Chương 6
"Cut!"
"An Kha Đình, tôi cho cậu đi nghỉ một lúc, nửa tiếng nữa quay tiếp!"
An Kha Đình khẽ mím môi, cậu chỉ "dạ" một tiếng rồi đứng dậy, cúi người lặng lẽ đi ra.
Thương Diệp nhìn cậu bị NG 14 lần liền, cô chỉ biết vỗ vai an ủi.
An Kha Đình hít một hơi sâu: "Đoàn phim có tiếng thì mới yêu cầu cao về diễn xuất, tôi diễn không tốt, bị hỏng cảnh là chuyện bình thường."
Thương Diệp biết, An Kha Đình đang tự an ủi bản thân mình.
Phó đạo diễn Lưu từ tổ quay bên kia nghe được chuyện của An Kha Đình, ông chạy sang gặp cậu.
"Hôm nay sao vậy? Diễn chính mình cơ mà, chỉ là đối diễn với Lâm Uy Trạch thôi, có cần....", nói được một nửa, thấy Lâm Uy Trạch đang nhìn qua bên này, phó đạo diễn liền im lặng.
"Cậu trải qua mấy mối tình rồi?" - Ông ghé tai hỏi nhỏ An Kha Đình.
Cậu lắc đầu: "Tôi còn chưa yêu bao giờ, sao chú lại hỏi như vậy?"
Phó đạo diễn khó tin: "Thật luôn, cậu cũng gần 26 rồi đó!"
An Kha Đình chưa kịp trả lời thì Thương Diệp đã nói: "Trước khi tốt nghiệp đại học thì không muốn yêu, sau khi tốt nghiệp lại không có thời gian yêu, chú hỏi tôi thì chắc tôi có chứ cậu ấy thì không có đâu."
Phó đạo diễn: "Vậy mà ban nãy đạo diễn Trần bảo tôi là ánh mắt cậu nhìn Lâm Uy Trạch rất "tình cảm", thế là thế nào?"
An Kha Đình khẽ giật mình: "Tôi á? Móa, làm sao tôi biết được, tôi nhớ là tôi cố nhìn anh ta lơ đãng nhất có thể rồi mà!"
Thương Diệp: "Lơ đãng mà cậu nói là ánh mắt tình cảm đấy!"
An Kha Đình:..........Ra là vậy!!!
Nghỉ ngơi nửa tiếng, An Kha Đình bắt Thương Diệp đối diễn với mình.
"Cô vào vai Cao Thiệu Bác, nhưng mà chỉ cần ngồi yên đấy, để tôi nhìn cô."
An Kha Đình đi xung quanh Thương Diệp, cố tập trung vào vai diễn.
Tôi lơ đãng, tôi lơ đãng, tôi lơ đãng!
Đang nhập vai rất sâu, đột nhiên An Kha Đình nghe thấy tiếng cười khúc khích phía bên kia, ngay lập tức, cậu chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống đất thôi!
Nhưng tiếng cười rất nhanh đã ngừng lại, An Kha Đình liếc mắt nhìn sang xem là ai, hóa ra là Tống Khang và Lâm Uy Trạch.
An Kha Đình càng nghĩ càng thấy nhục không để đâu cho hết, cậu đang bối rối thì Lâm Uy Trạch bước đến, túm theo Tống Khang đi bên cạnh.
"Xin lỗi!"
Tống Khang ban nãy không cố ý, chỉ là nhìn thấy vẻ mặt An Kha Đình buồn cười quá nên cậu ta mới lỡ cười.
"Tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu, tôi chỉ, chỉ....."
Vẫn là Thương Diệp lên tiếng trước: "Thôi được rồi, không có gì đâu", rồi cô kéo An Kha Đình quay đi.
An Kha Đình nhỏ giọng: "Nè, tôi có lố quá không nhỉ? Diễn mãi vẫn không ra."
Thương Diệp cầm lấy tay An Kha Đình, cô nắm chặt tay cậu: "Không sao, không lố, chút nữa cứ thả lỏng người ra là được."
Đây là cách mà Thương Diệp dùng để an ủi An Kha Đình mỗi khi cậu buồn, từ khi học chung lớp đại học cho đến bây giờ vẫn như vậy.
Nghỉ ngơi nửa tiếng, An Kha Đình lại ra quay tiếp, cậu hít một hơi sâu rồi thả lỏng người, tự nhủ: Tôi là Triệu Vỹ, tôi là Triệu Vỹ.
Cả quá trình quay cảnh này liền mạch, đạo diễn hô "Cut", thế nhưng đối với ông, thế này vẫn chưa tính là đạt.
"Tiến bộ hơn rồi đấy, nhưng mà vẫn cần thêm chút nữa, có vẻ nghỉ ngơi sẽ giúp cậu làm tốt hơn. Vậy thì mọi người nghỉ trưa đi đã, đầu giờ chiều tiếp tục quay, nhớ nhé, giữ phong độ như bây giờ."
An Kha Đình cười tươi như hoa, vậy cũng tính là thành công một nửa rồi. Cậu đập tay với Thương Diệp, đi ra xe lấy đồ ăn.
Trưa nay chỉ được ăn salad, An Kha Đình vừa bĩu môi vừa ăn, cậu muốn uống cacao nóng nữa cơ!
Thế rồi, như có phép màu vậy, đột nhiên có một nhân viên hậu trường chạy đến chỗ nghỉ ngơi của An Kha Đình, xách theo một cái túi.
"Tiểu Đình, có người mua tặng cậu này!"
An Kha Đình ngạc nhiên, hỏi: "Ai vậy, anh có biết không?"
Nhân viên kia lắc đầu: "Nhân viên giao hàng mang đến rồi đưa cho tôi nên tôi cũng không rõ nữa."
An Kha Đình cảm ơn rồi nhận lấy túi đồ, cậu mở ra, thấy bên trong có một cốc cacao nóng mà cậu đang mong chờ.
OMG!
An Kha Đình khó tin nhìn Thương Diệp, Thương Diệp nhún vai tỏ vẻ cô cũng không biết.
An Kha Đình lấy cốc cacao ra, thấy bên thành cốc còn dán một tờ giấy màu hồng nhỏ xinh, trên đó ghi: Diễn viên bị NG là chuyện bình thường thôi, cậu đừng buồn nhé, cố lên!
Ở dưới còn chú thích thêm: Từ một bạn fan của cậu!
An Kha Đình đọc xong thì càng ngạc nhiên hơn, là người trong đoàn phim à?
Fan hâm mộ của cậu?
Tuy là vậy nhưng để chắc ăn hơn, Thương Diệp bảo An Kha Đình gọi điện cho cửa hàng giao cacao, có số điện thoại được ghi trên thành cốc để hỏi lại cho an toàn. Bên cửa hàng nói là có một người đàn ông đặt cacao, người đó còn là khách quen của quán nữa. Thấy vậy thì An Kha Đình mới yên tâm uống.
Ở một góc nhỏ, Tống Khang núp sau tường, nhìn An Kha Đình uống cốc cacao, cậu liền gửi tin nhắn cho Lâm Uy Trạch: [Cậu ấy nhận được rồi nhé!]
"An Kha Đình, tôi cho cậu đi nghỉ một lúc, nửa tiếng nữa quay tiếp!"
An Kha Đình khẽ mím môi, cậu chỉ "dạ" một tiếng rồi đứng dậy, cúi người lặng lẽ đi ra.
Thương Diệp nhìn cậu bị NG 14 lần liền, cô chỉ biết vỗ vai an ủi.
An Kha Đình hít một hơi sâu: "Đoàn phim có tiếng thì mới yêu cầu cao về diễn xuất, tôi diễn không tốt, bị hỏng cảnh là chuyện bình thường."
Thương Diệp biết, An Kha Đình đang tự an ủi bản thân mình.
Phó đạo diễn Lưu từ tổ quay bên kia nghe được chuyện của An Kha Đình, ông chạy sang gặp cậu.
"Hôm nay sao vậy? Diễn chính mình cơ mà, chỉ là đối diễn với Lâm Uy Trạch thôi, có cần....", nói được một nửa, thấy Lâm Uy Trạch đang nhìn qua bên này, phó đạo diễn liền im lặng.
"Cậu trải qua mấy mối tình rồi?" - Ông ghé tai hỏi nhỏ An Kha Đình.
Cậu lắc đầu: "Tôi còn chưa yêu bao giờ, sao chú lại hỏi như vậy?"
Phó đạo diễn khó tin: "Thật luôn, cậu cũng gần 26 rồi đó!"
An Kha Đình chưa kịp trả lời thì Thương Diệp đã nói: "Trước khi tốt nghiệp đại học thì không muốn yêu, sau khi tốt nghiệp lại không có thời gian yêu, chú hỏi tôi thì chắc tôi có chứ cậu ấy thì không có đâu."
Phó đạo diễn: "Vậy mà ban nãy đạo diễn Trần bảo tôi là ánh mắt cậu nhìn Lâm Uy Trạch rất "tình cảm", thế là thế nào?"
An Kha Đình khẽ giật mình: "Tôi á? Móa, làm sao tôi biết được, tôi nhớ là tôi cố nhìn anh ta lơ đãng nhất có thể rồi mà!"
Thương Diệp: "Lơ đãng mà cậu nói là ánh mắt tình cảm đấy!"
An Kha Đình:..........Ra là vậy!!!
Nghỉ ngơi nửa tiếng, An Kha Đình bắt Thương Diệp đối diễn với mình.
"Cô vào vai Cao Thiệu Bác, nhưng mà chỉ cần ngồi yên đấy, để tôi nhìn cô."
An Kha Đình đi xung quanh Thương Diệp, cố tập trung vào vai diễn.
Tôi lơ đãng, tôi lơ đãng, tôi lơ đãng!
Đang nhập vai rất sâu, đột nhiên An Kha Đình nghe thấy tiếng cười khúc khích phía bên kia, ngay lập tức, cậu chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống đất thôi!
Nhưng tiếng cười rất nhanh đã ngừng lại, An Kha Đình liếc mắt nhìn sang xem là ai, hóa ra là Tống Khang và Lâm Uy Trạch.
An Kha Đình càng nghĩ càng thấy nhục không để đâu cho hết, cậu đang bối rối thì Lâm Uy Trạch bước đến, túm theo Tống Khang đi bên cạnh.
"Xin lỗi!"
Tống Khang ban nãy không cố ý, chỉ là nhìn thấy vẻ mặt An Kha Đình buồn cười quá nên cậu ta mới lỡ cười.
"Tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu, tôi chỉ, chỉ....."
Vẫn là Thương Diệp lên tiếng trước: "Thôi được rồi, không có gì đâu", rồi cô kéo An Kha Đình quay đi.
An Kha Đình nhỏ giọng: "Nè, tôi có lố quá không nhỉ? Diễn mãi vẫn không ra."
Thương Diệp cầm lấy tay An Kha Đình, cô nắm chặt tay cậu: "Không sao, không lố, chút nữa cứ thả lỏng người ra là được."
Đây là cách mà Thương Diệp dùng để an ủi An Kha Đình mỗi khi cậu buồn, từ khi học chung lớp đại học cho đến bây giờ vẫn như vậy.
Nghỉ ngơi nửa tiếng, An Kha Đình lại ra quay tiếp, cậu hít một hơi sâu rồi thả lỏng người, tự nhủ: Tôi là Triệu Vỹ, tôi là Triệu Vỹ.
Cả quá trình quay cảnh này liền mạch, đạo diễn hô "Cut", thế nhưng đối với ông, thế này vẫn chưa tính là đạt.
"Tiến bộ hơn rồi đấy, nhưng mà vẫn cần thêm chút nữa, có vẻ nghỉ ngơi sẽ giúp cậu làm tốt hơn. Vậy thì mọi người nghỉ trưa đi đã, đầu giờ chiều tiếp tục quay, nhớ nhé, giữ phong độ như bây giờ."
An Kha Đình cười tươi như hoa, vậy cũng tính là thành công một nửa rồi. Cậu đập tay với Thương Diệp, đi ra xe lấy đồ ăn.
Trưa nay chỉ được ăn salad, An Kha Đình vừa bĩu môi vừa ăn, cậu muốn uống cacao nóng nữa cơ!
Thế rồi, như có phép màu vậy, đột nhiên có một nhân viên hậu trường chạy đến chỗ nghỉ ngơi của An Kha Đình, xách theo một cái túi.
"Tiểu Đình, có người mua tặng cậu này!"
An Kha Đình ngạc nhiên, hỏi: "Ai vậy, anh có biết không?"
Nhân viên kia lắc đầu: "Nhân viên giao hàng mang đến rồi đưa cho tôi nên tôi cũng không rõ nữa."
An Kha Đình cảm ơn rồi nhận lấy túi đồ, cậu mở ra, thấy bên trong có một cốc cacao nóng mà cậu đang mong chờ.
OMG!
An Kha Đình khó tin nhìn Thương Diệp, Thương Diệp nhún vai tỏ vẻ cô cũng không biết.
An Kha Đình lấy cốc cacao ra, thấy bên thành cốc còn dán một tờ giấy màu hồng nhỏ xinh, trên đó ghi: Diễn viên bị NG là chuyện bình thường thôi, cậu đừng buồn nhé, cố lên!
Ở dưới còn chú thích thêm: Từ một bạn fan của cậu!
An Kha Đình đọc xong thì càng ngạc nhiên hơn, là người trong đoàn phim à?
Fan hâm mộ của cậu?
Tuy là vậy nhưng để chắc ăn hơn, Thương Diệp bảo An Kha Đình gọi điện cho cửa hàng giao cacao, có số điện thoại được ghi trên thành cốc để hỏi lại cho an toàn. Bên cửa hàng nói là có một người đàn ông đặt cacao, người đó còn là khách quen của quán nữa. Thấy vậy thì An Kha Đình mới yên tâm uống.
Ở một góc nhỏ, Tống Khang núp sau tường, nhìn An Kha Đình uống cốc cacao, cậu liền gửi tin nhắn cho Lâm Uy Trạch: [Cậu ấy nhận được rồi nhé!]