Chương : 13
Đoản: Nhật Ký Hoa Dại Khờ 1
Năm mười lăm, tôi đã yêu chị ấy, một người con gái đẹp trai, chị ấy đẹp trai trong con mắt đang say tình của tôi.
Năm tôi mười bảy vẫn yêu chị, vẫn là cô bé năm nào lẽo đẽo theo chị từng bước chân, từng quãng đường với vỏ bọc là chị dẫn dắt tôi.
Năm tôi mười chín, bốn năm yêu, suốt quãng thời gian đó tôi vẫn không nói tôi yêu chị, vẫn mãi ngắm nhìn đôi mắt mang nỗi sầu, đôi môi luôn treo nụ cười buồn, biết đau khi thế...
Nhưng xã hội vẫn còn kỳ thị tình yêu đồng giới, với cả tôi không xứng bên chị ấy và chưa chắc chị ấy cũng thích tôi như tôi thích chị ấy.
Tôi chỉ là con nuôi trong gia đình chị ấy, chỉ là may mắn nên tôi mới được nhận nuôi, vậy thì tôi sao có thể thể hiện tình cảm, làm những gì mình muốn chứ?
Tình cảm, tình thương ba mẹ, gia đình ấm cúng cùng mái nhà đấy, tôi không thể phụ hay làm họ thất vọng, đành chôn vùi thứ tình cảm này theo đất, cho mưa cuốn đi.
Và dòng nhật ký cuối này viết ra là lúc tôi, chị gả chồng.
Đoản: Nhật Ký Hoa Dại Khờ 2
Hoa Rơi Không Phải Vì Người
Đến lúc nên rơi thì rơi thôi
Cũng chẳng phải vì gió thổi
Chỉ là hoa không mãi tồn tại
Vậy nên héo khô rồi tàn phai
Hoa không hối hận khi đã bên người
Hoa mãn nguyện lúc tan biến có người ở cạnh.
Ta và hắn bên nhau say đắm cỡ nào, thời gian ấy trôi mãi cho đến lúc ta tới tuổi cập kê, tưởng chừng ta sẽ là Uyên vương phi, thê tử hắn...
Mọi thứ vỡ tan khi ta bị mất đi trong sạch. Không phải vì hắn ghét bỏ ta, là ta thấy bản thân mình không xứng với hắn...
Nữ nhân như ta mất trong sạch thì tất sẽ không còn gì, huống chi ta là người trọng hình thức, quy củ trên hết.
Ta nghĩ, ta sẽ rời khỏi hắn, tự mình vứt bỏ ngọt ngào trao nhau, quên đi câu thề hẹn giữa ta và hân.
...
Đã bao giờ nàng chịu vì ta, vì tình chúng ta để buông bỏ hai từ hình thức? Đã bao giờ nàng nghe ta một lần? Giữ chặt lấy nhau đâu có khó?
Bỏ ta, muốn ta quên đi nàng? Oải Phi, nàng như vậy ta càng khó quên...
...
Y phục đỏ thắm
Bước chân chầm chậm
Kiệu Hoa Hiện Hữu
Song hỷ trong mắt
Bóng người trước mặt
Ta về với chàng
Phu thê giao bái
Đêm đến giao bôi
Trọn kiếp phu thê
Trọn kiếp nghĩa tình
Nàng là một cô gái hiện đại, xuyên qua và theo đuổi hắn, Hành Liên Uyên.... Uyên vương gia.
Cho đến khi biết lòng hắn khắc ghi dáng hình ai khác, nàng hơi chút nhói tim và muốn khóc, hét lên rằng: CMN! Tiểu xinh đẹp ta cũng có ngày thành tự mình đa tình?!
Bà đây muốn tự đá chết mình!
Đó là lúc nàng chưa quyết tâm làm lòng hắn quên đi cái dáng hình xinh đẹp hơn nàng kia.
Năm mười lăm, tôi đã yêu chị ấy, một người con gái đẹp trai, chị ấy đẹp trai trong con mắt đang say tình của tôi.
Năm tôi mười bảy vẫn yêu chị, vẫn là cô bé năm nào lẽo đẽo theo chị từng bước chân, từng quãng đường với vỏ bọc là chị dẫn dắt tôi.
Năm tôi mười chín, bốn năm yêu, suốt quãng thời gian đó tôi vẫn không nói tôi yêu chị, vẫn mãi ngắm nhìn đôi mắt mang nỗi sầu, đôi môi luôn treo nụ cười buồn, biết đau khi thế...
Nhưng xã hội vẫn còn kỳ thị tình yêu đồng giới, với cả tôi không xứng bên chị ấy và chưa chắc chị ấy cũng thích tôi như tôi thích chị ấy.
Tôi chỉ là con nuôi trong gia đình chị ấy, chỉ là may mắn nên tôi mới được nhận nuôi, vậy thì tôi sao có thể thể hiện tình cảm, làm những gì mình muốn chứ?
Tình cảm, tình thương ba mẹ, gia đình ấm cúng cùng mái nhà đấy, tôi không thể phụ hay làm họ thất vọng, đành chôn vùi thứ tình cảm này theo đất, cho mưa cuốn đi.
Và dòng nhật ký cuối này viết ra là lúc tôi, chị gả chồng.
Đoản: Nhật Ký Hoa Dại Khờ 2
Hoa Rơi Không Phải Vì Người
Đến lúc nên rơi thì rơi thôi
Cũng chẳng phải vì gió thổi
Chỉ là hoa không mãi tồn tại
Vậy nên héo khô rồi tàn phai
Hoa không hối hận khi đã bên người
Hoa mãn nguyện lúc tan biến có người ở cạnh.
Ta và hắn bên nhau say đắm cỡ nào, thời gian ấy trôi mãi cho đến lúc ta tới tuổi cập kê, tưởng chừng ta sẽ là Uyên vương phi, thê tử hắn...
Mọi thứ vỡ tan khi ta bị mất đi trong sạch. Không phải vì hắn ghét bỏ ta, là ta thấy bản thân mình không xứng với hắn...
Nữ nhân như ta mất trong sạch thì tất sẽ không còn gì, huống chi ta là người trọng hình thức, quy củ trên hết.
Ta nghĩ, ta sẽ rời khỏi hắn, tự mình vứt bỏ ngọt ngào trao nhau, quên đi câu thề hẹn giữa ta và hân.
...
Đã bao giờ nàng chịu vì ta, vì tình chúng ta để buông bỏ hai từ hình thức? Đã bao giờ nàng nghe ta một lần? Giữ chặt lấy nhau đâu có khó?
Bỏ ta, muốn ta quên đi nàng? Oải Phi, nàng như vậy ta càng khó quên...
...
Y phục đỏ thắm
Bước chân chầm chậm
Kiệu Hoa Hiện Hữu
Song hỷ trong mắt
Bóng người trước mặt
Ta về với chàng
Phu thê giao bái
Đêm đến giao bôi
Trọn kiếp phu thê
Trọn kiếp nghĩa tình
Nàng là một cô gái hiện đại, xuyên qua và theo đuổi hắn, Hành Liên Uyên.... Uyên vương gia.
Cho đến khi biết lòng hắn khắc ghi dáng hình ai khác, nàng hơi chút nhói tim và muốn khóc, hét lên rằng: CMN! Tiểu xinh đẹp ta cũng có ngày thành tự mình đa tình?!
Bà đây muốn tự đá chết mình!
Đó là lúc nàng chưa quyết tâm làm lòng hắn quên đi cái dáng hình xinh đẹp hơn nàng kia.