Chương 8
"Ừm, Lâm đại soái ca này, tôi có chuyện muốn nói với anh!"
An Kha Đình đứng trước mặt Lâm Uy Trạch, cậu không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ dám nhìn lên cái cằm thon gầy trắng trẻo trước mắt, ngập ngừng lên tiếng.
Lâm Uy Trạch thấy khá bất ngờ vì An Kha Đình gọi mình ra nói chuyện riêng.
"Cậu cứ nói đi!" - Giọng anh nhẹ nhàng.
An Kha Đình hít một hơi sâu: "Ừm thì tôi, tôi, chả là, sáng nay tôi có mời mọi người trong đoàn phim uống cafe ấy, nhưng nghe trợ lí của tôi nói anh đến muộn nên lúc đến thì không còn cốc nào nữa. Thực ra, thực ra thì tôi đã cố tình đặt cốc đắt nhất cho anh, chỉ là không để riêng ra rồi ai đó lấy mất. Cho nên tôi muốn mời anh đi ăn tối để bù lại, và cảm ơn chuyện hôm qua anh đã nói với đạo diễn nhẹ nhàng với tôi một chút."
An Kha Đình nói xong mà có cảm giác như đi tỏ tình ấy!
Chủ yếu là vì nghe nói Lâm Uy Trạch khó gần, mà tính An Kha Đình thì không muốn nợ ai nên cậu mới muốn mời anh đi ăn tối.
Lâm Uy Trạch cười, anh cười rất khẽ, lúc An Kha Đình ngẩng đầu lên, cậu vừa ngạc nhiên vừa có chút vui mừng.
Thế này là đồng ý đi rồi hả?!
Lâm Uy Trạch: "Vậy được thôi, vừa hay tối nay tôi không có cảnh quay."
An Kha Đình: "Tối nay, 7h, Lan Hoa Viên ở thị trấn bên cạnh, tôi sẽ qua phòng anh gọi nhé!"
Lâm Uy Trạch nói số phòng cho An Kha Đình, sau đó nhìn cậu tung tăng rời đi, khóe miệng anh vẫn không kìm được mà nhếch lên.
....
Cảnh quay của An Kha Đình không nhiều, hơn nữa, chả hiểu sao nghĩ đến việc đi ăn tối cùng Lâm Uy Trạch là cả buổi chiều cứ vui vẻ suốt. Diễn hỏng đạo diễn cũng không mắng cậu được!
5h đã tan làm, An Kha Đình về phòng tắm rửa, gần đến giờ thì sang phòng Lâm Uy Trạch gọi anh đi ăn.
Lâm Uy Trạch cũng đã chuẩn bị xong từ bao giờ, hình như là chỉ việc sẵn đợi cậu đến thôi!
Đứng trong thang máy khách sạn, Lâm Uy Trạch hỏi vấn đề mà anh đang khá tò mò: "Đi xe của cậu à?"
An Kha Đình gật đầu: "Ừm, xe tôi đã dựng sẵn bên ngoài kia rồi."
Lâm Uy Trạch còn nghĩ là xe ô tô riêng của An Kha Đình cơ, cho đến khi anh nhìn thấy con xe đạp màu vàng chóe ở bãi đỗ xe!
"Xe này tôi mượn của người quen gần đây, yên tâm, lốp đã bơm đầy, anh chỉ việc ngồi lên thôi. Lan Hoa Viên cũng cách đây không xa nên chúng ta vận động một chút ấy mà!"
Lâm Uy Trạch muốn cười nhưng không thể cười, anh cố nín: "Vậy....tôi đèo cậu hay cậu đèo tôi?"
An Kha Đình ngồi lên yên sau: "Đương nhiên là anh đèo tôi rồi!"
Lâm Uy Trạch lâu lắm rồi không đi xe đạp, nhưng được An Kha Đình tin tưởng, anh cứ nhắm mắt nhắm mũi mà nghe theo, cứ ngồi lên là đạp được ấy mà!
Do chân dài nên Lâm Uy Trạch cũng dễ điều khiển xe, mới đầu còn hơi loạng choạng nhưng một lúc sau là mượt hơn cả sunsilk, thậm chí anh còn tưởng mình tham gia giải đua xe đạp được rồi cơ!
Đạp xe chưa đến 15 phút thì đến Lan Hoa Viên, một quán ăn được bài trí theo phong cách cổ trang, nằm bên cạnh một con sông với hàng liễu rủ, trông rất thơ mộng.
Vì sự an toàn nên An Kha Đình và Lâm Uy Trạch lên tầng 2 của Lan Hoa Viên ngồi. Vị trí cạnh cửa sổ có thể nhìn thẳng ra hàng liễu bên sông, xung quanh là đèn lồng sáng trưng, gió mát thổi qua khiến cả người khoan khoái.
Lâm Uy Trạch ngồi xuống bàn, anh im lặng lau bàn ghế, đũa, thìa cho An Kha Đình, sau đó cũng nhìn ra bầu trời bên ngoài với cậu.
Hồi lâu sau, An Kha Đình mới lên tiếng: "Này, thực ra tôi không nghĩ là anh sẽ chấp nhận lời mời của tôi đâu!"
Lâm Uy Trạch: "Sao cậu lại nghĩ vậy?"
"Bởi vì tôi cảm thấy anh có chút.....hướng nội", thực ra đây là An Kha Đình "nói giảm nói tránh", ban đầu cậu muốn dùng từ khó gần cơ.
Lâm Uy Trạch gật đầu: "Đúng thế thật!"
An Kha Đình thắc mắc: "Vậy tại sao anh lại đồng ý? Tôi muốn biết lắm luôn."
Đôi mắt mở to đầy vẻ tò mò của An Kha Đình khiến Lâm Uy Trạch phì cười.
"Ơ anh cười cái gì, tôi phát hiện ra là hôm nay anh cười nhiều hơn bình thường nha!"
Lâm Uy Trạch: "Thì ra mọi ngày cậu vẫn luôn để ý tôi!"
An Kha Đình trừng mắt: "Anh còn trêu tôi, tôi đang hỏi anh mà!"
Lâm Uy Trạch thấy đùa cậu khá vui, thậm chí anh rất muốn đưa tay lên véo mặt cậu một cái.
"Tôi không nghĩ gì nhiều về chuyện hồi sáng đâu, chủ yếu là, tối nay tôi cũng rảnh, với lại có người mời mình mà, sao lại không đi chứ?"
An Kha Đình: "Tôi phát hiện ra, anh không hẳn là hướng nội lắm, cũng thú vị đấy!"
Nội tâm Lâm Uy Trạch: Không hướng nội mà là hướng em!
An Kha Đình liền hào phóng vung tay: "Hôm nay chọn món thoải mái đi, tôi mời mà!"
An Kha Đình đứng trước mặt Lâm Uy Trạch, cậu không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ dám nhìn lên cái cằm thon gầy trắng trẻo trước mắt, ngập ngừng lên tiếng.
Lâm Uy Trạch thấy khá bất ngờ vì An Kha Đình gọi mình ra nói chuyện riêng.
"Cậu cứ nói đi!" - Giọng anh nhẹ nhàng.
An Kha Đình hít một hơi sâu: "Ừm thì tôi, tôi, chả là, sáng nay tôi có mời mọi người trong đoàn phim uống cafe ấy, nhưng nghe trợ lí của tôi nói anh đến muộn nên lúc đến thì không còn cốc nào nữa. Thực ra, thực ra thì tôi đã cố tình đặt cốc đắt nhất cho anh, chỉ là không để riêng ra rồi ai đó lấy mất. Cho nên tôi muốn mời anh đi ăn tối để bù lại, và cảm ơn chuyện hôm qua anh đã nói với đạo diễn nhẹ nhàng với tôi một chút."
An Kha Đình nói xong mà có cảm giác như đi tỏ tình ấy!
Chủ yếu là vì nghe nói Lâm Uy Trạch khó gần, mà tính An Kha Đình thì không muốn nợ ai nên cậu mới muốn mời anh đi ăn tối.
Lâm Uy Trạch cười, anh cười rất khẽ, lúc An Kha Đình ngẩng đầu lên, cậu vừa ngạc nhiên vừa có chút vui mừng.
Thế này là đồng ý đi rồi hả?!
Lâm Uy Trạch: "Vậy được thôi, vừa hay tối nay tôi không có cảnh quay."
An Kha Đình: "Tối nay, 7h, Lan Hoa Viên ở thị trấn bên cạnh, tôi sẽ qua phòng anh gọi nhé!"
Lâm Uy Trạch nói số phòng cho An Kha Đình, sau đó nhìn cậu tung tăng rời đi, khóe miệng anh vẫn không kìm được mà nhếch lên.
....
Cảnh quay của An Kha Đình không nhiều, hơn nữa, chả hiểu sao nghĩ đến việc đi ăn tối cùng Lâm Uy Trạch là cả buổi chiều cứ vui vẻ suốt. Diễn hỏng đạo diễn cũng không mắng cậu được!
5h đã tan làm, An Kha Đình về phòng tắm rửa, gần đến giờ thì sang phòng Lâm Uy Trạch gọi anh đi ăn.
Lâm Uy Trạch cũng đã chuẩn bị xong từ bao giờ, hình như là chỉ việc sẵn đợi cậu đến thôi!
Đứng trong thang máy khách sạn, Lâm Uy Trạch hỏi vấn đề mà anh đang khá tò mò: "Đi xe của cậu à?"
An Kha Đình gật đầu: "Ừm, xe tôi đã dựng sẵn bên ngoài kia rồi."
Lâm Uy Trạch còn nghĩ là xe ô tô riêng của An Kha Đình cơ, cho đến khi anh nhìn thấy con xe đạp màu vàng chóe ở bãi đỗ xe!
"Xe này tôi mượn của người quen gần đây, yên tâm, lốp đã bơm đầy, anh chỉ việc ngồi lên thôi. Lan Hoa Viên cũng cách đây không xa nên chúng ta vận động một chút ấy mà!"
Lâm Uy Trạch muốn cười nhưng không thể cười, anh cố nín: "Vậy....tôi đèo cậu hay cậu đèo tôi?"
An Kha Đình ngồi lên yên sau: "Đương nhiên là anh đèo tôi rồi!"
Lâm Uy Trạch lâu lắm rồi không đi xe đạp, nhưng được An Kha Đình tin tưởng, anh cứ nhắm mắt nhắm mũi mà nghe theo, cứ ngồi lên là đạp được ấy mà!
Do chân dài nên Lâm Uy Trạch cũng dễ điều khiển xe, mới đầu còn hơi loạng choạng nhưng một lúc sau là mượt hơn cả sunsilk, thậm chí anh còn tưởng mình tham gia giải đua xe đạp được rồi cơ!
Đạp xe chưa đến 15 phút thì đến Lan Hoa Viên, một quán ăn được bài trí theo phong cách cổ trang, nằm bên cạnh một con sông với hàng liễu rủ, trông rất thơ mộng.
Vì sự an toàn nên An Kha Đình và Lâm Uy Trạch lên tầng 2 của Lan Hoa Viên ngồi. Vị trí cạnh cửa sổ có thể nhìn thẳng ra hàng liễu bên sông, xung quanh là đèn lồng sáng trưng, gió mát thổi qua khiến cả người khoan khoái.
Lâm Uy Trạch ngồi xuống bàn, anh im lặng lau bàn ghế, đũa, thìa cho An Kha Đình, sau đó cũng nhìn ra bầu trời bên ngoài với cậu.
Hồi lâu sau, An Kha Đình mới lên tiếng: "Này, thực ra tôi không nghĩ là anh sẽ chấp nhận lời mời của tôi đâu!"
Lâm Uy Trạch: "Sao cậu lại nghĩ vậy?"
"Bởi vì tôi cảm thấy anh có chút.....hướng nội", thực ra đây là An Kha Đình "nói giảm nói tránh", ban đầu cậu muốn dùng từ khó gần cơ.
Lâm Uy Trạch gật đầu: "Đúng thế thật!"
An Kha Đình thắc mắc: "Vậy tại sao anh lại đồng ý? Tôi muốn biết lắm luôn."
Đôi mắt mở to đầy vẻ tò mò của An Kha Đình khiến Lâm Uy Trạch phì cười.
"Ơ anh cười cái gì, tôi phát hiện ra là hôm nay anh cười nhiều hơn bình thường nha!"
Lâm Uy Trạch: "Thì ra mọi ngày cậu vẫn luôn để ý tôi!"
An Kha Đình trừng mắt: "Anh còn trêu tôi, tôi đang hỏi anh mà!"
Lâm Uy Trạch thấy đùa cậu khá vui, thậm chí anh rất muốn đưa tay lên véo mặt cậu một cái.
"Tôi không nghĩ gì nhiều về chuyện hồi sáng đâu, chủ yếu là, tối nay tôi cũng rảnh, với lại có người mời mình mà, sao lại không đi chứ?"
An Kha Đình: "Tôi phát hiện ra, anh không hẳn là hướng nội lắm, cũng thú vị đấy!"
Nội tâm Lâm Uy Trạch: Không hướng nội mà là hướng em!
An Kha Đình liền hào phóng vung tay: "Hôm nay chọn món thoải mái đi, tôi mời mà!"