Chương : 12
Thành Viễn Xuân mấy ngày nay trở nên náo động bất thường bởi vì giá lương thực tăng cao, Tiết Hành để Tiết Tĩnh Chi trở về xử lí, đối với việc này Thẩm Thăng có hơi kinh ngạc nhưng cũng không nói gì, dù sao Tiết Hành cũng đã quyết định rồi. Tiết Hành hoài nghi giá lương thực tăng cao là do có kẻ sau lưng thao tác, thế nhưng dám ở Viễn Xuân làm vậy không có mấy người, do đó phạm vi điều tra liền thu nhỏ lại, trọng tâm là ba người. Thứ nhất là Tư An và Mục Thiên ở đế đô. Thứ hai là kẻ buôn bán lương thực lớn nhất Viễn Xuân – Thiệu Văn Khải. Tư An ở đế đô vì tổng thống lâm thời đột tử mà bận sứt đầu mẻ trán, còn Mục Thiên thì phải xử lí gia tộc đang hỗn loạn, hai người này dù có thực lực nhưng cũng không có tâm tư đến Viễn Xuân làm loạn, thế nhưng Thiệu Văn Khải làm vậy thì có chút ý vị sâu xa. Thiệu Văn Khải và Văn Chiêu cùng bị đuổi ra khỏi Thiệu gia, chỉ là Văn Chiêu dù sao cũng là con trưởng duy nhất, cuối cùng vẫn trở về Thiệu gia, Thiệu Văn Khải lại không như thế, hắn là do tiểu thiếp sinh, mẫu thân không được sủng ái cùng người khác vụng trộm, bị phát hiện thì hai người đồng loạt bị đuổi ra, cho nên nói Thiệu Văn Khải có thể có địa vị ngày hôm nay, thực lực của hắn xác thực sâu không lường được.
Tiết Hành từng hỏi qua Văn Chiêu, thế nhưng Văn Chiêu cũng không biết rõ về con người Thiệu Văn Khải, Văn Chiêu cảm thấy hắn bị đuổi khỏi nhà từ nhỏ, chắc phải chịu đựng nhiều khổ cực nên bây giờ muốn báo thù. Nhưng Lộ Trung trực giác cảm thấy không đúng, nếu chỉ là muốn báo thù Thiệu gia thì không nên ở Viễn Xuân làm loạn, nếu như đúng là hắn thì mục đích của hắn tuyệt đối không đơn giản.
Rất nhanh liền có tin tức truyền đến: “Thiệu Văn Khải muốn gặp Văn Chiêu.” Lộ Trung vừa đọc liền đạp đổ bàn, tấm kính trên bàn vỡ tan thành nhiều mảnh, Tiết Hành không lên tiếng, kéo Thẩm Thăng đi ra, để cho Lộ Trung với Văn Chiêu ở bên trong bàn bạc. Thẩm Thăng không quá rõ chuyện gì xảy ra, chỉ là thấy tình hình vừa rồi thì cũng cảm thấy tình thế có chút nghiêm trọng.
Tối hôm đó, Tiết Tĩnh Chi để Triệu Gia trở về Viễn Xuân, Lộ Trung vẫn còn tức đen mặt, cho dù giá lương thực đã giảm, nhưng vài ngày trước giá cả tăng cao khiến cho thị trường trở nên hỗn loạn.
Văn Chiêu rốt cục tiết lộ sự tình, Văn Chiêu khoa tay, Lộ Trung phiên dịch, rất đơn giản, Thiệu Văn Khải muốn có được Lộ Trung. Thiệu Văn Khải âm thầm đi tìm Văn Chiêu, lời nói tự nhiên không phải rất êm tai, tuy không rõ cùng Viễn Xuân có quan hệ gì, nhưng như hành vi giống chó điên tức giận thì cắn người của hắn thì xác thực không thể xử lí đơn giản.
Triệu Gia trở về Viễn Xuân thì việc đầu tiên chính là bắt giữ Thiệu Văn Khải, lí do đương nhiên là làm nhiễu loạn giá cả thị trường. Thế nhưng hành động này của hắn lại gây ra biến động lớn, học sinh bỏ học! Báo chí, tờ rơi dán ở mọi nơi, học sinh thì không thể động đến, dễ làm mất lòng dân, xem ra bắt Thiệu Văn Khải không đơn giản như vậy. Triệu Gia lần này choáng váng, xem ra Thiệu Văn Khải rất được lòng dân.
Tình hình này, Tiết Hành không thể không trở lại, Lộ Trung mang Văn Chiêu ra ngoài giải sầu, Thiệu Văn Khải này đem Tiết Hành đều kéo ra, việc này cũng không cần bọn họ bận tâm, nên làm gì thì cứ tiếp tục làm.
Thẩm Thăng vẫn đi theo Tiết Hành. Trở lại Viễn Xuân, Tiết Hành cũng không vội thẩm tra Thiệu Văn Khải trái lại còn dành mấy ngày bồi Thẩm Thăng đi dạo khắp Viễn Xuân. Viễn Xuân ở phía nam, khí hậu ướt át, nóng ẩm, cây cối thường cao to, lá xanh rậm rạp, so với An Bình mĩ lệ cũng không kém, nhiều loài hoa diễm lệ cùng với các loài chim tước, mà chúng cũng không sợ người, dám bay vào trong phòng chơi đùa.
Thẩm Thăng vốn quen ở phương bắc, giờ có chút không quen khí hậu phía nam. Chơi cả nửa ngày thấy Viễn Xuân là nơi thanh tĩnh, bình thường, không khỏi nghi hoặc, không phải nói học sinh bạo động sao, như thế nào thấy không giống. Tiết Hành nhìn ra tâm tư của hắn, bình tĩnh giải thích: “Triệu Gia thích nhất là bịa đặt sự việc, lần này chắc là muốn ta trở về.”
“Vậy bọn Lộ Trung thì sao?”
“Vừa vặn có cớ không phải làm việc ra ngoài chơi.”
Thẩm Thăng thật sự không nói được gì, hắn triệt để không biết nói gì, chuyện như vậy cũng có thể lấy ra để đùa giỡn.
Đã nói như vậy thì Thẩm Thăng cũng hết lo lắng. Người ở Viễn Xuân thường mặc áo dài không có tay, cầm chiếc quạt hương bồ, lúc không có chuyện gì làm thì ngồi trong quán trà uống nước, ăn một đĩa hạt dưa cùng với chén trà nồng đậm, buổi chiều lại đánh mã điếu, tháng ngày trôi qua nhàn nhã thư thái. Thẩm Thăng nhập gia tùy tục, cũng mặc một kiện áo dài, tay cầm quạt hương bồ. Cách uống trà ở đây khác với ở An Bình, Thẩm Thăng không rõ vì sao phải thả vào trong trà nhiều dược liệu như vậy, như cẩu kỷ với gừng còn đơn giản, họ còn cho thêm long nhãn, táo đỏ, còn có cơm rang, như vậy không phải uống trà, quả thực là ăn cơm được rồi!
Nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của Thẩm Thăng, Tiết Hành cười híp mắt, sai người bưng lên vài đĩa điểm tâm đặc sắc của Viễn Xuân. Đây đâu phải bánh ngọt! Thẩm Thăng lại choáng váng. Kì thực cũng không có khuếch đại, chỉ là phối liệu tinh xảo hơn một chút, xem có chút tráng lệ.
“Đây là tảo vàng nghiền thành phấn trộn với bột sơn dược làm thành bánh nhỏ, đây là cà chua ép thành nước sau đó cho thêm đường phèn, uống rất ngon.” Tiết Hành chỉ giải thích từng từ
Ăn một lúc, Thẩm Thăng rút cục nói tới chuyện chính: “ Chuyện Thiệu Văn Khải ra sao rồi?”
“Đã giải quyết.” Tiết Hành nói một câu hời hợt, y sẽ nói thật là tất cả mọi người hợp lại lừa hắn sao? Mục đích chính là để Thẩm Thăng bồi y về Viễn Xuân sao? Làm sao có thể chứ!
Thẩm Thăng vê một nhúm nhỏ bột màu vàng hỏi: “Đây là cái gì?”
“Đây là cơm rang ngâm trong rượu gạo sau đó phơi khô nghiền thành, có chút vị rượu lẫn với vị cơm rang thơm ngọt.
Chơi liền mấy ngày như vậy, Thẩm Thăng nằm trên giường cảm khái: “Tiết Hành, cùng Viễn Xuân so sánh, An Bình đúng là không có gì để ăn.”
“Đậu phụ đông ở An Bình ăn rất ngọn.” Tiết Hành nghiêm túc nói: “Nếu thích thì ở lại lâu chút.”
“Ta nghĩ…nếu ở đây ngươi sẽ không cần lo lắng Viễn Xuân xảy ra việc gì. Được rồi, ta đáp ứng ngươi.”
Tiết Hành đóng tủ đầu giường, phía trên đặt một chiếc đèn lưu ly thêu hoa, trong bóng tối khẽ mỉm cười.
Ngày mai đưa Thẩm Thăng đi xem nghệ nhân dân gian diễn xiếc ảo thuật với nghệ kịch là được rồi.
Tiết Hành từng hỏi qua Văn Chiêu, thế nhưng Văn Chiêu cũng không biết rõ về con người Thiệu Văn Khải, Văn Chiêu cảm thấy hắn bị đuổi khỏi nhà từ nhỏ, chắc phải chịu đựng nhiều khổ cực nên bây giờ muốn báo thù. Nhưng Lộ Trung trực giác cảm thấy không đúng, nếu chỉ là muốn báo thù Thiệu gia thì không nên ở Viễn Xuân làm loạn, nếu như đúng là hắn thì mục đích của hắn tuyệt đối không đơn giản.
Rất nhanh liền có tin tức truyền đến: “Thiệu Văn Khải muốn gặp Văn Chiêu.” Lộ Trung vừa đọc liền đạp đổ bàn, tấm kính trên bàn vỡ tan thành nhiều mảnh, Tiết Hành không lên tiếng, kéo Thẩm Thăng đi ra, để cho Lộ Trung với Văn Chiêu ở bên trong bàn bạc. Thẩm Thăng không quá rõ chuyện gì xảy ra, chỉ là thấy tình hình vừa rồi thì cũng cảm thấy tình thế có chút nghiêm trọng.
Tối hôm đó, Tiết Tĩnh Chi để Triệu Gia trở về Viễn Xuân, Lộ Trung vẫn còn tức đen mặt, cho dù giá lương thực đã giảm, nhưng vài ngày trước giá cả tăng cao khiến cho thị trường trở nên hỗn loạn.
Văn Chiêu rốt cục tiết lộ sự tình, Văn Chiêu khoa tay, Lộ Trung phiên dịch, rất đơn giản, Thiệu Văn Khải muốn có được Lộ Trung. Thiệu Văn Khải âm thầm đi tìm Văn Chiêu, lời nói tự nhiên không phải rất êm tai, tuy không rõ cùng Viễn Xuân có quan hệ gì, nhưng như hành vi giống chó điên tức giận thì cắn người của hắn thì xác thực không thể xử lí đơn giản.
Triệu Gia trở về Viễn Xuân thì việc đầu tiên chính là bắt giữ Thiệu Văn Khải, lí do đương nhiên là làm nhiễu loạn giá cả thị trường. Thế nhưng hành động này của hắn lại gây ra biến động lớn, học sinh bỏ học! Báo chí, tờ rơi dán ở mọi nơi, học sinh thì không thể động đến, dễ làm mất lòng dân, xem ra bắt Thiệu Văn Khải không đơn giản như vậy. Triệu Gia lần này choáng váng, xem ra Thiệu Văn Khải rất được lòng dân.
Tình hình này, Tiết Hành không thể không trở lại, Lộ Trung mang Văn Chiêu ra ngoài giải sầu, Thiệu Văn Khải này đem Tiết Hành đều kéo ra, việc này cũng không cần bọn họ bận tâm, nên làm gì thì cứ tiếp tục làm.
Thẩm Thăng vẫn đi theo Tiết Hành. Trở lại Viễn Xuân, Tiết Hành cũng không vội thẩm tra Thiệu Văn Khải trái lại còn dành mấy ngày bồi Thẩm Thăng đi dạo khắp Viễn Xuân. Viễn Xuân ở phía nam, khí hậu ướt át, nóng ẩm, cây cối thường cao to, lá xanh rậm rạp, so với An Bình mĩ lệ cũng không kém, nhiều loài hoa diễm lệ cùng với các loài chim tước, mà chúng cũng không sợ người, dám bay vào trong phòng chơi đùa.
Thẩm Thăng vốn quen ở phương bắc, giờ có chút không quen khí hậu phía nam. Chơi cả nửa ngày thấy Viễn Xuân là nơi thanh tĩnh, bình thường, không khỏi nghi hoặc, không phải nói học sinh bạo động sao, như thế nào thấy không giống. Tiết Hành nhìn ra tâm tư của hắn, bình tĩnh giải thích: “Triệu Gia thích nhất là bịa đặt sự việc, lần này chắc là muốn ta trở về.”
“Vậy bọn Lộ Trung thì sao?”
“Vừa vặn có cớ không phải làm việc ra ngoài chơi.”
Thẩm Thăng thật sự không nói được gì, hắn triệt để không biết nói gì, chuyện như vậy cũng có thể lấy ra để đùa giỡn.
Đã nói như vậy thì Thẩm Thăng cũng hết lo lắng. Người ở Viễn Xuân thường mặc áo dài không có tay, cầm chiếc quạt hương bồ, lúc không có chuyện gì làm thì ngồi trong quán trà uống nước, ăn một đĩa hạt dưa cùng với chén trà nồng đậm, buổi chiều lại đánh mã điếu, tháng ngày trôi qua nhàn nhã thư thái. Thẩm Thăng nhập gia tùy tục, cũng mặc một kiện áo dài, tay cầm quạt hương bồ. Cách uống trà ở đây khác với ở An Bình, Thẩm Thăng không rõ vì sao phải thả vào trong trà nhiều dược liệu như vậy, như cẩu kỷ với gừng còn đơn giản, họ còn cho thêm long nhãn, táo đỏ, còn có cơm rang, như vậy không phải uống trà, quả thực là ăn cơm được rồi!
Nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của Thẩm Thăng, Tiết Hành cười híp mắt, sai người bưng lên vài đĩa điểm tâm đặc sắc của Viễn Xuân. Đây đâu phải bánh ngọt! Thẩm Thăng lại choáng váng. Kì thực cũng không có khuếch đại, chỉ là phối liệu tinh xảo hơn một chút, xem có chút tráng lệ.
“Đây là tảo vàng nghiền thành phấn trộn với bột sơn dược làm thành bánh nhỏ, đây là cà chua ép thành nước sau đó cho thêm đường phèn, uống rất ngon.” Tiết Hành chỉ giải thích từng từ
Ăn một lúc, Thẩm Thăng rút cục nói tới chuyện chính: “ Chuyện Thiệu Văn Khải ra sao rồi?”
“Đã giải quyết.” Tiết Hành nói một câu hời hợt, y sẽ nói thật là tất cả mọi người hợp lại lừa hắn sao? Mục đích chính là để Thẩm Thăng bồi y về Viễn Xuân sao? Làm sao có thể chứ!
Thẩm Thăng vê một nhúm nhỏ bột màu vàng hỏi: “Đây là cái gì?”
“Đây là cơm rang ngâm trong rượu gạo sau đó phơi khô nghiền thành, có chút vị rượu lẫn với vị cơm rang thơm ngọt.
Chơi liền mấy ngày như vậy, Thẩm Thăng nằm trên giường cảm khái: “Tiết Hành, cùng Viễn Xuân so sánh, An Bình đúng là không có gì để ăn.”
“Đậu phụ đông ở An Bình ăn rất ngọn.” Tiết Hành nghiêm túc nói: “Nếu thích thì ở lại lâu chút.”
“Ta nghĩ…nếu ở đây ngươi sẽ không cần lo lắng Viễn Xuân xảy ra việc gì. Được rồi, ta đáp ứng ngươi.”
Tiết Hành đóng tủ đầu giường, phía trên đặt một chiếc đèn lưu ly thêu hoa, trong bóng tối khẽ mỉm cười.
Ngày mai đưa Thẩm Thăng đi xem nghệ nhân dân gian diễn xiếc ảo thuật với nghệ kịch là được rồi.