Chương : 9
“hai vị, cốc chủ cho mời hai vị ra hậu sảnh dùng bữa” – một hồng y a hoàn khép nép nhìn Lãnh Thiên, do vẫn còn sợ chuyện lúc sáng, người này thật đáng sợ.
“được, CÚT!!!” – Lãnh Thiên lạnh giọng. Hồng y a hoàn sợ quá, bưng mặt khóc chạy thẳng.
“ngươi thật là doạ cô ta sợ khóc ròng rồi, lần sau có doạ thì doạ dữ lên một tí đừng để khóc lóc như vậy” – Nhan Nhược Bình vốn ghét nhất cái cảnh mè nheo hay khóc lóc, mấy cảnh đó làm nàng nhớ tới bà mẹ kế và đứa em chanh chua.
“được nương tử, lần sau khóc là ta giết” – Lãnh Thiên sủng nịnh xoa xoa đầu nàng.
“ngoan, vừa hay đang đói, có người mời ăn, đi mau thôi” – Nhan Nhược Bình khoan khoái cười hả hê.
Hậu sảnh
“sơn cốc không có món ngon gì để tiếp đãi hai vị, hai vị dùng tạm nha”, Cổ Khang Nam ôn hoà cười nói
“trông ngon nga, đây là các món gì?” – Nhan Nhược Bình thèm thuồng dòm, nhưng cũng phải giữ đạo một chút, chủ nhà chưa ăn, há khách ăn trước.
“đây là canh hảo cầu, chim cút nướng hoa, chân vịt xào, canh lưỡi gà, dạ dày hươu nấu giang dao, gân bò luộc uyên ương, cúc hoa thố ty, đùi heo nướng, chân giò nấu gừng chua” – Cổ Khang Nam chỉ tay điểm tên từng món
(fox: “nước miếng ngập lụt” thèm quá)
“hai vị đừng khách sao, cứ tự nhiên mà dùng”
Nhan Nhược Bình chính là kẻ tự nhiên nhất, nàng có một tật “tốt” là khi cầm đũa lên là châm ngôn “bao tử vạn tuế” phát ra, chỉ biết cằm cúi chăm chỉ ăn đến cả nghẹn.
“nương tử ăn chậm thôi” – Lãnh Thiên vỗ vỗ lưng giúp Nhan Nhược Bình
Cổ Khang Nam sửng sốt toàn tập, vốn khi thấy một vị cô nương đi cùng Độc Lãnh hắn đã kinh ngạc không nguôi, nay khi nghe từ miệng Độc Lãnh phát ra hai chữ nương tử, hỏi sao lão không sửng sốt.
“hảo ngon nga” – Nhan Nhược Bình vừa ăn vừa khen.
“hợp miệng phu nhân đây, Cổ Khang Nam ta rất vui” – Cổ Khang Nam cười cười nhìn Nhan Nhược Bình, không dám bình phẩm cách ăn của nàng, vì lão còn muốn cái đầu và cổ gắn kết cùng nhau, nhìn thái độ Lãnh Thiên đủ biết hắn yêu thương nương tử. Chẳng ai dại gì trêu vào ác ma.
“xin hỏi ngài tìm Quái thủ nhân có việc gì chăng?” – Cổ Khang Nam ôn nhu cung kính nhìn Lãnh Thiên
“câm họng” – Lãnh Thiên lạnh giọng đáp lại, đôi mắt vẫn thuỷ chung chăm chú nhìn vào muỗng canh mình đang đút cho Nhan Nhược Bình vì sợ nàng nghẹn. Nhan Nhược Bình ngước mặt lên nhìn Cổ Khang Nam, nhếch miệng cười nhẹ và nói.
“cốc chủ đây cũng thích tò mò quản cả việc của phu quân ta nhỉ, hay cốc chủ có ý giúp bọn ta tìm, nếu cốc chủ nguyện ý giúp, bọn ta rất cảm ơn tấm chân tình quí hoá của cốc chủ”
Cổ Khang Nam chết đứng trước câu trả lời của Nhan Nhược Bình. Câu trả lời không đáp ứng được câu hỏi của lão, mặt khác lại có hàm ý ra lệnh lão tìm ra Quái thủ nhân. Lão nào dám từ chối, vẫn ý nghĩ trong đầu “cái đầu và cái cổ gắn kết cùng nhau”. Lão cười cười đáp.
“phu nhân đã lên tiếng, Cổ Nam Khang sẽ hết mình hết sức”
“tốt” – Nhan Nhược Bình khoái trá sẵng giọng đáp lại
Dùng bữa xong, Lãnh Thiên và Nhan Nhược Bình nắm tay nhau trở về phòng. Bên trong phòng một con cáo trắng chiễm chệ nằm trên giường, ve vẫy chiếc đuôi. Nhan Nhược Bình buông tay Lãnh Thiên ra, nàng chạy nhanh tới
“sao, điều tra được gì không?”
Vốn Lãnh Thiên nói với nàng Cổ Khang Nam có cái gì đó như đang che dấu, y sai Độc Nhẫn theo dõi, không ngờ Độc Nhẫn núp trên mái nhà bị y đả thương bằng ám khí. Cũng may ám khí không có độc, qua việc này đủ biết lão ta vốn không bình thường hiền lành như biểu hiện thường thấy, sức cảnh giác của lão ta rất cao. Nếu không có chuyện gì mờ ám cần gì phải cảnh giác cao thế. Nhan Nhược Bình sai cáo tinh đi, nó là động vật, lại nhỏ bé, chả lẽ lão lại đi cảnh giác với một con súc vật.
“ta chỉ phát hiện ở phòng hắn, sau kệ sách có một cái cửa, hắn đi vào thì kệ sách cũng đóng lại” – cáo tinh nhàn nhạt trả lời.
Nhan Nhược Bình và Lãnh Thiên nhìn nhau, tựa hồ cả hai cùng nghĩ tới một việc gì đó.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Thế nào? Tra được gì”
“hắn có một nương tử”
CHÁT!!!!! đồ ngu, ta không hỏi việc đó
“ta….ta có hỏi nhưng hắn không nói lý do tìm Quái thủ nhân”
CHÁT!!! Vô tích sự.
“được, CÚT!!!” – Lãnh Thiên lạnh giọng. Hồng y a hoàn sợ quá, bưng mặt khóc chạy thẳng.
“ngươi thật là doạ cô ta sợ khóc ròng rồi, lần sau có doạ thì doạ dữ lên một tí đừng để khóc lóc như vậy” – Nhan Nhược Bình vốn ghét nhất cái cảnh mè nheo hay khóc lóc, mấy cảnh đó làm nàng nhớ tới bà mẹ kế và đứa em chanh chua.
“được nương tử, lần sau khóc là ta giết” – Lãnh Thiên sủng nịnh xoa xoa đầu nàng.
“ngoan, vừa hay đang đói, có người mời ăn, đi mau thôi” – Nhan Nhược Bình khoan khoái cười hả hê.
Hậu sảnh
“sơn cốc không có món ngon gì để tiếp đãi hai vị, hai vị dùng tạm nha”, Cổ Khang Nam ôn hoà cười nói
“trông ngon nga, đây là các món gì?” – Nhan Nhược Bình thèm thuồng dòm, nhưng cũng phải giữ đạo một chút, chủ nhà chưa ăn, há khách ăn trước.
“đây là canh hảo cầu, chim cút nướng hoa, chân vịt xào, canh lưỡi gà, dạ dày hươu nấu giang dao, gân bò luộc uyên ương, cúc hoa thố ty, đùi heo nướng, chân giò nấu gừng chua” – Cổ Khang Nam chỉ tay điểm tên từng món
(fox: “nước miếng ngập lụt” thèm quá)
“hai vị đừng khách sao, cứ tự nhiên mà dùng”
Nhan Nhược Bình chính là kẻ tự nhiên nhất, nàng có một tật “tốt” là khi cầm đũa lên là châm ngôn “bao tử vạn tuế” phát ra, chỉ biết cằm cúi chăm chỉ ăn đến cả nghẹn.
“nương tử ăn chậm thôi” – Lãnh Thiên vỗ vỗ lưng giúp Nhan Nhược Bình
Cổ Khang Nam sửng sốt toàn tập, vốn khi thấy một vị cô nương đi cùng Độc Lãnh hắn đã kinh ngạc không nguôi, nay khi nghe từ miệng Độc Lãnh phát ra hai chữ nương tử, hỏi sao lão không sửng sốt.
“hảo ngon nga” – Nhan Nhược Bình vừa ăn vừa khen.
“hợp miệng phu nhân đây, Cổ Khang Nam ta rất vui” – Cổ Khang Nam cười cười nhìn Nhan Nhược Bình, không dám bình phẩm cách ăn của nàng, vì lão còn muốn cái đầu và cổ gắn kết cùng nhau, nhìn thái độ Lãnh Thiên đủ biết hắn yêu thương nương tử. Chẳng ai dại gì trêu vào ác ma.
“xin hỏi ngài tìm Quái thủ nhân có việc gì chăng?” – Cổ Khang Nam ôn nhu cung kính nhìn Lãnh Thiên
“câm họng” – Lãnh Thiên lạnh giọng đáp lại, đôi mắt vẫn thuỷ chung chăm chú nhìn vào muỗng canh mình đang đút cho Nhan Nhược Bình vì sợ nàng nghẹn. Nhan Nhược Bình ngước mặt lên nhìn Cổ Khang Nam, nhếch miệng cười nhẹ và nói.
“cốc chủ đây cũng thích tò mò quản cả việc của phu quân ta nhỉ, hay cốc chủ có ý giúp bọn ta tìm, nếu cốc chủ nguyện ý giúp, bọn ta rất cảm ơn tấm chân tình quí hoá của cốc chủ”
Cổ Khang Nam chết đứng trước câu trả lời của Nhan Nhược Bình. Câu trả lời không đáp ứng được câu hỏi của lão, mặt khác lại có hàm ý ra lệnh lão tìm ra Quái thủ nhân. Lão nào dám từ chối, vẫn ý nghĩ trong đầu “cái đầu và cái cổ gắn kết cùng nhau”. Lão cười cười đáp.
“phu nhân đã lên tiếng, Cổ Nam Khang sẽ hết mình hết sức”
“tốt” – Nhan Nhược Bình khoái trá sẵng giọng đáp lại
Dùng bữa xong, Lãnh Thiên và Nhan Nhược Bình nắm tay nhau trở về phòng. Bên trong phòng một con cáo trắng chiễm chệ nằm trên giường, ve vẫy chiếc đuôi. Nhan Nhược Bình buông tay Lãnh Thiên ra, nàng chạy nhanh tới
“sao, điều tra được gì không?”
Vốn Lãnh Thiên nói với nàng Cổ Khang Nam có cái gì đó như đang che dấu, y sai Độc Nhẫn theo dõi, không ngờ Độc Nhẫn núp trên mái nhà bị y đả thương bằng ám khí. Cũng may ám khí không có độc, qua việc này đủ biết lão ta vốn không bình thường hiền lành như biểu hiện thường thấy, sức cảnh giác của lão ta rất cao. Nếu không có chuyện gì mờ ám cần gì phải cảnh giác cao thế. Nhan Nhược Bình sai cáo tinh đi, nó là động vật, lại nhỏ bé, chả lẽ lão lại đi cảnh giác với một con súc vật.
“ta chỉ phát hiện ở phòng hắn, sau kệ sách có một cái cửa, hắn đi vào thì kệ sách cũng đóng lại” – cáo tinh nhàn nhạt trả lời.
Nhan Nhược Bình và Lãnh Thiên nhìn nhau, tựa hồ cả hai cùng nghĩ tới một việc gì đó.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Thế nào? Tra được gì”
“hắn có một nương tử”
CHÁT!!!!! đồ ngu, ta không hỏi việc đó
“ta….ta có hỏi nhưng hắn không nói lý do tìm Quái thủ nhân”
CHÁT!!! Vô tích sự.