Chương : 9
Bạn ở bên cạnh tôi – nhưng tôi không thấy...
Bạn thay đổi – tôi cũng không hay...
Chỉ biết rằng – trong giây phút này... người đã không còn là bạn tôi nữa...
Bye bye...
———————–
" Em đã thấy anh chấp nhận đàm phán bao giờ chưa?! " – Yul quay lại hỏi.
" Em thích cái tính đó của anh đấy! " – YuMi khẽ thầm thì...
....................
" Sẽ nhanh thôi! Rồng... "
Nói rồi, Yul bất ngờ bay vút lên tầng không, hắn thản nhiên lượn lờ trước mặt con quái vật bằng đôi cánh màu đen huyền thoại của mình...
" Vờn nhau chút nhé... Ta không muốn làm ngươi đau... "
Vừa dứt lời, Yul lại nhảy phắt lên đầu nó, bám chắc vào đôi sừng của con quái vật, rồi dùng bàn tay đầy ma thuật của mình... vặn thật mạnh... xuyên đến tận óc khiến nó phải quẫy loạn lên vì đau đớn... cái đuôi khổng lồ dài đến hàng trượng đập xối xả xuống mặt đất cũng khiến cho Địa Ngục phải rạn nứt phần nào.
" Ồ không! Mày hư quá! Thế này thì phải chấm dứt trò chơi sớm rồi!" – Yul thở dài, rồi ngay lập tức, hắn đột ngột phi thẳng vào miệng con rồng, nhanh chóng chui xuống tận họng, cố gắng tìm đường dẫn tới quả tim.
YuMi vẫn đứng bên ngoài, vừa nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng đó, con bé chợt hét lên kinh hãi!!!
" Không phải như thế!!! Rồng!! Mau nhả anh ấy ra!!! "
Mặc cho YuMi – tức tân chủ nhân của nó có ra lệnh thế nào, con rồng vẫn quằn quại loạn lên vì đau đớn... những khối đất chứa đầy nham thạch dưới chân nó mỗi lúc một rạn nứt nhiều hơn vì cơn chấn động kinh hoàng.
Lúc này Yul đã nằm gọn trong cơ thể con quái vật, hắn vội vàng bay vào trong mọi ngõ ngách để tìm cho ra quả tim quý. Chà! Nó quý cũng chỉ vì được chọn là nơi cất giữ chiếc vòng. Chui đến tâm can, Yul giật mình dừng lại khi thấy quả tim khổng lồ chứa đầy máu nóng đang hoạt động thoi thóp trước mặt mình, từng mạch gân đang rung lên vì đau đớn...
" Ở đâu nhỉ?! Sao không thấy?! " – Yul bực mình khi chỉ thấy mỗi trái tim không, hắn quyết định lại một lần nữa chuyển tròng mắt mình sang màu xanh tím để quét xuyên suốt cả trái tim...
" Đây rồi! Giữa tâm điểm! Con bé này cũng hiểm thật! " – Nói rồi, nhanh như cắt, hắn xọc thẳng những ngón tay đã đâm thành nanh vuốt vào giữa tim con quái vật, mò quanh một lúc... Chỉ một lát sau, Yul đột ngột rút ra chiếc vòng đã tanh mùi của máu, vội vàng cất vào trong trái tim mình, Yul bay vút ra ngoài trước sự bất ngờ của bao nhiêu yêu ma quanh đó...
" Bùm!!! " – Một tiếng nổ lớn phát ra từ trong bụng của con quái vật, ngay khi Yul vừa kịp bước chân ra ngoài, YuMi ngỡ ngàng nhìn thấy rồi nhanh chóng chạy đến, liên miệng cầu xin Yul...
- Yul!! Anh không thể làm thế! Nó là linh vật!!!
- Giờ nó là linh vật của em! Hãy tự lo cho quái thú của mình...
- Xin anh... hãy cứu nó... nó sắp chết rồi...
Chẳng thèm ngoảnh mặt lại, dang rộng đôi cánh đầy quyền uy của mình ra, Yul bất ngờ bay vút lên trời cao trước khi vứt lại một lời cảnh cáo.
- Không có sự tha thứ dành cho kẻ phản bội!
......................................
Bay vút lên tầng không, hắn hòa mình vào màu đen của hắc ám... rồi cố gắng vượt qua cánh cửa Luân Hồi – nơi ngăn cách giữa Địa Ngục và thế giới con người... để bay đến một nơi đang có cuộc hỗn chiến – cuộc hỗn chiến giữa người Truy Hồi và thế giới Vong Hồn.
Trở lại trường trung học quý tộc SoRoYang, nơi đang diễn ra một vở kịch hết sức hấp dẫn nếu như không có sự góp mặt của mụ phù thủy xinh đẹp – Chan và đám lâu la ma quỷ thực sự bỗng dưng xuất hiện.
" Mùi của hắc ám?! " – Xư Bi giật mình quay lại nhìn khi nó đang diễn đến cảnh chạy chốn khỏi đám lâu la gia đình nhà Paris.
Đáng nhẽ ra trong cảnh này, con bé phải ngoan ngoãn chịu ăn một đòn của phù thủy rồi ngã vật ra đất, giả vờ chết để Romeo đến cứu, thế là xong phim. Nhưng ở trong hoàn cảnh này, nếu mà nó vô tình bị trúng một đòn thật thì chắc là " toi đời " luôn chứ chẳng phải là đóng kịch đơn thuần nữa mất!
Vội vàng trốn chạy, con bé đang luống cuống không biết làm sao... thì bất ngờ... Romeo xuất hiện!!!
Cả sân khấu như hét ầm lên vì trở lại đột ngột của chàng hiệp sĩ mặt sắt.
" Mau tới cứu công chúa đi!! "
" Bọn họ hóa trang tuyệt quá! Nhất là đám ma quỷ!! Cứ y như thật vậy!! "
Lũ học sinh bên dưới lại bàn tán xì xào... ( thì chẳng là thật chứ còn gì nữa TT__TT!)
" Yul sao?! " – Bất ngờ, con bé quay ngoắt ra nhìn, rồi như chấn tĩnh lại mình... nó giật nảy khi nhận ra đó không phải là hắn.
- Jen sunbea!!! Sao anh lại ở đây!!!
Xư Bi vừa dứt lời, Jen vội vàng tiến tới rồi bịt gấp miệng nó lại, thầm lẩm bẩm để mọi người không thể nghe thấy.
- Đừng nói to như vậy... anh chỉ đóng thay thôi!
Con bé lại làu bàu...
- Thế Yul đâu ạ?!
- À... ừm... anh ấy có việc quan trọng...
- Lại việc quan trọng...
Con nhóc vừa dứt lời, thì một nhát kiếm từ đâu bất ngờ bay đến khiến Jen phải vội nghiêng người kéo nó theo để tránh đòn... Vô tình, lại tạo thành một cảnh vô cùng " romantic ". Chàng Romeo khẽ nghiêng người kéo nàng Juliet lại để tránh đòn, khiến nàng phải chới với chao mình ngã vào lòng chàng hiệp sĩ...
" Ôi!!! Manly quá!!! "
" Tớ ghen với cô ấy!!! "
... Bọn con gái lại hét loạn lên phấn khích...
Mặt con nhóc cũng đỏ gay... ngập ngừng một lúc, rồi nó vội vàng đẩy ra...
- Bây... bây giờ... em phải làm sao đây...
Bất ngờ, bế vút nó lên không trung bằng đôi cánh thiên thần... Jen khẽ thầm thì vào đôi tai con bé...
- Hãy thể hiện bằng tất cả những gì em có...
- Nhưng... mọi người... a... đôi cánh...
Con bé còn đang ú ớ chưa kịp hết lời, thì bất thình *** h... Jen lại buông tay " ném " nó cái vèo xuống đất khiến con bé sợ đến hú hồn! Nó đứng tim... Nhưng rồi cố trấn tĩnh lại mình, hít hơi thở thật sâu, chỉ cảm nhận mà không suy nghĩ... nó cố gắng đưa thân mình bay theo làn gió... Và ngỡ ngàng... con bé đã làm được! Nó đang bay?! Phải rồi!!! Nó đang giữ được mình lơ lửng giữa tầng không trong tiếng hét kinh hoàng của mọi người. Ai cũng phải trầm trồ ngạc nhiên... thậm chí, ngay cả nó cũng vậy. Bởi nó tự hào – mình là một Thiện Quỷ – mình đã bay – bằng chính khả năng của mình – không phải nhờ đến sự giúp đỡ của Jen, cũng không phải là nhờ đến một nguồn sức mạnh bí ẩn của " vị ân nhân " nào đó... Nó hạnh phúc khi thấy mình... biến hình!!!
Giữa tầng không... nhắm chặt mắt lại, con bé chợt hét lên bằng tất cả sức mạnh của mình...
" Vong hồn... siêu thoát!!! "
Vừa dứt lời... một luồng ánh sáng chói lòa bất ngờ phát ra từ cơ thể con bé... khiến trang phục của nó đột ngột thay đổi?! Không còn là bộ váy công chúa kiều diễm... mà thay vào đó... là trang phục chiến binh!!! Với chiếc quyền trượng dũng mãnh trên tay, nó sẵn sàng tiến lên tiêu diệt kẻ ác.
Từng nhịp đập, từng bước chân... mỗi lúc một vững vàng...
Khẽ nháy mắt ra hiệu cho Jen quây bọn ác ma lại thành một bầy, con bé mỉm cười, rồi nhanh như cắt, nó giơ vút chiếc quyền trượng lên cao... miệng lẩm bẩm đọc một câu thần chú nào đó... mọi người cứ trơ mắt nhìn... còn cây quyền trượng thì bừng bừng tỏa sáng... Nhưng kỳ lạ thay! Ánh sáng ấy lại được phát ra từ những con ma trá hình... chúng dần dần bị hút hết sinh lực, rồi vùn vụt bay vào chiếc quyền trượng kia. Màn bắt ma kết thúc, cũng là lúc tất cả mọi người đều trầm trồ vỗ tay khen ngợi.
Jen lặng lẽ bước tới gần, tặng cho con bé một nụ cười thiên thần ngay sau chiến thắng.
" Em tuyệt lắm, Xư Bi ạ! "...
Nhưng thật trớ trêu thay, ngay khi lời nói ấy vừa chấm dứt... cũng là lúc một luồng ánh sáng màu trắng tím bất ngờ từ đâu bay tới... như một ngọn phi lao... đột ngột đâm thẳng vào tim con bé... khiến nó ngã ngửa ra trong sự bàng hoàng... tất cả đều hét toáng lên kinh hãi! Trong sự ngỡ ngàng... nó thậm chí còn không kịp nhận ra nổi sự thay đổi giữa chiến thắng và cái chết... Chỉ vội vàng... cố gắng quay ngoắt đầu lại... và trong ánh mắt mờ nhạt... nó nhìn thấy... mụ phù thủy ấy... đang cười phá lên trong sự đau đớn của con bé... đó là Chan – mụ phụ thủy ấy chính là Chan!!!
Vừa thấy Xư Bi chao mình ngã gục xuống đất... Chan đã lại gần, rồi khẽ cởi chiếc mũ chùm phù thủy trên đầu mình xuống, nó cúi xuống nhìn Xư Bi, cười khả ố...
" Hố hố hố!!! Chết đi con nhãi ranh!!! Nếu không phải vì mày thì Jen đã không... "
Không để cho Chan kịp nói hết lời, Jen vội vàng bước tới, kéo tuột cô ta vào trong phía cánh gà để khỏi ảnh hưởng đến " sự thật " của vai diễn.
.................................
Tất cả mọi người đều lặng đi trước cái chết của nàng... Trong cơn giông tố ấy, người ta khiêng nàng vào trong một chiếc lồng kính, đặt nàng nằm trên chiếc đệm trải đầy những cánh hồng tươi... Trước cái chết ngỡ ngàng, người ta chỉ thấy nàng giống như đang ngủ... dường như nàng chỉ mới nhắm mắt lại... và đôi môi vẫn còn mọng tươi...
Nhưng bất ngờ... chàng hoàng tử bước tới...
" Hey hey!! Hình như ở đây đang có sự nhầm lẫn với nàng bạch tuyết ngủ trong rừng thì phải??! " – Một vài khán giả bỗng cất tiếng ngạc nhiên... vì sự thay đổi nội dung đến kì cục (?!).
" Không nhầm đâu... " – Bất ngờ, giọng Yul vang lên trong sự trầm trồ của tất cả lũ con gái...
Vừa dứt lời, hắn chợt bước tới, cất đôi cánh dơi đầy mê hoặc đi, Yul nhẹ nhàng tiến đến bên Xư Bi... Và hắn lạnh lùng ngồi xuống...
Xư Bi vẫn không biết gì cả, nó chỉ cảm thấy như mình đang chìm trong giấc mộng... một giấc mộng mơ hồ... không thể rõ thực hư?!
Nhưng trong cơn mơ... nó thấy có một người đang gọi nó... đó là...
" Đồ nhóc con!!! Đã bảo là không được tháo vòng ra rồi mà!!! Có biết nguy hiểm lắm không!! Nếu lần sau mà còn làm mất nữa là cô chết chắc... ít nhất là với tôi đấy!!! " – Tiếng hắn khẽ thì thầm bên tai nó, khi mở nắp quan tài...
" Yul?!! " – Bất thình *** h, nó chợt giật mình... rồi vội vàng mở mắt dậy...
" Đúng là anh rồi... đúng là cái tiếng nói ấy... tiếng nói của người bí ẩn trong phòng thể chất... " – Con bé ngập ngừng... nó nhìn thẳng vào mắt Yul mà dõng dạc từng lời...
Nhưng bất ngờ, không để cho Xư Bi kịp nói hết câu... Yul đột ngột cúi xuống... rồi nhẹ nhàng đặt lên môi con bé một nụ hôn ngọt ngào với danh nghĩa là để " bịt miệng "...
Hắn mỉm cười... một nụ cười có thể khiến cho trái tim người ta ngừng đập...
Và khuôn mặt nó cũng đang nóng bừng lên như vậy...
Ngay khi Yul vừa chạm môi xuống... tất cả mọi người phía dưới sân khấu đều hét ầm lên một cách phấn khích... họ reo hò cổ vũ không ngớt lời...
" Wow!! So cool!! "
" Tuyệt quá!! Họ lấy đâu ra đôi cánh vậy??!! "
" Tại sao tôi không thấy có chiếc dây nào??!! " – Thằng Đầu Heo hét lên kinh ngạc sau khi được chứng kiến tất cả những màn bay ngoạn mục trên sân khấu...
" Yeahhhh!!! Hôn rồi!!! Tuyệt quá Romeo!! "...
" Chưa từng thấy vở kịch nào diễn xuất tuyệt như vậy... " – Ông hiệu trưởng trầm trồ...
" Kỹ xảo ấn tượng quá! Phải học nghề của họ mới được! " – Một vị giám khảo làm trong ngành điện ảnh khẽ mở miệng lầm bầm...
........................
Trong tất cả những tiếng cười cùng hàng loạt những tràng vỗ tay ấy... lại có một người lặng lẽ đứng trong cánh gà... lòng thầm nhói.
......................................
" Dậy được chưa cô nhóc?! " – Nói rồi, Yul khẽ cúi xuống, rồi nhẹ nhàng đặt lên bàn tay con bé một vật gì đó một cách vội vàng khiến nó bất ngờ nóng bừng cả người... " Chiếc vòng thánh giá chăng?! ".
Đúng là vậy! Chính là chiếc vòng thánh giá ấy... Kết thúc vở kịch, cũng là lúc con bé khe khẽ mở lòng bàn tay mình ra... và nó thấy " báu vật " đã suýt để làm mất...
Quá xúc động và không kiềm nổi sự vui mừng, Xư Bi đột ngột nhảy cẫng lên rồi ôm trầm lấy Yul trong sự ngỡ ngàng của hắn và toàn bộ khán giả. Bỗng chốc... trong giây phút đó... trái tim của kẻ lạnh lùng vô tình trở nên nóng rực...
.....................
" Yà!!! Cô mê trai đến thế hả!!! Đừng có mà thấy người ta đẹp trai quá mà làm bừa đó nha!!! " – Nói rồi, Yul vội vàng đẩy nhẹ nó ra rồi nhanh chóng bước vào phía trong cánh gà... để giấu đi sự ngượng ngùng trên đôi má.
Xư Bi khẽ mỉm cười, vì nó cũng đã kịp thấy Yul ngượng rồi, con bé lon ton chạy vào theo hắn...
.........................................
Trở về bên trong phía cánh gà, nơi hành lang tăm tối, lúc đó, nó mới chợt nhớ đến Chan.
Nhìn vẻ mặt xanh xao hốc hác của con bé, Xư Bi đoán ra ngay là nó bị ếm bùa, nhưng bùa gì thì không biết. Đưa ánh mắt trân trối quay sang nhìn Jen, Xư Bi vội vàng cầu xin sự giúp đỡ...
- Bạn ấy bị bùa ếm đúng không anh!!! Làm ơn giải giùm em với!!!
Jen nhìn... trên nét mặt và thái độ đến khó hiểu của nhỏ Chan, lờ đờ... nhưng đằng đằng sát khí...
- Có vẻ như không chỉ là yểm bùa... – Jen nói với giọng ái ngại.
Bỗng, có tiếng cười bất ngờ cất lên vang vọng cả một khu vực hành lang lạnh lẽo... tiếng cười ấy cứ dai dẳng mãi cho đến khi đập vào tai Xư Bi... YuMi lù lù xuất hiện tự khi nào trong sự bàng hoàng của con bé...
- Ha ha ha!!! Khá khen cho anh... Jen! Bác sĩ bất tài vô dụng đôi khi cũng chẩn đoán có chút đúng đấy chứ nhỉ?!!!
YuMi nhìn Jen – một cái nhìn khinh khỉnh... có vẻ gai mắt vì nhiều lần phá rối.
- Cảm ơn... vì lời khen đầy mỉa mai... – Jen đáp lễ.
Ngay lập tức, Xư Bi cũng chợt chen vào... vì lúc này, nó thậm chí còn chẳng đủ bình tĩnh mà nghe họ đấu đá lẫn nhau nữa.
- YuMi! Làm ơn cho tôi biết... loại bùa ấy là sao?!!!
Bất ngờ, nhìn thẳng vào mắt Xư Bi, đôi ngươi của cô ta đột ngột căng lên trông thấy sợ...
- Đó không chỉ đơn giản là bùa... mà còn là sự tự nguyện...
- Bùa tự nguyện sao??!!!
- Phải! Đó là loại bùa giúp con người thôi thúc sự kìm hãm trong lý trí của mình...
- Ví dụ?!
- Ví dụ... nếu một người đang yêu... thì bằng mọi giá... cho dù có không được đáp lại... người đó cũng sẽ dùng đủ mọi thủ đoạn để đoạt cho được người mình thích...
Vừa nói, YuMi lại vừa đưa ánh mắt mong muốn sang nhìn Yul, nhẹ nhàng đặt tay lên ngực hắn, vuốt ve thèm khát khiến cho Yul phải bực mình hất vội...
- Còn loại của Chan?!
- Đó là bùa Hận!!!
- Hận sao???! Chan đang hận ai??!
- Cô!!! Chính cô!!
Nói rồi, YuMi đột ngột giương ánh mắt căm thù lên nhìn nó, như có lửa trong đó... YuMi bất ngờ ấn một ngón tay lên trán Xư Bi, hất ngược...
Xư Bi loạng choạng, nó suýt ngã nháo nhào... may mà có Jen kịp đỡ, những lúc như thế, Yul lại chợt thấy chạnh lòng.
- Không thể nào!!! Sao Chan lại có thể hận tôi được!!!
- Có chứ! Sao lại không nhỉ?! Vì cô ta yêu... yêu một người không hề yêu cô ta... mà lại dành tình cảm cho một người khác...
Vừa nói, YuMi lại vừa đánh ánh mắt lạnh lùng qua nhìn Jen, đầy vẻ gai góc... khiến anh phải chợt chau mày quay đi.
Nói rồi, YuMi lại tiếp...
- Cô... chính cô... cô là nguyên nhân gây ra tất cả!!! Cô là đồ ăn cướp!!!
Vừa nói, YuMi vừa tiến dần tới Xư Bi, rồi hét toáng lên như muốn ăn tươi nuốt sống nó. Trước ánh mắt đầy căm giận ấy, Xư Bi lại thấy sợ... nó cảm thấy muốn đứng tim và chạy trốn... Vì thực sự không hiểu... mình có lỗi gì với Chan... nhưng sau tất cả những gì Chan làm với nó... nó lại thấy sợ... cả thái độ của YuMi nữa...
- Em thôi ngay đi!!!
Bất ngờ, Yul vội chặn lại, hắn tóm lấy vai YuMi, đẩy lùi con bé ra sau vài bước... khiến YuMi ngỡ ngàng...
- Anh đẩy em... Anh đẩy em?!! Vì con bé đó?! Anh dám đẩy em à!!!
Vừa nói, YuMi vừa hét như thét vào mặt Yul khiến hắn mỗi lúc một bực mình. Bất thình *** h, Yul trừng mắt nhìn... rồi cúi xuống, áp sát vào mặt YuMi... chuyển tròng sang màu đỏ...
" Vừa phải thôi! Đừng để anh phải cáu! "...
Yul vừa dứt lời, YuMi như sững người, con bé chợt cảm thấy sợi lạnh chạy dọc sống lưng... nước mắt dâng tràn... YuMi bước vội...
- Anh... nhớ đấy...
Nói rồi... hình ảnh nó dần lùi vào bóng tối... Chỉ còn lại Yul, Xư Bi, Jen và Chan...
Thở phào nhẹ nhõm sau khi YuMi đi, mặc dù không hiểu chuyện gì... nhưng nó vẫn cố gắng cầu xin " hai anh zai " một sự giúp đỡ.
- Một trong hai người... có thể giúp em việc này được không...
-...?!
...................
" Xóa sạch trí nhớ?!!! " – Cả hai anh chàng cùng bất ngờ khẽ thốt lên.
" Ưm... phải... em muốn Chan quên hết mọi điều kể từ khi gặp em... em không muốn trách bạn ấy... nhưng cũng không muốn phải tiếp tục đối mặt với một người hận mình như vậy nữa... " – Xư Bi rụt rè...
Chẳng cần nó phải nài nỉ thêm lần nữa, cả hai tên lại cùng gật gù...
" Okie! Thưa công chúa ^^! "
........................................
[ Sau khi Xư Bi chạy đi lo dọn hậu trường cho buổi diễn... ]
Chỉ còn lại mình Yul và Jen đối thoại bên góc hành lang, Yul mở lời...
" Sao ngài không dùng phép thuật của mình để cứu con người " – Yul hỏi.
" Vì ta không thể... như thế là trái với luật trời. Còn ngươi?! Tại sao ngươi lại dám dùng phép thuật của mình để cứu con người?! " – Jen tiếp lời...
" Vì con người đó là... vợ tôi! " – Yul dõng dạc trả lời...
Bạn thay đổi – tôi cũng không hay...
Chỉ biết rằng – trong giây phút này... người đã không còn là bạn tôi nữa...
Bye bye...
———————–
" Em đã thấy anh chấp nhận đàm phán bao giờ chưa?! " – Yul quay lại hỏi.
" Em thích cái tính đó của anh đấy! " – YuMi khẽ thầm thì...
....................
" Sẽ nhanh thôi! Rồng... "
Nói rồi, Yul bất ngờ bay vút lên tầng không, hắn thản nhiên lượn lờ trước mặt con quái vật bằng đôi cánh màu đen huyền thoại của mình...
" Vờn nhau chút nhé... Ta không muốn làm ngươi đau... "
Vừa dứt lời, Yul lại nhảy phắt lên đầu nó, bám chắc vào đôi sừng của con quái vật, rồi dùng bàn tay đầy ma thuật của mình... vặn thật mạnh... xuyên đến tận óc khiến nó phải quẫy loạn lên vì đau đớn... cái đuôi khổng lồ dài đến hàng trượng đập xối xả xuống mặt đất cũng khiến cho Địa Ngục phải rạn nứt phần nào.
" Ồ không! Mày hư quá! Thế này thì phải chấm dứt trò chơi sớm rồi!" – Yul thở dài, rồi ngay lập tức, hắn đột ngột phi thẳng vào miệng con rồng, nhanh chóng chui xuống tận họng, cố gắng tìm đường dẫn tới quả tim.
YuMi vẫn đứng bên ngoài, vừa nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng đó, con bé chợt hét lên kinh hãi!!!
" Không phải như thế!!! Rồng!! Mau nhả anh ấy ra!!! "
Mặc cho YuMi – tức tân chủ nhân của nó có ra lệnh thế nào, con rồng vẫn quằn quại loạn lên vì đau đớn... những khối đất chứa đầy nham thạch dưới chân nó mỗi lúc một rạn nứt nhiều hơn vì cơn chấn động kinh hoàng.
Lúc này Yul đã nằm gọn trong cơ thể con quái vật, hắn vội vàng bay vào trong mọi ngõ ngách để tìm cho ra quả tim quý. Chà! Nó quý cũng chỉ vì được chọn là nơi cất giữ chiếc vòng. Chui đến tâm can, Yul giật mình dừng lại khi thấy quả tim khổng lồ chứa đầy máu nóng đang hoạt động thoi thóp trước mặt mình, từng mạch gân đang rung lên vì đau đớn...
" Ở đâu nhỉ?! Sao không thấy?! " – Yul bực mình khi chỉ thấy mỗi trái tim không, hắn quyết định lại một lần nữa chuyển tròng mắt mình sang màu xanh tím để quét xuyên suốt cả trái tim...
" Đây rồi! Giữa tâm điểm! Con bé này cũng hiểm thật! " – Nói rồi, nhanh như cắt, hắn xọc thẳng những ngón tay đã đâm thành nanh vuốt vào giữa tim con quái vật, mò quanh một lúc... Chỉ một lát sau, Yul đột ngột rút ra chiếc vòng đã tanh mùi của máu, vội vàng cất vào trong trái tim mình, Yul bay vút ra ngoài trước sự bất ngờ của bao nhiêu yêu ma quanh đó...
" Bùm!!! " – Một tiếng nổ lớn phát ra từ trong bụng của con quái vật, ngay khi Yul vừa kịp bước chân ra ngoài, YuMi ngỡ ngàng nhìn thấy rồi nhanh chóng chạy đến, liên miệng cầu xin Yul...
- Yul!! Anh không thể làm thế! Nó là linh vật!!!
- Giờ nó là linh vật của em! Hãy tự lo cho quái thú của mình...
- Xin anh... hãy cứu nó... nó sắp chết rồi...
Chẳng thèm ngoảnh mặt lại, dang rộng đôi cánh đầy quyền uy của mình ra, Yul bất ngờ bay vút lên trời cao trước khi vứt lại một lời cảnh cáo.
- Không có sự tha thứ dành cho kẻ phản bội!
......................................
Bay vút lên tầng không, hắn hòa mình vào màu đen của hắc ám... rồi cố gắng vượt qua cánh cửa Luân Hồi – nơi ngăn cách giữa Địa Ngục và thế giới con người... để bay đến một nơi đang có cuộc hỗn chiến – cuộc hỗn chiến giữa người Truy Hồi và thế giới Vong Hồn.
Trở lại trường trung học quý tộc SoRoYang, nơi đang diễn ra một vở kịch hết sức hấp dẫn nếu như không có sự góp mặt của mụ phù thủy xinh đẹp – Chan và đám lâu la ma quỷ thực sự bỗng dưng xuất hiện.
" Mùi của hắc ám?! " – Xư Bi giật mình quay lại nhìn khi nó đang diễn đến cảnh chạy chốn khỏi đám lâu la gia đình nhà Paris.
Đáng nhẽ ra trong cảnh này, con bé phải ngoan ngoãn chịu ăn một đòn của phù thủy rồi ngã vật ra đất, giả vờ chết để Romeo đến cứu, thế là xong phim. Nhưng ở trong hoàn cảnh này, nếu mà nó vô tình bị trúng một đòn thật thì chắc là " toi đời " luôn chứ chẳng phải là đóng kịch đơn thuần nữa mất!
Vội vàng trốn chạy, con bé đang luống cuống không biết làm sao... thì bất ngờ... Romeo xuất hiện!!!
Cả sân khấu như hét ầm lên vì trở lại đột ngột của chàng hiệp sĩ mặt sắt.
" Mau tới cứu công chúa đi!! "
" Bọn họ hóa trang tuyệt quá! Nhất là đám ma quỷ!! Cứ y như thật vậy!! "
Lũ học sinh bên dưới lại bàn tán xì xào... ( thì chẳng là thật chứ còn gì nữa TT__TT!)
" Yul sao?! " – Bất ngờ, con bé quay ngoắt ra nhìn, rồi như chấn tĩnh lại mình... nó giật nảy khi nhận ra đó không phải là hắn.
- Jen sunbea!!! Sao anh lại ở đây!!!
Xư Bi vừa dứt lời, Jen vội vàng tiến tới rồi bịt gấp miệng nó lại, thầm lẩm bẩm để mọi người không thể nghe thấy.
- Đừng nói to như vậy... anh chỉ đóng thay thôi!
Con bé lại làu bàu...
- Thế Yul đâu ạ?!
- À... ừm... anh ấy có việc quan trọng...
- Lại việc quan trọng...
Con nhóc vừa dứt lời, thì một nhát kiếm từ đâu bất ngờ bay đến khiến Jen phải vội nghiêng người kéo nó theo để tránh đòn... Vô tình, lại tạo thành một cảnh vô cùng " romantic ". Chàng Romeo khẽ nghiêng người kéo nàng Juliet lại để tránh đòn, khiến nàng phải chới với chao mình ngã vào lòng chàng hiệp sĩ...
" Ôi!!! Manly quá!!! "
" Tớ ghen với cô ấy!!! "
... Bọn con gái lại hét loạn lên phấn khích...
Mặt con nhóc cũng đỏ gay... ngập ngừng một lúc, rồi nó vội vàng đẩy ra...
- Bây... bây giờ... em phải làm sao đây...
Bất ngờ, bế vút nó lên không trung bằng đôi cánh thiên thần... Jen khẽ thầm thì vào đôi tai con bé...
- Hãy thể hiện bằng tất cả những gì em có...
- Nhưng... mọi người... a... đôi cánh...
Con bé còn đang ú ớ chưa kịp hết lời, thì bất thình *** h... Jen lại buông tay " ném " nó cái vèo xuống đất khiến con bé sợ đến hú hồn! Nó đứng tim... Nhưng rồi cố trấn tĩnh lại mình, hít hơi thở thật sâu, chỉ cảm nhận mà không suy nghĩ... nó cố gắng đưa thân mình bay theo làn gió... Và ngỡ ngàng... con bé đã làm được! Nó đang bay?! Phải rồi!!! Nó đang giữ được mình lơ lửng giữa tầng không trong tiếng hét kinh hoàng của mọi người. Ai cũng phải trầm trồ ngạc nhiên... thậm chí, ngay cả nó cũng vậy. Bởi nó tự hào – mình là một Thiện Quỷ – mình đã bay – bằng chính khả năng của mình – không phải nhờ đến sự giúp đỡ của Jen, cũng không phải là nhờ đến một nguồn sức mạnh bí ẩn của " vị ân nhân " nào đó... Nó hạnh phúc khi thấy mình... biến hình!!!
Giữa tầng không... nhắm chặt mắt lại, con bé chợt hét lên bằng tất cả sức mạnh của mình...
" Vong hồn... siêu thoát!!! "
Vừa dứt lời... một luồng ánh sáng chói lòa bất ngờ phát ra từ cơ thể con bé... khiến trang phục của nó đột ngột thay đổi?! Không còn là bộ váy công chúa kiều diễm... mà thay vào đó... là trang phục chiến binh!!! Với chiếc quyền trượng dũng mãnh trên tay, nó sẵn sàng tiến lên tiêu diệt kẻ ác.
Từng nhịp đập, từng bước chân... mỗi lúc một vững vàng...
Khẽ nháy mắt ra hiệu cho Jen quây bọn ác ma lại thành một bầy, con bé mỉm cười, rồi nhanh như cắt, nó giơ vút chiếc quyền trượng lên cao... miệng lẩm bẩm đọc một câu thần chú nào đó... mọi người cứ trơ mắt nhìn... còn cây quyền trượng thì bừng bừng tỏa sáng... Nhưng kỳ lạ thay! Ánh sáng ấy lại được phát ra từ những con ma trá hình... chúng dần dần bị hút hết sinh lực, rồi vùn vụt bay vào chiếc quyền trượng kia. Màn bắt ma kết thúc, cũng là lúc tất cả mọi người đều trầm trồ vỗ tay khen ngợi.
Jen lặng lẽ bước tới gần, tặng cho con bé một nụ cười thiên thần ngay sau chiến thắng.
" Em tuyệt lắm, Xư Bi ạ! "...
Nhưng thật trớ trêu thay, ngay khi lời nói ấy vừa chấm dứt... cũng là lúc một luồng ánh sáng màu trắng tím bất ngờ từ đâu bay tới... như một ngọn phi lao... đột ngột đâm thẳng vào tim con bé... khiến nó ngã ngửa ra trong sự bàng hoàng... tất cả đều hét toáng lên kinh hãi! Trong sự ngỡ ngàng... nó thậm chí còn không kịp nhận ra nổi sự thay đổi giữa chiến thắng và cái chết... Chỉ vội vàng... cố gắng quay ngoắt đầu lại... và trong ánh mắt mờ nhạt... nó nhìn thấy... mụ phù thủy ấy... đang cười phá lên trong sự đau đớn của con bé... đó là Chan – mụ phụ thủy ấy chính là Chan!!!
Vừa thấy Xư Bi chao mình ngã gục xuống đất... Chan đã lại gần, rồi khẽ cởi chiếc mũ chùm phù thủy trên đầu mình xuống, nó cúi xuống nhìn Xư Bi, cười khả ố...
" Hố hố hố!!! Chết đi con nhãi ranh!!! Nếu không phải vì mày thì Jen đã không... "
Không để cho Chan kịp nói hết lời, Jen vội vàng bước tới, kéo tuột cô ta vào trong phía cánh gà để khỏi ảnh hưởng đến " sự thật " của vai diễn.
.................................
Tất cả mọi người đều lặng đi trước cái chết của nàng... Trong cơn giông tố ấy, người ta khiêng nàng vào trong một chiếc lồng kính, đặt nàng nằm trên chiếc đệm trải đầy những cánh hồng tươi... Trước cái chết ngỡ ngàng, người ta chỉ thấy nàng giống như đang ngủ... dường như nàng chỉ mới nhắm mắt lại... và đôi môi vẫn còn mọng tươi...
Nhưng bất ngờ... chàng hoàng tử bước tới...
" Hey hey!! Hình như ở đây đang có sự nhầm lẫn với nàng bạch tuyết ngủ trong rừng thì phải??! " – Một vài khán giả bỗng cất tiếng ngạc nhiên... vì sự thay đổi nội dung đến kì cục (?!).
" Không nhầm đâu... " – Bất ngờ, giọng Yul vang lên trong sự trầm trồ của tất cả lũ con gái...
Vừa dứt lời, hắn chợt bước tới, cất đôi cánh dơi đầy mê hoặc đi, Yul nhẹ nhàng tiến đến bên Xư Bi... Và hắn lạnh lùng ngồi xuống...
Xư Bi vẫn không biết gì cả, nó chỉ cảm thấy như mình đang chìm trong giấc mộng... một giấc mộng mơ hồ... không thể rõ thực hư?!
Nhưng trong cơn mơ... nó thấy có một người đang gọi nó... đó là...
" Đồ nhóc con!!! Đã bảo là không được tháo vòng ra rồi mà!!! Có biết nguy hiểm lắm không!! Nếu lần sau mà còn làm mất nữa là cô chết chắc... ít nhất là với tôi đấy!!! " – Tiếng hắn khẽ thì thầm bên tai nó, khi mở nắp quan tài...
" Yul?!! " – Bất thình *** h, nó chợt giật mình... rồi vội vàng mở mắt dậy...
" Đúng là anh rồi... đúng là cái tiếng nói ấy... tiếng nói của người bí ẩn trong phòng thể chất... " – Con bé ngập ngừng... nó nhìn thẳng vào mắt Yul mà dõng dạc từng lời...
Nhưng bất ngờ, không để cho Xư Bi kịp nói hết câu... Yul đột ngột cúi xuống... rồi nhẹ nhàng đặt lên môi con bé một nụ hôn ngọt ngào với danh nghĩa là để " bịt miệng "...
Hắn mỉm cười... một nụ cười có thể khiến cho trái tim người ta ngừng đập...
Và khuôn mặt nó cũng đang nóng bừng lên như vậy...
Ngay khi Yul vừa chạm môi xuống... tất cả mọi người phía dưới sân khấu đều hét ầm lên một cách phấn khích... họ reo hò cổ vũ không ngớt lời...
" Wow!! So cool!! "
" Tuyệt quá!! Họ lấy đâu ra đôi cánh vậy??!! "
" Tại sao tôi không thấy có chiếc dây nào??!! " – Thằng Đầu Heo hét lên kinh ngạc sau khi được chứng kiến tất cả những màn bay ngoạn mục trên sân khấu...
" Yeahhhh!!! Hôn rồi!!! Tuyệt quá Romeo!! "...
" Chưa từng thấy vở kịch nào diễn xuất tuyệt như vậy... " – Ông hiệu trưởng trầm trồ...
" Kỹ xảo ấn tượng quá! Phải học nghề của họ mới được! " – Một vị giám khảo làm trong ngành điện ảnh khẽ mở miệng lầm bầm...
........................
Trong tất cả những tiếng cười cùng hàng loạt những tràng vỗ tay ấy... lại có một người lặng lẽ đứng trong cánh gà... lòng thầm nhói.
......................................
" Dậy được chưa cô nhóc?! " – Nói rồi, Yul khẽ cúi xuống, rồi nhẹ nhàng đặt lên bàn tay con bé một vật gì đó một cách vội vàng khiến nó bất ngờ nóng bừng cả người... " Chiếc vòng thánh giá chăng?! ".
Đúng là vậy! Chính là chiếc vòng thánh giá ấy... Kết thúc vở kịch, cũng là lúc con bé khe khẽ mở lòng bàn tay mình ra... và nó thấy " báu vật " đã suýt để làm mất...
Quá xúc động và không kiềm nổi sự vui mừng, Xư Bi đột ngột nhảy cẫng lên rồi ôm trầm lấy Yul trong sự ngỡ ngàng của hắn và toàn bộ khán giả. Bỗng chốc... trong giây phút đó... trái tim của kẻ lạnh lùng vô tình trở nên nóng rực...
.....................
" Yà!!! Cô mê trai đến thế hả!!! Đừng có mà thấy người ta đẹp trai quá mà làm bừa đó nha!!! " – Nói rồi, Yul vội vàng đẩy nhẹ nó ra rồi nhanh chóng bước vào phía trong cánh gà... để giấu đi sự ngượng ngùng trên đôi má.
Xư Bi khẽ mỉm cười, vì nó cũng đã kịp thấy Yul ngượng rồi, con bé lon ton chạy vào theo hắn...
.........................................
Trở về bên trong phía cánh gà, nơi hành lang tăm tối, lúc đó, nó mới chợt nhớ đến Chan.
Nhìn vẻ mặt xanh xao hốc hác của con bé, Xư Bi đoán ra ngay là nó bị ếm bùa, nhưng bùa gì thì không biết. Đưa ánh mắt trân trối quay sang nhìn Jen, Xư Bi vội vàng cầu xin sự giúp đỡ...
- Bạn ấy bị bùa ếm đúng không anh!!! Làm ơn giải giùm em với!!!
Jen nhìn... trên nét mặt và thái độ đến khó hiểu của nhỏ Chan, lờ đờ... nhưng đằng đằng sát khí...
- Có vẻ như không chỉ là yểm bùa... – Jen nói với giọng ái ngại.
Bỗng, có tiếng cười bất ngờ cất lên vang vọng cả một khu vực hành lang lạnh lẽo... tiếng cười ấy cứ dai dẳng mãi cho đến khi đập vào tai Xư Bi... YuMi lù lù xuất hiện tự khi nào trong sự bàng hoàng của con bé...
- Ha ha ha!!! Khá khen cho anh... Jen! Bác sĩ bất tài vô dụng đôi khi cũng chẩn đoán có chút đúng đấy chứ nhỉ?!!!
YuMi nhìn Jen – một cái nhìn khinh khỉnh... có vẻ gai mắt vì nhiều lần phá rối.
- Cảm ơn... vì lời khen đầy mỉa mai... – Jen đáp lễ.
Ngay lập tức, Xư Bi cũng chợt chen vào... vì lúc này, nó thậm chí còn chẳng đủ bình tĩnh mà nghe họ đấu đá lẫn nhau nữa.
- YuMi! Làm ơn cho tôi biết... loại bùa ấy là sao?!!!
Bất ngờ, nhìn thẳng vào mắt Xư Bi, đôi ngươi của cô ta đột ngột căng lên trông thấy sợ...
- Đó không chỉ đơn giản là bùa... mà còn là sự tự nguyện...
- Bùa tự nguyện sao??!!!
- Phải! Đó là loại bùa giúp con người thôi thúc sự kìm hãm trong lý trí của mình...
- Ví dụ?!
- Ví dụ... nếu một người đang yêu... thì bằng mọi giá... cho dù có không được đáp lại... người đó cũng sẽ dùng đủ mọi thủ đoạn để đoạt cho được người mình thích...
Vừa nói, YuMi lại vừa đưa ánh mắt mong muốn sang nhìn Yul, nhẹ nhàng đặt tay lên ngực hắn, vuốt ve thèm khát khiến cho Yul phải bực mình hất vội...
- Còn loại của Chan?!
- Đó là bùa Hận!!!
- Hận sao???! Chan đang hận ai??!
- Cô!!! Chính cô!!
Nói rồi, YuMi đột ngột giương ánh mắt căm thù lên nhìn nó, như có lửa trong đó... YuMi bất ngờ ấn một ngón tay lên trán Xư Bi, hất ngược...
Xư Bi loạng choạng, nó suýt ngã nháo nhào... may mà có Jen kịp đỡ, những lúc như thế, Yul lại chợt thấy chạnh lòng.
- Không thể nào!!! Sao Chan lại có thể hận tôi được!!!
- Có chứ! Sao lại không nhỉ?! Vì cô ta yêu... yêu một người không hề yêu cô ta... mà lại dành tình cảm cho một người khác...
Vừa nói, YuMi lại vừa đánh ánh mắt lạnh lùng qua nhìn Jen, đầy vẻ gai góc... khiến anh phải chợt chau mày quay đi.
Nói rồi, YuMi lại tiếp...
- Cô... chính cô... cô là nguyên nhân gây ra tất cả!!! Cô là đồ ăn cướp!!!
Vừa nói, YuMi vừa tiến dần tới Xư Bi, rồi hét toáng lên như muốn ăn tươi nuốt sống nó. Trước ánh mắt đầy căm giận ấy, Xư Bi lại thấy sợ... nó cảm thấy muốn đứng tim và chạy trốn... Vì thực sự không hiểu... mình có lỗi gì với Chan... nhưng sau tất cả những gì Chan làm với nó... nó lại thấy sợ... cả thái độ của YuMi nữa...
- Em thôi ngay đi!!!
Bất ngờ, Yul vội chặn lại, hắn tóm lấy vai YuMi, đẩy lùi con bé ra sau vài bước... khiến YuMi ngỡ ngàng...
- Anh đẩy em... Anh đẩy em?!! Vì con bé đó?! Anh dám đẩy em à!!!
Vừa nói, YuMi vừa hét như thét vào mặt Yul khiến hắn mỗi lúc một bực mình. Bất thình *** h, Yul trừng mắt nhìn... rồi cúi xuống, áp sát vào mặt YuMi... chuyển tròng sang màu đỏ...
" Vừa phải thôi! Đừng để anh phải cáu! "...
Yul vừa dứt lời, YuMi như sững người, con bé chợt cảm thấy sợi lạnh chạy dọc sống lưng... nước mắt dâng tràn... YuMi bước vội...
- Anh... nhớ đấy...
Nói rồi... hình ảnh nó dần lùi vào bóng tối... Chỉ còn lại Yul, Xư Bi, Jen và Chan...
Thở phào nhẹ nhõm sau khi YuMi đi, mặc dù không hiểu chuyện gì... nhưng nó vẫn cố gắng cầu xin " hai anh zai " một sự giúp đỡ.
- Một trong hai người... có thể giúp em việc này được không...
-...?!
...................
" Xóa sạch trí nhớ?!!! " – Cả hai anh chàng cùng bất ngờ khẽ thốt lên.
" Ưm... phải... em muốn Chan quên hết mọi điều kể từ khi gặp em... em không muốn trách bạn ấy... nhưng cũng không muốn phải tiếp tục đối mặt với một người hận mình như vậy nữa... " – Xư Bi rụt rè...
Chẳng cần nó phải nài nỉ thêm lần nữa, cả hai tên lại cùng gật gù...
" Okie! Thưa công chúa ^^! "
........................................
[ Sau khi Xư Bi chạy đi lo dọn hậu trường cho buổi diễn... ]
Chỉ còn lại mình Yul và Jen đối thoại bên góc hành lang, Yul mở lời...
" Sao ngài không dùng phép thuật của mình để cứu con người " – Yul hỏi.
" Vì ta không thể... như thế là trái với luật trời. Còn ngươi?! Tại sao ngươi lại dám dùng phép thuật của mình để cứu con người?! " – Jen tiếp lời...
" Vì con người đó là... vợ tôi! " – Yul dõng dạc trả lời...