Chương : 67
Ánh nắng ban mai chiếu rọi vào căn phòng đơn giản khiến cơn lạnh đêm qua dường như được xua tan đi, tiếng chim hót líu lo đón chào ngày mới, một ngày thật vui vẻ, thật hạnh phúc cho những ai đã, đang và mãi mãi yêu nhau.
Bàn tay Lãnh Thiên vẫn nắm chặt không rời khỏi nàng, đôi mắt đã thâm quầng khi cả đêm không hề chợp mắt vẫn không có vẻ gì là mệt mỏi chăm chú nhìn người con gái nằm im lìm chìm vào giấc ngủ sâu bên cạnh.
Mí mắt Nhược Bình từ từ hé mở. Người đầu tiên nàng thấy chính là Lãnh Thiên, kẻ đã khiến trái tim nàng thổn thức không bao giờ còn bình yên nữa nhưng nàng lại thấy hạnh phúc chính bởi điều đó.
– Nương tử. Nàng tỉnh?
– Ừ!
– Nàng… nàng có thấy không khỏe ở đâu không?
– “Không” Nhược Bình nâng cánh tay xoa xoa khuôn mặt xanh xao vì thiếu ngủ, mài tóc xơ xác đã lâu không được chải xủa hắn bất giác đau lòng “Sao ngươi trông tồi tệ quá vậy?”
– “Tỉnh rồi sao” Một nữ tử vận bạch y đẩy cửa bước vào.
Thần Huyền tiến vào nâng cánh tay trắng nõn của Nhược Bình lên bắt mạch. Mạch tượng đã bình thường chứng tỏ lượng độc đã bị đẩy ra ngoài hoàn toàn mới hướng Lãnh Thiên trấn an.
– Đã ổn. Coi như tử thần đã về nhà ăn giáng sinh rồi.
– “Giáng sinh?” Nhược Bình ngờ nghệch nhìn Thần Huyền đang chống hông mỉm cười.
– “À! Có nói các người cũng không hiểu đâu” Thần Huyền xua xua tay.
– “Ngươi cũng xuyên không sao?” Nhược Bình mỉm cười tươi rói nhìn Thần Huyền vì ai ngờ nơi đây nàng lại có thể nhìn thấy đồng hương của mình cơ chứ.
– “Ngươi cũng thế sao?” Khi nhận được cái gật đầu nhẹ nhàng từ Nhược Bình thì Thần Huyền như nhảy cẩn lên sung sướng “Ha ha! Thì ra mỹ nữ ngươi chính là người của thế kỷ 21 nha. À mà ngươi biết ai đầu độc ngươi không? Huyết Xuân Ái là độc do ta chế ra nhưng chưa ai biết cả cư nhiên ngươi lại chính là người đầu tiên được làm chuột bạch thí nghiệm cho ta chứ”.
– “Hừ! Thì ra kẻ đầu sỏ định giết ta chính là ngươi sao?” Nhược Bình chỉ chỉ vào mặt Thần Huyền nhưng nụ cười lại nở rộ trước cử chỉ đùa giỡn của nàng ta “Nhưng lại chả biết ai đầu độc ta mà ta trúng như thế nào cũng hoàn toàn mù tịt”.
– “Thôi thì coi như hai chúng ta có duyên gặp nhau thì kết thành tỷ muội đi?” Thần Huyền líu lắc nắm tay áo Nhược Bình vắt qua vắt lại tỏ rõ điệu bộ trẻ con.
– “Ngưng đi” Lãnh Thiên kéo Thần Huyền quẳng sang một bên rồi nhẹ nhàng đỡ Nhược Bình nằm lại xuống giường “Nương tử ta mới khỏe lại, ngươi cái gì cũng phải cẩn thận một chút”.
– “Xì! Ta là ân nhân cứu nương tử nhà ngươi đấy!” Thần Huyền thè lưỡi trêu lãnh Thiên khiến Nhược Bình bậc cười ha hả “Sao? Ta gọi Văn Thần Huyền, 17 tuổi?”
– “Ta Nhan Nhược Bình, 19 tuổi. Thế ta là tỷ tỷ, ok?” Nhược Bình với người nắm tay Thần Huyền mỉm cười. Có được một vị muội muội xinh đẹp, tài giỏi mà còn là đồng hương từ tương lai nữa thì dại gì không nhận chứ.
– Tỷ tỷ!
– Muội muội!
Nhóm người Lãnh Thiên ở lại vài ngày chờ Nhược Bình khỏi hẳn và để thời gian cho hai bà tám nói hết những truyện trên trời dưới đất mới bịn rịn chia tay nhau trở lại Lãnh Quốc.
– Huyền muội, muội nhất định đến thăm ta đấy!
– Bình tỷ, tỷ lên đường bình an, ta sẽ đến thăm tỷ thường xuyên. Nếu tỷ phu có ăn hiếp tỷ thì đến đây ta gả Bách Chiến ca ca cho tỷ.
– Không có chuyện đó đâu, ngươi đừng mơ hão.
Lãnh Thiên tống Nhược Bình lên xe ngựa tránh bị Thần Huyền mang ra gả thêm cho tên Bách Chiến gì đó về làm phu quân lẻ. Mấy ngày ở đây hắn như muốn nhức cả đầu với hai nữ tử này nhưng bất quá hắn lại thích nhìn nương tử của hắn mỉm cười hạnh phúc như thế.
Chiếc xe ngựa lăn bánh quay trở về con đường mà họ đã đến trong gấp gáp nhưng tất cả lại không hề biết lần này trở về chính là một sai lầm mãi mãi không bao giờ sửa được.
Lãnh Quốc
Phủ vương gia
– Nhan Nhược Bình! Ta muốn thách đấu với ngươi.
Nhược Bình đang an ổn dạo quanh hoa viên hít thở khí trời trong khi Lãnh Thiên lại vào cung bàn chuyện quốc sự với Lãnh Hàn. Âm thanh hách dịch lọt vào tai nàng khiến vườn hoa từ đặc sắc cũng biến thành một màu đen ảm đạm. Làm cái quái gì mà người ta từ hôn vẫn cứ chai mặt ở lì như một cái đuôi mãi không chịu về thế này.
– Thách đấu? Làm gì?
Nàng vẫn không quay đầu, đưa tay ngắt một nhành hoa phù dung thanh thoát cạnh hồ sen đưa lên mũi ngữi khiến Ngạn Hoa thêm phần tức giận. Ả không ngờ Huyết Xuân Ái mà mình dày công tìm cách mua được từ Huyền Băng cung với 1000 vượng vàng hoàng kim lại có người giải ra. Điều đó khiến ả càng phải gấp rút thúc đẩy kế hoạch cuối cùng này cho thành công.
– Nếu ta thắng, ngươi sẽ phải chấp nhận truất phế ngôi vị vương phi còn nếu ta thua thì đương nhiên ta sẽ đi về nước không làm phiền đến cuộc sống của hai người nữa.
– Nếu ta không đồng ý thì sao?
– Ngươi sợ?
Ánh mắt Ngạn Hoa phóng ra tia nhìn khinh bỉ, tất cả không lọt ngoài mắt của Nhược Bình nhưng tránh chuyện thị phi chính là mục tiêu cuối cùng của nàng.
– Tùy ngươi nghĩ sao thì nghĩ.
– Ha ha ha! Ta không ngờ một vương phi cao cao tại thương như ngươi lại sợ hãi đối với một công chúa nhỏ bé như ta. Chẳng phải nếu như ngươi thắng thì sẽ càng khiến ta nhanh chóng về nước trả lại tự do cho vương gia cùng ngươi hay sao?
Không phải là Nhược Bình không nghĩ đến điều này nhưng nàng càng không cho phép bản thân được lỗ mãng để tránh rược thêm họa vào cho mình và Lãnh Thiên. Nhưng ả ta nói đúng, nếu không đấu thì ả nhất định sẽ nghĩ ra cách ép mình phải đấu, cuối cùng không những không thể từ chối mà còn gánh thêm nhiều rắc rối phát sinh.
– Ngươi muốn đấu cái gì?
– Võ.
Bàn tay Lãnh Thiên vẫn nắm chặt không rời khỏi nàng, đôi mắt đã thâm quầng khi cả đêm không hề chợp mắt vẫn không có vẻ gì là mệt mỏi chăm chú nhìn người con gái nằm im lìm chìm vào giấc ngủ sâu bên cạnh.
Mí mắt Nhược Bình từ từ hé mở. Người đầu tiên nàng thấy chính là Lãnh Thiên, kẻ đã khiến trái tim nàng thổn thức không bao giờ còn bình yên nữa nhưng nàng lại thấy hạnh phúc chính bởi điều đó.
– Nương tử. Nàng tỉnh?
– Ừ!
– Nàng… nàng có thấy không khỏe ở đâu không?
– “Không” Nhược Bình nâng cánh tay xoa xoa khuôn mặt xanh xao vì thiếu ngủ, mài tóc xơ xác đã lâu không được chải xủa hắn bất giác đau lòng “Sao ngươi trông tồi tệ quá vậy?”
– “Tỉnh rồi sao” Một nữ tử vận bạch y đẩy cửa bước vào.
Thần Huyền tiến vào nâng cánh tay trắng nõn của Nhược Bình lên bắt mạch. Mạch tượng đã bình thường chứng tỏ lượng độc đã bị đẩy ra ngoài hoàn toàn mới hướng Lãnh Thiên trấn an.
– Đã ổn. Coi như tử thần đã về nhà ăn giáng sinh rồi.
– “Giáng sinh?” Nhược Bình ngờ nghệch nhìn Thần Huyền đang chống hông mỉm cười.
– “À! Có nói các người cũng không hiểu đâu” Thần Huyền xua xua tay.
– “Ngươi cũng xuyên không sao?” Nhược Bình mỉm cười tươi rói nhìn Thần Huyền vì ai ngờ nơi đây nàng lại có thể nhìn thấy đồng hương của mình cơ chứ.
– “Ngươi cũng thế sao?” Khi nhận được cái gật đầu nhẹ nhàng từ Nhược Bình thì Thần Huyền như nhảy cẩn lên sung sướng “Ha ha! Thì ra mỹ nữ ngươi chính là người của thế kỷ 21 nha. À mà ngươi biết ai đầu độc ngươi không? Huyết Xuân Ái là độc do ta chế ra nhưng chưa ai biết cả cư nhiên ngươi lại chính là người đầu tiên được làm chuột bạch thí nghiệm cho ta chứ”.
– “Hừ! Thì ra kẻ đầu sỏ định giết ta chính là ngươi sao?” Nhược Bình chỉ chỉ vào mặt Thần Huyền nhưng nụ cười lại nở rộ trước cử chỉ đùa giỡn của nàng ta “Nhưng lại chả biết ai đầu độc ta mà ta trúng như thế nào cũng hoàn toàn mù tịt”.
– “Thôi thì coi như hai chúng ta có duyên gặp nhau thì kết thành tỷ muội đi?” Thần Huyền líu lắc nắm tay áo Nhược Bình vắt qua vắt lại tỏ rõ điệu bộ trẻ con.
– “Ngưng đi” Lãnh Thiên kéo Thần Huyền quẳng sang một bên rồi nhẹ nhàng đỡ Nhược Bình nằm lại xuống giường “Nương tử ta mới khỏe lại, ngươi cái gì cũng phải cẩn thận một chút”.
– “Xì! Ta là ân nhân cứu nương tử nhà ngươi đấy!” Thần Huyền thè lưỡi trêu lãnh Thiên khiến Nhược Bình bậc cười ha hả “Sao? Ta gọi Văn Thần Huyền, 17 tuổi?”
– “Ta Nhan Nhược Bình, 19 tuổi. Thế ta là tỷ tỷ, ok?” Nhược Bình với người nắm tay Thần Huyền mỉm cười. Có được một vị muội muội xinh đẹp, tài giỏi mà còn là đồng hương từ tương lai nữa thì dại gì không nhận chứ.
– Tỷ tỷ!
– Muội muội!
Nhóm người Lãnh Thiên ở lại vài ngày chờ Nhược Bình khỏi hẳn và để thời gian cho hai bà tám nói hết những truyện trên trời dưới đất mới bịn rịn chia tay nhau trở lại Lãnh Quốc.
– Huyền muội, muội nhất định đến thăm ta đấy!
– Bình tỷ, tỷ lên đường bình an, ta sẽ đến thăm tỷ thường xuyên. Nếu tỷ phu có ăn hiếp tỷ thì đến đây ta gả Bách Chiến ca ca cho tỷ.
– Không có chuyện đó đâu, ngươi đừng mơ hão.
Lãnh Thiên tống Nhược Bình lên xe ngựa tránh bị Thần Huyền mang ra gả thêm cho tên Bách Chiến gì đó về làm phu quân lẻ. Mấy ngày ở đây hắn như muốn nhức cả đầu với hai nữ tử này nhưng bất quá hắn lại thích nhìn nương tử của hắn mỉm cười hạnh phúc như thế.
Chiếc xe ngựa lăn bánh quay trở về con đường mà họ đã đến trong gấp gáp nhưng tất cả lại không hề biết lần này trở về chính là một sai lầm mãi mãi không bao giờ sửa được.
Lãnh Quốc
Phủ vương gia
– Nhan Nhược Bình! Ta muốn thách đấu với ngươi.
Nhược Bình đang an ổn dạo quanh hoa viên hít thở khí trời trong khi Lãnh Thiên lại vào cung bàn chuyện quốc sự với Lãnh Hàn. Âm thanh hách dịch lọt vào tai nàng khiến vườn hoa từ đặc sắc cũng biến thành một màu đen ảm đạm. Làm cái quái gì mà người ta từ hôn vẫn cứ chai mặt ở lì như một cái đuôi mãi không chịu về thế này.
– Thách đấu? Làm gì?
Nàng vẫn không quay đầu, đưa tay ngắt một nhành hoa phù dung thanh thoát cạnh hồ sen đưa lên mũi ngữi khiến Ngạn Hoa thêm phần tức giận. Ả không ngờ Huyết Xuân Ái mà mình dày công tìm cách mua được từ Huyền Băng cung với 1000 vượng vàng hoàng kim lại có người giải ra. Điều đó khiến ả càng phải gấp rút thúc đẩy kế hoạch cuối cùng này cho thành công.
– Nếu ta thắng, ngươi sẽ phải chấp nhận truất phế ngôi vị vương phi còn nếu ta thua thì đương nhiên ta sẽ đi về nước không làm phiền đến cuộc sống của hai người nữa.
– Nếu ta không đồng ý thì sao?
– Ngươi sợ?
Ánh mắt Ngạn Hoa phóng ra tia nhìn khinh bỉ, tất cả không lọt ngoài mắt của Nhược Bình nhưng tránh chuyện thị phi chính là mục tiêu cuối cùng của nàng.
– Tùy ngươi nghĩ sao thì nghĩ.
– Ha ha ha! Ta không ngờ một vương phi cao cao tại thương như ngươi lại sợ hãi đối với một công chúa nhỏ bé như ta. Chẳng phải nếu như ngươi thắng thì sẽ càng khiến ta nhanh chóng về nước trả lại tự do cho vương gia cùng ngươi hay sao?
Không phải là Nhược Bình không nghĩ đến điều này nhưng nàng càng không cho phép bản thân được lỗ mãng để tránh rược thêm họa vào cho mình và Lãnh Thiên. Nhưng ả ta nói đúng, nếu không đấu thì ả nhất định sẽ nghĩ ra cách ép mình phải đấu, cuối cùng không những không thể từ chối mà còn gánh thêm nhiều rắc rối phát sinh.
– Ngươi muốn đấu cái gì?
– Võ.