Chương 54: Bên anh là khoảng thời gian yên bình nhất
Lời nói của Hạ Di Giai vừa thoát ra lập tức biến không gian trong căn hộ cao cấp trở thành không gian lạnh lẽo, cả bốn người im lặng không ai nói lời nào. Hít sâu cố lấy lại bình tĩnh, Bách Ảnh Quân lên tiếng hỏi:
- Có người tấn công? Vậy em có sao không? Không bị thương chỗ nào chứ?
- Phải đó Giai Giai, lúc nãy chúng ta đang ăn trái cây, con nói con nghe thấy tiếng chuông nên ra mở cửa. Sao bây giờ lại thành bị tấn công rồi? Con có bị làm sao không?
- Chị dâu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Ai tấn công chị? Chúng có làm chị bị đau không? Trả lời em đi!
Một loạt câu hỏi được đưa ra với ánh mắt lo lắng đổ dồn về phía cô gái nhỏ. Hạ Di Giai khẽ lắc lắc đầu, cô đưa mắt nhìn cả ba người rồi chậm rãi nói:
- Con không sao! Họ tấn công cô Thẩm nên cô ấy đến đây cầu cứu.
Nghe thấy cô nói không bị thương lập tức khiến cả ba người kia đều thở phào nhẹ nhõm. Bách Ảnh Quân nhìn Vũ Kiều rồi nhìn sang Bách Mỹ Tranh, cả ba cùng gật đầu rồi cuối cùng anh mới lên tiếng:
- Giai nhi, lúc đó thực chất đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hạ Di Giai nghe câu hỏi của Bách Ảnh Quân thì lặng lẽ cúi đầu, cô hít thở thật sâu rồi từ từ mở miệng:
- Lúc đó em ra mở cửa, em cứ nghĩ là nhân viên giao hàng hoặc hàng xóm gì đó nhưng không phải. Khi vừa mở cửa em đã thấy rất rõ, cô ấy đầu tóc rũ rượi, gương mặt hoảng sợ, cơ thể run rẩy nắm lấy tay em miệng không ngừng "cứu". Lúc đó em vẫn chưa hiểu chuyện gì, đang định đỡ cô ấy lên hỏi rõ thì bỗng từ đâu một đám người xong đến. Họ cao to lực lưỡng, dàng vẻ bậm trợn nhìn rất đáng sợ, cả đám người đó xông xông đến chỗ chúng em miệng không ngừng quát "bắt lấy nó". Em vì chống cự nên đã cầm cả chậu hoa trước cửa quăng về phía bọn họ, cuối cùng trong lúc hỗn loạn em đã kéo tay cô Thẩm rồi dìu cô ấy vào nhà.
Hạ Di Giai kể xong thì Vũ Kiều cảm thấy vô cùng khó hiểu, đúng là lúc đó cả nhà đều nghe tiếng động rất lớn nhưng bà có thể khẳng định chắc rằng đó không phải tiếng vỡ của chậu cây mà là tiếng súng. Nghĩ vậy Vũ Kiều lập tức nhìn sang Hạ Di Giai hỏi:
- Nói vậy tiếng động lúc nãy mọi người nghe là tiếng chậu cây gây ra sao?
- Dạ không ạ, là tiếng súng!
Không ngoài dự đoán của Vũ Kiều tiếng đó đích thực là phát ra từ súng. Câu trả lời của Hạ Di Giai đã phần nào cũng cố thêm cho suy nghĩ của Vũ Kiều, bà tiếp tục hỏi:
- Vậy sao lại có tiếng súng?
- Khi con ném chậu cây về phía tên đó đã kịp thời nhìn thấy được khoảnh khắc hắn rút từ trong túi áo ra một thứ gì đó. Tuy không nhìn rõ thứ đó là gì nhưng con có thể khẳng định đó chắc chắn là súng.
- Sao con biết?
Từ nhỏ anh trai con đã vô cùng thích tìm hiểu về các loại súng, để chiều theo sở thích của anh nên ba con đã mua cho anh rất nhiều loại. Con vì cứ lẽo đẽo theo anh trai đã không ít lần tiếp xúc qua súng đạn cho nên khoảnh khắc đó dù chỉ nhìn sượt qua nhưng con có thể khẳng định chắc chắn.
Nghe lời quả quyết của Hạ Di Giai khiến Bách Ảnh Quân càng thêm phần lo lắng, thấy có người ám sát Thẩm Đình Chi thì Bách Ảnh Quân biết kế hoạch của mình đã bại lộ. Nhưng giờ vẫn cần phải đợi Thẩm Đình Chi bình tĩnh lại để cô ta kể lại sự việc đã diễn ra, lúc đó mới tính tiếp.
Thở dài một hơi, Bách Ảnh Quân đứng lên định bế Hạ Di Giai về phòng lại thì bị Vũ Kiều kế bên ngăn cản. Bà lo lắng nhìn Hạ Di Giai rồi hỏi:
- Giai Giai, sao chân con lại bị thương thế này? Sao nãy giờ con không nói? Con không đau sao?
Lúc bấy giờ Bách Ảnh Quân mới bất ngờ nhìn xuống, đúng là bàn chân trắng nhỏ mỏng manh của Hạ Di Giai đang bị sưng. Phía dưới lòng chân xuất hiện nhiều vết cắt, cả bàn chân rướm máu phồng rộp. Thấy vậy Bách Ảnh Quân đau lòng nâng chân cô lên vừa thoa thuốc vừa hỏi:
- Giai nhi, chân em bị thế này chẳng lẽ em không thấy đau sao?
Hạ Di Giai khẽ ngước mắt nhìn anh, cô mím môi rồi lắc đầu nói:
- Chắc do lúc nãy gấp gáp nên em đã sơ ý đề bị thương, em cũng không chú ý lắm nên cũng không thấy đau gì. Giờ mẹ nói em mới để ý đúng là có hơi đau còn cảm thấy hơi rát.
Nghe đến đây Bách Ảnh Quân khẽ thở dài ánh mắt anh lo lắng nhìn Hạ Di Giai. Biểu cảm của Bách Ảnh Quân lúc này lộ rõ vẻ buồn bã, ánh mắt anh vừa cho Hạ Di Giai cảm giác thâm tình vừa cho cô cảm giác cưng chiều ỷ lại. Hiểu được cảm giác của anh, Hạ Di Giai khẽ đưa tay xoa nhẹ mặt chồng rồi nhỏ giọng an ủi:
- Em không sao! Không đau nữa đâu nên anh đừng lo lắng. Sau này em hứa sẽ cẩn thận, anh đừng buồn!
Bách Ảnh Quân nghe vậy thì tiến lại gần, anh lặng lẽ nhìn Hạ Di Giai rồi choàng tay ôm cô vào lòng thủ thỉ:
- Lần sau em đừng để bị thương nữa đó, anh lo lắng lắm! Nếu còn xảy ra những chuyện thế này em nhất định phải hét lên thật to để anh kịp thời chạy đến nhá.
Giọng nói trầm ấm của chồng bất giác cho Hạ Di Giai cảm giác được che chở, cô vòng tay ôm lấy cơ thể Bách Ảnh Quân rồi khẽ tựa đầu vào ngực anh dụi dụi. Cảm giác bên anh lúc này khiến Hạ Di Giai cảm thấy ấm áp, cô cảm nhận được sự bảo vệ từ chồng mình. Bờ vai rộng lớn của Bách Ảnh Quân cho cô cảm giác an tâm đến lạ. Hạ Di Giai rút vào lòng chồng mình, cô thích thú cảm nhận hơi ấm cùng mùi bạc hà thơm mát từ anh rồi vô thức thiếp đi khi nào không hay biết.
- Có người tấn công? Vậy em có sao không? Không bị thương chỗ nào chứ?
- Phải đó Giai Giai, lúc nãy chúng ta đang ăn trái cây, con nói con nghe thấy tiếng chuông nên ra mở cửa. Sao bây giờ lại thành bị tấn công rồi? Con có bị làm sao không?
- Chị dâu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Ai tấn công chị? Chúng có làm chị bị đau không? Trả lời em đi!
Một loạt câu hỏi được đưa ra với ánh mắt lo lắng đổ dồn về phía cô gái nhỏ. Hạ Di Giai khẽ lắc lắc đầu, cô đưa mắt nhìn cả ba người rồi chậm rãi nói:
- Con không sao! Họ tấn công cô Thẩm nên cô ấy đến đây cầu cứu.
Nghe thấy cô nói không bị thương lập tức khiến cả ba người kia đều thở phào nhẹ nhõm. Bách Ảnh Quân nhìn Vũ Kiều rồi nhìn sang Bách Mỹ Tranh, cả ba cùng gật đầu rồi cuối cùng anh mới lên tiếng:
- Giai nhi, lúc đó thực chất đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hạ Di Giai nghe câu hỏi của Bách Ảnh Quân thì lặng lẽ cúi đầu, cô hít thở thật sâu rồi từ từ mở miệng:
- Lúc đó em ra mở cửa, em cứ nghĩ là nhân viên giao hàng hoặc hàng xóm gì đó nhưng không phải. Khi vừa mở cửa em đã thấy rất rõ, cô ấy đầu tóc rũ rượi, gương mặt hoảng sợ, cơ thể run rẩy nắm lấy tay em miệng không ngừng "cứu". Lúc đó em vẫn chưa hiểu chuyện gì, đang định đỡ cô ấy lên hỏi rõ thì bỗng từ đâu một đám người xong đến. Họ cao to lực lưỡng, dàng vẻ bậm trợn nhìn rất đáng sợ, cả đám người đó xông xông đến chỗ chúng em miệng không ngừng quát "bắt lấy nó". Em vì chống cự nên đã cầm cả chậu hoa trước cửa quăng về phía bọn họ, cuối cùng trong lúc hỗn loạn em đã kéo tay cô Thẩm rồi dìu cô ấy vào nhà.
Hạ Di Giai kể xong thì Vũ Kiều cảm thấy vô cùng khó hiểu, đúng là lúc đó cả nhà đều nghe tiếng động rất lớn nhưng bà có thể khẳng định chắc rằng đó không phải tiếng vỡ của chậu cây mà là tiếng súng. Nghĩ vậy Vũ Kiều lập tức nhìn sang Hạ Di Giai hỏi:
- Nói vậy tiếng động lúc nãy mọi người nghe là tiếng chậu cây gây ra sao?
- Dạ không ạ, là tiếng súng!
Không ngoài dự đoán của Vũ Kiều tiếng đó đích thực là phát ra từ súng. Câu trả lời của Hạ Di Giai đã phần nào cũng cố thêm cho suy nghĩ của Vũ Kiều, bà tiếp tục hỏi:
- Vậy sao lại có tiếng súng?
- Khi con ném chậu cây về phía tên đó đã kịp thời nhìn thấy được khoảnh khắc hắn rút từ trong túi áo ra một thứ gì đó. Tuy không nhìn rõ thứ đó là gì nhưng con có thể khẳng định đó chắc chắn là súng.
- Sao con biết?
Từ nhỏ anh trai con đã vô cùng thích tìm hiểu về các loại súng, để chiều theo sở thích của anh nên ba con đã mua cho anh rất nhiều loại. Con vì cứ lẽo đẽo theo anh trai đã không ít lần tiếp xúc qua súng đạn cho nên khoảnh khắc đó dù chỉ nhìn sượt qua nhưng con có thể khẳng định chắc chắn.
Nghe lời quả quyết của Hạ Di Giai khiến Bách Ảnh Quân càng thêm phần lo lắng, thấy có người ám sát Thẩm Đình Chi thì Bách Ảnh Quân biết kế hoạch của mình đã bại lộ. Nhưng giờ vẫn cần phải đợi Thẩm Đình Chi bình tĩnh lại để cô ta kể lại sự việc đã diễn ra, lúc đó mới tính tiếp.
Thở dài một hơi, Bách Ảnh Quân đứng lên định bế Hạ Di Giai về phòng lại thì bị Vũ Kiều kế bên ngăn cản. Bà lo lắng nhìn Hạ Di Giai rồi hỏi:
- Giai Giai, sao chân con lại bị thương thế này? Sao nãy giờ con không nói? Con không đau sao?
Lúc bấy giờ Bách Ảnh Quân mới bất ngờ nhìn xuống, đúng là bàn chân trắng nhỏ mỏng manh của Hạ Di Giai đang bị sưng. Phía dưới lòng chân xuất hiện nhiều vết cắt, cả bàn chân rướm máu phồng rộp. Thấy vậy Bách Ảnh Quân đau lòng nâng chân cô lên vừa thoa thuốc vừa hỏi:
- Giai nhi, chân em bị thế này chẳng lẽ em không thấy đau sao?
Hạ Di Giai khẽ ngước mắt nhìn anh, cô mím môi rồi lắc đầu nói:
- Chắc do lúc nãy gấp gáp nên em đã sơ ý đề bị thương, em cũng không chú ý lắm nên cũng không thấy đau gì. Giờ mẹ nói em mới để ý đúng là có hơi đau còn cảm thấy hơi rát.
Nghe đến đây Bách Ảnh Quân khẽ thở dài ánh mắt anh lo lắng nhìn Hạ Di Giai. Biểu cảm của Bách Ảnh Quân lúc này lộ rõ vẻ buồn bã, ánh mắt anh vừa cho Hạ Di Giai cảm giác thâm tình vừa cho cô cảm giác cưng chiều ỷ lại. Hiểu được cảm giác của anh, Hạ Di Giai khẽ đưa tay xoa nhẹ mặt chồng rồi nhỏ giọng an ủi:
- Em không sao! Không đau nữa đâu nên anh đừng lo lắng. Sau này em hứa sẽ cẩn thận, anh đừng buồn!
Bách Ảnh Quân nghe vậy thì tiến lại gần, anh lặng lẽ nhìn Hạ Di Giai rồi choàng tay ôm cô vào lòng thủ thỉ:
- Lần sau em đừng để bị thương nữa đó, anh lo lắng lắm! Nếu còn xảy ra những chuyện thế này em nhất định phải hét lên thật to để anh kịp thời chạy đến nhá.
Giọng nói trầm ấm của chồng bất giác cho Hạ Di Giai cảm giác được che chở, cô vòng tay ôm lấy cơ thể Bách Ảnh Quân rồi khẽ tựa đầu vào ngực anh dụi dụi. Cảm giác bên anh lúc này khiến Hạ Di Giai cảm thấy ấm áp, cô cảm nhận được sự bảo vệ từ chồng mình. Bờ vai rộng lớn của Bách Ảnh Quân cho cô cảm giác an tâm đến lạ. Hạ Di Giai rút vào lòng chồng mình, cô thích thú cảm nhận hơi ấm cùng mùi bạc hà thơm mát từ anh rồi vô thức thiếp đi khi nào không hay biết.