Chương : 10
Tiết Hành hờ hững xoa bộ lông mềm mại của con chó sư tử, con cún này có chút hư, cứ cào đệm sô pha làm nó tua ra. Mấy ngày gần đây, Triệu Gia thành công vây hãm mấy tòa thành xung quanh thành An Bình, vây An Bình cũng chỉ là vấn đề thời gian, thắng lợi trong tầm mắt. Tiết Hành có chút buồn bực, Tiết Tĩnh Chi cũng khuyên y mấy lần, có thể cũng không cách nào giải quyết, y tuy rằng được giáo dục theo kiểu mới, nhưng nhiều khía cạnh vẫn là người truyền thống. Vì lẽ đó ý muốn Thẩm Thăng thuận theo tâm cũng càng ngày càng mãnh liệt, dù cho làm nhục Thẩm Thăng y cũng không hy vọng thấy mình mất đi sự chưởng khống đối với Thẩm Thăng, sắp xếp vài quân cờ ở An Bình, xem ra đã đến lúc phát huy tác dụng. Thế trận ở An Bình tất bại, nếu là thừa lúc này bắt Thẩm Thăng làm tù binh, khiến cho hắn đầu hàng quy thuận, coi như nhất cử lưỡng tiện.
Lần trước Thẩm Thăng đại thắng đem đến danh tiếng lớn, đế đô trực tiếp khoác cho hắn cái danh anh hùng dân tộc. Ngẫm lại trận chiến kia đúng là Triệu Gia tính sai, đế đô cho dù hủ bại cũng không phải không có quân đội tinh nhuệ, mù quáng tiến công đổi lấy một lần thất bại, để cho đế đô chê cười.
Văn Chiêu cười híp mắt nhìn Lộ Trung khoa tay, Lộ Trung đờ ra nhìn Tiết Hành lắc đầu. Thế nhưng Văn Chiêu vẫn đem Lộ Trung kéo lại. Lộ Trung bất đắc dĩ mở miệng: “Ta thấy Thẩm Thăng mấy hôm nay rất nổi danh, thế nhưng thành An Bình vẫn phải đánh hạ, Văn Chiêu cho rằng ngươi chỉ huy thì sẽ dễ dàng thắng lợi.”
Tiết Hành nhìn chằm chằm Lộ Trung, khóe môi hơi nhếch, Lộ Trung bị y nhìn đến sởn gai ốc, vội nói: “Ngươi đừng hiểu lầm, ta không bảo ngươi sắc dụ Thẩm Thăng, ý ta là ngươi chỉ huy dễ làm Thẩm Thăng rối loạn trận tuyến, ngươi đừng cười.”
“Xem ra ngươi mấy ngày nay cũng có chút tiến bộ, chủ ý này tuy hơi hạ lưu, nhưng cũng là một ý hay.” Tiết Hành cười mê người: “Ngươi xem, An Bình cùng Thẩm Thăng ta đều muốn, thế nhưng ta không muốn tổn thương đến một sợi tóc của Thẩm Thăng, ngươi thông minh như vậy, không bằng ngươi giúp ta.”
Văn Chiêu lén cười, thoải mái khoa tay nói: “Chúng ta thấy ngươi mấy ngày nay quá lười biếng, ngẫm lại độ khả thi cũng là không thấp.”
Thẩm Thăng mấy ngày nay được không ít người tới an ủi, nhưng hắn càng ngày càng sầu, Triệu Gia đã đánh hạ nhiều thành trì như vậy không phải nói chơi, một khi An Bình bị bao vây, kho lương cũng không đủ dùng cho vài tháng, thế nhưng nguồn lương chủ yếu bị Triệu Gia chiếm, mấy thành trì nhỏ thì chỉ đứt quãng cung cấp, việc cấp bách hiện tại là mở rộng nguồn cung cấp lương thực.
Nhưng sợ điều gì sẽ gặp điều đó, Triệu Gia không đánh lén, mà trực tiếp đem binh đóng quân ở ngoài thành An Bình. Thẩm Thăng phái mấy tiểu đội trước đi quấy rối tập kích, đối phương hoàn toàn không chút biến sắc, vẫn cứ theo quy luật thao luyện. Xem ra Triệu Gia chờ đến trận quyết chiến, dĩ dật đãi lao, chỉ chờ mình mù quáng xuất binh. Thế nhưng đây đâu phải tác phong của Triệu Gia, lẽ nào không phải hắn chỉ huy. Người này kiên nhẫn, hoàn toàn không để xảy ra sai lầm, lẽ nào là Tiết Hành! Thẩm Thăng kinh ngạc, xem ra Tiết Hành không muốn tiếp tục giằng co.
Làm sao bây giờ, Tiết Hành thực sự hiểu rõ hắn, không thể tiếp tục tác phong trước kia, phải thay đổi để Tiết Hành không đoán được, không thể để mất An Bình.
Đắn đo suy nghĩ, Thẩm Thăng rút cục nghĩ ra một chiêu, hắn từng xem trong một quyển sách của người Tây Dương có một loại thuật ngụy trang, dùng đồ màu đất hoặc xanh lá ở trong rừng thì khó có thể nhận ra. Nếu thật sự có thể làm như thế thì có thể thần không biết quỷ không hay đánh lén địch, rút lui cũng khó bị phát hiện, dễ dàng bảo tồn thực lực.
Nhưng hắn không nghĩ đến Tiết Hành cũng biết điều này.
Thẩm Thăng mấy đêm không ngủ, theo dõi công tượng làm việc. Chờ mọi việc hoàn thành, liền lệnh Trịnh thư kí đưa công tượng đi ăn một bữa, rồi nghỉ ngơi thật tốt. Lúc này hắn mới yên tâm, toàn thân khoan khoái, mấy ngày thức trắng, bây giờ nằm xuống giường liền ngủ. Tiết Hành đứng trên một tảng đá ở đỉnh núi, cầm ống nhòm khẽ cau mày, Triệu Gia liếc mắt nhìn hắn.
Tiết Hành đưa ống nhòm cho Triệu Gia: “Ngươi đã nghe qua một thuật ngụy trang?” Triệu Gia bỗng nhiên tỉnh ngộ, thế nhưng: “Nên từ nơi nào ra tay?” “Trời khô vật hanh, hỏa thế mượn phong.”
Hiện giờ là đầu mùa hè, mấy ngày nay trời nắng to, sau đó phóng lửa đốt cây, một mảnh trống không màu đen, đến lúc đó thấy màu xanh lá thì đó chính là mục tiêu cần tìm.
Thẩm Thăng thỉnh thoảng phái người quấy rầy, Tiết Hành cũng không để ý, y muốn biết Thẩm Thăng khi bị bức ép đến tuyệt lộ, vẻ mặt sẽ như thế nào.
Kì thực lúc trước Tiết Hành thật sự khó khăn, người thừa kế của Tiết gia nhất định phải ở ngoài mấy năm, sinh tử do mệnh, vậy nên khi y chết hoặc sa đọa rồi thì đến mộ tổ cũng không được nhập. May là Tiết Hành tốt số, gặp được Thẩm Thăng. Đến khi trở về Tiết gia, dục vọng đối với Thẩm Thăng rốt cục bộc phát, y rõ ràng mình muốn Thẩm Thăng, người nam nhân từ nhỏ không dính một chút khổ cực. Khi biết Thẩm Thăng đã cưới vợ, sinh con, Tiết Hành đã bỏ nhiều thời gian để sắp xếp, cuối cùng lấy thân phận thư sinh nghèo khó trở lại An Bình. Lúc này y mới biết vợ Thẩm Thăng ốm chết, mà hắn thì không lấy vợ kế. Thẩm Thăng đối với y quá tốt, vì thế mà trái tim rục rịch không ngừng. Tâm tư của Thẩm Thăng y cũng từng nghi ngờ, thế nhưng việc mà không nắm chắc thì y sẽ không làm, xác định Thẩm Thăng cũng yêu y, để làm Thẩm Thăng tin tưởng, mặt khác y cũng không thể kiềm chế nổi, y làm ra sự tình mà cả đời chưa từng nghĩ là ở trong khoang xe chật chội mà hôn Thẩm Thăng.
Triệu Gia bên này thản nhiên luyện quân, mà bên Thẩm Thăng thì càng ngày càng dễ kích động tùy tiện tấn công. Mỗi ngày đều đi dạo hí lâu, mời gánh hát tới hát sướng, tối tới câu lạc bộ uống rượu. Thế nhưng hắn vẫn luôn để ý tới tình hình quân địch, dù sao chiếm tiên cơ sẽ có lợi.
Kịch bản “Tây sương kí” Thẩm Thăng đã xem qua, cũng không có gì đặc sắc, chỉ là lúc này sắp khai chiến làm tâm trạng có chút thương cảm. Thẩm Thăng lúc này mới rõ ràng đoạn thời gian lúc trước cùng Tiết Hành đọc sách là hồi ức tươi đẹp nhất.
Lần trước Thẩm Thăng đại thắng đem đến danh tiếng lớn, đế đô trực tiếp khoác cho hắn cái danh anh hùng dân tộc. Ngẫm lại trận chiến kia đúng là Triệu Gia tính sai, đế đô cho dù hủ bại cũng không phải không có quân đội tinh nhuệ, mù quáng tiến công đổi lấy một lần thất bại, để cho đế đô chê cười.
Văn Chiêu cười híp mắt nhìn Lộ Trung khoa tay, Lộ Trung đờ ra nhìn Tiết Hành lắc đầu. Thế nhưng Văn Chiêu vẫn đem Lộ Trung kéo lại. Lộ Trung bất đắc dĩ mở miệng: “Ta thấy Thẩm Thăng mấy hôm nay rất nổi danh, thế nhưng thành An Bình vẫn phải đánh hạ, Văn Chiêu cho rằng ngươi chỉ huy thì sẽ dễ dàng thắng lợi.”
Tiết Hành nhìn chằm chằm Lộ Trung, khóe môi hơi nhếch, Lộ Trung bị y nhìn đến sởn gai ốc, vội nói: “Ngươi đừng hiểu lầm, ta không bảo ngươi sắc dụ Thẩm Thăng, ý ta là ngươi chỉ huy dễ làm Thẩm Thăng rối loạn trận tuyến, ngươi đừng cười.”
“Xem ra ngươi mấy ngày nay cũng có chút tiến bộ, chủ ý này tuy hơi hạ lưu, nhưng cũng là một ý hay.” Tiết Hành cười mê người: “Ngươi xem, An Bình cùng Thẩm Thăng ta đều muốn, thế nhưng ta không muốn tổn thương đến một sợi tóc của Thẩm Thăng, ngươi thông minh như vậy, không bằng ngươi giúp ta.”
Văn Chiêu lén cười, thoải mái khoa tay nói: “Chúng ta thấy ngươi mấy ngày nay quá lười biếng, ngẫm lại độ khả thi cũng là không thấp.”
Thẩm Thăng mấy ngày nay được không ít người tới an ủi, nhưng hắn càng ngày càng sầu, Triệu Gia đã đánh hạ nhiều thành trì như vậy không phải nói chơi, một khi An Bình bị bao vây, kho lương cũng không đủ dùng cho vài tháng, thế nhưng nguồn lương chủ yếu bị Triệu Gia chiếm, mấy thành trì nhỏ thì chỉ đứt quãng cung cấp, việc cấp bách hiện tại là mở rộng nguồn cung cấp lương thực.
Nhưng sợ điều gì sẽ gặp điều đó, Triệu Gia không đánh lén, mà trực tiếp đem binh đóng quân ở ngoài thành An Bình. Thẩm Thăng phái mấy tiểu đội trước đi quấy rối tập kích, đối phương hoàn toàn không chút biến sắc, vẫn cứ theo quy luật thao luyện. Xem ra Triệu Gia chờ đến trận quyết chiến, dĩ dật đãi lao, chỉ chờ mình mù quáng xuất binh. Thế nhưng đây đâu phải tác phong của Triệu Gia, lẽ nào không phải hắn chỉ huy. Người này kiên nhẫn, hoàn toàn không để xảy ra sai lầm, lẽ nào là Tiết Hành! Thẩm Thăng kinh ngạc, xem ra Tiết Hành không muốn tiếp tục giằng co.
Làm sao bây giờ, Tiết Hành thực sự hiểu rõ hắn, không thể tiếp tục tác phong trước kia, phải thay đổi để Tiết Hành không đoán được, không thể để mất An Bình.
Đắn đo suy nghĩ, Thẩm Thăng rút cục nghĩ ra một chiêu, hắn từng xem trong một quyển sách của người Tây Dương có một loại thuật ngụy trang, dùng đồ màu đất hoặc xanh lá ở trong rừng thì khó có thể nhận ra. Nếu thật sự có thể làm như thế thì có thể thần không biết quỷ không hay đánh lén địch, rút lui cũng khó bị phát hiện, dễ dàng bảo tồn thực lực.
Nhưng hắn không nghĩ đến Tiết Hành cũng biết điều này.
Thẩm Thăng mấy đêm không ngủ, theo dõi công tượng làm việc. Chờ mọi việc hoàn thành, liền lệnh Trịnh thư kí đưa công tượng đi ăn một bữa, rồi nghỉ ngơi thật tốt. Lúc này hắn mới yên tâm, toàn thân khoan khoái, mấy ngày thức trắng, bây giờ nằm xuống giường liền ngủ. Tiết Hành đứng trên một tảng đá ở đỉnh núi, cầm ống nhòm khẽ cau mày, Triệu Gia liếc mắt nhìn hắn.
Tiết Hành đưa ống nhòm cho Triệu Gia: “Ngươi đã nghe qua một thuật ngụy trang?” Triệu Gia bỗng nhiên tỉnh ngộ, thế nhưng: “Nên từ nơi nào ra tay?” “Trời khô vật hanh, hỏa thế mượn phong.”
Hiện giờ là đầu mùa hè, mấy ngày nay trời nắng to, sau đó phóng lửa đốt cây, một mảnh trống không màu đen, đến lúc đó thấy màu xanh lá thì đó chính là mục tiêu cần tìm.
Thẩm Thăng thỉnh thoảng phái người quấy rầy, Tiết Hành cũng không để ý, y muốn biết Thẩm Thăng khi bị bức ép đến tuyệt lộ, vẻ mặt sẽ như thế nào.
Kì thực lúc trước Tiết Hành thật sự khó khăn, người thừa kế của Tiết gia nhất định phải ở ngoài mấy năm, sinh tử do mệnh, vậy nên khi y chết hoặc sa đọa rồi thì đến mộ tổ cũng không được nhập. May là Tiết Hành tốt số, gặp được Thẩm Thăng. Đến khi trở về Tiết gia, dục vọng đối với Thẩm Thăng rốt cục bộc phát, y rõ ràng mình muốn Thẩm Thăng, người nam nhân từ nhỏ không dính một chút khổ cực. Khi biết Thẩm Thăng đã cưới vợ, sinh con, Tiết Hành đã bỏ nhiều thời gian để sắp xếp, cuối cùng lấy thân phận thư sinh nghèo khó trở lại An Bình. Lúc này y mới biết vợ Thẩm Thăng ốm chết, mà hắn thì không lấy vợ kế. Thẩm Thăng đối với y quá tốt, vì thế mà trái tim rục rịch không ngừng. Tâm tư của Thẩm Thăng y cũng từng nghi ngờ, thế nhưng việc mà không nắm chắc thì y sẽ không làm, xác định Thẩm Thăng cũng yêu y, để làm Thẩm Thăng tin tưởng, mặt khác y cũng không thể kiềm chế nổi, y làm ra sự tình mà cả đời chưa từng nghĩ là ở trong khoang xe chật chội mà hôn Thẩm Thăng.
Triệu Gia bên này thản nhiên luyện quân, mà bên Thẩm Thăng thì càng ngày càng dễ kích động tùy tiện tấn công. Mỗi ngày đều đi dạo hí lâu, mời gánh hát tới hát sướng, tối tới câu lạc bộ uống rượu. Thế nhưng hắn vẫn luôn để ý tới tình hình quân địch, dù sao chiếm tiên cơ sẽ có lợi.
Kịch bản “Tây sương kí” Thẩm Thăng đã xem qua, cũng không có gì đặc sắc, chỉ là lúc này sắp khai chiến làm tâm trạng có chút thương cảm. Thẩm Thăng lúc này mới rõ ràng đoạn thời gian lúc trước cùng Tiết Hành đọc sách là hồi ức tươi đẹp nhất.