Chương 37
Trên bàn ăn, một nhà ba người đang lẳng lặng ăn cơm.
Trong chốc lát, bố mẹ Tôn đều dừng lại, nhìn về phía con gái.
Bát cơm trắng ở ngay trước mặt, nhưng Tôn Tâm Nghiên chỉ động có vài ba miếng.
Hai ngày nay cô vẫn luôn như vậy, rất kén ăn, bọn họ cho rằng cuộc thi là nguyên nhân khiến tinh thần cô căng thẳng. Mấy môn hôm nay cũng đã thi xong rồi, điều này thật không bình thường.
Mẹ Tôn nói: “Tâm Nghiên, đồ ăn không ngon hả, hay có chỗ nào con không thoải mái? Có muốn mẹ đưa con đến bệnh viện khám không?”
Tôn Tâm Nghiên lắc đầu: “Không sao đâu ạ, chỉ là không có khẩu vị thôi.”
Không muốn khiến bố mẹ nghi ngờ, nhưng thật sự cô ăn không vô.
Bố Tôn nhắc nhở: “Đừng có mà học theo người khác đòi giảm cân đấy.”
“Không phải vậy đâu ạ, chắc hai ngày nữa sẽ ổn thôi, thật sự con không muốn ăn gì hết cả.”
Miễn cưỡng động thêm hai đũa, Tôn Tâm Nghiên liền trở về phòng.
Ngoài cửa, bố mẹ còn đang thảo luận về chuyện của cô, Tôn Tâm Nghiên mở máy tính vào diễn đàn của trường.
Lướt qua trạng thái mới của bạn bè một vòng, rồi cô lại trở về trang cá nhân của mình.
Tôn Tâm Nghiên ít khi đăng tải trạng thái, tin gần nhất đăng vào tối hôm đồng ý với Hà Tân. Bí mật này không thể chia sẻ với người khác, nên cô đã lén lút dùng cách này để lưu giữ làm kỷ niệm.
Trạng thái không có chữ, không có ảnh, mà chỉ có một mô hình “Gió thổi xanh biếc”. Mặc dù rất hàm súc, nhưng bạn bè trong danh sách bạn bè dường như đều hiểu tâm tình tựa như làn gió mùa xuân này.
Gần như tất cả mọi người đều hiểu ý dùng icon phản hồi lại cô.
Có bông hồng nhỏ, có mặt cười, có mặt trời nhỏ.
Đương sự Hà Tân để lại lời nhắn nhưng bị kẹt ở giữa, đó là một câu hỏi nhàm chán — Bài tập Tiếng Anh về nhà ngày mai phải nộp rồi à?
Khi nhìn thấy hình đại diện đó, cái tên đó, Tôn Tâm Nghiên mới biết mình có bao nhiêu khó chịu, kiểu khó chịu giống như hít thở không thông vậy. Rất nhanh đóng tab lại, rồi cô mở một quyển sách trên bàn.
Nhưng cô phải vào xem gì đây?
Quanh quẩn trong đầu đều là những chuyện đêm hôm ấy, khuôn mặt của cậu, lời cậu nói, cử chỉ thân mật đã phát sinh giữa bọn họ.
Trước kia, Tôn Tâm Nghiên từng tưởng tượng dáng vẻ mình khi yêu đương, có lẽ sẽ giống như cô gái trên TV kia,trong tình yêu độc lập mà phóng khoáng, khiến đàn ông phải tán thưởng, nhưng lại bị cuốn hút.
Nhưng yêu chính là quá trình dâng hiến bản thân, mà bước đầu của quá trình dâng hiến đó chính là đánh mất chính mình.
Vì vậy, tất cả cũng chỉ giống như cơn mưa phùn mùa xuân kia, triền miên dai dẳng, nhưng chất chứa đầy do dự cùng phiền muộn.
…
Thứ Hai, Trần Ngạn Kỳ bị Lý Địch chặn lại trên đường từ lớp học đến căng tin.
Cậu ta vừa nói vừa cười cùng một đám nam sinh đang trên đường đi, thì cô ấy vọt tới trước mặt cậu ta, nói có chút việc muốn hỏi. Cậu ta không thể nào dùng ánh mắt kiên nhẫn để nhìn cô được: “Có chuyện gì vậy, đang giữa trưa mà.”
Nhóm nam sinh kia rời đi, khuôn mặt Lý Địch cũng ửng đỏ.
Đám người kia đi rồi, Trần Ngạn Kỳ khẽ nhíu lông mày: “Có thể nói được chưa?”
Lý Địch: “Tại sao Hà Tân lại xin nghỉ?”
“Chuyện này không liên quan tới cậu.”
Cậu ta uể oải bước về phía trước, Lý Địch theo sau.
“Chuyện này không liên quan đến tôi, nhưng liên quan đến Tôn Tâm Nghiên.”
Trần Ngạn Kỳ không mặn không nhạt nói: “Ngại quá, có lẽ bây giờ cũng chẳng còn liên quan.”
Lý Địch nổi giận đùng đùng, giữ cậu ta lại: “Có phải con trai các cậu đều như vậy không, lúc theo đuổi con gái thì mang một khuôn mặt, khi có được rồi thì lại mang một khuôn mặt khác.”
Trần Ngạn Kỳ cau mày: “Lý Địch, ai cũng có cuộc sống của riêng mình, đừng suốt ngày quanh quẩn chuyện của người khác như thế. Tôn Tâm Nghiên cũng không phải là tiên nữ mà ai ai cũng phải bảo vệ, hiểu chứ?”
Cổ họng Lý Địch giống như bị trát xi măng, bị cậu ta nói vậy một từ cũng không phản bác được.
Một Trần Ngạn Kỳ bất cần đời chợt nghiêm túc, thực sự đúng là như kiếm ra khỏi vỏ, vô cùng sắc bén.
Đáy lòng Lý Địch như có nước sôi cuồn cuộn, đôi môi giật giật: “Không phải tôi suốt ngày quanh quẩn chuyện của Tôn Tâm Nghiên, cũng không phải cậu ấy bảo tôi tới tìm cậu.”
“Vậy thì tại sao cậu lại can thiệp vào, có liên quan gì đến cậu sao?”
Sau phút im lặng, Trần Ngạn Kỳ nhìn cô ấy, bất đắc dĩ hít sâu một hơi, rồi lại cười nhẹ giống mọi khi: “Quên đi, ngại quá, tâm tình tôi không tốt, nói chuyện có hơi nặng nề. Như vậy đi, chuyện của họ thì để họ tự giải quyết, chúng ta lo cho mình thôi, được không?”
Đám người kia đã đi xa rồi, Lý Địch tự dưng cảm thấy khóe mắt ngưa ngứa, mu bàn tay hơi ướt, mới phát hiện mình đã rơi nước mắt.
Mình điên rồi sao?
Hai ba câu nói của cậu ta đã dễ dàng khiến mình khóc.
Trần Ngạn Kỳ đến căng tin.
Trong bóng râm giữa trưa, có một nam một nữ đang nói chuyện bên kia, thấy cậu ta đến, nam sinh trực tiếp ném một chai coca chưa mở đang cầm trên tay qua. Trần Ngạn Kỳ ở xa nhưng vẫn tiếp được, sau đó đi tới.
Nam sinh kia nói chuyện với Trần Ngạn Kỳ mấy câu, sau đó nói với Hoàng Trĩ Vi: “Về lớp đây.”
Hoàng Trĩ Vi gật đầu một cái.
Đám người đi rồi, Trần Ngạn Kỳ nhìn qua Hoàng Trĩ Vi: “Bố cậu đã trở về rồi à?”
“Cậu cũng biết rồi hả? Nghe ông nói là nghỉ phép nửa tháng.”
Cửa hàng nhỏ chợt xuất hiện một đống học sinh, Trần Ngạn Kỳ nói: “Cứ đi tiếp đi.”
Cuối thu, lá vàng rụng, cảnh vật trong sân trường có chút tiêu điều, hai người bất tri bất giác đi tới sân vận động, ngồi xuống bậc thang.
“Không phải nói rằng lần này về sẽ không đi nữa mà, sao lại thành nghỉ phép vậy?”
Hoàng Trĩ Vi cũng không e dè, nói thẳng với cậu ta: “Nghe bọn họ nói rằng phía trên tạm thời chưa có vị trí, ông đi xa vì để lên chức, chưa lên chức thì sao trở về được.”
Trần Ngạn Kỳ cười: “Ở ngoài thì chú ý cách nói chuyện một tí, chứ đừng là đứa con gây chuyện cho bố cậu.”
“Ông ấy còn lâu mới để cho tôi gây chuyện. Mệnh của ông rất tốt đấy, người đàn ông cả đời có ba chuyện tốt thì ông đều có đủ cả rồi.”
“Ba chuyện tốt gì vậy, sao tôi lại không biết?”
Hoàng Trĩ Vi nhìn cậu ta: “Thăng quan, phát tài, vợ mất, không biết à?”
Trần Ngạn Kỳ cười một tiếng, giơ ngón tay cái về phía cô ta.
Hai tay chống ra sau, Trần Ngạn Kỳ ngửa đầu về sau, hơi híp mắt, đón lấy ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, rọi xuống khuôn mặt.
“Bố của Hà Tân sao rồi?” Hoàng Trĩ Vi hỏi.
“Không sao đâu, hôm qua cứu được rồi, hôm nay vẫn chưa liên lạc với tôi, chắc còn đang bận.”
“Cậu ấy chia tay với cô gái kia chưa?”
Trần Ngạn Kỳ quay đầu nhìn qua cô ta: “Đại tiểu thư, cậu muốn yêu đương với cậu ta sao?”
Hoàng Trĩ Vi khinh thường cười một tiếng.
“Cái rắm…”
“Vậy thì bớt can thiệp vào chuyện của cậu ấy đi, hiện tại cậu ấy cũng đủ đau đầu rồi.”
“Tôi cũng chẳng muốn quản.”
Hoàng Trĩ Vi lại hỏi: “Nghe nói gần đây cậu đang theo đuổi cô gái lớp 3 hả?”
“Tin cũ rích rồi, người ta không cho theo đuổi, nên không theo đuổi nữa.”
Hoàng Trĩ Vi nghe thế thì bật cười, cười xong còn nói: “Ai da, buổi chiều cúp học đi.”
“Làm gì?”
“Cúp đi rồi hãy hỏi, có dám không?”
“Vấn đề không phải có dám hay không, mà là tại sao lại muốn cúp, nếu không chuyện này sẽ chẳng có ý nghĩa gì hết.”
Cô gái đặt tay lên mặt, đôi mắt phượng hẹp dài quan sát cậu ta: “Trần Ngạn Kỳ, cậu suốt ngày tỏ ra cứng cỏi, thật ra thì cậu chẳng cứng cỏi gì hết, hiểu không?”
Trần Ngạn Kỳ chỉ cười mà không nói.
Xung quanh truyền đến tiếng máy móc vù vù, hai người liền quay mặt sang nhìn.
Cách đó không xa có một công trình đang thi công, công nhân ăn cơm xong đã trở lại, dưới bầu trời xanh thẫm, mấy chiếc máy đào đất màu vàng lại bắt đầu vận hành.
“Về hỏi bố cậu xem, có phải sân vận động này phải xây tám trăm năm nữa mới xong không?”
Trần Ngạn Kỳ: “Bây giờ sẽ nói cho cậu biết, nhất định chúng ta chưa dùng tới, cũng không biết trước khi về hưu bố tôi có dùng đến không nữa…”
Thứ ba trời đầy mây, Hà Tân vẫn chưa đi học.
Lớp học mấy chục người, dường như thiếu đi ai đó thì tất cả vẫn rất bình thường.
Môn hóa học sáng nay sẽ thực hành thí nghiệm. Đến tiết hóa, mọi người cứ túm năm tụm ba đi về phía phòng thí nghiệm.
Tôn Tâm Nghiên quên mang sách, sang lớp bên cạnh tìm bạn mượn một quyển, khi về lớp đã không thấy người đâu. Ban đầu là muốn xem Lý Địch còn ở đây hay không, kết quả là lại thấy một người khác vẫn còn đang ngồi tại chỗ.
Là Hàn Đông.
Hình như đang giải một đề rất khó, nên đầu cậu ta cúi hơi thấp, ánh mặt trời đang chiếu lên người cậu ta. Mọi người xung quanh cũng đi cả rồi, vậy mà cậu ta dường như chỉ dồn sự tập trung vào dưới ngòi bút.
Cầm quyển sách, Tôn Tâm Nghiên suy nghĩ một lát rồi đi tới.
Nhìn người trước mặt, Hàn Đông liền dừng bút lại.
Tôn Tâm Nghiên nói: “Tiết học tiếp theo ở phòng thí nghiệm, không muốn đi sao?”
“Đi chứ.”
Gật đầu một cái, Tôn Tâm Nghiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy cùng đi đi, tôi cũng có lời muốn nói với cậu.”
Hai người lặng lẽ cùng nhau đi qua tầng trệt, qua những hành lang ồn ào, cầu thang, băng qua đài phun nước lớn ở lối vào chính trong sân trường.
Cô có lời muốn nói với cậu ta, nhưng sau cả đoạn đường dài như vậy, cô vẫn không biết nói gì cả.
Không biết sắp xếp từ ngữ sao cho đúng, để diễn tả chính xác suy nghĩ của bản thân cô và cũng như không làm tổn thương đến lòng tự trọng của cậu ta.
Đi về phía trước một đoạn nữa chính là phòng thí nghiệm, Tôn Tâm Nghiên nói ba từ đơn giản nhất: “Thật xin lỗi.”
Giọng của Hàn Đông rất nhẹ: “Cậu không cần phải nói xin lỗi với tôi.”
Cậu ta nói đúng, mặc dù có người cần phải nói xin lỗi, cũng không nên là cô.
Nhanh chóng đến chân cầu thang, Hàn Đông nhìn qua cô sau đó dừng lại.
“Thật ra cậu cũng rất tò mò đúng không, học phí của bên Giang Hoa Uyển kia hơn một trăm năm mươi một tiết, mà sao tôi lại đi học được? Đó là vì khóa học miễn phí, cho nên tôi rất biết ơn thầy giáo Tưởng.”
Trong lòng Tôn Tâm Nghiên cảm thấy có một nỗi đau đớn nặng nề.
Đây là nỗi đau về cuộc sống về xã hội mà cô chưa từng trải nghiệm qua.
Vì vậy, ngoài việc lắc đầu, cô thật sự không biết nên nói gì hết.
Ánh mắt Hàn Đông tựa như vẫn dịu dàng như trước đây: “Vậy cậu còn điều gì muốn nói nữa không?”
Tôn Tâm Nghiên nói: “Còn có một câu, nên nói ở đêm hôm đó.”
Bọn họ dừng ở chân cầu thang, xung quanh đều là tiếng ồn ào của học sinh.
Tôn Tâm Nghiên hít một hơi, rồi nhìn cậu ta: “Bố cậu làm bánh trôi đậu đỏ rất ngon, hôm đó tôi quên chưa nói cảm ơn với bác ấy. Nếu có thể thì giúp tôi chuyển lời lại nhé.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy bóng lưng cô gái như chim én vút lên cầu thang, rất nhanh đã biến mất ở khúc rẽ.
…
Dự báo thời tiết nói ngày hôm sau mưa sẽ dứt.
Sáng sớm hôm nay, khi đến trường, Tôn Tâm Nghiên cuối cùng cũng nhìn thấy người vắng bóng tin tức trong cả tuần nay.
Rõ ràng là tiết truy bài, vậy mà Hà Tân và Trần Ngạn Kỳ lại chẳng kiêng dè gì đứng trên hành lang trò chuyện.
Có hạt mưa nhỏ hắt vào trong hành lang, bọn họ cũng chẳng thèm để ý, vẫn giống như mọi khi tựa vào lan can. Hai cánh tay của Hà Tân khoác lên lan can, lưng hơi cúi thấp xuống, đang đứng gần đầu cầu thang.
Lúc Tôn Tâm Nghiên đi lên, cậu nghe thấy có tiếng người, liền quay mặt sang theo bản năng. Cô đang cầm trên tay chiếc áo mưa màu lam, sợi tóc ướt nhẹp dính trên má, trong khoảnh khắc cô nhìn thẳng vào mắt cậu, ngơ ngẩn.
Hình như Hà Tân không ngờ người đến lại là cô, hơi sửng sốt, yết hầu giật giật, rồi cậu lại quay mặt đi, theo thói quen sờ qua cổ.
Bấy giờ Trần Ngạn Kỳ mới quay đầu lại, chỉ nhìn thấy bóng lưng Tôn Tâm Nghiên tiến vào lớp từ cửa sau.
Trong chốc lát, bố mẹ Tôn đều dừng lại, nhìn về phía con gái.
Bát cơm trắng ở ngay trước mặt, nhưng Tôn Tâm Nghiên chỉ động có vài ba miếng.
Hai ngày nay cô vẫn luôn như vậy, rất kén ăn, bọn họ cho rằng cuộc thi là nguyên nhân khiến tinh thần cô căng thẳng. Mấy môn hôm nay cũng đã thi xong rồi, điều này thật không bình thường.
Mẹ Tôn nói: “Tâm Nghiên, đồ ăn không ngon hả, hay có chỗ nào con không thoải mái? Có muốn mẹ đưa con đến bệnh viện khám không?”
Tôn Tâm Nghiên lắc đầu: “Không sao đâu ạ, chỉ là không có khẩu vị thôi.”
Không muốn khiến bố mẹ nghi ngờ, nhưng thật sự cô ăn không vô.
Bố Tôn nhắc nhở: “Đừng có mà học theo người khác đòi giảm cân đấy.”
“Không phải vậy đâu ạ, chắc hai ngày nữa sẽ ổn thôi, thật sự con không muốn ăn gì hết cả.”
Miễn cưỡng động thêm hai đũa, Tôn Tâm Nghiên liền trở về phòng.
Ngoài cửa, bố mẹ còn đang thảo luận về chuyện của cô, Tôn Tâm Nghiên mở máy tính vào diễn đàn của trường.
Lướt qua trạng thái mới của bạn bè một vòng, rồi cô lại trở về trang cá nhân của mình.
Tôn Tâm Nghiên ít khi đăng tải trạng thái, tin gần nhất đăng vào tối hôm đồng ý với Hà Tân. Bí mật này không thể chia sẻ với người khác, nên cô đã lén lút dùng cách này để lưu giữ làm kỷ niệm.
Trạng thái không có chữ, không có ảnh, mà chỉ có một mô hình “Gió thổi xanh biếc”. Mặc dù rất hàm súc, nhưng bạn bè trong danh sách bạn bè dường như đều hiểu tâm tình tựa như làn gió mùa xuân này.
Gần như tất cả mọi người đều hiểu ý dùng icon phản hồi lại cô.
Có bông hồng nhỏ, có mặt cười, có mặt trời nhỏ.
Đương sự Hà Tân để lại lời nhắn nhưng bị kẹt ở giữa, đó là một câu hỏi nhàm chán — Bài tập Tiếng Anh về nhà ngày mai phải nộp rồi à?
Khi nhìn thấy hình đại diện đó, cái tên đó, Tôn Tâm Nghiên mới biết mình có bao nhiêu khó chịu, kiểu khó chịu giống như hít thở không thông vậy. Rất nhanh đóng tab lại, rồi cô mở một quyển sách trên bàn.
Nhưng cô phải vào xem gì đây?
Quanh quẩn trong đầu đều là những chuyện đêm hôm ấy, khuôn mặt của cậu, lời cậu nói, cử chỉ thân mật đã phát sinh giữa bọn họ.
Trước kia, Tôn Tâm Nghiên từng tưởng tượng dáng vẻ mình khi yêu đương, có lẽ sẽ giống như cô gái trên TV kia,trong tình yêu độc lập mà phóng khoáng, khiến đàn ông phải tán thưởng, nhưng lại bị cuốn hút.
Nhưng yêu chính là quá trình dâng hiến bản thân, mà bước đầu của quá trình dâng hiến đó chính là đánh mất chính mình.
Vì vậy, tất cả cũng chỉ giống như cơn mưa phùn mùa xuân kia, triền miên dai dẳng, nhưng chất chứa đầy do dự cùng phiền muộn.
…
Thứ Hai, Trần Ngạn Kỳ bị Lý Địch chặn lại trên đường từ lớp học đến căng tin.
Cậu ta vừa nói vừa cười cùng một đám nam sinh đang trên đường đi, thì cô ấy vọt tới trước mặt cậu ta, nói có chút việc muốn hỏi. Cậu ta không thể nào dùng ánh mắt kiên nhẫn để nhìn cô được: “Có chuyện gì vậy, đang giữa trưa mà.”
Nhóm nam sinh kia rời đi, khuôn mặt Lý Địch cũng ửng đỏ.
Đám người kia đi rồi, Trần Ngạn Kỳ khẽ nhíu lông mày: “Có thể nói được chưa?”
Lý Địch: “Tại sao Hà Tân lại xin nghỉ?”
“Chuyện này không liên quan tới cậu.”
Cậu ta uể oải bước về phía trước, Lý Địch theo sau.
“Chuyện này không liên quan đến tôi, nhưng liên quan đến Tôn Tâm Nghiên.”
Trần Ngạn Kỳ không mặn không nhạt nói: “Ngại quá, có lẽ bây giờ cũng chẳng còn liên quan.”
Lý Địch nổi giận đùng đùng, giữ cậu ta lại: “Có phải con trai các cậu đều như vậy không, lúc theo đuổi con gái thì mang một khuôn mặt, khi có được rồi thì lại mang một khuôn mặt khác.”
Trần Ngạn Kỳ cau mày: “Lý Địch, ai cũng có cuộc sống của riêng mình, đừng suốt ngày quanh quẩn chuyện của người khác như thế. Tôn Tâm Nghiên cũng không phải là tiên nữ mà ai ai cũng phải bảo vệ, hiểu chứ?”
Cổ họng Lý Địch giống như bị trát xi măng, bị cậu ta nói vậy một từ cũng không phản bác được.
Một Trần Ngạn Kỳ bất cần đời chợt nghiêm túc, thực sự đúng là như kiếm ra khỏi vỏ, vô cùng sắc bén.
Đáy lòng Lý Địch như có nước sôi cuồn cuộn, đôi môi giật giật: “Không phải tôi suốt ngày quanh quẩn chuyện của Tôn Tâm Nghiên, cũng không phải cậu ấy bảo tôi tới tìm cậu.”
“Vậy thì tại sao cậu lại can thiệp vào, có liên quan gì đến cậu sao?”
Sau phút im lặng, Trần Ngạn Kỳ nhìn cô ấy, bất đắc dĩ hít sâu một hơi, rồi lại cười nhẹ giống mọi khi: “Quên đi, ngại quá, tâm tình tôi không tốt, nói chuyện có hơi nặng nề. Như vậy đi, chuyện của họ thì để họ tự giải quyết, chúng ta lo cho mình thôi, được không?”
Đám người kia đã đi xa rồi, Lý Địch tự dưng cảm thấy khóe mắt ngưa ngứa, mu bàn tay hơi ướt, mới phát hiện mình đã rơi nước mắt.
Mình điên rồi sao?
Hai ba câu nói của cậu ta đã dễ dàng khiến mình khóc.
Trần Ngạn Kỳ đến căng tin.
Trong bóng râm giữa trưa, có một nam một nữ đang nói chuyện bên kia, thấy cậu ta đến, nam sinh trực tiếp ném một chai coca chưa mở đang cầm trên tay qua. Trần Ngạn Kỳ ở xa nhưng vẫn tiếp được, sau đó đi tới.
Nam sinh kia nói chuyện với Trần Ngạn Kỳ mấy câu, sau đó nói với Hoàng Trĩ Vi: “Về lớp đây.”
Hoàng Trĩ Vi gật đầu một cái.
Đám người đi rồi, Trần Ngạn Kỳ nhìn qua Hoàng Trĩ Vi: “Bố cậu đã trở về rồi à?”
“Cậu cũng biết rồi hả? Nghe ông nói là nghỉ phép nửa tháng.”
Cửa hàng nhỏ chợt xuất hiện một đống học sinh, Trần Ngạn Kỳ nói: “Cứ đi tiếp đi.”
Cuối thu, lá vàng rụng, cảnh vật trong sân trường có chút tiêu điều, hai người bất tri bất giác đi tới sân vận động, ngồi xuống bậc thang.
“Không phải nói rằng lần này về sẽ không đi nữa mà, sao lại thành nghỉ phép vậy?”
Hoàng Trĩ Vi cũng không e dè, nói thẳng với cậu ta: “Nghe bọn họ nói rằng phía trên tạm thời chưa có vị trí, ông đi xa vì để lên chức, chưa lên chức thì sao trở về được.”
Trần Ngạn Kỳ cười: “Ở ngoài thì chú ý cách nói chuyện một tí, chứ đừng là đứa con gây chuyện cho bố cậu.”
“Ông ấy còn lâu mới để cho tôi gây chuyện. Mệnh của ông rất tốt đấy, người đàn ông cả đời có ba chuyện tốt thì ông đều có đủ cả rồi.”
“Ba chuyện tốt gì vậy, sao tôi lại không biết?”
Hoàng Trĩ Vi nhìn cậu ta: “Thăng quan, phát tài, vợ mất, không biết à?”
Trần Ngạn Kỳ cười một tiếng, giơ ngón tay cái về phía cô ta.
Hai tay chống ra sau, Trần Ngạn Kỳ ngửa đầu về sau, hơi híp mắt, đón lấy ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, rọi xuống khuôn mặt.
“Bố của Hà Tân sao rồi?” Hoàng Trĩ Vi hỏi.
“Không sao đâu, hôm qua cứu được rồi, hôm nay vẫn chưa liên lạc với tôi, chắc còn đang bận.”
“Cậu ấy chia tay với cô gái kia chưa?”
Trần Ngạn Kỳ quay đầu nhìn qua cô ta: “Đại tiểu thư, cậu muốn yêu đương với cậu ta sao?”
Hoàng Trĩ Vi khinh thường cười một tiếng.
“Cái rắm…”
“Vậy thì bớt can thiệp vào chuyện của cậu ấy đi, hiện tại cậu ấy cũng đủ đau đầu rồi.”
“Tôi cũng chẳng muốn quản.”
Hoàng Trĩ Vi lại hỏi: “Nghe nói gần đây cậu đang theo đuổi cô gái lớp 3 hả?”
“Tin cũ rích rồi, người ta không cho theo đuổi, nên không theo đuổi nữa.”
Hoàng Trĩ Vi nghe thế thì bật cười, cười xong còn nói: “Ai da, buổi chiều cúp học đi.”
“Làm gì?”
“Cúp đi rồi hãy hỏi, có dám không?”
“Vấn đề không phải có dám hay không, mà là tại sao lại muốn cúp, nếu không chuyện này sẽ chẳng có ý nghĩa gì hết.”
Cô gái đặt tay lên mặt, đôi mắt phượng hẹp dài quan sát cậu ta: “Trần Ngạn Kỳ, cậu suốt ngày tỏ ra cứng cỏi, thật ra thì cậu chẳng cứng cỏi gì hết, hiểu không?”
Trần Ngạn Kỳ chỉ cười mà không nói.
Xung quanh truyền đến tiếng máy móc vù vù, hai người liền quay mặt sang nhìn.
Cách đó không xa có một công trình đang thi công, công nhân ăn cơm xong đã trở lại, dưới bầu trời xanh thẫm, mấy chiếc máy đào đất màu vàng lại bắt đầu vận hành.
“Về hỏi bố cậu xem, có phải sân vận động này phải xây tám trăm năm nữa mới xong không?”
Trần Ngạn Kỳ: “Bây giờ sẽ nói cho cậu biết, nhất định chúng ta chưa dùng tới, cũng không biết trước khi về hưu bố tôi có dùng đến không nữa…”
Thứ ba trời đầy mây, Hà Tân vẫn chưa đi học.
Lớp học mấy chục người, dường như thiếu đi ai đó thì tất cả vẫn rất bình thường.
Môn hóa học sáng nay sẽ thực hành thí nghiệm. Đến tiết hóa, mọi người cứ túm năm tụm ba đi về phía phòng thí nghiệm.
Tôn Tâm Nghiên quên mang sách, sang lớp bên cạnh tìm bạn mượn một quyển, khi về lớp đã không thấy người đâu. Ban đầu là muốn xem Lý Địch còn ở đây hay không, kết quả là lại thấy một người khác vẫn còn đang ngồi tại chỗ.
Là Hàn Đông.
Hình như đang giải một đề rất khó, nên đầu cậu ta cúi hơi thấp, ánh mặt trời đang chiếu lên người cậu ta. Mọi người xung quanh cũng đi cả rồi, vậy mà cậu ta dường như chỉ dồn sự tập trung vào dưới ngòi bút.
Cầm quyển sách, Tôn Tâm Nghiên suy nghĩ một lát rồi đi tới.
Nhìn người trước mặt, Hàn Đông liền dừng bút lại.
Tôn Tâm Nghiên nói: “Tiết học tiếp theo ở phòng thí nghiệm, không muốn đi sao?”
“Đi chứ.”
Gật đầu một cái, Tôn Tâm Nghiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy cùng đi đi, tôi cũng có lời muốn nói với cậu.”
Hai người lặng lẽ cùng nhau đi qua tầng trệt, qua những hành lang ồn ào, cầu thang, băng qua đài phun nước lớn ở lối vào chính trong sân trường.
Cô có lời muốn nói với cậu ta, nhưng sau cả đoạn đường dài như vậy, cô vẫn không biết nói gì cả.
Không biết sắp xếp từ ngữ sao cho đúng, để diễn tả chính xác suy nghĩ của bản thân cô và cũng như không làm tổn thương đến lòng tự trọng của cậu ta.
Đi về phía trước một đoạn nữa chính là phòng thí nghiệm, Tôn Tâm Nghiên nói ba từ đơn giản nhất: “Thật xin lỗi.”
Giọng của Hàn Đông rất nhẹ: “Cậu không cần phải nói xin lỗi với tôi.”
Cậu ta nói đúng, mặc dù có người cần phải nói xin lỗi, cũng không nên là cô.
Nhanh chóng đến chân cầu thang, Hàn Đông nhìn qua cô sau đó dừng lại.
“Thật ra cậu cũng rất tò mò đúng không, học phí của bên Giang Hoa Uyển kia hơn một trăm năm mươi một tiết, mà sao tôi lại đi học được? Đó là vì khóa học miễn phí, cho nên tôi rất biết ơn thầy giáo Tưởng.”
Trong lòng Tôn Tâm Nghiên cảm thấy có một nỗi đau đớn nặng nề.
Đây là nỗi đau về cuộc sống về xã hội mà cô chưa từng trải nghiệm qua.
Vì vậy, ngoài việc lắc đầu, cô thật sự không biết nên nói gì hết.
Ánh mắt Hàn Đông tựa như vẫn dịu dàng như trước đây: “Vậy cậu còn điều gì muốn nói nữa không?”
Tôn Tâm Nghiên nói: “Còn có một câu, nên nói ở đêm hôm đó.”
Bọn họ dừng ở chân cầu thang, xung quanh đều là tiếng ồn ào của học sinh.
Tôn Tâm Nghiên hít một hơi, rồi nhìn cậu ta: “Bố cậu làm bánh trôi đậu đỏ rất ngon, hôm đó tôi quên chưa nói cảm ơn với bác ấy. Nếu có thể thì giúp tôi chuyển lời lại nhé.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy bóng lưng cô gái như chim én vút lên cầu thang, rất nhanh đã biến mất ở khúc rẽ.
…
Dự báo thời tiết nói ngày hôm sau mưa sẽ dứt.
Sáng sớm hôm nay, khi đến trường, Tôn Tâm Nghiên cuối cùng cũng nhìn thấy người vắng bóng tin tức trong cả tuần nay.
Rõ ràng là tiết truy bài, vậy mà Hà Tân và Trần Ngạn Kỳ lại chẳng kiêng dè gì đứng trên hành lang trò chuyện.
Có hạt mưa nhỏ hắt vào trong hành lang, bọn họ cũng chẳng thèm để ý, vẫn giống như mọi khi tựa vào lan can. Hai cánh tay của Hà Tân khoác lên lan can, lưng hơi cúi thấp xuống, đang đứng gần đầu cầu thang.
Lúc Tôn Tâm Nghiên đi lên, cậu nghe thấy có tiếng người, liền quay mặt sang theo bản năng. Cô đang cầm trên tay chiếc áo mưa màu lam, sợi tóc ướt nhẹp dính trên má, trong khoảnh khắc cô nhìn thẳng vào mắt cậu, ngơ ngẩn.
Hình như Hà Tân không ngờ người đến lại là cô, hơi sửng sốt, yết hầu giật giật, rồi cậu lại quay mặt đi, theo thói quen sờ qua cổ.
Bấy giờ Trần Ngạn Kỳ mới quay đầu lại, chỉ nhìn thấy bóng lưng Tôn Tâm Nghiên tiến vào lớp từ cửa sau.