tuy nhiên sắc mặt do ăn phải dấm vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm, y nhàn nhạt đưa bốn viên Thất Bạch thảo cho Nhan Nhược Bình. Nàng nhanh nhẩu bỏ bốn viên vào miệng. Sau gần một khắc
“ấy…ách” – Nhan Nhược Bình xoa xoa bụng
“làm sao?” – Lãnh Thiên sốt sắng lo lắng
Nhan Nhược Bình hai mắt long lanh, miệng nhỏ phun ra một chữ khiến mọi người đơ cả mặt: “ĐÓI!!!!”
Thức ăn được dọn lên, Nhan Nhựơc Bình sau khi uống bốn viên thuốc, thuốc thật hiệu quả mà, uống xong liền cảm thấy khoẻ ra, đầu không còn ong ong nữa, bụng đã bắt đầu réo ầm ầm. Nàng vục đầu ăn như chưa từng được ăn. Vốn một ngày một đêm nàng chưa có ăn gì mà. Sau khi vỗ béo cái bụng, nàng xoa xoa no, khoan khoái nói:
“quá đã”
Lúc bấy giờ Lãnh Thiên mới lên tiếng: “nương tử, mấy hôm trước ta có nghe nàng thổi sáo, trong tiếng sáo có lẫn tiếng đàn, đúng không?”
“ân…ách, không phải ngươi ngủ sao?” – Nhan Nhược Bình trừng mắt nhìn y
“chỉ cần nàng khẽ động, rời khỏi là ta tỉnh”
“ngươi giả vờ ngủ, đáng ghét” – Nhan Nhược Bình bĩu môi, tặng cho y một cú đá vào chân. Lãnh Thiên uỷ khuất nhìn nàng:
“nương tử, đau mà”
“đáng đời” – Nhan Nhược Bình hờn dỗi. Mọi người xung quanh cười khổ vì hai người này, tuy nhiên bọn họ chỉ dám đứng yên quan sát, duy chỉ có cáo tinh bực mình quát: “hai ngươi muốn diễn trò đi vào phòng mà diễn, làm ơn nói rõ sự tình dùm coi”. Cáo tinh đã thanh công đem hai người trở về nghiêm túc. Lãnh Thiên nhàn nhạt nói:
“nếu đúng là vậy, ta e rằng nương tử vì cớ ấy mà trúng độc, Độc Thanh cầm là một loại đàn cổ, khi tiếng đàn phát ra có chủ ý tấn công sẽ trực tiếp làm nội lực và chân khí của đối phương tổn hại, tuy nhiên loại độc thanh này muốn phát huy tác dụng cần có một điều kiện, đó là phải có sự hoà quyện âm thanh, nếu âm thanh hoà quyện tốt sẽ khuếch đại tổn thương lên cao, cho nên những người nghe thấy đều không bị ảnh hưởng. Muốn chống lại cần phải có nội lực mạnh” (fox: công cuộc chế lại tiếp tục phát huy ^.^)
“vậy chỉ cần dùng công lực áp đảo lại, là sẽ có khả năng kìm *** Độc thanh, nội lực Tán Hồn của phu nhân rất cao thâm” – Hoạ Tâm trinh bày thắc mắc
“khi ta thổi sáo, chỉ muốn thanh tĩnh tâm hồn, chống lại buồn chán, bực bội nên phát nội lực ra làm chi” – Nhan Nhược Bình giải đáp thắc mắc, khiến tất cả mọi người liền hiểu. Thì ra đó là lí do Nhan Nhược Bình trúng độc khi mà nội lực của nàng vốn là cao thâm vô cùng. Nhan Nhược Bình đạp mạnh chân xuống đất, phát tiết căm hận, nghiến răng kèn kẹt:
“chết tiệt, dám cư nhiên hạ độc nãi nãi, đêm nay nghỉ ngơi, ngày mai phải điều tra ra tên khốn ấy”
“bằng cách nào?” – cáo tinh tò mò hỏi
“ta sẽ thổi sáo, lần này dùng nội lực để thổi, tên kia nếu có dụng tâm hại ta, ta nghĩ tên khốn ấy sẽ không lui đâu, Lãnh Thiên, ngươi khinh công cực cao, lần theo thanh âm mà bắt nó” – Nhan Nhược Bình vạch ra kế hoạch
“không phu nhân, thuộc hạ phản đối” – Độc Kiêu lên tiếng khiến Nhan Nhược Bình trừng mắt, tỏ vẻ không mấy hài lòng. Độc Kiêu mồ hôi hột đổ ra như mưa, thấp giọng phân trần:
“phu nhân, người mới khoẻ, thuộc hạ cũng biết thổi sáo mà”
Nhan Nhược Bình nhếch miệng nói: “ngươi thổi được Ngọc Tâm Tiêu sao, ngươi là nữ nhi hả?”
“ơ…” -Độc Kiêu cứng họng. Hoạ Tâm giúp y cản Nhan Nhược Bình
“phu nhân, có thể tìm cây sáo khác mà, còn nhược bằng không có thể tìm đàn….bất cứ cái gì có thể phát ra âm thanh”
Nhan Nhược Bình hừ nhẹ một tiếng, lạnh giọng nói: “đây là Đoạt Mạng trang, là địa bàn của người ta, các ngươi đi đâu tìm nhạc cụ và tên khốn ấy hạ độc ta, ta muốn tự tay trả thù…..với lại các ngươi hiểu tên khốn ấy được bao nhiêu phần nội lực, nội lực của các ngươi không đủ áp chế, các ngươi mất mạng có biết không hả”
Hoá ra Nhan Nhược Bình là lo cho mọi người. Miệng nói cứng chứ lòng đầy quan tâm. Lãnh Thiên ôn nhu xoa đầu nàng, dỗ dành:
“được rồi, nương tử, không nên tức giận, nàng muốn thổi thì thổi, tuy nhiên, thấy không ổn, lập tức dừng lại”
Đêm hôm sau. Tất cả tề tụ đầy đủ tại mái nhà. Nhan Nhược Bình hai mắt toé lửa, thề đêm nay phải truy cho ra tên khốn dám cư nhiên hạ độc nàng. Hại nàng tốn nước bọt thầm khen hắn đánh đàn tuyệt hay. Nhan Nhược Bình đem sáo đặt lên môi mềm, không dùng nội lực, thổi ra một tuyệt khúc để nhử tên khốn ấy ra. Mọi người xung quanh thầm khen nàng lúc trước ở hoàng cung đánh đàn đã lay động lòng người nay chứng kiến tận mắt thanh âm vi vu của tiếng sáo. Thật mở rộng tầm mắt. Đúng là nàng thật giỏi cầm nghệ mà. Tiếng sáo vừa dứt. Nàng lại thổi tiếp lần thứ hai. Cư nhiên không nghe thấy tiếng đàn. Lại lần thứ ba, tiếp lần thứ tư. Nhan Nhược Bình hai má đỏ ửng do tốn quá nhiều hơi, lửa giận bốc cao nghi ngút. Tên khốn ấy hôm nay sao lại làm rùa rụt cổ. Thật là tức chết mà.
“chúng ta về nghỉ ngơi thôi” – cáo tinh cũng bực bội không kém, nó thầm rủa cái tên kia, nhút nhát.
Mọi người vừa chuẩn bị đáp xuống thì tiếng đàn lặp lại bài hát của Nhan Nhược Bình ngân vang. Nhan Nhược Bình nhếch một nụ cười đểu. Hít một hơi, lấy lại tinh thần. Chuẩn bị tổng công kích. Tiếng sáo của Ngọc Tâm Tiêu một lần nữa vang lên với nội lực cuồn cuộn như sóng. Lãnh Thiên trước khi phi thân đi liền dặn dò thuộc hạ:
“các người ở lại hộ phu nhân, thấy không ổn, lập tức ngăn cản nàng thổi sáo”
“dạ”
“nàng lại là bực bội vì bị giam lỏng ở đây nên không ngủ được, lũ người đáng chết”
Quả đúng như lời Lãnh Thiên nói. Nàng là thật sự buồn chán quá, cư nhiên bốn ngày trôi qua, mà một chút động tĩnh cũng không có, chả biết cái bài Trương Mộng Đình rốt cục có tài cán điều tra thật hay không vậy. Nhan Nhược Bình phát tiết căm phẫn: “Chán thật là chán mà. Chán chết đi được, bụng lại no quá, không còn nhét nổi thức ăn, làm sao thanh tĩnh đây, chán quá aaaaaaaaaaaaaaaa. Làm sao đây, ước gì có mp4 ở đây, nhạc sẽ làm ta tốt hơn, ôi cái cổ đại chết tiệt, chán quá, ti vi không có, nhạc cũng không…..à há không có nhạc thì tự tạo ra nhạc”
Nói là làm, Nhan Nhược Bình rút Ngọc Tâm Tiêu ra, đặt nhẹ lên miệng, thổi lên một bài hát mà nàng lúc còn đi học thổi sáo vẫn hay thổi, đây vốn là mấy bài tủ của nàng mà Tiếng sao vang lên theo gió, réo rắt và chơi vơi, thanh thanh, ngọt ngào, vi vút, trầm bổng, len lỏi sâu vào tâm hồn người thưởng thức. Nhan Nhược Bình cảm thấy thổi một lần tâm vẫn chưa tịnh, từ bờ môi anh đào đỏ mộng, tiếp tục vang lên lần thứ hai. Nhưng một sự bất ngờ lớn. Trong đêm, một tiếng đàn tranh reo vang tựa như giọt nước rơi xuống sau đó bắn lên, hoặc một cơn mưa rào, những đợt sóng lăn tăn hay là một cơn lốc đầy sâu lắng, hoà cùng tiếng sáo vi vu của Nhan Nhược Bình. Điều ngạc nhiên là thanh âm đàn tranh lại hoà cùng một bài hát với âm điệu sáo của nàng tạo thành một thanh âm vô cùng thanh tao, cao nhã. (Bài hát: Nữ Nhi Quốc)
Thêm một ngày trôi qua, Nhan Nhược Bình vô cùng thích thú khi có người lại có khả năng hoà âm với nàng. Vốn ở hiện đại, nàng không thể thổi sáo chung với bất kì nhạc cụ nào, do không một ai có thể kết hợp thanh sắc với nàng, khiến nàng đang thổi tụt mất cả hứng. Cư nhiên nay lại tìm được một tri kỉ âm nhạc. Thật là tuyệt mà!!!! Nghĩ sao làm vậy, đêm đó, Nhan Nhược Bình lại rời khỏi phòng, phi thân lên mái nhà, cất cao tiếng sao bằng một bài hát khác. Bổn cũ soạn lại, nàng là thổi lần thứ nhất. Đến lần thứ hai tiếng đàn bắt đầu cất cao hợp xướng cùng nàng tạo nên một giai điệu sóng sánh ngập tràn dư vị. (Bài hát: Mãi mãi (sáo Flute) – Kim Tiểu Phương)
Như thường lệ, Nhan Nhược Bình cùng ngồi ăn cơm chung với tác phong “bao tử vạn tuế”, nàng ăn lấy ăn để, chỉ cần là ngon thì không ai dành lại nàng. Đang trên tinh thần sảng khoái ăn uống, hai chiếc đũa trên tay Nhan Nhược Bình lách cách rơi xuống mặt đất, nàng hai mắt mở trừng, cả người run lên, liên hồi thở dốc, hai tay siết chặt, trong chốc lát, từ miệng hộc ra một ngụm máu tươi, bật ngã về đằng sau. Lãnh Thiên hốt hoảng vươn hai tay đỡ nhanh lấy nàng. Biểu tình sự việc diễn ra quá nhanh, khiến y mặt tối sầm, từng trận từng trận lo lắng ập tới. Độc Nhẫn, Độc Kiêu, Hoạ Tâm cùng Cáo tinh lập tức dừng ăn, tiến bước theo chân Lãnh Thiên. Sắc mặt tất cả mọi người một mảnh trầm tĩnh, nớm nớp lo sợ khôn nguôi.
Lãnh Thiên ánh mắt ngập tràn lo lắng, cả đến thở y cũng không thể thở ra nổi. Y cẩn trọng bắt mạch giúp nàng. Mạch vẫn đập bình ổn nhưng sau liên tục hộc máu, chân tay lại co rút không yên.
“bị trúng độc hả?” – cáo tinh lo lắng hỏi, hi vọng có thể tìm rõ nguyên do
“không, lúc ăn ta kiểm tra rất kĩ, thức ăn bình thường” – Hoạ Tâm trả lời, bác bỏ nghi vấn
Nhan Nhựơc Bình nếu cứ liên tiếp nôn ra máu thì thật là mạng nhỏ sẽ chuẩn bị vong mà đi tìm tổ tông quá. Lãnh Thiên hàn khí bức bách toả ra sát khí nồng đượm mùi vị nguy hiểm chết chóc, y gầm lên:
“nếu nàng chết, ta sẽ để cả Đoạt Mạng sơn trang lót xác cho nàng đến địa ngục”
“hahaha, khí chất không tồi” – 1 thanh âm lạnh buốt tê người vang lên, dội thẳng vào căn phòng khiến mọi người kinh ngạc không thôi. Lãnh Thiên riết từng tiếng:
“kẻ nào?”
Thanh âm ấy lại cười thống khoái rồi lạnh nhạt nói: “nàng ta bị trúng Độc Thanh cầm, nội lực tổn thương và nguyên khí hư hao, dùng âm bổ – dương hoà cộng một bát dưỡng khí và bốn viên Thất Bạch thảo khi tỉnh, bảo nàng khoẻ lại đến nấu cho ta ăn” (fox: Thất Bạch thảo là bảy loại cỏ màu trắng trộn thành với liều lượng thích hợp *chớp mắt* các tềnh êu khỏi hỏi google ca, ta chế đó, hắc hắc ^.^)
Lời vừa dứt, một lọ sứ đã thẳng tắp hướng Lãnh Thiên nằm gọn vào lòng bàn tay của y. Sau đó liền không nghe thấy bất kì thanh âm nào khác. Y cảm thấy kẻ này nội công hẳn rất cao thâm khó đoán. Là cao thủ trong các cao thủ. Bất quá đó không phải là việc y cần quan tâm trước mắt. Y nhanh chóng đỡ Nhan Nhược Bình ngồi dậy và phân phó:
“ta sẽ truyền khí dương cho nàng, Hoạ Tâm ngươi truyền khí âm, truyền khoảng nửa canh giờ thì Độc Nhẫn và Độc Kiêu thay nhau điều áp nội lực, phục hồi nguyên khí, tiếp tục truyền khí âm cho nương tử”
“dạ rõ” – Độc Nhẫn, Độc Kiêu và Hoạ Tâm cùng nhau gật đầu
“còn ta?” – cáo tinh thấy mình không có được tích sự gì nên cũng không cam lòng
“ngươi có phép thuật, thay ta đi lấy cắp số thuốc dưỡng khí ở Dược phòng, tránh đừng để phát hiện” – Lãnh Thiên lạnh giọng phân phó
Ai làm việc nấy, mọi người bắt tay vào cứu sống Nhan Nhược Bình. Tất cả mọi người đều cố gắng hết sức, sau gần 2 canh giờ “vật lộn” cuối cùng cũng đã đem được mạng nhỏ của Nhan Nhược Bình từ quỉ môn quan dạo một vòng trở về. Sắc mặt nàng từ trắng bệch chuyển dần sang hơi hồng lên, làm mọi người vui mừng đến quên cả mệt nhọc. Hoạ Tâm do nội công chưa phải thuộc hàng cao thủ siêu đẳng nên trong hai canh giờ nhờ Độc Nhẫn và Độc Kiêu trợ khí ba lần nếu không e nàng đã gục gã. Còn Lãnh Thiên, khuôn mặt có chút tái, hơi thở đôi chút dốc, nhưng y vẫn đến bên Nhan Nhược Bình, dùng miệng hớp sạch bát thuốc dưỡng khí của Nhan Nhược Bình rồi môi kề môi truyền vào miệng ngọc dòng thuốc đắng. Y vốn biết nàng ghét thuốc đắng, hiện giờ nàng vẫn chưa tỉnh lại, bảo đảm cho nàng uống nàng sẽ không nuốt, thuốc sẽ chảy ngược ra, y bắt buộc dùng môi mình áp chế môi nàng, ngăn không cho nàng kháng cự với thuốc. Qủa thật đạt được hiệu quả như mong muốn, tuy hai hàng mày liễu của Nhan Nhược Bình khẽ nhíu nhưng vẫn đem dòng thuốc đắng nuốt xuống.
Sau một ngày một đêm, sắc mặt Nhan Nhược Bình càng hồng hào trông thấy rõ, hơi thở bình ổn, nàng chậm rãi mở mắt. Lãnh Thiên cùng mọi người vui mừng khôn xiết.
“nương tử, cảm thấy sao?” – Lãnh Thiên ôn nhu quan tâm
“vẫn cảm thấy hơi ong ong” – Nhan Nhược Bình đập nhẹ trán mấy cái
Lãnh Thiêu mày kiếm nhíu lại, do dự nói: “có một kẻ nào đó nói sau khi nàng tỉnh thì cho nàng uống bốn viên Thất Bạch thảo”
“kẻ nào?, còn nói gì nữa không?” – Nhan Nhược Bình lấy làm khó hiểu
“hắn nói nàng trúng Độc Thanh cầm, hắn chỉ cách cứu nàng, bảo sau khi nàng khoẻ lại nấu cho hắn ăn” – Thanh âm của Lãnh Thiên có vài phần dấm chua khiến mọi người cười khẽ lập tức nhận được sát khí của y bắn thẳng vào người. Không phải mùa đông mà sao lạnh quá nga. Sao mà giống đứng giữa núi băng ngàn năm quá vậy.
Nhan Nhược Bình khẽ nhếch miệng: “ngươi đã từng hỏi qua rồi đấy, đó là một tiểu đệ đệ, bằng hữu mới của ta, đệ ấy thường ăn những thức ăn mặn chát, không ngon, nên ta nấu cho đệ ấy vài món đạm bạc, như thế nào lại ăn dấm chua nữa”
Lãnh Thiên gật nhẹ đầu, tuy nhiên sắc mặt do ăn phải dấm vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm, y nhàn nhạt đưa bốn viên Thất Bạch thảo cho Nhan Nhược Bình. Nàng nhanh nhẩu bỏ bốn viên vào miệng. Sau gần một khắc
“ấy…ách” – Nhan Nhược Bình xoa xoa bụng
“làm sao?” – Lãnh Thiên sốt sắng lo lắng
Nhan Nhược Bình hai mắt long lanh, miệng nhỏ phun ra một chữ khiến mọi người đơ cả mặt: “ĐÓI!!!!”
Thức ăn được dọn lên, Nhan Nhựơc Bình sau khi uống bốn viên thuốc, thuốc thật hiệu quả mà, uống xong liền cảm thấy khoẻ ra, đầu không còn ong ong nữa, bụng đã bắt đầu réo ầm ầm. Nàng vục đầu ăn như chưa từng được ăn. Vốn một ngày một đêm nàng chưa có ăn gì mà. Sau khi vỗ béo cái bụng, nàng xoa xoa no, khoan khoái nói:
“quá đã”
Lúc bấy giờ Lãnh Thiên mới lên tiếng: “nương tử, mấy hôm trước ta có nghe nàng thổi sáo, trong tiếng sáo có lẫn tiếng đàn, đúng không?”
“ân…ách, không phải ngươi ngủ sao?” – Nhan Nhược Bình trừng mắt nhìn y
“chỉ cần nàng khẽ động, rời khỏi là ta tỉnh”
“ngươi giả vờ ngủ, đáng ghét” – Nhan Nhược Bình bĩu môi, tặng cho y một cú đá vào chân. Lãnh Thiên uỷ khuất nhìn nàng:
“nương tử, đau mà”
“đáng đời” – Nhan Nhược Bình hờn dỗi. Mọi người xung quanh cười khổ vì hai người này, tuy nhiên bọn họ chỉ dám đứng yên quan sát, duy chỉ có cáo tinh bực mình quát: “hai ngươi muốn diễn trò đi vào phòng mà diễn, làm ơn nói rõ sự tình dùm coi”. Cáo tinh đã thanh công đem hai người trở về nghiêm túc. Lãnh Thiên nhàn nhạt nói:
“nếu đúng là vậy, ta e rằng nương tử vì cớ ấy mà trúng độc, Độc Thanh cầm là một loại đàn cổ, khi tiếng đàn phát ra có chủ ý tấn công sẽ trực tiếp làm nội lực và chân khí của đối phương tổn hại, tuy nhiên loại độc thanh này muốn phát huy tác dụng cần có một điều kiện, đó là phải có sự hoà quyện âm thanh, nếu âm thanh hoà quyện tốt sẽ khuếch đại tổn thương lên cao, cho nên những người nghe thấy đều không bị ảnh hưởng. Muốn chống lại cần phải có nội lực mạnh” (fox: công cuộc chế lại tiếp tục phát huy ^.^)
“vậy chỉ cần dùng công lực áp đảo lại, là sẽ có khả năng kìm *** Độc thanh, nội lực Tán Hồn của phu nhân rất cao thâm” – Hoạ Tâm trinh bày thắc mắc
“khi ta thổi sáo, chỉ muốn thanh tĩnh tâm hồn, chống lại buồn chán, bực bội nên phát nội lực ra làm chi” – Nhan Nhược Bình giải đáp thắc mắc, khiến tất cả mọi người liền hiểu. Thì ra đó là lí do Nhan Nhược Bình trúng độc khi mà nội lực của nàng vốn là cao thâm vô cùng. Nhan Nhược Bình đạp mạnh chân xuống đất, phát tiết căm hận, nghiến răng kèn kẹt:
“chết tiệt, dám cư nhiên hạ độc nãi nãi, đêm nay nghỉ ngơi, ngày mai phải điều tra ra tên khốn ấy”
“bằng cách nào?” – cáo tinh tò mò hỏi
“ta sẽ thổi sáo, lần này dùng nội lực để thổi, tên kia nếu có dụng tâm hại ta, ta nghĩ tên khốn ấy sẽ không lui đâu, Lãnh Thiên, ngươi khinh công cực cao, lần theo thanh âm mà bắt nó” – Nhan Nhược Bình vạch ra kế hoạch
“không phu nhân, thuộc hạ phản đối” – Độc Kiêu lên tiếng khiến Nhan Nhược Bình trừng mắt, tỏ vẻ không mấy hài lòng. Độc Kiêu mồ hôi hột đổ ra như mưa, thấp giọng phân trần:
“phu nhân, người mới khoẻ, thuộc hạ cũng biết thổi sáo mà”
Nhan Nhược Bình nhếch miệng nói: “ngươi thổi được Ngọc Tâm Tiêu sao, ngươi là nữ nhi hả?”
“ơ…” -Độc Kiêu cứng họng. Hoạ Tâm giúp y cản Nhan Nhược Bình
“phu nhân, có thể tìm cây sáo khác mà, còn nhược bằng không có thể tìm đàn….bất cứ cái gì có thể phát ra âm thanh”
Nhan Nhược Bình hừ nhẹ một tiếng, lạnh giọng nói: “đây là Đoạt Mạng trang, là địa bàn của người ta, các ngươi đi đâu tìm nhạc cụ và tên khốn ấy hạ độc ta, ta muốn tự tay trả thù…..với lại các ngươi hiểu tên khốn ấy được bao nhiêu phần nội lực, nội lực của các ngươi không đủ áp chế, các ngươi mất mạng có biết không hả”
Hoá ra Nhan Nhược Bình là lo cho mọi người. Miệng nói cứng chứ lòng đầy quan tâm. Lãnh Thiên ôn nhu xoa đầu nàng, dỗ dành:
“được rồi, nương tử, không nên tức giận, nàng muốn thổi thì thổi, tuy nhiên, thấy không ổn, lập tức dừng lại”
Đêm hôm sau. Tất cả tề tụ đầy đủ tại mái nhà. Nhan Nhược Bình hai mắt toé lửa, thề đêm nay phải truy cho ra tên khốn dám cư nhiên hạ độc nàng. Hại nàng tốn nước bọt thầm khen hắn đánh đàn tuyệt hay. Nhan Nhược Bình đem sáo đặt lên môi mềm, không dùng nội lực, thổi ra một tuyệt khúc để nhử tên khốn ấy ra. Mọi người xung quanh thầm khen nàng lúc trước ở hoàng cung đánh đàn đã lay động lòng người nay chứng kiến tận mắt thanh âm vi vu của tiếng sáo. Thật mở rộng tầm mắt. Đúng là nàng thật giỏi cầm nghệ mà. Tiếng sáo vừa dứt. Nàng lại thổi tiếp lần thứ hai. Cư nhiên không nghe thấy tiếng đàn. Lại lần thứ ba, tiếp lần thứ tư. Nhan Nhược Bình hai má đỏ ửng do tốn quá nhiều hơi, lửa giận bốc cao nghi ngút. Tên khốn ấy hôm nay sao lại làm rùa rụt cổ. Thật là tức chết mà.
“chúng ta về nghỉ ngơi thôi” – cáo tinh cũng bực bội không kém, nó thầm rủa cái tên kia, nhút nhát.
Mọi người vừa chuẩn bị đáp xuống thì tiếng đàn lặp lại bài hát của Nhan Nhược Bình ngân vang. Nhan Nhược Bình nhếch một nụ cười đểu. Hít một hơi, lấy lại tinh thần. Chuẩn bị tổng công kích. Tiếng sáo của Ngọc Tâm Tiêu một lần nữa vang lên với nội lực cuồn cuộn như sóng. Lãnh Thiên trước khi phi thân đi liền dặn dò thuộc hạ:
“các người ở lại hộ phu nhân, thấy không ổn, lập tức ngăn cản nàng thổi sáo”
“dạ”