Chương : 6
Đoản: #NGÀY_CÒN_TA
Lời chàng hứa là hư vô thì ta thành vô hồn.
...
Năm mười tuổi, ta đã nghe lời chàng hứa với mình.
"Uyên ca, sau này muội gả cho huynh được không?" Giọng ta ngây thơ.
"Được, sau này muội sẽ là vương phi của ta." Chàng đã nói vậy
"Huynh hứa với muội đi." Ta ôm lấy cổ chàng.
"Ta hứa!" Chàng hứa.
Nhưng... dừng lại ở đó vĩnh viễn...
...
"Nhất bái thiên địa."
"Nhị bái cao đường."
"Phu thê giao bái."
Đại hôn của chàng đã thành, thế nhưng tân nương không phải ta, thê tử của chàng không phải ta làm.
Chữ hứa hóa thành tro tàn, tình cảm ta trao chàng mờ phai. Thể xác trong quan tài, chỉ có linh hồn đứng nhìn mãi ngày đại hôn.
Đoản: #Anh_Không_Phải
"Một căn nhà màu trắng."
"Bên cánh đồng xanh."
"Bình yên, không sóng gió."
"Gia đình êm ấm."
"Em là tất cả."
Cho tới khi em không còn là tất cả.
Anh bước tới, nói lời chia tay, rồi bước đi với người con gái khác.
...
Không biết anh còn nhớ không? Chắc là không... Hạnh phúc ấy chỉ là tấm gương vỡ nát, giấc mơ em từng mơ... tình yêu đôi ta từng trao nhau... cả anh nữa đều tỉnh từ lâu rồi.
Ừ, giờ chỉ em ở đây, cô đơn hiu quạnh trong căn nhà màu trắng này, trái tim vẫn còn vương nhớ anh, em cứ lừa bản thân, anh không phải anh, người cho em niềm vui kia, anh là người lạ, người dưng thôi.
Em, yêu anh cho đến lúc chết...
...
Một ngày nọ, người đàn ông cùng một cô gái tới đây, cả hai thấy bóng dáng nhỏ bé từ căn nhà trắng tung tăng đi ra, đi về một hướng.
Cả hai đi theo, đến một ngôi mộ. Đứng xa xa nhìn, bóng dáng nhỏ bé kia ngồi trước mộ, đặt bó hoa ly trên tay xuống, "Mẹ, hai năm rồi, con gái tám tuổi rồi... hi hi, con sợ mẹ quên, vì mẹ hay quên, con gái sợ mẹ quên..." Rồi nụ cười trên mặt chợt tắt, thay vào giọt nước mắt rơi rớt.
Người đàn ông ngơ ra, khi nhìn rõ dòng chữ cùng hình ảnh trên mộ.
{Đoản viết theo bài rap: Người Yêu Của Tôi - Trick K ft Min Hery)
Đoản: #Để_Con_Tim_Em_Yên
Sáng sớm hôm sau Vân Hà Tuyết tỉnh dậy...
Đầu đau giống như búa bổ
"Tiểu Tuyết, Hoa Hoa đến chơi này!" Vân Hà Tuyết đang lơ mơ nghe thấy giọng nói mẹ mình thì tỉnh hẳn.
Chẳng phải đã bảo đừng tới tìm rồi? Thật là mẹ nó có biết ngượng không vậy?
Chửi trong lòng. Vân Hà Tuyết đứng dậy, đi ra phòng khách.
"Chị Hà Tuyết... " Hoa Hoa chưa nói xong thì nghe tiếng Vân Hà Tuyết nói, nụ cười trên mặt cứng đờ.
"Tôi đã nói rồi! Tôi không muốn nhìn thấy cô! Cút cho tôi!"
"Em... chỉ muốn mang cháo cho chị..."
"Cô cút đi! Tư cách gì quan tâm tôi? Tôi cũng sẽ không bao giờ cho cô tư cách!" Lời nói gai hồng đâm sâu vào tim Hoa Hoa.
"Em biết rồi, chị nhớ giữ gìn sức khỏe..." Hoa Hoa không như mọi lần bám riết chỉ khẽ cười, để hộp đựng cháo còn nóng xuống bàn rồi nhanh chóng rời đi... lúc đó Vân Hà Tuyết cầm lấy hộp cháo ném đi, không hề để ý điều gì lạ thường, mẹ Vân Hà Tuyết bất lực nhìn.
...
Hoa Hoa... là cô bé ở cô nhi viện, may mắn được người nhận nuôi.
Cấp hai... Hoa Hoa gặp Vân Hà Tuyết trên đường, lúc đấy Vân Hà Tuyết đang đánh đuổi cướp.
Gương mặt xinh đẹp, trên người toát ra vẻ mạnh mẽ vốn có của đàn ông, đánh tên cướp đến thảm hại.
Một màn khí phách. Hoa Hoa đã rung động...
Phát hiện Vân Hà Tuyết là học tỷ ở trường mình thì vô cùng phấn khích.
Một cái kết bạn rồi làm quen...
Tiếp cận.. nhưng vô tình bị ghét. Hoa Hoa đụng trúng Hải Đường Nhi, khiến Hải Đường Nhi rơi xuống bể bơi...
Từ đó, Vân Hà Tuyết ghét Hoa Hoa...
Hoa Hoa vẫn luôn bám theo Vân Hà Tuyết dù bị ghét bỏ, xua đuổi...
Thời gian dần trôi, tình cảm ngày một lớn, từ thích thành yêu...
Chính là cố chấp yêu.
Cố chấp đau..
Cố gắng bao nhiêu người mình yêu vô tình đạp đổ bấy nhiêu.
Hoa Hoa hiện tại... gia đình nhận nuôi muốn Hoa Hoa lấy chồng... chỉ còn một tuần.
Hoa Hoa không muốn lấy, cãi lại gia đình, cuối cùng bị cấm túc... may mắn trốn ra, ngày hôm qua vốn muốn nói chuyện này với Vân Hà Tuyết, là cơ hội không có
Vừa rồi, haha... chị ấy vẫn như thế... nói thì sao? Không nói thì sao? Chị ấy không quan tâm mày đâu!
Mày việc gì tự mình chuốc khổ chứ? Trái tim ơi... đừng đau nữa mà.
Hoa Hoa ngồi xổm một góc, ôm mặt khóc... trái tim vỡ vụn... từng mảnh rải rác trong lòng.
Càng tự an ủi càng đau hơn.
"Con nhóc thôi tha! Tao xem mày trốn đi đâu!" Giọng tức giận lọt vào tai Hoa Hoa.
Hoa Hoa ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ thấy mẹ mình... đứng dậy, không nói lời nào cầm tay người phụ nữ
Người phụ nữ thấy biểu hiện này sững ra một lúc rồi mới vừa kéo Hoa Hoa đi vừa quát.
Hoa Hoa ngoảnh mặt về sau nhìn về phía đường đi mình đã ngàn lần tự nhắc không thể quên.
Chị à, lần cuối gặp này cũng như bao lần gặp chỉ là lần cuối hai ta thấy nhau với cảm xúc em yêu chị.
Em sẽ mãi chẳng đặt chân được vào cuộc sống của chị, mãi không có tư cách bên chị vậy thì để những mảnh trái tim đã vỡ cùng ký ức này trôi dạt đi.
Tạm biệt, người em đã yêu.
___Còn
(Ai cho ta cái kết đi ><)
Lời chàng hứa là hư vô thì ta thành vô hồn.
...
Năm mười tuổi, ta đã nghe lời chàng hứa với mình.
"Uyên ca, sau này muội gả cho huynh được không?" Giọng ta ngây thơ.
"Được, sau này muội sẽ là vương phi của ta." Chàng đã nói vậy
"Huynh hứa với muội đi." Ta ôm lấy cổ chàng.
"Ta hứa!" Chàng hứa.
Nhưng... dừng lại ở đó vĩnh viễn...
...
"Nhất bái thiên địa."
"Nhị bái cao đường."
"Phu thê giao bái."
Đại hôn của chàng đã thành, thế nhưng tân nương không phải ta, thê tử của chàng không phải ta làm.
Chữ hứa hóa thành tro tàn, tình cảm ta trao chàng mờ phai. Thể xác trong quan tài, chỉ có linh hồn đứng nhìn mãi ngày đại hôn.
Đoản: #Anh_Không_Phải
"Một căn nhà màu trắng."
"Bên cánh đồng xanh."
"Bình yên, không sóng gió."
"Gia đình êm ấm."
"Em là tất cả."
Cho tới khi em không còn là tất cả.
Anh bước tới, nói lời chia tay, rồi bước đi với người con gái khác.
...
Không biết anh còn nhớ không? Chắc là không... Hạnh phúc ấy chỉ là tấm gương vỡ nát, giấc mơ em từng mơ... tình yêu đôi ta từng trao nhau... cả anh nữa đều tỉnh từ lâu rồi.
Ừ, giờ chỉ em ở đây, cô đơn hiu quạnh trong căn nhà màu trắng này, trái tim vẫn còn vương nhớ anh, em cứ lừa bản thân, anh không phải anh, người cho em niềm vui kia, anh là người lạ, người dưng thôi.
Em, yêu anh cho đến lúc chết...
...
Một ngày nọ, người đàn ông cùng một cô gái tới đây, cả hai thấy bóng dáng nhỏ bé từ căn nhà trắng tung tăng đi ra, đi về một hướng.
Cả hai đi theo, đến một ngôi mộ. Đứng xa xa nhìn, bóng dáng nhỏ bé kia ngồi trước mộ, đặt bó hoa ly trên tay xuống, "Mẹ, hai năm rồi, con gái tám tuổi rồi... hi hi, con sợ mẹ quên, vì mẹ hay quên, con gái sợ mẹ quên..." Rồi nụ cười trên mặt chợt tắt, thay vào giọt nước mắt rơi rớt.
Người đàn ông ngơ ra, khi nhìn rõ dòng chữ cùng hình ảnh trên mộ.
{Đoản viết theo bài rap: Người Yêu Của Tôi - Trick K ft Min Hery)
Đoản: #Để_Con_Tim_Em_Yên
Sáng sớm hôm sau Vân Hà Tuyết tỉnh dậy...
Đầu đau giống như búa bổ
"Tiểu Tuyết, Hoa Hoa đến chơi này!" Vân Hà Tuyết đang lơ mơ nghe thấy giọng nói mẹ mình thì tỉnh hẳn.
Chẳng phải đã bảo đừng tới tìm rồi? Thật là mẹ nó có biết ngượng không vậy?
Chửi trong lòng. Vân Hà Tuyết đứng dậy, đi ra phòng khách.
"Chị Hà Tuyết... " Hoa Hoa chưa nói xong thì nghe tiếng Vân Hà Tuyết nói, nụ cười trên mặt cứng đờ.
"Tôi đã nói rồi! Tôi không muốn nhìn thấy cô! Cút cho tôi!"
"Em... chỉ muốn mang cháo cho chị..."
"Cô cút đi! Tư cách gì quan tâm tôi? Tôi cũng sẽ không bao giờ cho cô tư cách!" Lời nói gai hồng đâm sâu vào tim Hoa Hoa.
"Em biết rồi, chị nhớ giữ gìn sức khỏe..." Hoa Hoa không như mọi lần bám riết chỉ khẽ cười, để hộp đựng cháo còn nóng xuống bàn rồi nhanh chóng rời đi... lúc đó Vân Hà Tuyết cầm lấy hộp cháo ném đi, không hề để ý điều gì lạ thường, mẹ Vân Hà Tuyết bất lực nhìn.
...
Hoa Hoa... là cô bé ở cô nhi viện, may mắn được người nhận nuôi.
Cấp hai... Hoa Hoa gặp Vân Hà Tuyết trên đường, lúc đấy Vân Hà Tuyết đang đánh đuổi cướp.
Gương mặt xinh đẹp, trên người toát ra vẻ mạnh mẽ vốn có của đàn ông, đánh tên cướp đến thảm hại.
Một màn khí phách. Hoa Hoa đã rung động...
Phát hiện Vân Hà Tuyết là học tỷ ở trường mình thì vô cùng phấn khích.
Một cái kết bạn rồi làm quen...
Tiếp cận.. nhưng vô tình bị ghét. Hoa Hoa đụng trúng Hải Đường Nhi, khiến Hải Đường Nhi rơi xuống bể bơi...
Từ đó, Vân Hà Tuyết ghét Hoa Hoa...
Hoa Hoa vẫn luôn bám theo Vân Hà Tuyết dù bị ghét bỏ, xua đuổi...
Thời gian dần trôi, tình cảm ngày một lớn, từ thích thành yêu...
Chính là cố chấp yêu.
Cố chấp đau..
Cố gắng bao nhiêu người mình yêu vô tình đạp đổ bấy nhiêu.
Hoa Hoa hiện tại... gia đình nhận nuôi muốn Hoa Hoa lấy chồng... chỉ còn một tuần.
Hoa Hoa không muốn lấy, cãi lại gia đình, cuối cùng bị cấm túc... may mắn trốn ra, ngày hôm qua vốn muốn nói chuyện này với Vân Hà Tuyết, là cơ hội không có
Vừa rồi, haha... chị ấy vẫn như thế... nói thì sao? Không nói thì sao? Chị ấy không quan tâm mày đâu!
Mày việc gì tự mình chuốc khổ chứ? Trái tim ơi... đừng đau nữa mà.
Hoa Hoa ngồi xổm một góc, ôm mặt khóc... trái tim vỡ vụn... từng mảnh rải rác trong lòng.
Càng tự an ủi càng đau hơn.
"Con nhóc thôi tha! Tao xem mày trốn đi đâu!" Giọng tức giận lọt vào tai Hoa Hoa.
Hoa Hoa ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ thấy mẹ mình... đứng dậy, không nói lời nào cầm tay người phụ nữ
Người phụ nữ thấy biểu hiện này sững ra một lúc rồi mới vừa kéo Hoa Hoa đi vừa quát.
Hoa Hoa ngoảnh mặt về sau nhìn về phía đường đi mình đã ngàn lần tự nhắc không thể quên.
Chị à, lần cuối gặp này cũng như bao lần gặp chỉ là lần cuối hai ta thấy nhau với cảm xúc em yêu chị.
Em sẽ mãi chẳng đặt chân được vào cuộc sống của chị, mãi không có tư cách bên chị vậy thì để những mảnh trái tim đã vỡ cùng ký ức này trôi dạt đi.
Tạm biệt, người em đã yêu.
___Còn
(Ai cho ta cái kết đi ><)