Chương : 71
_____Ngôi bình thường_____
Ngày lại qua, mặt trời lại lên, chim vẫn hót, cỏ cây vẫn phát triển nhưng Lãnh vương phủ một mảnh tang thương chưa bao giờ dứt.
Nghi Bình viện chưa bao giờ tĩnh lặng đến độ khiến người khác phải nhức nhối tâm can như bây giờ. Mọi người đều biết phận mà âm thầm lo chuẩn bị mọi thứ thủ tục an táng vị vương phi kính yêu của họ. Nhưng điều gây ra khó khăn hiện tại chính là cửa phòng ngủ của Nhược Bình trước đây đóng chặt, khóa bên trong.
Lãnh Thiên không cho phép bất kỳ ai được phép bước vào phòng. Hắn lẳng lặng ôm Nhược Bình ngồi trên giường. Cơ thể nàng đã lạnh từ lâu nhưng hắn vẫn cố gắng kiên trì truyền nội lực vào như sưởi ấm một cái xác không hồn. Hắn không thể nào chấp nhận được chuyện nương tử của mình đã chết, đó là điều cấm kị trong cõi lòng lạnh giá.
Không phải là hắn không tìm cách cứu nàng nhưng con cao tinh kia ở đâu cũng chả biết, ngay đến Hiên Viên Tuyệt cũng phải bó tay thì phải làm sao chứ?
Âm thanh bài hát ru nào đấy phát ra từ trong phòng khiến lòng Họa Tâm đã đau nay càng đau thêm. Tất cả đều tại ả công chúa Ngạn Hoa ấy, nếu như không có ả ta thì tình cảm phu thê của vương gia cùng vương phi sẽ không bị chia cắt rồi còn không gặp nguy hiểm bởi Sở Thiên Nhai.
Sự xuất hiện của cáo tinh khiến tâm tình mọi người dường như bị kích động tại chỗ không khỏi nhảy dựng lên.
- Các người làm gì mà nơi đây toàn trắng với trắng không vậy? Nhược Bình chuyển tông rồi hả?
- “Cáo tinh” Họa Tâm nức nở ôm chầm lấy hắn khiến Độc Nhẫn tuy vui nhưng ánh mắt thâm trầm nhanh chóng chíu lên người cái con cáo chết tiệt kia “Ngươi có cách cứu vương phi đúng không? Vương phi phúc lớn mạng lớn nên không thể dễ dàng đi như thế được”
- “Nhược Bình đâu?” Cáo tinh đưa tay xoa xoa hai tay rồi nhanh chóng làm việ kẻo chết không kịp ngáp trong tay lão Độc Nhẫn này.
Họa Tâm, Độc Nhẫn cùng Độc Kiêu đưa cáo tinh đến trước cửa phòng ngủ của Nhược Bình trong Nghi Bình viện nhanh chóng gõ cửa nhưng không hề có một thanh âm trả lời khiến cả bốn nóng ruột.
- Tên Lãnh Thiên kia! Ngươi có muốn cứu Nhược Bình không hả?
Tiếng cáo tinh vừa dứt, cánh cửa rầm một phát, bung bản lề bay vèo ra bên ngoài. Sau đó là bóng dáng… ách! Không còn là một soái ca nữa mà thay vào đó là khuôn mặt góc cạnh râu ria, tóc tai bù xù, quần áo nhếch nhác bước ra, trên tay còn là cái xác đã lạnh từ lâu.
- “Ngươi có cách?” Gương mặt rạng rỡ của Lãnh Thiên khiến mọi người xung quanh bất giác thờ dài. Quả thật vương gia của bọn họ đã không thể nào sống thiếu vương phi được nữa rồi.
- Cách thì có nhưng mà…
- Mà sao? Bất kỳ điều kiện gì cũng được, chỉ cần ngươi cứu được nàng.
- Không phải là điều kiện. Thân xác Nhược Bình đã lạnh với lại quá nhiều vết thương. Lúc nàng ta chết thì linh hồn đã trở về nơi lúc đầu thuộc về nàng nhưng do luyến tiếc ngươi nên ta mới đưa về đây. Sau này cố gắng chiếu cố nàng ta một chút.
Nói rồi cáo tinh đưa viên đan dược sáng chói một màu đỏ vào miệng Nhược Bình. Chừng nửa khắc sau, cơ thể lạnh lẽo đã chuyển sang dần ấm áp hơn trong vòng tay Lãnh Thiên khiến hắn như thấy bầu trời bừng sáng. Hơi thở tuy còn yếu ớt nhưng đã có dấu hiệu của sự sống.
- “Từ nay chắc Nhược Bình ngươi hết đường quậy phá rồi” Cáo tinh lắc đầu tiếc rẻ.
- “Tại sao?” Tuy hơi vui vì vương phủ từ nay sẽ tránh được cảnh gà bay chó sủa sự thắc mắc vẫn hiện lên trong đầu mỗi người.
- Làm cái gì mà ta thấy các ngươi có vẻ vui vậy? Chỉ là nàng ta không thể bị thương nữa thôi, nếu không khó cứu.
- “Thật?” Lãnh Thiên ngước mắt nhìn cáo tinh “Vậy từ giờ ta sẽ canh nàng ấy cẩn thận”
Nhược Bình ngủ một giấc đúng ba ngày ba đêm mới lừ đừ ngồi dậy khiến tâm môi người như treo ngược lên cành cây từng khắc một. Đến khi mở mắt điều đầu tiên làm chính là… ăn. Nàng ăn không ngừng nghỉ như oan hồn chưa bao giờ được ăn dưới âm phủ khiến cáo tinh đầu đầy hắc tuyến.
- Ngươi ăn mạnh như thế chắc là khỏe rồi ha. Thế ta đi đây.
- “Ngươi lại đi đâu?” Nhược Bình mồm toàn thức ăn tranh thủ húp miếng canh từ tay Lãnh Thiên đút cho đồng thời cũng hướng cao tinh hỏi.
- Thái Thượng Lão Quân bảo ta về.
- Ừ! Ngươi đi đi.
- “Hừ! Dù gì cũng chính ta đã cứu mạng ngươi mà ngươi lại đối xử với ta như thế hả Nhan Nhược Bình?” Cáo tinh tức giận phừng phừng.
- “Chứ giờ ngươi muốn như thế nào?” Nhược Bình hai mắt long lanh nhìn “Chẳng lẽ ta phải khóc lóc ỷ ôi năn nỉ ngươi ở lại cùng ta sao? Đó không phải là bản tính của ta”
- “Hừ! Lí sự cùn. Ta đi đây, sau này rãnh sẽ xuống thăm ngươi, tới lúc đó thì mau chóng cho ta một thằng nhóc tiểu hài tử đi là vừa” Cao tình vừa đi ra ngoài vừa giơ giọng cười lớn khiến Nhược Bình mắc cỡ chỉ thiếu đường đào hố tự chôn thôi.
- “Con cáo đo nói đúng đấy” Lãnh Thiên mặt đầy ý cười hướng Nhược Bình nói.
- “Đúng cái đầu ngươi, hỗn đãn” Nhược Bình tức khí quay sang đánh vào đầu Lãnh Thiên rồi hừng hực bỏ đi để lại đằng sau là những tiếng cười khoái trá.
Nhắc đến công chúa Phùng Ngạn Hoa thì có lẽ giờ này nàng ta đang đau đớn, thống khổ ở một nơi nào đó nhưng hoàn toàn không hẳn là như thế.
Thời gian thấm thoắt trôi qua cũng gần hai tháng kể từ lúc Nhược Bình cải tử hoàn sinh rồi. Và đây cũng chính là mốc thời gian cực chỉ của Họa Tâm cùng Độc Nhẫn bởi cả hai đang trên đường đến hỉ phòng.
Thần Huyền cũng có mặt để chung vui cùng cả hai người điều quan trọng khi nàng ta có mặt ở đây chính là “song kiếm hợp bích” cùng Bình tỷ của mình nháo động phòng.
Bên ngoài hiện tại đang có sáu con người hí hửng ngó nghiêng vào bên trong căn phòng.
- “Đại ca ca, huynh nghĩ bọn họ sẽ làm cái gì?” Nhược Bình kéo kéo tay áo Hiên Viên Tuyệt hỏi trong khi hắn cũng đang chăm chú quan sát tiết mục đặc sắc trong phòng. ( Phi Phi: Bình tỷ dạy hư Tuyệt ca ca của ta rầu!!!)
- “Làm cái mà muội cùng tên bạo chúa Lãnh Thiên hay làm ấy” Hiên Viên Tuyệt vẫn chăm chú nhìn nhưng lại phát ngôn một câu vô cùng chí lý khiến Thần Huyền đang đứng kế bên cười nắc nẻ.
- “Hừ! Ta mà là tên bạo chúa thì ngươi đã không còn toàn thây đứng đây đâu” Lãnh Thiên hừ mũi nói khiến Hiên Viên Tuyệt nhếch mép cười hai phu thê nhà này.
Trong hỉ phòng, Độc Nhẫn từ từ bước đến bên cạnh tân nương của mình đưa tay vén khăn hỉ lên để lộ một gương mặt kiều diễm trong sắc đỏ của áo hỉ khiến tâm hắn một trận chấn động.
Họa Tâm ngại ngùng ngồi im trên giường cúi gầm mặt xuống đất cho đến khi Độc Nhẫn đỡ nàng đến bên bàn. Cả hai trao nhau ly rượu giao bôi thề nguyền bên nhau. Bên ngoài đã xuất hiện những trận cười rúc rích đón chờ cảnh tiếp theo.
Độc Nhẫn nhẹ nhàng đặt Họa Tâm nằm lên giường với gương mặt đỏ bừng. Tay hắn thoang thai thoát đi từng lớp áo trên người nàng khi chỉ còn lại chiếc yếm đỏ thêu hình phượng. Độc Nhẫn say mê ngắm thân hình nữ tử đẫy đà đang dồn dập theo từng nhịp thở.
Ở bên ngoài mọi người thì đang sốt ruột trái hẳn với không khí bên trong.
- “Sao đại ca còn không tiếp tục chứ?” Độc Kiêu hồi hộp thúc giục bên người.
- “Muốn thì ngươi cùng Cát Tường thành thân rồi thay thế hai người họ làm đi” Thần Huyền liếc mắt khiến Cát Tường ( Phi Phi: Cát Tường là thủ hạ cũng đồng thời là nha hoàn của Thần Huyền từ Huyền Băng cung) đỏ mặt còn Độc Kiêu giật mình hướng nàng ta nhìn chăm chú.
- “Im lặng coi, khúc gây cấn kìa” Nhược Bình khều khều tay áo Thần Huyền.
- “Làm như nàng chưa từng trãi qua vậy” Lãnh Thiên mặt đầy hắc tuyến, hắn không thích nương tử của mình nhìn thân hình lõa lồ của nam nhân khác dù cho người ta đã cò thê tử.
- “Ngươi không xem thì nhích ra chi ta xem” Nhược Bình đẩy Lãnh Thiên nhích sang một bên.
- “Bình nhi, muội chiếm chỗ quá đấy” Hiên Viên Tuyệt tức khí vì bị chiếm chỗ bèn đưa tay đẩy đầu Nhược Bình vào nhực Lãnh Thiên.
Mọi người đấu đá nhau cho đến khi…
“Rầm”
Cánh cửa phòng gãy làm đôi và cả đám ngã nhào trên sàn nhà. Bên trong hỉ phòng, Độc Nhẫn nhanh chóng vơ chiếc chăn đắp hờ lên người Họa Tâm, mặt đầy hắc tuyến nhìn lũ người dám cư nhiên phá việc tốt của hắn.
- Áck! Không việc gì! Tò mò chút thôi, hai người cứ tiếp tục nhé.
Nói rồi cả bọn kẻ dùng chân chạy, người dùng khinh công phóng đi mất hút để lại cho hai nhân vật chính một lố hắc tuyến trên đầu cùng căn phòng hỉ chẳng còn nguyên vẹn.
Ngày lại qua, mặt trời lại lên, chim vẫn hót, cỏ cây vẫn phát triển nhưng Lãnh vương phủ một mảnh tang thương chưa bao giờ dứt.
Nghi Bình viện chưa bao giờ tĩnh lặng đến độ khiến người khác phải nhức nhối tâm can như bây giờ. Mọi người đều biết phận mà âm thầm lo chuẩn bị mọi thứ thủ tục an táng vị vương phi kính yêu của họ. Nhưng điều gây ra khó khăn hiện tại chính là cửa phòng ngủ của Nhược Bình trước đây đóng chặt, khóa bên trong.
Lãnh Thiên không cho phép bất kỳ ai được phép bước vào phòng. Hắn lẳng lặng ôm Nhược Bình ngồi trên giường. Cơ thể nàng đã lạnh từ lâu nhưng hắn vẫn cố gắng kiên trì truyền nội lực vào như sưởi ấm một cái xác không hồn. Hắn không thể nào chấp nhận được chuyện nương tử của mình đã chết, đó là điều cấm kị trong cõi lòng lạnh giá.
Không phải là hắn không tìm cách cứu nàng nhưng con cao tinh kia ở đâu cũng chả biết, ngay đến Hiên Viên Tuyệt cũng phải bó tay thì phải làm sao chứ?
Âm thanh bài hát ru nào đấy phát ra từ trong phòng khiến lòng Họa Tâm đã đau nay càng đau thêm. Tất cả đều tại ả công chúa Ngạn Hoa ấy, nếu như không có ả ta thì tình cảm phu thê của vương gia cùng vương phi sẽ không bị chia cắt rồi còn không gặp nguy hiểm bởi Sở Thiên Nhai.
Sự xuất hiện của cáo tinh khiến tâm tình mọi người dường như bị kích động tại chỗ không khỏi nhảy dựng lên.
- Các người làm gì mà nơi đây toàn trắng với trắng không vậy? Nhược Bình chuyển tông rồi hả?
- “Cáo tinh” Họa Tâm nức nở ôm chầm lấy hắn khiến Độc Nhẫn tuy vui nhưng ánh mắt thâm trầm nhanh chóng chíu lên người cái con cáo chết tiệt kia “Ngươi có cách cứu vương phi đúng không? Vương phi phúc lớn mạng lớn nên không thể dễ dàng đi như thế được”
- “Nhược Bình đâu?” Cáo tinh đưa tay xoa xoa hai tay rồi nhanh chóng làm việ kẻo chết không kịp ngáp trong tay lão Độc Nhẫn này.
Họa Tâm, Độc Nhẫn cùng Độc Kiêu đưa cáo tinh đến trước cửa phòng ngủ của Nhược Bình trong Nghi Bình viện nhanh chóng gõ cửa nhưng không hề có một thanh âm trả lời khiến cả bốn nóng ruột.
- Tên Lãnh Thiên kia! Ngươi có muốn cứu Nhược Bình không hả?
Tiếng cáo tinh vừa dứt, cánh cửa rầm một phát, bung bản lề bay vèo ra bên ngoài. Sau đó là bóng dáng… ách! Không còn là một soái ca nữa mà thay vào đó là khuôn mặt góc cạnh râu ria, tóc tai bù xù, quần áo nhếch nhác bước ra, trên tay còn là cái xác đã lạnh từ lâu.
- “Ngươi có cách?” Gương mặt rạng rỡ của Lãnh Thiên khiến mọi người xung quanh bất giác thờ dài. Quả thật vương gia của bọn họ đã không thể nào sống thiếu vương phi được nữa rồi.
- Cách thì có nhưng mà…
- Mà sao? Bất kỳ điều kiện gì cũng được, chỉ cần ngươi cứu được nàng.
- Không phải là điều kiện. Thân xác Nhược Bình đã lạnh với lại quá nhiều vết thương. Lúc nàng ta chết thì linh hồn đã trở về nơi lúc đầu thuộc về nàng nhưng do luyến tiếc ngươi nên ta mới đưa về đây. Sau này cố gắng chiếu cố nàng ta một chút.
Nói rồi cáo tinh đưa viên đan dược sáng chói một màu đỏ vào miệng Nhược Bình. Chừng nửa khắc sau, cơ thể lạnh lẽo đã chuyển sang dần ấm áp hơn trong vòng tay Lãnh Thiên khiến hắn như thấy bầu trời bừng sáng. Hơi thở tuy còn yếu ớt nhưng đã có dấu hiệu của sự sống.
- “Từ nay chắc Nhược Bình ngươi hết đường quậy phá rồi” Cáo tinh lắc đầu tiếc rẻ.
- “Tại sao?” Tuy hơi vui vì vương phủ từ nay sẽ tránh được cảnh gà bay chó sủa sự thắc mắc vẫn hiện lên trong đầu mỗi người.
- Làm cái gì mà ta thấy các ngươi có vẻ vui vậy? Chỉ là nàng ta không thể bị thương nữa thôi, nếu không khó cứu.
- “Thật?” Lãnh Thiên ngước mắt nhìn cáo tinh “Vậy từ giờ ta sẽ canh nàng ấy cẩn thận”
Nhược Bình ngủ một giấc đúng ba ngày ba đêm mới lừ đừ ngồi dậy khiến tâm môi người như treo ngược lên cành cây từng khắc một. Đến khi mở mắt điều đầu tiên làm chính là… ăn. Nàng ăn không ngừng nghỉ như oan hồn chưa bao giờ được ăn dưới âm phủ khiến cáo tinh đầu đầy hắc tuyến.
- Ngươi ăn mạnh như thế chắc là khỏe rồi ha. Thế ta đi đây.
- “Ngươi lại đi đâu?” Nhược Bình mồm toàn thức ăn tranh thủ húp miếng canh từ tay Lãnh Thiên đút cho đồng thời cũng hướng cao tinh hỏi.
- Thái Thượng Lão Quân bảo ta về.
- Ừ! Ngươi đi đi.
- “Hừ! Dù gì cũng chính ta đã cứu mạng ngươi mà ngươi lại đối xử với ta như thế hả Nhan Nhược Bình?” Cáo tinh tức giận phừng phừng.
- “Chứ giờ ngươi muốn như thế nào?” Nhược Bình hai mắt long lanh nhìn “Chẳng lẽ ta phải khóc lóc ỷ ôi năn nỉ ngươi ở lại cùng ta sao? Đó không phải là bản tính của ta”
- “Hừ! Lí sự cùn. Ta đi đây, sau này rãnh sẽ xuống thăm ngươi, tới lúc đó thì mau chóng cho ta một thằng nhóc tiểu hài tử đi là vừa” Cao tình vừa đi ra ngoài vừa giơ giọng cười lớn khiến Nhược Bình mắc cỡ chỉ thiếu đường đào hố tự chôn thôi.
- “Con cáo đo nói đúng đấy” Lãnh Thiên mặt đầy ý cười hướng Nhược Bình nói.
- “Đúng cái đầu ngươi, hỗn đãn” Nhược Bình tức khí quay sang đánh vào đầu Lãnh Thiên rồi hừng hực bỏ đi để lại đằng sau là những tiếng cười khoái trá.
Nhắc đến công chúa Phùng Ngạn Hoa thì có lẽ giờ này nàng ta đang đau đớn, thống khổ ở một nơi nào đó nhưng hoàn toàn không hẳn là như thế.
Thời gian thấm thoắt trôi qua cũng gần hai tháng kể từ lúc Nhược Bình cải tử hoàn sinh rồi. Và đây cũng chính là mốc thời gian cực chỉ của Họa Tâm cùng Độc Nhẫn bởi cả hai đang trên đường đến hỉ phòng.
Thần Huyền cũng có mặt để chung vui cùng cả hai người điều quan trọng khi nàng ta có mặt ở đây chính là “song kiếm hợp bích” cùng Bình tỷ của mình nháo động phòng.
Bên ngoài hiện tại đang có sáu con người hí hửng ngó nghiêng vào bên trong căn phòng.
- “Đại ca ca, huynh nghĩ bọn họ sẽ làm cái gì?” Nhược Bình kéo kéo tay áo Hiên Viên Tuyệt hỏi trong khi hắn cũng đang chăm chú quan sát tiết mục đặc sắc trong phòng. ( Phi Phi: Bình tỷ dạy hư Tuyệt ca ca của ta rầu!!!)
- “Làm cái mà muội cùng tên bạo chúa Lãnh Thiên hay làm ấy” Hiên Viên Tuyệt vẫn chăm chú nhìn nhưng lại phát ngôn một câu vô cùng chí lý khiến Thần Huyền đang đứng kế bên cười nắc nẻ.
- “Hừ! Ta mà là tên bạo chúa thì ngươi đã không còn toàn thây đứng đây đâu” Lãnh Thiên hừ mũi nói khiến Hiên Viên Tuyệt nhếch mép cười hai phu thê nhà này.
Trong hỉ phòng, Độc Nhẫn từ từ bước đến bên cạnh tân nương của mình đưa tay vén khăn hỉ lên để lộ một gương mặt kiều diễm trong sắc đỏ của áo hỉ khiến tâm hắn một trận chấn động.
Họa Tâm ngại ngùng ngồi im trên giường cúi gầm mặt xuống đất cho đến khi Độc Nhẫn đỡ nàng đến bên bàn. Cả hai trao nhau ly rượu giao bôi thề nguyền bên nhau. Bên ngoài đã xuất hiện những trận cười rúc rích đón chờ cảnh tiếp theo.
Độc Nhẫn nhẹ nhàng đặt Họa Tâm nằm lên giường với gương mặt đỏ bừng. Tay hắn thoang thai thoát đi từng lớp áo trên người nàng khi chỉ còn lại chiếc yếm đỏ thêu hình phượng. Độc Nhẫn say mê ngắm thân hình nữ tử đẫy đà đang dồn dập theo từng nhịp thở.
Ở bên ngoài mọi người thì đang sốt ruột trái hẳn với không khí bên trong.
- “Sao đại ca còn không tiếp tục chứ?” Độc Kiêu hồi hộp thúc giục bên người.
- “Muốn thì ngươi cùng Cát Tường thành thân rồi thay thế hai người họ làm đi” Thần Huyền liếc mắt khiến Cát Tường ( Phi Phi: Cát Tường là thủ hạ cũng đồng thời là nha hoàn của Thần Huyền từ Huyền Băng cung) đỏ mặt còn Độc Kiêu giật mình hướng nàng ta nhìn chăm chú.
- “Im lặng coi, khúc gây cấn kìa” Nhược Bình khều khều tay áo Thần Huyền.
- “Làm như nàng chưa từng trãi qua vậy” Lãnh Thiên mặt đầy hắc tuyến, hắn không thích nương tử của mình nhìn thân hình lõa lồ của nam nhân khác dù cho người ta đã cò thê tử.
- “Ngươi không xem thì nhích ra chi ta xem” Nhược Bình đẩy Lãnh Thiên nhích sang một bên.
- “Bình nhi, muội chiếm chỗ quá đấy” Hiên Viên Tuyệt tức khí vì bị chiếm chỗ bèn đưa tay đẩy đầu Nhược Bình vào nhực Lãnh Thiên.
Mọi người đấu đá nhau cho đến khi…
“Rầm”
Cánh cửa phòng gãy làm đôi và cả đám ngã nhào trên sàn nhà. Bên trong hỉ phòng, Độc Nhẫn nhanh chóng vơ chiếc chăn đắp hờ lên người Họa Tâm, mặt đầy hắc tuyến nhìn lũ người dám cư nhiên phá việc tốt của hắn.
- Áck! Không việc gì! Tò mò chút thôi, hai người cứ tiếp tục nhé.
Nói rồi cả bọn kẻ dùng chân chạy, người dùng khinh công phóng đi mất hút để lại cho hai nhân vật chính một lố hắc tuyến trên đầu cùng căn phòng hỉ chẳng còn nguyên vẹn.