Chương : 67
Tui tên Lý Hiên.
Cái câu mở đầu này đã được nói ba lần rồi, hy vọng hôm nay chính là lần cuối cùng!
Mỗi lần tui nghiêm trang chững chạc nói “Tui là Lý Hiên” đều khiến người nghe đau khổ. Đặc biệt là thuộc tính của tui còn bị người ta định nghĩa thành một thằng ngốc phổ thông không có tôn nghiêm.
Nhưng thực tế, ngốc cũng có cái tôn nghiêm của ngốc…
Vào năm hai nghìn không trăm mấy mấy, Tết âm lịch vừa qua chưa lâu, tui —— diễn thành công xuất sắc một vai nam phụ giúp vào một cảnh có diễn biến đặc biệt phát triển!
Ấy là…. Tui cứ nghĩ là tui không cẩn thận mà ”cho” Triệu Tinh Hoa! Cuối cùng mới hiểu ra… thực ra là ảnh ”cho” tui.
Cháo trắng thịt nạc ăn kèm trứng bắc thảo thật sự rất ngon….
Lý Hiên một mực yên lặng nhìn chằm chằm vào bát mình. Cháo nêm nếm vừa phải, trứng cũng rất ngon, cậu ta thực sự không hiểu sao người nước ngoài lại xếp trứng muối vào danh sách mười món khó ăn nhất thế giới.
Nhưng quả thực đúng là có người không thích món này, Triệu Tinh Hoa không hề giấu giếm mình ghét nó. Anh ta còn ra vẻ vị kì dị của trứng muối khiến anh ta cả đời này quên không nổi. Cuối cùng dẫn đến kết quả Lý Qua Qua húp cháo với món ăn kèm, nghĩ đi nghĩ lại xem lúc về mình đi kiểu gì.
Triệu Tinh Hoa đứng dậy tính tiền, Lý Qua Qua rút ví ra định trả, bị hai câu của Triệu Tinh Hoa làm cho nghẹn họng, “Em có xe à? Không phải còn đang phải vay trả góp hay sao?”
… Đúng thế, tui không phải biên tập giỏi giang như Triệu Tinh Hoa, trong tay có biết bao nhiêu cây bút hái ra tiền, còn có cả cổ phần công ty nữa.
Lý Qua Qua liền sống liều chết làm lụng suốt tháng, tiền lương mới có bảy nghìn, trừ phí sinh hoạt điện nước, trả tiền vay phòng, tiền dư còn phải trả phí môi giới nữa!!
Suy nghĩ xong, Lý Qua Qua quyết đoán liếc xuống ví của mình, nó khô quắt gầy còm còn đáng thương hơn cả chủ nhân…
Tuy nhiên, xấu hổ quá… Lý Qua Qua cúi đầu yên lặng, đi theo sau chân Triệu Tinh Hoa.
Triệu Tinh Hoa cao hơn nhiều, Lý Qua Qua lại một mực cúi đầu, càng không có cảm giác tồn tại. Anh ta thanh toán xong liền quay sang nhìn Lý Qua Qua đang đứng một bên không biết nghĩ cái gì, “Còn đứng ngẩn ra đây làm gì? Không đi à?”
Lý Qua Qua lúc này mới chậm rề rề đuổi theo. Bên ngoài gió rất lạnh, Lý Hiên cũng tỉnh cả người, Triệu Tinh Hoa đang quay xe, vẻ như muốn chở cậu về.
Nói đến đây cũng phải đề cập qua một tí, nhà Lý Qua Qua ở phía nam Bắc Kinh, Triệu Tinh Hoa lại sống ở phía bắc…..
Lý Hiên đi sang, vỗ vỗ cửa sổ xe Triệu Tinh Hoa, qua lớp cửa kính không thể nhìn rõ mặt.
Triệu Tinh Hoa hạ kính xe xuống, nhẹ giọng hỏi, “Sao?”
Lý Hiên hít một hơi thật sâu, lúc này mới nói, “Triệu Tinh Hoa à, chỗ này không thiếu xe buýt đâu, em tự về nhà được không?…. Mấy cả, cảm ơn anh vì tối nay.” Nói xong còn mỉm cười, lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xinh nhìn ngọt ngọt.
Triệu Tinh Hoa nhìn cậu, nói đúng hai chữ, “Lên xe”.
“Ề, thật sự không cần mà…” Lý Hiên hơi xấu hổ, “Cứ là lạ sao ấy.”
“Còn khách sáo với tôi làm gì?” Triệu Tinh Hoa hơi nheo mắt lại, một nụ cười nở rộ trên mặt. Đúng là mỉm cười thật. Nếu không phải Lý Hiên quá hồi hộp mà nhìn kỹ thì sẽ không thấy rõ nụ cười thoáng rất nhanh kia. Kể cả như vậy thì nét cười đó vẫn hệt như ảo giác.
Kiểu cười này không thể nào tồn tại trên người Triệu Tinh Hoa được, ngay từ lần đầu gặp mặt, người anh ta đã tỏa ra ý: Tôi rất nghiêm túc đó, nếu nói vô nghĩa thì đợi chết rồi hẵng thưa, tôi không có thời gian nghe di ngôn.
Lý Qua Qua chối hai lần, Triệu Tinh Hoa vẫn chỉ trả lời ngắn gọn, “Lên xe.”
Lý Hiên dần mới thấy bản thân từ chối không nổi nữa. Người đàn ông này vẫn cường thế như vậy, như thể nhân định, không cho phép ai dám chối từ. Nếu đặt vào trong hoàn cảnh chiến tranh, nhất định sẽ thành một tên phát xít!
Lý Hiên buông giáp đầu hàng, ngoan ngoãn mở cửa xe, ngồi xuống ghế phó lái.
Triệu Tinh Hoa lái xe, ngón trỏ xát nhẹ lên nhẫn, “Địa chỉ?”
“Phòng 18 tầng ba, tòa nhà thứ nhất phố 10 khu Hải Điến…”
“Phòng 18 tầng ba, tòa nhà thứ nhất phố 10 khu Hải Điến…”
Gần như là cùng lúc, một người nói ra miệng, một người nghĩ thầm trong đầu.
Lần trước Lý Hiên uống rượu cũng đã khai ra địa chỉ này. Từ nhỏ Triệu Tinh Hoa đã có trí nhớ tốt, ngay cả đồ vật tưởng tượng cũng có thể nhớ rất lâu (ví dụ như tư liệu lịch sử chẳng hạn), huống chi lại là thứ đồ vật mình luôn tưởng nhớ.
Có đôi khi, tình cảm là một loại ”đồ vật” kì diệu.
Vì sao bản thân lại chú ý đến Lý Hiên, quả thực là vấn đề mà Triệu Tinh Hoa bấy lâu nay tự hỏi. Đáng tiếc là tới giờ vẫn không có đáp án, có thể là do cậu ta cười rộ lên sẽ lộ hai chiếc lúm đồng tiền, cũng có thể là vẻ ngoài khiến người khác nhìn vào là muốn bắt nạt….
Ban đầu chỉ thấy cậu ta rất bình thường… Nhưng sao ở chung lâu dần, lại cảm giác thằng nhóc này rất đáng yêu chứ?
Có lẽ bản thân bị linh hồn của ai đó xuyên vào rồi, chứ không sao lại nghĩ ra cái ý tưởng điên rồ đến thế?
—— Đặc biệt là lúc nghĩ đến chuyện đáng sợ ấy, mặt mình vẫn không hề đổi sắc!!!
Anh đuổi Lý Hiên về nhà, chúc ngủ ngon rồi quay xe đi luôn.
Chỉ có điều sự thật đáng buồn là, vừa mới đi hết hai con đường, anh phát hiện, xe sắp hết xăng.
Xăng còn lại cũng không nhiều, có thể đủ để về đến nhà, có thể giữa đường thì OVER, có thể ở đường cái mà OVER, mà có khi lại bị chú cảnh sát vịn vào ghi vé phạt thì chỉ còn nước nhờ người ta đẩy hộ xe về…
Triệu Tinh Hoa lướt lướt điện thoại, gần đây có một trạm xăng, nhưng mà…
Anh mở danh bạ ra, gọi cho một số, “Alô, là Lý Hiên đấy à?”
“A a a… Đúng thế, Trường Kiếm anh tìm em có chuyện gì?”
Triệu Tinh Hoa liếc nhìn kim chỉ lượng xăng, “Xe tôi hết xăng rồi, hôm nay có thể qua đêm ở nhà em không?”
Bên kia hình như hơi ngạc nhiên, “A, hở?! Có thể… Em xuống nhà đón anh nhé?”
“Làm phiền rồi.”
“Không sao, không sao!” Lý Hiên vội vàng.
Cậu ta khoác áo ngủ, loẹt quẹt dép lê đi xuống dưới nhà, mấy phút sau là thấy xe của Triệu Tinh Hoa đi vào bãi đỗ.
Triệu Tinh Hoa đi đến trước cửa tòa nhà, thấy một bóng dáng nho nhỏ dúm dó trong gió lạnh….
Lý Hiên dẫn người ta lên tầng mười tám, tự dưng sững người lại….
Vẻ mặt cậu ta rất quái dị, cả người cứng đờ, một lúc lâu mới cứng ngắc quay đầu lại, nói nốt câu với Triệu Tinh Hoa không hiểu gì đang đứng bên, “Xin lỗi… Vừa rồi em đi vội quá, quên lấy chìa khóa mất rồi!!” Cái vẻ mặt kia như muốn phun ra bốn chữ: Xin, đừng, giết, em!
Trong chốc lát, Triệu Tinh Hoa không biết nên nói cái chết tiệt gì cho phải….
Anh ta hỏi Lý Qua Qua, “Chỗ cậu có ban quản lý nhà ở không?”
Lý Qua Qua khóc không ra nước mắt, “Nghỉ lâu rồi… Họ nghỉ làm còn sớm hơn cả giáo viên tiểu học kia!”
#Giáo viên tiểu học nằm cũng trúng đạn#
Triệu Tinh Hoa mặt không đổi sắc nói, “Chúng ta đi thuê phòng khách sạn đi!”
Lý Qua Qua cảm giác câu này rất đáng khinh, nhưng không hiểu sao qua miệng Trường Kiếm lại trở nên vô cùng chính khí! Khiến người ta phục tùng! Lệ trào hốc mắt!!
Lý Hiên kích động đáp, “Được!”
…. Sau đó có chuyện gì xảy ra ư, rất tiếc đã bị Triệu Tinh Hoa làm cho tụt hứng! Ảnh nói, thực ra lúc đó rất thuần khiết, anh ta và Lý Hiên ở hai phòng đơn. Để tránh lãng phí tình cảm của độc giả, thôi thì không nhiều lời nữa!
Mặc kệ mấy người có tin hay không, tui tin là được rồi….
Ngày mười bốn tháng hai là lễ tình nhân, Lý Hiên vẫn cứ cô đơn một mình. Đương lúc đang ngồi ”cô độc tịch mịch” bên bàn máy tính, cậu ta chợt nghĩ đến Triệu Tinh Hoa….
Cậu ta mở khung chat trên QQ ra, gõ: Anh có bạn gái không?
Cửa sổ đột ngột nhảy ra làm Triệu Tinh Hoa giật mình.
Trường Kiếm: Không. Em muốn làm bạn gái tôi à?
Lý Qua Qua: Vớ vẩn!!!! Lễ tình nhân!! Tịch mịch quá!! Chúng ta ra ngoài đi ăn đồ nướng đi!!! Em đói TUT
Trường Kiếm: Tan làm đợi tôi ở cổng công ty.
Lý Qua Qua: Nhớ đổ đầy xăng xe đấy!!
Trường Kiếm: …. Được.
Lý Qua Qua: Lần này em mời!!
Trường Kiếm: Ừ.
Lý Qua Qua: Trường Kiếm!! Anh đúng là người tốt!!
Trường Kiếm: Không có gì.
Lý Hiên vui vẻ chờ hết giờ làm, chờ chờ đến đói mốc meo, lại chờ tiếp, đến tận tan tầm vẫn không thấy bóng dáng Triệu Tinh Hoa đâu. Anh ta nhắn qua di động: Tôi có việc, không đi được.
Anh giỏi lắm!! Giờ lại muốn chạy làng cơ đấy!! Muốn giỡn tui phải không?!!
Lý Hiên cắn khăn tay khóc hu hu, nhắn tin: Chuyện gì thế?
Triệu Tinh Hoa trả lời: Tôi không làm chủ biên nữa, đang thảo luận với tổng giám đốc ai sẽ lên kế nhiệm.
Lý Qua Qua: Sặc Thật hay giả vậy?
Trường Kiếm: Đương nhiên là thật rồi.
Lý Qua Qua: Vì sao?!! QAQ
Trường Kiếm: Chuẩn bị đi du lịch thế giới.
Thật là một thanh niên lý tưởng cao vời vợi! Anh có lý tưởng như vậy, cấp dưới anh có biết không?!!
Trường Kiếm: Em có muốn đi cùng tôi không? Tôi sẽ lo mọi khoản phí.
…. Thiệt mê người hết sức!
Lý Hiên tim đập ầm ầm, thế nhưng lý trí của cậu ta lại muốn từ chối.
Lý Qua Qua: Em là người có tiết tháo! Sẽ không để cho người khác bao dưỡng mình!
Trường Kiếm: Không hối hận chứ?
Lý Qua Qua: Không!!!
Thực ra hối hận muốn chết hà…
Trường Kiếm: Vậy được. Tôi ra ngay đây…
Kết quả, lần đi ăn đồ nướng này vẫn là Triệu Tinh Hoa trả tiền.
Lý Hiên nốc rượu rồi lại nốc rượu tiếp… Lần này còn say hơn cả lần trước, úp mặt vào WC mà ói.
Triệu Tinh Hoa cầm bàn chải đánh răng cho cậu ta, kết quả bị nguyên một bàn tay của Lý Hiên ụp vào mặt, “Tên người sao Hỏa kia ở đâu ra đây?! Siêu nhân vĩ đại ta đây sẽ không để mi xâm chiếm địa cầu đâu!!”
Triệu Tinh Hoa, “…”
Sau này, Lý Hiên hỏi Trường Kiếm, Ủa sao anh nói sẽ đi du lịch thế giới cơ mà? Sao giờ còn đây?
Triệu Tinh Hoa nói, đi một mình không có ý nghĩa, tôi chờ em đi cùng tôi.
Dần dần hai người gần gũi với nhau càng nhiều. Toàn bộ công ty giờ đã biết, tổng biên siêu S của họ đang có quan hệ cực tốt mới một biên tập M!!!
—— Tốt đến nỗi tối nào cũng đi ăn cùng nhau!!
Ngày Cá tháng tư, Triệu Tinh Hoa nói trên QQ, Anh thích em.
Lý Hiên nói, Em cũng thích anh.
Triệu Tinh Hoa trả lời, Anh nghiêm túc đấy, sau hôm nay anh vẫn thích em.
Lý Hiên nói, em cũng nghiêm túc…
Ngày hôm sau.
Trường Kiếm: Hôm nào chúng ta đi hẹn hò nhé?
Lý Qua Qua: Hở? Ý anh là đi ăn cái gì á?
Trường Kiếm: Đúng vậy.
Lý Qua Qua: Được!! Chờ em tan tầm!!
Trường Kiếm: Ừ.
Lý Qua Qua: Trường Kiếm, anh đúng là người tốt!!
Tối hôm ấy, Lý Hiên bị Triệu Tinh Hoa hôn.
Cậu ta cho rằng đối phương say, nhưng từ đầu đến cuối hai người không uống một giọt rượu.
Lý Qua Qua nhìn Trường Kiếm, mắt mở thật to, cuối cùng không nhịn được gào lên, “Hóa ra anh nói thật đấy à?!!”
HOÀN PHIÊN NGOẠI
Lời tác giả: Hết rồi đấy chả còn gì nữa đâu……Kết thúc chính văn thấy thương tâm, lúc xong phiên ngoại rồi chỉ có một ý nghĩ: Đã lấp thêm được một cái hố!!!!!
Ờ, vừa rồi đọc bình luận thấy có người kêu Chu Nam Kinh chưa từng nói yêu Ôn Hướng Hoa, thật vô lý…
Vậy thì đây….
==== Kịch trường ====
Chu Nam Kinh: Độc giả đang cầu tôi đăng ảnh chụp của bà xã, làm sao bây giờ?
Ôn: Anh dán mặt mình vào một mỹ nữ bích-búp rồi cho họ xem, bảo “Tôi và bà xã rất hạnh phúc”!
Chu Nam Kinh: Em thật đáng yêu =L=
Ôn: Hông phải khách sáo!!!
Mấy phút sau.
Chu Nam Kinh: Dán xong mặt em vào mỹ nữ ngực bự rồi. Chuẩn bị đăng lên đây, em có muốn nói gì không?
Ôn: Cái đệt!!! Em bo xì anh!!!!! hẹn gặp lại
Chu Nam Kinh: Ờ vậy thôi tôi không đăng nữa…
Ôn: — Tui rằng thấy không hợp cho lắm, nhưng vẫn muốn nói với anh một câu, em (anh) yêu (đáng) anh (ghét).
Chu Nam Kinh: Ừ, tôi cũng yêu em.
======================
Tâm sự của tác giả (sau khi hoàn chính văn)
Học tập Nam Kinh đại đại cao ngạo, tui cũng viết vài chữ cảm nghĩ vậy:
Nếu không có Nam Kinh sẽ không có “Trong cơn say khêu đèn xem tiện”, không có “Trong cơn say khêu đèn xem tiện” sẽ không có “Mộng hồi thổi giác liên ***”.
Không có bọn họ sẽ không có cuốn sách này đâu.
Lúc gõ xuống những dòng chữ cuối cùng, tui thực sự rất đau lòng đó!
Ai có thể lý giải được nội tâm cô độc tịch mịch lạnh lẽo của tui chứ [Mấy người ca khúc khải hoàn]……
Truyện hoàn rồi không còn phải đối mặt với hai tên quỷ kia nữa. Tuy rằng hai người đó tra tấn tôi rất nhiều, nhưng cũng đem lại không ít niềm vui.
Mở đầu bằng “Đàm Mặc Thiên”, vậy hãy kết thúc bằng “Đàm Mặc Thiên” nhé [Ê ê!]
Có giỏi bắt đầu bằng viết đồng nhân, vậy có giỏi thì chấm dứt bằng đồng nhân đi!
Người đầu tiên sáng tác đồng nhân là Ôn Hướng Hoa, người thứ hai là Chu Nam Kinh, lâu dần tạo thành một cốt truyện thông suốt.
Hy vọng Chu Nam Kinh và Ôn Hướng Hoa sẽ nằm mãi trong cuộc đời tui không hề phai nhạt, cùng tui trải qua bao năm tháng nữa…
== Ờ phải rồi! thực ra lúc viết H, mặt tui tự dưng cứ đỏ bừng lên á hu hu QAQ Cho nên không dám viết tiếp nữa [:з」∠]
Cám ơn tất cả những ai đã từng để lại bình luận nha Tui yêu tất cả mọi người
=================
Vậy là tạm biệt thực sự với Nam Kinh đại đại rồi, 10 tháng ăn ngủ cùng truyện thực sự rất luyến tiếc Đây là một trong những bộ truyện mình rất yêu thích và thực sự tâm đắc, mong mọi người cũng thích nó như mình.
Bye bye Nam Kinh đại đại, Sở Các đại đại
== TOÀN VĂN HOÀN ==
Cái câu mở đầu này đã được nói ba lần rồi, hy vọng hôm nay chính là lần cuối cùng!
Mỗi lần tui nghiêm trang chững chạc nói “Tui là Lý Hiên” đều khiến người nghe đau khổ. Đặc biệt là thuộc tính của tui còn bị người ta định nghĩa thành một thằng ngốc phổ thông không có tôn nghiêm.
Nhưng thực tế, ngốc cũng có cái tôn nghiêm của ngốc…
Vào năm hai nghìn không trăm mấy mấy, Tết âm lịch vừa qua chưa lâu, tui —— diễn thành công xuất sắc một vai nam phụ giúp vào một cảnh có diễn biến đặc biệt phát triển!
Ấy là…. Tui cứ nghĩ là tui không cẩn thận mà ”cho” Triệu Tinh Hoa! Cuối cùng mới hiểu ra… thực ra là ảnh ”cho” tui.
Cháo trắng thịt nạc ăn kèm trứng bắc thảo thật sự rất ngon….
Lý Hiên một mực yên lặng nhìn chằm chằm vào bát mình. Cháo nêm nếm vừa phải, trứng cũng rất ngon, cậu ta thực sự không hiểu sao người nước ngoài lại xếp trứng muối vào danh sách mười món khó ăn nhất thế giới.
Nhưng quả thực đúng là có người không thích món này, Triệu Tinh Hoa không hề giấu giếm mình ghét nó. Anh ta còn ra vẻ vị kì dị của trứng muối khiến anh ta cả đời này quên không nổi. Cuối cùng dẫn đến kết quả Lý Qua Qua húp cháo với món ăn kèm, nghĩ đi nghĩ lại xem lúc về mình đi kiểu gì.
Triệu Tinh Hoa đứng dậy tính tiền, Lý Qua Qua rút ví ra định trả, bị hai câu của Triệu Tinh Hoa làm cho nghẹn họng, “Em có xe à? Không phải còn đang phải vay trả góp hay sao?”
… Đúng thế, tui không phải biên tập giỏi giang như Triệu Tinh Hoa, trong tay có biết bao nhiêu cây bút hái ra tiền, còn có cả cổ phần công ty nữa.
Lý Qua Qua liền sống liều chết làm lụng suốt tháng, tiền lương mới có bảy nghìn, trừ phí sinh hoạt điện nước, trả tiền vay phòng, tiền dư còn phải trả phí môi giới nữa!!
Suy nghĩ xong, Lý Qua Qua quyết đoán liếc xuống ví của mình, nó khô quắt gầy còm còn đáng thương hơn cả chủ nhân…
Tuy nhiên, xấu hổ quá… Lý Qua Qua cúi đầu yên lặng, đi theo sau chân Triệu Tinh Hoa.
Triệu Tinh Hoa cao hơn nhiều, Lý Qua Qua lại một mực cúi đầu, càng không có cảm giác tồn tại. Anh ta thanh toán xong liền quay sang nhìn Lý Qua Qua đang đứng một bên không biết nghĩ cái gì, “Còn đứng ngẩn ra đây làm gì? Không đi à?”
Lý Qua Qua lúc này mới chậm rề rề đuổi theo. Bên ngoài gió rất lạnh, Lý Hiên cũng tỉnh cả người, Triệu Tinh Hoa đang quay xe, vẻ như muốn chở cậu về.
Nói đến đây cũng phải đề cập qua một tí, nhà Lý Qua Qua ở phía nam Bắc Kinh, Triệu Tinh Hoa lại sống ở phía bắc…..
Lý Hiên đi sang, vỗ vỗ cửa sổ xe Triệu Tinh Hoa, qua lớp cửa kính không thể nhìn rõ mặt.
Triệu Tinh Hoa hạ kính xe xuống, nhẹ giọng hỏi, “Sao?”
Lý Hiên hít một hơi thật sâu, lúc này mới nói, “Triệu Tinh Hoa à, chỗ này không thiếu xe buýt đâu, em tự về nhà được không?…. Mấy cả, cảm ơn anh vì tối nay.” Nói xong còn mỉm cười, lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xinh nhìn ngọt ngọt.
Triệu Tinh Hoa nhìn cậu, nói đúng hai chữ, “Lên xe”.
“Ề, thật sự không cần mà…” Lý Hiên hơi xấu hổ, “Cứ là lạ sao ấy.”
“Còn khách sáo với tôi làm gì?” Triệu Tinh Hoa hơi nheo mắt lại, một nụ cười nở rộ trên mặt. Đúng là mỉm cười thật. Nếu không phải Lý Hiên quá hồi hộp mà nhìn kỹ thì sẽ không thấy rõ nụ cười thoáng rất nhanh kia. Kể cả như vậy thì nét cười đó vẫn hệt như ảo giác.
Kiểu cười này không thể nào tồn tại trên người Triệu Tinh Hoa được, ngay từ lần đầu gặp mặt, người anh ta đã tỏa ra ý: Tôi rất nghiêm túc đó, nếu nói vô nghĩa thì đợi chết rồi hẵng thưa, tôi không có thời gian nghe di ngôn.
Lý Qua Qua chối hai lần, Triệu Tinh Hoa vẫn chỉ trả lời ngắn gọn, “Lên xe.”
Lý Hiên dần mới thấy bản thân từ chối không nổi nữa. Người đàn ông này vẫn cường thế như vậy, như thể nhân định, không cho phép ai dám chối từ. Nếu đặt vào trong hoàn cảnh chiến tranh, nhất định sẽ thành một tên phát xít!
Lý Hiên buông giáp đầu hàng, ngoan ngoãn mở cửa xe, ngồi xuống ghế phó lái.
Triệu Tinh Hoa lái xe, ngón trỏ xát nhẹ lên nhẫn, “Địa chỉ?”
“Phòng 18 tầng ba, tòa nhà thứ nhất phố 10 khu Hải Điến…”
“Phòng 18 tầng ba, tòa nhà thứ nhất phố 10 khu Hải Điến…”
Gần như là cùng lúc, một người nói ra miệng, một người nghĩ thầm trong đầu.
Lần trước Lý Hiên uống rượu cũng đã khai ra địa chỉ này. Từ nhỏ Triệu Tinh Hoa đã có trí nhớ tốt, ngay cả đồ vật tưởng tượng cũng có thể nhớ rất lâu (ví dụ như tư liệu lịch sử chẳng hạn), huống chi lại là thứ đồ vật mình luôn tưởng nhớ.
Có đôi khi, tình cảm là một loại ”đồ vật” kì diệu.
Vì sao bản thân lại chú ý đến Lý Hiên, quả thực là vấn đề mà Triệu Tinh Hoa bấy lâu nay tự hỏi. Đáng tiếc là tới giờ vẫn không có đáp án, có thể là do cậu ta cười rộ lên sẽ lộ hai chiếc lúm đồng tiền, cũng có thể là vẻ ngoài khiến người khác nhìn vào là muốn bắt nạt….
Ban đầu chỉ thấy cậu ta rất bình thường… Nhưng sao ở chung lâu dần, lại cảm giác thằng nhóc này rất đáng yêu chứ?
Có lẽ bản thân bị linh hồn của ai đó xuyên vào rồi, chứ không sao lại nghĩ ra cái ý tưởng điên rồ đến thế?
—— Đặc biệt là lúc nghĩ đến chuyện đáng sợ ấy, mặt mình vẫn không hề đổi sắc!!!
Anh đuổi Lý Hiên về nhà, chúc ngủ ngon rồi quay xe đi luôn.
Chỉ có điều sự thật đáng buồn là, vừa mới đi hết hai con đường, anh phát hiện, xe sắp hết xăng.
Xăng còn lại cũng không nhiều, có thể đủ để về đến nhà, có thể giữa đường thì OVER, có thể ở đường cái mà OVER, mà có khi lại bị chú cảnh sát vịn vào ghi vé phạt thì chỉ còn nước nhờ người ta đẩy hộ xe về…
Triệu Tinh Hoa lướt lướt điện thoại, gần đây có một trạm xăng, nhưng mà…
Anh mở danh bạ ra, gọi cho một số, “Alô, là Lý Hiên đấy à?”
“A a a… Đúng thế, Trường Kiếm anh tìm em có chuyện gì?”
Triệu Tinh Hoa liếc nhìn kim chỉ lượng xăng, “Xe tôi hết xăng rồi, hôm nay có thể qua đêm ở nhà em không?”
Bên kia hình như hơi ngạc nhiên, “A, hở?! Có thể… Em xuống nhà đón anh nhé?”
“Làm phiền rồi.”
“Không sao, không sao!” Lý Hiên vội vàng.
Cậu ta khoác áo ngủ, loẹt quẹt dép lê đi xuống dưới nhà, mấy phút sau là thấy xe của Triệu Tinh Hoa đi vào bãi đỗ.
Triệu Tinh Hoa đi đến trước cửa tòa nhà, thấy một bóng dáng nho nhỏ dúm dó trong gió lạnh….
Lý Hiên dẫn người ta lên tầng mười tám, tự dưng sững người lại….
Vẻ mặt cậu ta rất quái dị, cả người cứng đờ, một lúc lâu mới cứng ngắc quay đầu lại, nói nốt câu với Triệu Tinh Hoa không hiểu gì đang đứng bên, “Xin lỗi… Vừa rồi em đi vội quá, quên lấy chìa khóa mất rồi!!” Cái vẻ mặt kia như muốn phun ra bốn chữ: Xin, đừng, giết, em!
Trong chốc lát, Triệu Tinh Hoa không biết nên nói cái chết tiệt gì cho phải….
Anh ta hỏi Lý Qua Qua, “Chỗ cậu có ban quản lý nhà ở không?”
Lý Qua Qua khóc không ra nước mắt, “Nghỉ lâu rồi… Họ nghỉ làm còn sớm hơn cả giáo viên tiểu học kia!”
#Giáo viên tiểu học nằm cũng trúng đạn#
Triệu Tinh Hoa mặt không đổi sắc nói, “Chúng ta đi thuê phòng khách sạn đi!”
Lý Qua Qua cảm giác câu này rất đáng khinh, nhưng không hiểu sao qua miệng Trường Kiếm lại trở nên vô cùng chính khí! Khiến người ta phục tùng! Lệ trào hốc mắt!!
Lý Hiên kích động đáp, “Được!”
…. Sau đó có chuyện gì xảy ra ư, rất tiếc đã bị Triệu Tinh Hoa làm cho tụt hứng! Ảnh nói, thực ra lúc đó rất thuần khiết, anh ta và Lý Hiên ở hai phòng đơn. Để tránh lãng phí tình cảm của độc giả, thôi thì không nhiều lời nữa!
Mặc kệ mấy người có tin hay không, tui tin là được rồi….
Ngày mười bốn tháng hai là lễ tình nhân, Lý Hiên vẫn cứ cô đơn một mình. Đương lúc đang ngồi ”cô độc tịch mịch” bên bàn máy tính, cậu ta chợt nghĩ đến Triệu Tinh Hoa….
Cậu ta mở khung chat trên QQ ra, gõ: Anh có bạn gái không?
Cửa sổ đột ngột nhảy ra làm Triệu Tinh Hoa giật mình.
Trường Kiếm: Không. Em muốn làm bạn gái tôi à?
Lý Qua Qua: Vớ vẩn!!!! Lễ tình nhân!! Tịch mịch quá!! Chúng ta ra ngoài đi ăn đồ nướng đi!!! Em đói TUT
Trường Kiếm: Tan làm đợi tôi ở cổng công ty.
Lý Qua Qua: Nhớ đổ đầy xăng xe đấy!!
Trường Kiếm: …. Được.
Lý Qua Qua: Lần này em mời!!
Trường Kiếm: Ừ.
Lý Qua Qua: Trường Kiếm!! Anh đúng là người tốt!!
Trường Kiếm: Không có gì.
Lý Hiên vui vẻ chờ hết giờ làm, chờ chờ đến đói mốc meo, lại chờ tiếp, đến tận tan tầm vẫn không thấy bóng dáng Triệu Tinh Hoa đâu. Anh ta nhắn qua di động: Tôi có việc, không đi được.
Anh giỏi lắm!! Giờ lại muốn chạy làng cơ đấy!! Muốn giỡn tui phải không?!!
Lý Hiên cắn khăn tay khóc hu hu, nhắn tin: Chuyện gì thế?
Triệu Tinh Hoa trả lời: Tôi không làm chủ biên nữa, đang thảo luận với tổng giám đốc ai sẽ lên kế nhiệm.
Lý Qua Qua: Sặc Thật hay giả vậy?
Trường Kiếm: Đương nhiên là thật rồi.
Lý Qua Qua: Vì sao?!! QAQ
Trường Kiếm: Chuẩn bị đi du lịch thế giới.
Thật là một thanh niên lý tưởng cao vời vợi! Anh có lý tưởng như vậy, cấp dưới anh có biết không?!!
Trường Kiếm: Em có muốn đi cùng tôi không? Tôi sẽ lo mọi khoản phí.
…. Thiệt mê người hết sức!
Lý Hiên tim đập ầm ầm, thế nhưng lý trí của cậu ta lại muốn từ chối.
Lý Qua Qua: Em là người có tiết tháo! Sẽ không để cho người khác bao dưỡng mình!
Trường Kiếm: Không hối hận chứ?
Lý Qua Qua: Không!!!
Thực ra hối hận muốn chết hà…
Trường Kiếm: Vậy được. Tôi ra ngay đây…
Kết quả, lần đi ăn đồ nướng này vẫn là Triệu Tinh Hoa trả tiền.
Lý Hiên nốc rượu rồi lại nốc rượu tiếp… Lần này còn say hơn cả lần trước, úp mặt vào WC mà ói.
Triệu Tinh Hoa cầm bàn chải đánh răng cho cậu ta, kết quả bị nguyên một bàn tay của Lý Hiên ụp vào mặt, “Tên người sao Hỏa kia ở đâu ra đây?! Siêu nhân vĩ đại ta đây sẽ không để mi xâm chiếm địa cầu đâu!!”
Triệu Tinh Hoa, “…”
Sau này, Lý Hiên hỏi Trường Kiếm, Ủa sao anh nói sẽ đi du lịch thế giới cơ mà? Sao giờ còn đây?
Triệu Tinh Hoa nói, đi một mình không có ý nghĩa, tôi chờ em đi cùng tôi.
Dần dần hai người gần gũi với nhau càng nhiều. Toàn bộ công ty giờ đã biết, tổng biên siêu S của họ đang có quan hệ cực tốt mới một biên tập M!!!
—— Tốt đến nỗi tối nào cũng đi ăn cùng nhau!!
Ngày Cá tháng tư, Triệu Tinh Hoa nói trên QQ, Anh thích em.
Lý Hiên nói, Em cũng thích anh.
Triệu Tinh Hoa trả lời, Anh nghiêm túc đấy, sau hôm nay anh vẫn thích em.
Lý Hiên nói, em cũng nghiêm túc…
Ngày hôm sau.
Trường Kiếm: Hôm nào chúng ta đi hẹn hò nhé?
Lý Qua Qua: Hở? Ý anh là đi ăn cái gì á?
Trường Kiếm: Đúng vậy.
Lý Qua Qua: Được!! Chờ em tan tầm!!
Trường Kiếm: Ừ.
Lý Qua Qua: Trường Kiếm, anh đúng là người tốt!!
Tối hôm ấy, Lý Hiên bị Triệu Tinh Hoa hôn.
Cậu ta cho rằng đối phương say, nhưng từ đầu đến cuối hai người không uống một giọt rượu.
Lý Qua Qua nhìn Trường Kiếm, mắt mở thật to, cuối cùng không nhịn được gào lên, “Hóa ra anh nói thật đấy à?!!”
HOÀN PHIÊN NGOẠI
Lời tác giả: Hết rồi đấy chả còn gì nữa đâu……Kết thúc chính văn thấy thương tâm, lúc xong phiên ngoại rồi chỉ có một ý nghĩ: Đã lấp thêm được một cái hố!!!!!
Ờ, vừa rồi đọc bình luận thấy có người kêu Chu Nam Kinh chưa từng nói yêu Ôn Hướng Hoa, thật vô lý…
Vậy thì đây….
==== Kịch trường ====
Chu Nam Kinh: Độc giả đang cầu tôi đăng ảnh chụp của bà xã, làm sao bây giờ?
Ôn: Anh dán mặt mình vào một mỹ nữ bích-búp rồi cho họ xem, bảo “Tôi và bà xã rất hạnh phúc”!
Chu Nam Kinh: Em thật đáng yêu =L=
Ôn: Hông phải khách sáo!!!
Mấy phút sau.
Chu Nam Kinh: Dán xong mặt em vào mỹ nữ ngực bự rồi. Chuẩn bị đăng lên đây, em có muốn nói gì không?
Ôn: Cái đệt!!! Em bo xì anh!!!!! hẹn gặp lại
Chu Nam Kinh: Ờ vậy thôi tôi không đăng nữa…
Ôn: — Tui rằng thấy không hợp cho lắm, nhưng vẫn muốn nói với anh một câu, em (anh) yêu (đáng) anh (ghét).
Chu Nam Kinh: Ừ, tôi cũng yêu em.
======================
Tâm sự của tác giả (sau khi hoàn chính văn)
Học tập Nam Kinh đại đại cao ngạo, tui cũng viết vài chữ cảm nghĩ vậy:
Nếu không có Nam Kinh sẽ không có “Trong cơn say khêu đèn xem tiện”, không có “Trong cơn say khêu đèn xem tiện” sẽ không có “Mộng hồi thổi giác liên ***”.
Không có bọn họ sẽ không có cuốn sách này đâu.
Lúc gõ xuống những dòng chữ cuối cùng, tui thực sự rất đau lòng đó!
Ai có thể lý giải được nội tâm cô độc tịch mịch lạnh lẽo của tui chứ [Mấy người ca khúc khải hoàn]……
Truyện hoàn rồi không còn phải đối mặt với hai tên quỷ kia nữa. Tuy rằng hai người đó tra tấn tôi rất nhiều, nhưng cũng đem lại không ít niềm vui.
Mở đầu bằng “Đàm Mặc Thiên”, vậy hãy kết thúc bằng “Đàm Mặc Thiên” nhé [Ê ê!]
Có giỏi bắt đầu bằng viết đồng nhân, vậy có giỏi thì chấm dứt bằng đồng nhân đi!
Người đầu tiên sáng tác đồng nhân là Ôn Hướng Hoa, người thứ hai là Chu Nam Kinh, lâu dần tạo thành một cốt truyện thông suốt.
Hy vọng Chu Nam Kinh và Ôn Hướng Hoa sẽ nằm mãi trong cuộc đời tui không hề phai nhạt, cùng tui trải qua bao năm tháng nữa…
== Ờ phải rồi! thực ra lúc viết H, mặt tui tự dưng cứ đỏ bừng lên á hu hu QAQ Cho nên không dám viết tiếp nữa [:з」∠]
Cám ơn tất cả những ai đã từng để lại bình luận nha Tui yêu tất cả mọi người
=================
Vậy là tạm biệt thực sự với Nam Kinh đại đại rồi, 10 tháng ăn ngủ cùng truyện thực sự rất luyến tiếc Đây là một trong những bộ truyện mình rất yêu thích và thực sự tâm đắc, mong mọi người cũng thích nó như mình.
Bye bye Nam Kinh đại đại, Sở Các đại đại
== TOÀN VĂN HOÀN ==