Chương 54
Bướcljsang tháng 11, trời rất³nhanh đã trở lạnh, thành⍮phố bắt đầu dùng hệ⁏thống sưởi.
Tôn Tâm Nghiên phátïhiện ra rằng kỳ sinhỊlý của cô bị rốiſloạn.
Trước đây, chu kỳ kinh↿nguyệt của cô luôn ở±cuối tháng, dạo này thìªở giữa tháng, có lúc⇣thì lại ở đầu tháng,ĩtừ tháng trước đến bâyrgiờ còn chưa tới, khiếnſcô mỗi ngày lo sợ.⁞Hàng ngày bố Tôn hỏiťthăm về cuộc sống, tình/hình học tập của côǰqua mạng, nhưng chuyện về¹phương diện này Tôn Tâm]Nghiên nói với ông thì±không hay lắm.
Sau khi Tôn1Tâm Nghiên nhập học cóťtham gia hai câu lạc»bộ, nên quen biết một_số học tỷ, trong đófcó một người học ngànhjphụ khoa. Học tỷ đã↾dạy cô vài cách chăm↾sóc sức khoẻ, những cô‘vẫn lên mạng tìm hiểu,ikhông phải là ngủ sớmɉdậy sớm, thì cũng làỊkhông ăn lạnh, tăng cường↿các hình thức vận động.
Trongllòng lo sợ bất an,‘sau khi học xong ítľtiết học buổi chiều, Tôn&Tâm Nghiên đi khám ởţviện phụ khoa trực thuộc,trường học. Gần hai mươiªnăm qua, đây là lầnỈđầu tiên cô phải xin(về để đi khám bệnh.íBác sĩ cho thuốc bổ(sung thuốc estrogen, đồng thờifcòn cho thuốc gói vềłpha nước uống.
Quay về kýljtúc xá, các bạn cùng↾phòng thấy cô uống thuốc^vào ban đêm, thì mớiỉbiết cô bị rối loạnìchu kỳ kinh nguyệt.
Trình Dao|nói: “Sớm biết cậu đếnlbệnh viện thì tớ đã`gọi cậu lại, tớ sẽ|đi cùng cậu đi.”
Tôn TâmÌNghiên rất cảm động: “Cảm¦ơn, hết giờ học tớ⇣đến thẳng đấy luôn, quênrrủ các cậu cùng đi.”
QuanỊhệ giữa Tôn Tâm Nghiênĩvà mấy cô gái ởjký túc xá cũng khôngłtệ lắm. Sau khi tựuǰtrường, sáu người liền tự±động ghép thành cặp, ănicơm đi học đều điƚcùng nhau. Nhưng bởi vì/Tôn Tâm Nghiên có quanɉhệ với Hà Tân bênǰkia, thường để Trình Daollại một mình. Nhiều hômſchủ nhật mọi người đi±siêu thị mua đồ, dạoíphố, Tôn Tâm Nghiên đều(không đi, dần dà mấyƚngười bạn cùng phòng cũngfít thân thiết với cô)hơn.
Gần đây, Trình Dao hay±đi cùng hai cô gáiĨkhác. Nếu nói trong lòngƗTôn Tâm Nghiên không thèmiđể ý thì chắc chắn|là nói dối, nhưng côªcũng hiểu. Ai bảo mìnhȊlà kẻ trọng sắc khinh¦bạn chứ.
Cuối tuần này, Hà¹Tân đến tìm cô, hai(người ăn cơm xong rồiƚđi dạo phố, trời chợt⍳u ám, như kiểu sắp,mưa. Bọn họ liền thuêªphòng để tắm rửa nghỉ,ngơi ở gần trường họcicủa Tôn Tâm Nghiên.
Tôn TâmfNghiên xem như là đãÌphát hiện, bây giờ chỉ‘cần một buổi hẹn hò,⍮Hà Tân thích nhất làǰthuê phòng. Mỗi lần thuê&phòng, cậu đều phải hônƪloạn sờ loạn trên ngườiŧcô. Sau vài ba lần,‘Tôn Tâm Nghiên không cònrkhẩn trương như lúc mới]bắt đầu nữa, nghe lờiihơn rất nhiều. Thậm chíɉcó lúc cậu còn khiến⁏cô dâng lên cảm giác,ƪsau đó cô sẽ khôngȊmuốn đi nữa, chỉ muốnĨôm cậu.
Đó chắc hẳn l໑tình thú’, Tôn Tâm Nghiên⍮ít nhiều gì cũng cảm[nhận được.
“Trên mặt sao vậy?”
Trên_giường, Hà Tân đang ômljcô xem TV, chợt chúiý tới mặt cô, khẽƗsờ xuống.
Tôn Tâm Nghiên cũng↾sờ sờ mặt mình: “Gần[đây da dẻ không tốt,fcó đầy mụn.”
Cô cảm thấyſngoài tác nhân môi trường,ǰcòn có nguyên nhân dìŧcả không bình thường.
Hà Tânfhỏi: “Ở đâu? Không nói^sớm, đợi lần sau đi[mua sắm sẽ mua cho³em ít đồ chăm sóc/da.”
“Ở sau lưng đó, dĩŧnhiên anh không thấy rồi.ſAnh không cần mua đâu,ìhôm qua bố em vừaĨgửi tiền cho em mà.”
Bị/ảnh hưởng từ Trần Băng,ƪTôn Tâm Nghiên cũng tốn‡rất nhiều tiền vào mỹrphẩm dưỡng da, sau khi*Hà Tân biết đã muaŗcho cô không ít đồ.ïLúc đầu, cô còn không/chịu, nhưng sau đó càngìngày càng gần gũi hơn,tnên cũng không còn căngljthẳng như trước nữa.
Hà Tân[nói: “Bố em cho là,việc của bố em, bạn_trai mua giúp em làťviệc của bạn trai, kệ↾chứ.”
Lời này Tôn Tâm Nghiênƪnghe vào thấy rất thoảiljmái.
Cô ôm lấy cậu, dánìsát vào người cậu, độtỈnhiên hỏi: “Gần đây mônthọc của các anh có(khó khăn gì sao?”
Hà Tânrxem TV: “Đúng rồi, chínhllà có quá nhiều tiếtÌhọc.”
Cậu có rất nhiều mônỊhọc, không có môn nàoƪnhẹ nhàng hơn so với]Tôn Tâm Nghiên. Có thể|là do học ở ngànhĩkỹ thuật, toàn sân trườngƗcó kiểu phong cách nghiêm,túc mà kiên định, sựŗnghiêm túc của sinh viênŧtrong lớp không kém gìïtrường trung học.
Mấy hôm trước,ľcô theo cậu đến họctmột tiết chuyên ngành, đầuŀnghe vào muốn phát nổ.ljCậu thì ngồi bên cạnhĨvới vẻ mặt nhàn nhã,⍮thỉnh thoảng còn lấy bút&ghi chép.
Trong lớp Hà TânÍcó tổng cộng hơn barmươi người, chỉ có ba‘nữ. Một người trong đó|ngồi ở hàng thứ nhất,ĩgiữa tiết bị giáo viên_gọi lên bảng làm bài,¦Tôn Tâm Nghiên nhìn cô²ta lưu loát viết gầnłnửa tấm bảng, trong lòngſthầm thán phục.
Lúc cô gáiţkia trở về chỗ ngồi,↨Tôn Tâm Nghiên phát hiện⁞ra dáng người cô ta^rất đẹp.
Không phải là quá,xinh đẹp, chỉ là ngũ|quan thanh thoát rõ ràng,ìmái tóc dài uốn xoănſxõa trên vai, rất có‘khí chất.
Tôn Tâm Nghiên hỏi/Hà Tân tên cô taŀlà gì, có phải thành)tích rất tốt không. Hà(Tân nhìn về phía trước⍳đến nửa ngày vẫn chưainghĩ ra tên của côlta.
Tôn Tâm Nghiên biết tínhŗcậu, lúc nào cũng khôngţđể người khác vào mắt.
Mà⍮chút sự thành thật của¹Hà Tân khiến cô thấy/không tệ, cậu cũng khôngỊliên kết với các sinhłviên nữ khác, điện thoại*di động cũng tùy ýſđể cô nghịch.
Hà Tân đãÍchơi cùng thì rất trọngǁtình cảm, nhìn bề ngoàiłthì giống lưu manh, nhưngŧsuy nghĩ lại rất thuần&khiết.
Xem TV một lát, trời`bên ngoài bắt đầu mưa.[Nghe tiếng mưa rơi tíchłtí tách từng giọt, TônţTâm Nghiên hơi buồn ngủ.
Cô¦nắm lấy cổ tay củalHà Tân, nhìn lên nói:ŀ“Em ngủ một tiếng, rồiĨanh gọi em dậy nhé.|Buổi trưa bọn em còn`mở một buổi họp.”
Sau khi↨tựu trường, Tôn Tâm Nghiênŧdựa vào tài năng pianoíđã vào câu lạc bộ*văn nghệ.
“Ừ, ngủ đi.” HàȊTân giảm tiếng TV nhỏ³đi một chút.
Tôn Tâm Nghiên↾ngủ rồi, Hà Tân lạiìlên cơn nghiện thuốc, liền⁞đi xuống tầng mua thuốc‡lá.
Trước đây Hà Tân không±bị nghiện thuốc lá, chỉŀđơn thuần lấy ra hútƚchơi cùng bạn bè. Sau|đó đến học kỳ II1của lớp 12 phải thứcǁkhuya đọc sách vở, có¦lúc không nghĩ ra cáchţgiải bài tập, làm điếu↿thuốc lá thì lại dễïdàng nghĩ ra.
Cậu chính thứclbị nghiện thuốc lá từ¹ấy.
Tôn Tâm Nghiên không thíchţmùi thuốc lá, lập ra¡quy định, lúc ở cùng‘cô thì cậu không đượcĨlấy ra. Hơn nữa, một*ngày chỉ được hút nhiềuïnhất là hai điếu.
Hạt mưa⍮nhỏ bé lặng lẽ bay&ngoài cửa sổ, trên đường⁏người cảnh tượng vội vã.ŗCuối hành lang, Hà Tânĩhút thuốc lẳng lặng nhìnjmột lát, rồi trở vềţphòng.
Vừa vào cửa, cậu đã⍮thấy Tôn Tâm Nghiên khôngƚbiết đã tỉnh dậy từ)lúc nào, đang ngơ ngáclngồi trên giường.
“Dậy rồi sao?”
Tôn|Tâm Nghiên quấn chăn vào&người, nước mắt chợt rơi↿xuống: “Hà Tân…”
“Sao thế?” Hà‡Tân bị cô làm cho⍮căng thẳng: “Sao lại khóc)chứ?”
Cậu ngồi xuống mép giường,±Tôn Tâm Nghiên chỉ khóc,jkhông chịu nói.
“Nhớ nhà hả?”
Tôn±Tâm Nghiên lắc đầu.
“Làm saoŗvậy? Nói chuyện đi chứ,łđừng chỉ khóc như thế…”
Sau⁏đó Hà Tân mới biết,ŗTôn Tâm Nghiên đến ngày[nên đã làm bẩn quần,jga trải giường.
Hà Tân thật²phục cô, sau khi làmìrõ ràng liền giúp côtgạt mấy sợi tóc bếtľtrên mặt, an ủi: “Cần⁞gấp thứ gì nào, giúpỉem mua cái quần lót)thì có khó gì.”
Tôn Tâm¦Nghiên mắt nước lưng tròng:ỉ“Ga trải giường làm sao‡bây giờ…”
“Thêm phí vệ sinhɉcho họ thôi.”
Tôn Tâm Nghiênivừa nghĩ, nước mắt lại⍳rơi từ hốc mắt xuống:↿“Chuyện này thật mất mặt…”
“Mặtŀmỏng thế, uổng cho em¦học ngành y.”
Chờ Hà Tân↿đi bên cạnh siêu thịỉmua quần thể thao vàrbăng vệ sinh về, TônɉTâm Nghiên đã tỉnh táo1lại, quỳ trên giường lauvết máu trên đệm. Cô|tắm qua, trên người mặcŧchiếc áo choàng tắm củaţkhách sạn.
Hà Tân đưa đồ²cho cô, Tôn Tâm Nghiênlvào phòng vệ sinh thayŧxong thì ra ngoài, rồiƗlại tiếp tục quỳ trênŧgiường lau.
“Ga trải giường đâu⇣rồi?” Hà Tân hỏi.
“Em vừaƗgiặt xong, để trong nhàÌvệ sinh ấy, đợi látţnữa giặt sạch sẽ rồiªthì dùng máy sấy sấyíkhô là được.” Tôn TâmƪNghiên hít sâu một hơi,ïlại vùi đầu vào làmltiếp.
Hà Tân chăm chú nhìn⍮cô, trong lòng bật cười,‡cảm thấy đôi lúc côŀrất thông minh, nhưng cũngfcó đôi khi ngốc nghếchtkhiến người ta không nóirnên lời.
Một lát sau, HàÌTân vào phòng vệ sinh.
Tôn*Tâm Nghiên nghe bên trongrcó tiếng nước chảy, xuống,giường đi xem một chút.
HàŗTân đứng trước bồn rửaìmặt, cổ hơi cúi xuống,ǰcầm lấy cục xà phòngtđang chà vào ga trảiígiường. Vết bẩn kia chỉcòn là một mảng ướtɉđẫm, phần lớn ga trải_giường từ bệ rơi xuống*đất.
Cậu quay đầu lại thờ⇣ơ liếc qua cô một)cái: “Tắm nước nóng chưa,vậy? Là sinh viên ngành*y đấy, mà đến phản*ứng hóa học cũng không³biết.”
Tôn Tâm Nghiên đứng ở↿cửa, ngơ ngác nhìn cậu.ïĐèn trước bồn rửa mặtſrất sáng, trong gương làȊdáng vẻ cà lơ phấtªphơ của cậu.
Mặc kệ quần⁞áo đại thiếu gia củaſmình, tất còn chưa bao‡giờ phải giặt một lần,ǁbây giờ lại ở đây»giúp cô giặt thứ này,¦sao cô có thể khôngĩcảm động được chứ?
Giặt xong,(Hà Tân vắt nước cho‘ráo, rồi cầm máy sấyïra ngoài sấy.
Tôn Tâm Nghiênbước tới, khẽ ôm lấyjcậu từ phía sau.
Tiếng máyɉsấy ù ù, Hà Tânǰcầm lấy tay cô đanǁchéo qua ngang hông mình.
“NghiênłNghiên, không phải ngày hai,mấy em mới đến à,⍳sao lại đến vào lúc¦này chứ?”
Tôn Tâm Nghiên có¡lúc sẽ đau bụng kinh1và sẽ đau đớn nếu↨di chuyển. Hà Tân luônǰnhớ rõ ràng chu kỳ↾kinh nguyệt của cô.
“Em cũng»không biết, mấy tháng naylđều không chính xác, emƚvừa đi khám bác sĩ.”
Côŧnghĩ có lẽ là doìuống thuốc nên mới đến.
“Đi⍳khám bác sĩ lúc nàołthế, sao không nói vớiŧanh?” Hà Tân xoay ngườiľlại.
“Chuyện này sao nói với1anh được, mà có nóiÌvới anh cũng vô íchĩthôi.” Cô cúi đầu nói.
“Một)mình em đi ư?”
“Đương nhiên‡là không phải rồi, cóỉbạn cùng phòng đi vớiƪem nữa mà.”
Nói như vậyicũng không phải là sợ¹cậu lo lắng hay đauŗlòng gì, mà do côţcảm thấy đi một mìnhɉrất mất mặt, kiểu nhưɉcô không có bạn bè1ấy.
“Hơn nữa, em đi khámƗphụ khoa, để anh đi⍳theo em là hợp lýïà?”
Hà Tân: “Bác sĩ nóiłthế nào, nguyên nhân là/gì?”
“Cũng không nói là bịłthế nào, có thể chính)là do môi trường mới,1cần một khoảng thời gianȊđể thích nghi.” Ngừng lạiľmột chút, cô lại nghịch*ngợm cười: “Nhưng mà ngày|hôm nay đến cũng tốt,[thuốc uống rất có hiệu‘quả.”
Tâm trạng cô gái thayŗđổi trong nháy mắt, côÌđã vui vẻ hơn.
Hà Tânŧthích nhất là dáng vẻ¡cười ngọt ngào của cô,ǁchăm chú nhìn cô, hai|tay đang cầm mặt củaſcô hôn xuống.
Tôn Tâm Nghiênłđang đứng cạnh cậu, chợt&đẩy cậu: “Được rồi, đừng¹trì hoãn thời gian nữa,¹chúng ta mau dọn dẹpÍcho xong đi, em cònỈphải về trường để họp‘đấy.”
Hiện tại, mấy người bạn‡cùng lớp Hà Tân đều*đã gặp qua Tôn TâmƪNghiên, còn cùng ăn cơm↨với cô rồi.
Trong mắt sinh/viên nam của ngành kỹſthuật, hình tượng của TônĩTâm Nghiên vẫn được đánhljgiá cao. Bọn họ có»ấn tượng đầu tiên về↿cô là một từ ——ỉthuần khiết.
Ở trước mặt Hà|Tân họ vẫn nói vậy,1nói người yêu cậu nhìnŧqua rất thuần khiết.
Bản chấtȊthuần khiết của Tôn Tâm‘Nghiên là thứ hấp dẫnŗHà Tân, thật ra mắtĩnhìn của Hà Tân rấtỈtruyền thống, thích các côǁgái có vẻ ngoài mềm*mềm yếu yếu. Nhưng hiện‘tại thì sao, cô thuần/khiết đến mức làm cậu²nghẹn phát hoảng.
Trần Ngạn Kỳĩgiờ là sinh viên quốc)phòng an ninh ở Bắc⁏Kinh, vẫn luôn dành nhiềułsự quan tâm về sựỊtiến triển của bọn họ.
Hôm³qua, Trần Ngạn Kỳ còn⍳ở trong điện thoại hỏircậu sao rồi. Hà Tân¹nói cái gì sao rồi.ťTrần Ngạn Kỳ hỏi cậufcó phải không được không,ſlừa gạt người ta đi¡xa như vậy cũng khôngĩgiải quyết được. Hà Tân±chửi thề, còn Trần NgạnƗKỳ ở đầu bên kiaicười nhạo.
Hà Tân tất nhiênjkhông phải là chính nhânrquân tử gì cả, cậuïthực sự muốn làm. Hồiihọc trung học thì khôngìdám nghĩ đến, nhưng giờƗcậu lại cảm thấy thời↿gian cũng chẳng còn nhiềuỈnữa, huống hồ bọn họ⍮không phải là nói đùa,↨tìm kiếm không nhiều sựihưởng thụ. Ngoài nguyên nhân_về sinh lý, còn nguyênïnhân về cách nghĩ nữa,ìtheo tư tưởng kết hônỈrồi mới được làm của‘Tôn Tâm Nghiên thì cậu)phải chờ tới khi tốt[nghiệp mới có thể phá‡thân.
Nhưng mà Tôn Tâm Nghiên`hoàn toàn không biết gìfvề những suy nghĩ biếnfthái của cậu cả, cho³rằng hôn hôn, sờ mó³đã đủ thỏa mãn sắcjtâm của cậu rồi.
Cái thếtgiới này đúng là rất⍮biết cách tra tấn người↨ta. Về sinh lý conïtrai thường trưởng thành sớmłhơn con gái, còn vềſtâm lý thì con gáiilại trưởng thành sớm hơnǰcon trai, vì vậy trongĨkhi yêu mới có nhiều↾hiểu lầm và tủi thân¹đến vậy.
Chiều hôm đó, Tôn(Tâm Nghiên vì cơn mưa)nhỏ nên tới cuộc họp[câu lạc bộ văn nghệttrễ.
Cuộc họp kết thúc, cô⇣đang đi cùng hai sinh,viên nữ khác, thì có±người gọi cô từ phíaÌsau.
Cô dừng bước, nam sinh&mắt một mí từ phíaĩsau đuổi theo.
“Chào cậu, tôiƪlà Tống Nhất Phi.”
“Xin chào.”‘Tôn Tâm Nghiên có chút³ấn tượng với cậu ta,łcậu ta cũng là thànhţviên của câu lạc bộjvăn nghệ, thổi kèn trumplet.
Nam‡sinh đưa cho cô một)chiếc chìa khóa: “Diệp Giaiłbảo tôi đưa cậu.”
“Ồ, cảm⁞ơn nhé.” Tôn Tâm Nghiên↾nhận lấy. Diệp Giai là»phó câu lạc bộ văn³nghệ, đây là chìa khóa±phòng hoạt động của họ,ǁsau này Tôn Tâm Nghiên`sẽ phụ trách giữ chìa`khóa.
“Cậu đàn piano rất hay,‘hôm liên hoan đón người`mới vào đúng lúc thấy1cậu biểu diễn.”
Cậu ta theo¹cô đi về phía trước.
Tôn/Tâm Nghiên hơi lúng túnglkhẽ cười: “Đúng rồi, nhưngƪmà trước đó không cóìthời gian tập luyện nhạcƗđệm, nên có hai chỗ⍳đàn sai liền.”
Nam sinh cười±cười: “Lần trước tôi nghe&trưởng câu lạc bộ nóifrằng vốn muốn bồi dưỡngĩcậu làm người chủ trì,⇣mà cậu lại không muốn.”
Hôm]liên hoan đón người mớifvào, đã đề nghị để³cô là học sinh mớiĩlàm người chủ trì, nhưng_Tôn Tâm Nghiên lại không_phân biệt được tiếng phổŀthông âm mũi trước hay³âm mũi sau, ở miền[Bắc nghe còn rõ ràng)hơn nữa, nên cô đã*khéo léo cự tuyệt.
Không biết¦nên nói chuyện gì với¡nam sinh ấy nữa, TônªTâm Nghiên chỉ lễ phépỊcười nhẹ, nói: “Không cóƗđâu”.
Sau cơn mưa, con đường↿nhỏ màu xám tro trên»sân trường nhỏ ẩm ướt,1lá rụng xuống nhuộm thànhïmàu vàng.
Nam sinh đi sánh↾vai cùng Tôn Tâm Nghiên.
CậuƗta hỏi: “Đúng rồi, cậuïhọc chuyên ngành nào vậy?”
“Lâm↨sàng.”
“Lâm sàng ư? Trình Daoĩhọc cùng một lớp vớiícậu sao?”
“Đúng vậy, cô ấy_cũng là bạn cùng phòng⁏của tôi nữa.”
“Cậu là bạn⁏cùng phòng của cậu ấyªá?” Nam sinh nói: “Cậu[ấy thuộc câu lạc bộ)nhảy của chúng tôi.”
“Ừ, hìnhïnhư cậu ấy cũng đăng^kí câu lạc bộ nhảy↨mà.”
Nam sinh đột nhiên hỏi:j“Trình Dao có bạn trai‘chưa vậy?”
Tôn Tâm Nghiên hơi1hiểu ra, chăm chút nhìnïcậu ta một lát, rồiỉcười một tiếng: “Hình nhưjkhông có.”
Tống Nhất Phi: “Không³có thì không có, cậu^cười tinh quái như vậy_làm gì, để cho thuận⁞tiện thì cậu cho tôiïsố nhé, sau này cònɉcó việc cần cậu giúpfđỡ một tay.”
Tôn Tâm Nghiên^suy nghĩ một lát, cườiinhẹ, rồi đưa số cho³cậu ta
Tôn Tâm Nghiên phátïhiện ra rằng kỳ sinhỊlý của cô bị rốiſloạn.
Trước đây, chu kỳ kinh↿nguyệt của cô luôn ở±cuối tháng, dạo này thìªở giữa tháng, có lúc⇣thì lại ở đầu tháng,ĩtừ tháng trước đến bâyrgiờ còn chưa tới, khiếnſcô mỗi ngày lo sợ.⁞Hàng ngày bố Tôn hỏiťthăm về cuộc sống, tình/hình học tập của côǰqua mạng, nhưng chuyện về¹phương diện này Tôn Tâm]Nghiên nói với ông thì±không hay lắm.
Sau khi Tôn1Tâm Nghiên nhập học cóťtham gia hai câu lạc»bộ, nên quen biết một_số học tỷ, trong đófcó một người học ngànhjphụ khoa. Học tỷ đã↾dạy cô vài cách chăm↾sóc sức khoẻ, những cô‘vẫn lên mạng tìm hiểu,ikhông phải là ngủ sớmɉdậy sớm, thì cũng làỊkhông ăn lạnh, tăng cường↿các hình thức vận động.
Trongllòng lo sợ bất an,‘sau khi học xong ítľtiết học buổi chiều, Tôn&Tâm Nghiên đi khám ởţviện phụ khoa trực thuộc,trường học. Gần hai mươiªnăm qua, đây là lầnỈđầu tiên cô phải xin(về để đi khám bệnh.íBác sĩ cho thuốc bổ(sung thuốc estrogen, đồng thờifcòn cho thuốc gói vềłpha nước uống.
Quay về kýljtúc xá, các bạn cùng↾phòng thấy cô uống thuốc^vào ban đêm, thì mớiỉbiết cô bị rối loạnìchu kỳ kinh nguyệt.
Trình Dao|nói: “Sớm biết cậu đếnlbệnh viện thì tớ đã`gọi cậu lại, tớ sẽ|đi cùng cậu đi.”
Tôn TâmÌNghiên rất cảm động: “Cảm¦ơn, hết giờ học tớ⇣đến thẳng đấy luôn, quênrrủ các cậu cùng đi.”
QuanỊhệ giữa Tôn Tâm Nghiênĩvà mấy cô gái ởjký túc xá cũng khôngłtệ lắm. Sau khi tựuǰtrường, sáu người liền tự±động ghép thành cặp, ănicơm đi học đều điƚcùng nhau. Nhưng bởi vì/Tôn Tâm Nghiên có quanɉhệ với Hà Tân bênǰkia, thường để Trình Daollại một mình. Nhiều hômſchủ nhật mọi người đi±siêu thị mua đồ, dạoíphố, Tôn Tâm Nghiên đều(không đi, dần dà mấyƚngười bạn cùng phòng cũngfít thân thiết với cô)hơn.
Gần đây, Trình Dao hay±đi cùng hai cô gáiĨkhác. Nếu nói trong lòngƗTôn Tâm Nghiên không thèmiđể ý thì chắc chắn|là nói dối, nhưng côªcũng hiểu. Ai bảo mìnhȊlà kẻ trọng sắc khinh¦bạn chứ.
Cuối tuần này, Hà¹Tân đến tìm cô, hai(người ăn cơm xong rồiƚđi dạo phố, trời chợt⍳u ám, như kiểu sắp,mưa. Bọn họ liền thuêªphòng để tắm rửa nghỉ,ngơi ở gần trường họcicủa Tôn Tâm Nghiên.
Tôn TâmfNghiên xem như là đãÌphát hiện, bây giờ chỉ‘cần một buổi hẹn hò,⍮Hà Tân thích nhất làǰthuê phòng. Mỗi lần thuê&phòng, cậu đều phải hônƪloạn sờ loạn trên ngườiŧcô. Sau vài ba lần,‘Tôn Tâm Nghiên không cònrkhẩn trương như lúc mới]bắt đầu nữa, nghe lờiihơn rất nhiều. Thậm chíɉcó lúc cậu còn khiến⁏cô dâng lên cảm giác,ƪsau đó cô sẽ khôngȊmuốn đi nữa, chỉ muốnĨôm cậu.
Đó chắc hẳn l໑tình thú’, Tôn Tâm Nghiên⍮ít nhiều gì cũng cảm[nhận được.
“Trên mặt sao vậy?”
Trên_giường, Hà Tân đang ômljcô xem TV, chợt chúiý tới mặt cô, khẽƗsờ xuống.
Tôn Tâm Nghiên cũng↾sờ sờ mặt mình: “Gần[đây da dẻ không tốt,fcó đầy mụn.”
Cô cảm thấyſngoài tác nhân môi trường,ǰcòn có nguyên nhân dìŧcả không bình thường.
Hà Tânfhỏi: “Ở đâu? Không nói^sớm, đợi lần sau đi[mua sắm sẽ mua cho³em ít đồ chăm sóc/da.”
“Ở sau lưng đó, dĩŧnhiên anh không thấy rồi.ſAnh không cần mua đâu,ìhôm qua bố em vừaĨgửi tiền cho em mà.”
Bị/ảnh hưởng từ Trần Băng,ƪTôn Tâm Nghiên cũng tốn‡rất nhiều tiền vào mỹrphẩm dưỡng da, sau khi*Hà Tân biết đã muaŗcho cô không ít đồ.ïLúc đầu, cô còn không/chịu, nhưng sau đó càngìngày càng gần gũi hơn,tnên cũng không còn căngljthẳng như trước nữa.
Hà Tân[nói: “Bố em cho là,việc của bố em, bạn_trai mua giúp em làťviệc của bạn trai, kệ↾chứ.”
Lời này Tôn Tâm Nghiênƪnghe vào thấy rất thoảiljmái.
Cô ôm lấy cậu, dánìsát vào người cậu, độtỈnhiên hỏi: “Gần đây mônthọc của các anh có(khó khăn gì sao?”
Hà Tânrxem TV: “Đúng rồi, chínhllà có quá nhiều tiếtÌhọc.”
Cậu có rất nhiều mônỊhọc, không có môn nàoƪnhẹ nhàng hơn so với]Tôn Tâm Nghiên. Có thể|là do học ở ngànhĩkỹ thuật, toàn sân trườngƗcó kiểu phong cách nghiêm,túc mà kiên định, sựŗnghiêm túc của sinh viênŧtrong lớp không kém gìïtrường trung học.
Mấy hôm trước,ľcô theo cậu đến họctmột tiết chuyên ngành, đầuŀnghe vào muốn phát nổ.ljCậu thì ngồi bên cạnhĨvới vẻ mặt nhàn nhã,⍮thỉnh thoảng còn lấy bút&ghi chép.
Trong lớp Hà TânÍcó tổng cộng hơn barmươi người, chỉ có ba‘nữ. Một người trong đó|ngồi ở hàng thứ nhất,ĩgiữa tiết bị giáo viên_gọi lên bảng làm bài,¦Tôn Tâm Nghiên nhìn cô²ta lưu loát viết gầnłnửa tấm bảng, trong lòngſthầm thán phục.
Lúc cô gáiţkia trở về chỗ ngồi,↨Tôn Tâm Nghiên phát hiện⁞ra dáng người cô ta^rất đẹp.
Không phải là quá,xinh đẹp, chỉ là ngũ|quan thanh thoát rõ ràng,ìmái tóc dài uốn xoănſxõa trên vai, rất có‘khí chất.
Tôn Tâm Nghiên hỏi/Hà Tân tên cô taŀlà gì, có phải thành)tích rất tốt không. Hà(Tân nhìn về phía trước⍳đến nửa ngày vẫn chưainghĩ ra tên của côlta.
Tôn Tâm Nghiên biết tínhŗcậu, lúc nào cũng khôngţđể người khác vào mắt.
Mà⍮chút sự thành thật của¹Hà Tân khiến cô thấy/không tệ, cậu cũng khôngỊliên kết với các sinhłviên nữ khác, điện thoại*di động cũng tùy ýſđể cô nghịch.
Hà Tân đãÍchơi cùng thì rất trọngǁtình cảm, nhìn bề ngoàiłthì giống lưu manh, nhưngŧsuy nghĩ lại rất thuần&khiết.
Xem TV một lát, trời`bên ngoài bắt đầu mưa.[Nghe tiếng mưa rơi tíchłtí tách từng giọt, TônţTâm Nghiên hơi buồn ngủ.
Cô¦nắm lấy cổ tay củalHà Tân, nhìn lên nói:ŀ“Em ngủ một tiếng, rồiĨanh gọi em dậy nhé.|Buổi trưa bọn em còn`mở một buổi họp.”
Sau khi↨tựu trường, Tôn Tâm Nghiênŧdựa vào tài năng pianoíđã vào câu lạc bộ*văn nghệ.
“Ừ, ngủ đi.” HàȊTân giảm tiếng TV nhỏ³đi một chút.
Tôn Tâm Nghiên↾ngủ rồi, Hà Tân lạiìlên cơn nghiện thuốc, liền⁞đi xuống tầng mua thuốc‡lá.
Trước đây Hà Tân không±bị nghiện thuốc lá, chỉŀđơn thuần lấy ra hútƚchơi cùng bạn bè. Sau|đó đến học kỳ II1của lớp 12 phải thứcǁkhuya đọc sách vở, có¦lúc không nghĩ ra cáchţgiải bài tập, làm điếu↿thuốc lá thì lại dễïdàng nghĩ ra.
Cậu chính thứclbị nghiện thuốc lá từ¹ấy.
Tôn Tâm Nghiên không thíchţmùi thuốc lá, lập ra¡quy định, lúc ở cùng‘cô thì cậu không đượcĨlấy ra. Hơn nữa, một*ngày chỉ được hút nhiềuïnhất là hai điếu.
Hạt mưa⍮nhỏ bé lặng lẽ bay&ngoài cửa sổ, trên đường⁏người cảnh tượng vội vã.ŗCuối hành lang, Hà Tânĩhút thuốc lẳng lặng nhìnjmột lát, rồi trở vềţphòng.
Vừa vào cửa, cậu đã⍮thấy Tôn Tâm Nghiên khôngƚbiết đã tỉnh dậy từ)lúc nào, đang ngơ ngáclngồi trên giường.
“Dậy rồi sao?”
Tôn|Tâm Nghiên quấn chăn vào&người, nước mắt chợt rơi↿xuống: “Hà Tân…”
“Sao thế?” Hà‡Tân bị cô làm cho⍮căng thẳng: “Sao lại khóc)chứ?”
Cậu ngồi xuống mép giường,±Tôn Tâm Nghiên chỉ khóc,jkhông chịu nói.
“Nhớ nhà hả?”
Tôn±Tâm Nghiên lắc đầu.
“Làm saoŗvậy? Nói chuyện đi chứ,łđừng chỉ khóc như thế…”
Sau⁏đó Hà Tân mới biết,ŗTôn Tâm Nghiên đến ngày[nên đã làm bẩn quần,jga trải giường.
Hà Tân thật²phục cô, sau khi làmìrõ ràng liền giúp côtgạt mấy sợi tóc bếtľtrên mặt, an ủi: “Cần⁞gấp thứ gì nào, giúpỉem mua cái quần lót)thì có khó gì.”
Tôn Tâm¦Nghiên mắt nước lưng tròng:ỉ“Ga trải giường làm sao‡bây giờ…”
“Thêm phí vệ sinhɉcho họ thôi.”
Tôn Tâm Nghiênivừa nghĩ, nước mắt lại⍳rơi từ hốc mắt xuống:↿“Chuyện này thật mất mặt…”
“Mặtŀmỏng thế, uổng cho em¦học ngành y.”
Chờ Hà Tân↿đi bên cạnh siêu thịỉmua quần thể thao vàrbăng vệ sinh về, TônɉTâm Nghiên đã tỉnh táo1lại, quỳ trên giường lauvết máu trên đệm. Cô|tắm qua, trên người mặcŧchiếc áo choàng tắm củaţkhách sạn.
Hà Tân đưa đồ²cho cô, Tôn Tâm Nghiênlvào phòng vệ sinh thayŧxong thì ra ngoài, rồiƗlại tiếp tục quỳ trênŧgiường lau.
“Ga trải giường đâu⇣rồi?” Hà Tân hỏi.
“Em vừaƗgiặt xong, để trong nhàÌvệ sinh ấy, đợi látţnữa giặt sạch sẽ rồiªthì dùng máy sấy sấyíkhô là được.” Tôn TâmƪNghiên hít sâu một hơi,ïlại vùi đầu vào làmltiếp.
Hà Tân chăm chú nhìn⍮cô, trong lòng bật cười,‡cảm thấy đôi lúc côŀrất thông minh, nhưng cũngfcó đôi khi ngốc nghếchtkhiến người ta không nóirnên lời.
Một lát sau, HàÌTân vào phòng vệ sinh.
Tôn*Tâm Nghiên nghe bên trongrcó tiếng nước chảy, xuống,giường đi xem một chút.
HàŗTân đứng trước bồn rửaìmặt, cổ hơi cúi xuống,ǰcầm lấy cục xà phòngtđang chà vào ga trảiígiường. Vết bẩn kia chỉcòn là một mảng ướtɉđẫm, phần lớn ga trải_giường từ bệ rơi xuống*đất.
Cậu quay đầu lại thờ⇣ơ liếc qua cô một)cái: “Tắm nước nóng chưa,vậy? Là sinh viên ngành*y đấy, mà đến phản*ứng hóa học cũng không³biết.”
Tôn Tâm Nghiên đứng ở↿cửa, ngơ ngác nhìn cậu.ïĐèn trước bồn rửa mặtſrất sáng, trong gương làȊdáng vẻ cà lơ phấtªphơ của cậu.
Mặc kệ quần⁞áo đại thiếu gia củaſmình, tất còn chưa bao‡giờ phải giặt một lần,ǁbây giờ lại ở đây»giúp cô giặt thứ này,¦sao cô có thể khôngĩcảm động được chứ?
Giặt xong,(Hà Tân vắt nước cho‘ráo, rồi cầm máy sấyïra ngoài sấy.
Tôn Tâm Nghiênbước tới, khẽ ôm lấyjcậu từ phía sau.
Tiếng máyɉsấy ù ù, Hà Tânǰcầm lấy tay cô đanǁchéo qua ngang hông mình.
“NghiênłNghiên, không phải ngày hai,mấy em mới đến à,⍳sao lại đến vào lúc¦này chứ?”
Tôn Tâm Nghiên có¡lúc sẽ đau bụng kinh1và sẽ đau đớn nếu↨di chuyển. Hà Tân luônǰnhớ rõ ràng chu kỳ↾kinh nguyệt của cô.
“Em cũng»không biết, mấy tháng naylđều không chính xác, emƚvừa đi khám bác sĩ.”
Côŧnghĩ có lẽ là doìuống thuốc nên mới đến.
“Đi⍳khám bác sĩ lúc nàołthế, sao không nói vớiŧanh?” Hà Tân xoay ngườiľlại.
“Chuyện này sao nói với1anh được, mà có nóiÌvới anh cũng vô íchĩthôi.” Cô cúi đầu nói.
“Một)mình em đi ư?”
“Đương nhiên‡là không phải rồi, cóỉbạn cùng phòng đi vớiƪem nữa mà.”
Nói như vậyicũng không phải là sợ¹cậu lo lắng hay đauŗlòng gì, mà do côţcảm thấy đi một mìnhɉrất mất mặt, kiểu nhưɉcô không có bạn bè1ấy.
“Hơn nữa, em đi khámƗphụ khoa, để anh đi⍳theo em là hợp lýïà?”
Hà Tân: “Bác sĩ nóiłthế nào, nguyên nhân là/gì?”
“Cũng không nói là bịłthế nào, có thể chính)là do môi trường mới,1cần một khoảng thời gianȊđể thích nghi.” Ngừng lạiľmột chút, cô lại nghịch*ngợm cười: “Nhưng mà ngày|hôm nay đến cũng tốt,[thuốc uống rất có hiệu‘quả.”
Tâm trạng cô gái thayŗđổi trong nháy mắt, côÌđã vui vẻ hơn.
Hà Tânŧthích nhất là dáng vẻ¡cười ngọt ngào của cô,ǁchăm chú nhìn cô, hai|tay đang cầm mặt củaſcô hôn xuống.
Tôn Tâm Nghiênłđang đứng cạnh cậu, chợt&đẩy cậu: “Được rồi, đừng¹trì hoãn thời gian nữa,¹chúng ta mau dọn dẹpÍcho xong đi, em cònỈphải về trường để họp‘đấy.”
Hiện tại, mấy người bạn‡cùng lớp Hà Tân đều*đã gặp qua Tôn TâmƪNghiên, còn cùng ăn cơm↨với cô rồi.
Trong mắt sinh/viên nam của ngành kỹſthuật, hình tượng của TônĩTâm Nghiên vẫn được đánhljgiá cao. Bọn họ có»ấn tượng đầu tiên về↿cô là một từ ——ỉthuần khiết.
Ở trước mặt Hà|Tân họ vẫn nói vậy,1nói người yêu cậu nhìnŧqua rất thuần khiết.
Bản chấtȊthuần khiết của Tôn Tâm‘Nghiên là thứ hấp dẫnŗHà Tân, thật ra mắtĩnhìn của Hà Tân rấtỈtruyền thống, thích các côǁgái có vẻ ngoài mềm*mềm yếu yếu. Nhưng hiện‘tại thì sao, cô thuần/khiết đến mức làm cậu²nghẹn phát hoảng.
Trần Ngạn Kỳĩgiờ là sinh viên quốc)phòng an ninh ở Bắc⁏Kinh, vẫn luôn dành nhiềułsự quan tâm về sựỊtiến triển của bọn họ.
Hôm³qua, Trần Ngạn Kỳ còn⍳ở trong điện thoại hỏircậu sao rồi. Hà Tân¹nói cái gì sao rồi.ťTrần Ngạn Kỳ hỏi cậufcó phải không được không,ſlừa gạt người ta đi¡xa như vậy cũng khôngĩgiải quyết được. Hà Tân±chửi thề, còn Trần NgạnƗKỳ ở đầu bên kiaicười nhạo.
Hà Tân tất nhiênjkhông phải là chính nhânrquân tử gì cả, cậuïthực sự muốn làm. Hồiihọc trung học thì khôngìdám nghĩ đến, nhưng giờƗcậu lại cảm thấy thời↿gian cũng chẳng còn nhiềuỈnữa, huống hồ bọn họ⍮không phải là nói đùa,↨tìm kiếm không nhiều sựihưởng thụ. Ngoài nguyên nhân_về sinh lý, còn nguyênïnhân về cách nghĩ nữa,ìtheo tư tưởng kết hônỈrồi mới được làm của‘Tôn Tâm Nghiên thì cậu)phải chờ tới khi tốt[nghiệp mới có thể phá‡thân.
Nhưng mà Tôn Tâm Nghiên`hoàn toàn không biết gìfvề những suy nghĩ biếnfthái của cậu cả, cho³rằng hôn hôn, sờ mó³đã đủ thỏa mãn sắcjtâm của cậu rồi.
Cái thếtgiới này đúng là rất⍮biết cách tra tấn người↨ta. Về sinh lý conïtrai thường trưởng thành sớmłhơn con gái, còn vềſtâm lý thì con gáiilại trưởng thành sớm hơnǰcon trai, vì vậy trongĨkhi yêu mới có nhiều↾hiểu lầm và tủi thân¹đến vậy.
Chiều hôm đó, Tôn(Tâm Nghiên vì cơn mưa)nhỏ nên tới cuộc họp[câu lạc bộ văn nghệttrễ.
Cuộc họp kết thúc, cô⇣đang đi cùng hai sinh,viên nữ khác, thì có±người gọi cô từ phíaÌsau.
Cô dừng bước, nam sinh&mắt một mí từ phíaĩsau đuổi theo.
“Chào cậu, tôiƪlà Tống Nhất Phi.”
“Xin chào.”‘Tôn Tâm Nghiên có chút³ấn tượng với cậu ta,łcậu ta cũng là thànhţviên của câu lạc bộjvăn nghệ, thổi kèn trumplet.
Nam‡sinh đưa cho cô một)chiếc chìa khóa: “Diệp Giaiłbảo tôi đưa cậu.”
“Ồ, cảm⁞ơn nhé.” Tôn Tâm Nghiên↾nhận lấy. Diệp Giai là»phó câu lạc bộ văn³nghệ, đây là chìa khóa±phòng hoạt động của họ,ǁsau này Tôn Tâm Nghiên`sẽ phụ trách giữ chìa`khóa.
“Cậu đàn piano rất hay,‘hôm liên hoan đón người`mới vào đúng lúc thấy1cậu biểu diễn.”
Cậu ta theo¹cô đi về phía trước.
Tôn/Tâm Nghiên hơi lúng túnglkhẽ cười: “Đúng rồi, nhưngƪmà trước đó không cóìthời gian tập luyện nhạcƗđệm, nên có hai chỗ⍳đàn sai liền.”
Nam sinh cười±cười: “Lần trước tôi nghe&trưởng câu lạc bộ nóifrằng vốn muốn bồi dưỡngĩcậu làm người chủ trì,⇣mà cậu lại không muốn.”
Hôm]liên hoan đón người mớifvào, đã đề nghị để³cô là học sinh mớiĩlàm người chủ trì, nhưng_Tôn Tâm Nghiên lại không_phân biệt được tiếng phổŀthông âm mũi trước hay³âm mũi sau, ở miền[Bắc nghe còn rõ ràng)hơn nữa, nên cô đã*khéo léo cự tuyệt.
Không biết¦nên nói chuyện gì với¡nam sinh ấy nữa, TônªTâm Nghiên chỉ lễ phépỊcười nhẹ, nói: “Không cóƗđâu”.
Sau cơn mưa, con đường↿nhỏ màu xám tro trên»sân trường nhỏ ẩm ướt,1lá rụng xuống nhuộm thànhïmàu vàng.
Nam sinh đi sánh↾vai cùng Tôn Tâm Nghiên.
CậuƗta hỏi: “Đúng rồi, cậuïhọc chuyên ngành nào vậy?”
“Lâm↨sàng.”
“Lâm sàng ư? Trình Daoĩhọc cùng một lớp vớiícậu sao?”
“Đúng vậy, cô ấy_cũng là bạn cùng phòng⁏của tôi nữa.”
“Cậu là bạn⁏cùng phòng của cậu ấyªá?” Nam sinh nói: “Cậu[ấy thuộc câu lạc bộ)nhảy của chúng tôi.”
“Ừ, hìnhïnhư cậu ấy cũng đăng^kí câu lạc bộ nhảy↨mà.”
Nam sinh đột nhiên hỏi:j“Trình Dao có bạn trai‘chưa vậy?”
Tôn Tâm Nghiên hơi1hiểu ra, chăm chút nhìnïcậu ta một lát, rồiỉcười một tiếng: “Hình nhưjkhông có.”
Tống Nhất Phi: “Không³có thì không có, cậu^cười tinh quái như vậy_làm gì, để cho thuận⁞tiện thì cậu cho tôiïsố nhé, sau này cònɉcó việc cần cậu giúpfđỡ một tay.”
Tôn Tâm Nghiên^suy nghĩ một lát, cườiinhẹ, rồi đưa số cho³cậu ta