Chương 1
“Tôi phối chế ra một loại thuốc sẽ làm em ấy không phải đau khổ mà chết, rồi hòa nó vào trong cà phê.
Em ấy chết rồi.”
________________
Năm 2020, mạt thế bùng nổ. Khi đó, Diệp Tang còn đang đóng phim.
Chỉ trong mấy chục phút ngắn ngủi, thế giới biến thành địa ngục, tiếng thét chói tai cùng tiếng gào rống đến lạc giọng của mọi người hòa lẫn vào nhau, khiến Diệp Tang còn đang trong sân trở tay không kịp.
Cậu đẩy phó đạo diễn đang thất tha thất thểu đi đến chỗ mình ra. Có lẽ đó chẳng phải phó đạo diễn nữa, giờ gã chỉ là một xác chết tỏa ra mùi thịt thối tanh tưởi mà thôi.
Trong mắt Diệp Tang lấp đầy tuyệt vọng, cậu giãy giụa trốn khỏi phim trường, chạy thật nhanh trên đường cái, gương mặt tuyệt mỹ thấm đẫm mồ hôi. Nếu là ngày thường, chắc chắn Diệp Tang sẽ không để mình chật vật thế, nhưng giờ đây cậu chỉ có thể chạy bạt mạng như vậy. Cậu không thể chết, nếu cậu chết thì em gái phải làm sao bây giờ? Cậu phải sống sót, nhất định phải sống sót trở về!
Mọi “người” vẫn chen chúc nhau, tiến lên bao vây nơi này như trước. Chẳng qua trong mắt họ không còn sự sùng bái cùng theo đuổi cuồng nhiệt nữa, mà là dục vọng thèm muốn với thức ăn. Diệp Tang linh hoạt tránh khỏi những thứ máu thịt lẫn lộn muốn giữ lấy tay cậu ấy, đột nhiên, từ tủ kính thủy tinh bị đập vỡ bên cạnh, một tang thi nữ đầy máu bổ nhào lên trên người Diệp Tinh. Cậu thậm chí còn có thể ngửi được mùi hôi thối trong cái miệng to như bồn máu của tang thi nữ đó.
Diệp Tinh hất mạnh một cái, đá văng tang thi nữ đang leo lên người cậu kia, xoay người muốn tiếp tục chạy trốn, nhưng lại bị nó kéo đùi phải lại. Cậu mất cân bằng ngã thật mạnh lên mặt đất, khuỷu tay đập xuống đến chảy ra máu. Con tang thi nữ kia ngửi thấy mùi máu thì cười khúc khích, nó cắn một ngụm lên đùi Diệp Tang. Diệp Tang nhịn đau đẩy nó ra, cố gắng bò lên trước vài bước, vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng vẫn không thể thoát khỏi đàn tang thi đang vây đến. Cậu khẽ giật khóe miệng, lộ ra nụ cười khổ. Vẫn không thể tránh được sao?
Anh xin lỗi, em gái à, anh trai không thể ăn sinh nhật với em rồi, thật sự rất xin lỗi.
Màn đêm buông xuống, đèn đường ảm đạm phát ra ánh sáng ấm áp. Trên ngã tư đường đầy thi thể, đám tang thi du đãng tìm kiếm thi thể mới mẻ hoặc là người, sau đó tham lam mà gặm cắn.
Diệp Tang ngẩng đầu, kéo thân thể đang chảy máu của mình bò thật chậm. Máu màu đen kéo thành cả đường trên mặt đất, tang thi xung quanh đều vòng qua cậu, tập tễnh đi tới nơi xa.
Em gái chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu, mình đã bảo với em ấy rằng trừ dì tới chăm sóc em ra, dù là ai gõ cửa cũng không được mở. Vậy nên bây giờ, hẳn em ấy đang trông bánh kem trong phòng khách sạn chờ mình. Chắc chắn là vậy. Đừng sợ em à, anh về ngay đây.
Nghĩ thế, Diệp Tang bỗng cảm thấy cơ thể mình tràn ngập sức mạnh, những vết thương trên người dường như cũng khỏi hết trong nháy mắt. Cậu lập tức chạy về phía khách sạn.
“Em ơi, để em đợi lâu rồi, anh về rồi đây! Chúng ta cắt bánh kem…” Nhìn cửa phòng đóng chặt, Diệp Tang chảy nước mắt. Cậu đã bảo mà, em gái ngoan nhất, chắc chắn sẽ nghe lời cậu thôi. Nhìn đi! Em ấy không…
Dì chăm sóc em gái chậm rãi quay đầu lại, trong miệng còn đang nhai nuốt máu thịt. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Tang, “bà” lập tức tông cửa xông ra, Diệp Tang bị đâm đến khẽ lảo đảo.
Trên tủ đặt một chiếc bánh kem được đóng gói cẩn thận, em gái nằm trên mặt đất đưa lưng về phía Diệp Tang.
“Tiếu Tiếu, sao em lại nằm trên đất? Có lạnh không? Anh về rồi đây. Đúng rồi, sao ban nãy dì Vương lại ăn thịt sống? Em cũng không bảo dì ấy gì cả? Tiếu Tiếu, đừng ngủ, xin em đừng ngủ! Anh trai biết sai rồi, sau này anh sẽ không về muộn như vậy nữa! Chúng ta cắt bánh kem nhé! Tiếu Tiếu!!!!!!”
Ba năm, đủ để Diệp Tang biết mình là loại tồn tại gì. Cậu không còn là con người nữa. Cậu nhìn loài người đoàn kết lại, thành lập một căn cứ người sống sót, vặt cổ tang thi, hoặc là chết đi trong vòng vây của tang thi triều hết lần này đến lần khác. Những chuyện đó, cậu đều không muốn tham dự vào. Cậu chỉ muốn yên lặng một mình đợi cái chết đến, sau đó đi tìm em gái để xin lỗi.
Mấy năm nay, cậu thử hết mọi cách để tự sát. Nhảy xuống vách núi, không ăn không uống suốt một năm, lẫn vào trong đàn tang thi cho dị năng giả đánh chết, nhưng đều còn sống cả. Mãi đến khi cậu bị dị năng giả bắt vào phòng thí nghiệm, có lẽ bọn họ có thể giúp cậu giải thoát.
“Có phải con tang thi này bị ngốc không? Sao chúng ta bắt nó mà nó chẳng phản kháng gì cả? Đừng bảo là đầu óc nó có vấn đề đấy nhé?”
“Diệp Tang?! Là Diệp Tang?! A! Thì ra tang thi hoàng lại là ảnh đế trước kia của chúng ta! Đúng là khó mà tin nổi mà!”
“Xùy! Ảnh đế cái gì, còn tang thi hoàng nữa? Chẳng phải cũng bị chúng ta bắt được ngay ư? Tôi thấy cậu ta chỉ là một tên tiểu bạch kiểm* thôi, đến làm tang thi hoàng cũng vẫn vậy! Ha ha ha!”
*Tiểu bạch kiểm: Ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm.
“Tiến sĩ, chúng tôi đưa tang thi hoàng cho ngài, ngài cần phải nghiên cứu cẩn thận, tranh thủ sớm ngày tìm ra vắc-xin phòng bệnh đó! Hy vọng của nhân loại đều dựa vào ngài hết!”
“Cảm ơn sự ưu ái của các lãnh đạo, tôi chắc chắn sẽ nghiên cứu rồi chế tạo ra vắc-xin phòng bệnh, xin các vị yên tâm.”
Trái tim ngừng đập trong nháy mắt. Diệp Tang run rẩy, là anh ấy ư? Chu Trạch, là anh sao? Ngón trỏ khẽ dùng sức lên tấm thép đã cường hóa, cậu dễ dàng chọc ra một lỗ nhỏ. Diệp Tang nhìn người đàn ông đang đứng thẳng lưng bên ngoài không chớp mắt, đúng thật là anh ấy, giờ anh ấy đã lên làm tiến sĩ rồi!
Chu Trạch là thanh mai trúc mã của Diệp Tranh. Hồi cấp 3 khi Diệp Tang mất đi cha mẹ trong một lần tai nạn giao thông, là anh đã dùng nụ cười dịu dàng giúp cậu tiếp tục có thêm hy vọng sống. Chẳng qua lúc tốt nghiệp cấp ba khi người thiếu niên quyết định sẽ tỏ tình, anh lại sang Mỹ du học trước đêm tốt nghiệp ấy. Anh đã trêu chọc trái tim người thiếu niên, và cũng mang theo nó đi luôn rồi.
Diệp Tang vươn tay đập vỡ lồng sắt, mấy lãnh đạo sợ tới mức chạy tứ tán, chỉ có anh vẫn đứng đó mỉm cười. Diệp Tang muốn sờ vào anh, nhưng lại sợ móng tay sắc nhọn của mình làm anh bị thương, nên cuối cùng vẫn thu tay lại. Diệp Tang cứ tưởng anh đã quên cậu rồi, nhưng giờ vừa nhìn thấy anh, cậu lại phát hiện ra rằng. Anh trở về đã mang theo trái tim của cậu, hẳn là anh không thể buông bỏ cậu được rồi.
“Tiểu Tang, đã lâu không gặp.”
Diệp Tang hơi hé miệng. Một lát sau, cậu mới nhẹ giọng hỏi: “Anh có khỏe không?”
“Rất khỏe.” Chu Trạch chậm rãi đến gần Diệp Tang, khẽ vỗ về tóc mái trên trán cậu. Một dòng điện chạy qua thân thể Diệp Tang, khi tỉnh lại, cậu đã ở trong một nhà giam điện.
“Em tỉnh rồi?” Chu Trạch vẫn mỉm cười dịu dàng như vậy, nhưng lại có gì đó thay đổi.
Sau khi đáp một tiếng, Diệp Tang cẩn thận đánh giá chỗ sau này mình sẽ ở. Ba mặt đều là tấm thép truyền điện, mặt còn lại là lan can điện. Nơi đây trống không, chỉ có một mình cậu, như thể thú cưng bị nhốt lại nuôi dưỡng.
“Chờ đến khi tìm ra vắc-xin phòng bệnh rồi, anh sẽ mang em đi, đây là sự đồng ý với lời hứa hẹn trước khi ra nước ngoài của anh. Giờ anh nói cho em, chắc cũng chưa muộn nhỉ?”
“Chưa muộn đâu, em sẽ chờ anh.” Diệp Tang nhìn anh, lộ ra nụ cười đầu tiên trong ba năm. May quá, cậu vẫn còn anh.
Chu Trạch sẽ giải phẫu tang thi, sau đó nghiên cứu, nhưng lại chưa bao giờ làm cậu bị thương một chút nào. Anh sẽ mở cửa nhà giam vào ban đêm, bất chấp sự nguy hiểm bị cảm nhiễm mà ngủ cùng cậu. Rồi vào khi cậu nhàm chán, anh sẽ bỏ công việc trong tay xuống nói chuyện phiếm với cậu. Anh ấy à, còn làm nhiều việc tốt hơn nhiều. Thật đó, anh ấy vô cùng giỏi luôn. Sau khi kéo cậu ra khỏi những đau khổ mất đi cha mẹ, anh lại kéo cậu ra khỏi những đớn đau mất đi em gái.
“Tiểu Tang.” Chu Trạch mở cửa nhà giam ra, ôm chặt lấy Diệp Tang, khẽ khàng lẩm bẩm bên tai cậu: “Vắc-xin phòng bệnh… đã nghiên cứu ra rồi.”
Tuy trên mặt anh treo nụ cười ôn nhu, nhưng trong giọng nói lại đè nén nỗi bi thương khó có thể che dấu.
“Vậy sao? Thật tốt quá.”
“Anh mang em đi, chúng ta rời khỏi đây.” Diệp Tang có thể cảm giác được, dường như có gì đó đang thấm ướt đầu vai cậu.
Chu Trạch thay áo blouse trắng, mặc vào bộ quần áo thoải mái, đó là kiểu anh thường mặc nhất hồi cấp 3. Diệp Tang ngơ ngác nhìn anh. Cậu đã chẳng còn nhớ rõ dáng vẻ khi Chu Trạch mặc quần áo như này nữa. Lúc ra khỏi viện nghiên cứu, ánh mặt trời đâm vào làm đau mắt, tay Chu Trạch che lên mắt cậu.
Đến khi tay anh hạ xuống, Diệp Tang nhìn căn cứ phồn vinh, cảm thấy cứ như mình đã từng mơ một giấc mơ vậy. Tỉnh mộng rồi, nào còn hình bóng của những tang thi kia?
…
Hôm nay, bọn họ đi đến rất nhiều nơi trong căn cứ. Mọi người không hề né tránh cậu, ngược lại, họ đều thân thiện nói chuyện với cậu.
Ban đêm, pháo hoa bay lên không trung, nổ tung trên bầu trời, nở rộ ra thành một đám hoa văn. Chu Trạch đặt một ly cà phê vào tay cậu, giọng nói rõ ràng đang nghẹn ngào: “Khát không?”
“Ừm, cảm ơn anh.” Diệp Tang cẩn thận, một ngụm rồi lại một ngụm uống hết cà phê trong cốc.
“Tiểu Tang, anh… yêu… em…” Nước mắt chảy xuống theo gương mặt của Chu Trạch, anh trịnh trọng nói từng câu từng chữ.
“Em biết. Em cũng yêu anh, rất yêu, yêu vô cùng…”
Chu Trạch ôm lấy thân thể ngã xuống của Diệp Tang, thất thanh khóc rống.
…
Năm 2025, 5 năm mạt thế cuối cùng cũng kết thúc.
Năm 2026, tiến sĩ Chu Trạch – người đã giải cứu nhân loại khỏi mạt thế rời đi. Lần cuối cùng mọi người nhìn thấy là lúc anh đang đứng bên bờ vực thẳm. Anh ôm thi thể tang thi hoàng, lẳng lặng nhảy xuống.
Mọi người nghĩ, chắc chắn là anh đã điên rồi. Đúng vậy. Nếu anh không điên, sao có thể biết rõ đó là vách núi mà còn chạy đến chứ? Quả nhiên kẻ điên với thiên tài chỉ cách nhau có một sợi chỉ.
…
Thật lâu về sau, mọi người tìm thấy một quyển nhật ký trong phòng của tiến sĩ Chu Trạch.
Năm 2025, ngày 15 tháng 3.
Hôm nay là năm mới, tôi nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh, cũng có thể nói rằng, tôi đã tìm ra cách kết thúc mạt thế. Tôi vốn nên sung sướng, nhưng vẫn không sao vui vẻ nổi. Làm sao bây giờ? Tôi nên làm gì đây?! Tại sao lại là em ấy? Tại sao lại là em ấy?
Tôi muốn mang em đi chạy trốn, nhưng tôi không thể. Loài người còn đang phải đấu tranh!
Có lẽ, tôi có thể kéo dài thêm một năm. Sau đó rời đi cùng em ấy…
Năm 2025, ngày 15 tháng 6.
Tôi kéo dài thêm 3 tháng. Tôi nghĩ, có vẻ không thể giấu nổi nữa, ban lãnh đạo đã biết cách này rồi, cũng dự định thực thi. Thôi, vẫn nên để tôi tự làm đi, các người sẽ làm em ấy bị thương mất.
Năm 2025, ngày 16 tháng 6.
Tôi phối chế ra một loại thuốc sẽ làm em ấy không phải đau khổ mà chết, rồi hòa nó vào trong cà phê.
Em ấy chết rồi.
Tại sao em lại là mẫu thể của tang thi? Tại sao chỉ có giết em đi mạt thế mới có thể kết thúc? Tại sao…
Đúng rồi, hôm nay đi chơi em có thấy vui không? Đừng sợ nhé, chờ anh.
Năm 2025, ngày đầu tiên sau khi em ấy chết.
Tiểu Tang, hôm nay trời mưa này, ∩_∩, em có vui không? Em từng nói rằng, em thích ngày mưa nhất.
Năm 2025, trong vô thức, đã ba ngày trôi qua.
Trời nắng, chân trời có cầu vồng. Em có thấy không? Đã bao lâu rồi ta chưa thấy cầu vồng nhỉ?
Hình như anh… đã trông thấy khuôn mặt em. Quả nhiên vẫn do anh nhớ em quá rồi.
Năm 2026, trọn 365 ngày em rời đi.
Tiểu Tang, em đã đợi anh 8 năm, mà anh mới chỉ chờ em 365 ngày đã không chịu nổi.
Anh đi cùng em được không? 7 năm còn lại, đến khi gặp được em rồi, anh bù lại gấp bội cho em nhé?
Em có vui không? Hôm nay, anh cũng đang cười đó!
Em từng bảo rằng, em yêu dáng vẻ khi cười của anh nhất. Vậy nên, xin em đừng đi xa mà.
Trang cuối:
Một năm trước, tôi đánh mất người yêu tôi nhất, cùng người tôi yêu nhất.
Bây giờ, tôi muốn đi tìm em ấy về ∩_∩.
Em ấy chết rồi.”
________________
Năm 2020, mạt thế bùng nổ. Khi đó, Diệp Tang còn đang đóng phim.
Chỉ trong mấy chục phút ngắn ngủi, thế giới biến thành địa ngục, tiếng thét chói tai cùng tiếng gào rống đến lạc giọng của mọi người hòa lẫn vào nhau, khiến Diệp Tang còn đang trong sân trở tay không kịp.
Cậu đẩy phó đạo diễn đang thất tha thất thểu đi đến chỗ mình ra. Có lẽ đó chẳng phải phó đạo diễn nữa, giờ gã chỉ là một xác chết tỏa ra mùi thịt thối tanh tưởi mà thôi.
Trong mắt Diệp Tang lấp đầy tuyệt vọng, cậu giãy giụa trốn khỏi phim trường, chạy thật nhanh trên đường cái, gương mặt tuyệt mỹ thấm đẫm mồ hôi. Nếu là ngày thường, chắc chắn Diệp Tang sẽ không để mình chật vật thế, nhưng giờ đây cậu chỉ có thể chạy bạt mạng như vậy. Cậu không thể chết, nếu cậu chết thì em gái phải làm sao bây giờ? Cậu phải sống sót, nhất định phải sống sót trở về!
Mọi “người” vẫn chen chúc nhau, tiến lên bao vây nơi này như trước. Chẳng qua trong mắt họ không còn sự sùng bái cùng theo đuổi cuồng nhiệt nữa, mà là dục vọng thèm muốn với thức ăn. Diệp Tang linh hoạt tránh khỏi những thứ máu thịt lẫn lộn muốn giữ lấy tay cậu ấy, đột nhiên, từ tủ kính thủy tinh bị đập vỡ bên cạnh, một tang thi nữ đầy máu bổ nhào lên trên người Diệp Tinh. Cậu thậm chí còn có thể ngửi được mùi hôi thối trong cái miệng to như bồn máu của tang thi nữ đó.
Diệp Tinh hất mạnh một cái, đá văng tang thi nữ đang leo lên người cậu kia, xoay người muốn tiếp tục chạy trốn, nhưng lại bị nó kéo đùi phải lại. Cậu mất cân bằng ngã thật mạnh lên mặt đất, khuỷu tay đập xuống đến chảy ra máu. Con tang thi nữ kia ngửi thấy mùi máu thì cười khúc khích, nó cắn một ngụm lên đùi Diệp Tang. Diệp Tang nhịn đau đẩy nó ra, cố gắng bò lên trước vài bước, vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng vẫn không thể thoát khỏi đàn tang thi đang vây đến. Cậu khẽ giật khóe miệng, lộ ra nụ cười khổ. Vẫn không thể tránh được sao?
Anh xin lỗi, em gái à, anh trai không thể ăn sinh nhật với em rồi, thật sự rất xin lỗi.
Màn đêm buông xuống, đèn đường ảm đạm phát ra ánh sáng ấm áp. Trên ngã tư đường đầy thi thể, đám tang thi du đãng tìm kiếm thi thể mới mẻ hoặc là người, sau đó tham lam mà gặm cắn.
Diệp Tang ngẩng đầu, kéo thân thể đang chảy máu của mình bò thật chậm. Máu màu đen kéo thành cả đường trên mặt đất, tang thi xung quanh đều vòng qua cậu, tập tễnh đi tới nơi xa.
Em gái chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu, mình đã bảo với em ấy rằng trừ dì tới chăm sóc em ra, dù là ai gõ cửa cũng không được mở. Vậy nên bây giờ, hẳn em ấy đang trông bánh kem trong phòng khách sạn chờ mình. Chắc chắn là vậy. Đừng sợ em à, anh về ngay đây.
Nghĩ thế, Diệp Tang bỗng cảm thấy cơ thể mình tràn ngập sức mạnh, những vết thương trên người dường như cũng khỏi hết trong nháy mắt. Cậu lập tức chạy về phía khách sạn.
“Em ơi, để em đợi lâu rồi, anh về rồi đây! Chúng ta cắt bánh kem…” Nhìn cửa phòng đóng chặt, Diệp Tang chảy nước mắt. Cậu đã bảo mà, em gái ngoan nhất, chắc chắn sẽ nghe lời cậu thôi. Nhìn đi! Em ấy không…
Dì chăm sóc em gái chậm rãi quay đầu lại, trong miệng còn đang nhai nuốt máu thịt. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Tang, “bà” lập tức tông cửa xông ra, Diệp Tang bị đâm đến khẽ lảo đảo.
Trên tủ đặt một chiếc bánh kem được đóng gói cẩn thận, em gái nằm trên mặt đất đưa lưng về phía Diệp Tang.
“Tiếu Tiếu, sao em lại nằm trên đất? Có lạnh không? Anh về rồi đây. Đúng rồi, sao ban nãy dì Vương lại ăn thịt sống? Em cũng không bảo dì ấy gì cả? Tiếu Tiếu, đừng ngủ, xin em đừng ngủ! Anh trai biết sai rồi, sau này anh sẽ không về muộn như vậy nữa! Chúng ta cắt bánh kem nhé! Tiếu Tiếu!!!!!!”
Ba năm, đủ để Diệp Tang biết mình là loại tồn tại gì. Cậu không còn là con người nữa. Cậu nhìn loài người đoàn kết lại, thành lập một căn cứ người sống sót, vặt cổ tang thi, hoặc là chết đi trong vòng vây của tang thi triều hết lần này đến lần khác. Những chuyện đó, cậu đều không muốn tham dự vào. Cậu chỉ muốn yên lặng một mình đợi cái chết đến, sau đó đi tìm em gái để xin lỗi.
Mấy năm nay, cậu thử hết mọi cách để tự sát. Nhảy xuống vách núi, không ăn không uống suốt một năm, lẫn vào trong đàn tang thi cho dị năng giả đánh chết, nhưng đều còn sống cả. Mãi đến khi cậu bị dị năng giả bắt vào phòng thí nghiệm, có lẽ bọn họ có thể giúp cậu giải thoát.
“Có phải con tang thi này bị ngốc không? Sao chúng ta bắt nó mà nó chẳng phản kháng gì cả? Đừng bảo là đầu óc nó có vấn đề đấy nhé?”
“Diệp Tang?! Là Diệp Tang?! A! Thì ra tang thi hoàng lại là ảnh đế trước kia của chúng ta! Đúng là khó mà tin nổi mà!”
“Xùy! Ảnh đế cái gì, còn tang thi hoàng nữa? Chẳng phải cũng bị chúng ta bắt được ngay ư? Tôi thấy cậu ta chỉ là một tên tiểu bạch kiểm* thôi, đến làm tang thi hoàng cũng vẫn vậy! Ha ha ha!”
*Tiểu bạch kiểm: Ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm.
“Tiến sĩ, chúng tôi đưa tang thi hoàng cho ngài, ngài cần phải nghiên cứu cẩn thận, tranh thủ sớm ngày tìm ra vắc-xin phòng bệnh đó! Hy vọng của nhân loại đều dựa vào ngài hết!”
“Cảm ơn sự ưu ái của các lãnh đạo, tôi chắc chắn sẽ nghiên cứu rồi chế tạo ra vắc-xin phòng bệnh, xin các vị yên tâm.”
Trái tim ngừng đập trong nháy mắt. Diệp Tang run rẩy, là anh ấy ư? Chu Trạch, là anh sao? Ngón trỏ khẽ dùng sức lên tấm thép đã cường hóa, cậu dễ dàng chọc ra một lỗ nhỏ. Diệp Tang nhìn người đàn ông đang đứng thẳng lưng bên ngoài không chớp mắt, đúng thật là anh ấy, giờ anh ấy đã lên làm tiến sĩ rồi!
Chu Trạch là thanh mai trúc mã của Diệp Tranh. Hồi cấp 3 khi Diệp Tang mất đi cha mẹ trong một lần tai nạn giao thông, là anh đã dùng nụ cười dịu dàng giúp cậu tiếp tục có thêm hy vọng sống. Chẳng qua lúc tốt nghiệp cấp ba khi người thiếu niên quyết định sẽ tỏ tình, anh lại sang Mỹ du học trước đêm tốt nghiệp ấy. Anh đã trêu chọc trái tim người thiếu niên, và cũng mang theo nó đi luôn rồi.
Diệp Tang vươn tay đập vỡ lồng sắt, mấy lãnh đạo sợ tới mức chạy tứ tán, chỉ có anh vẫn đứng đó mỉm cười. Diệp Tang muốn sờ vào anh, nhưng lại sợ móng tay sắc nhọn của mình làm anh bị thương, nên cuối cùng vẫn thu tay lại. Diệp Tang cứ tưởng anh đã quên cậu rồi, nhưng giờ vừa nhìn thấy anh, cậu lại phát hiện ra rằng. Anh trở về đã mang theo trái tim của cậu, hẳn là anh không thể buông bỏ cậu được rồi.
“Tiểu Tang, đã lâu không gặp.”
Diệp Tang hơi hé miệng. Một lát sau, cậu mới nhẹ giọng hỏi: “Anh có khỏe không?”
“Rất khỏe.” Chu Trạch chậm rãi đến gần Diệp Tang, khẽ vỗ về tóc mái trên trán cậu. Một dòng điện chạy qua thân thể Diệp Tang, khi tỉnh lại, cậu đã ở trong một nhà giam điện.
“Em tỉnh rồi?” Chu Trạch vẫn mỉm cười dịu dàng như vậy, nhưng lại có gì đó thay đổi.
Sau khi đáp một tiếng, Diệp Tang cẩn thận đánh giá chỗ sau này mình sẽ ở. Ba mặt đều là tấm thép truyền điện, mặt còn lại là lan can điện. Nơi đây trống không, chỉ có một mình cậu, như thể thú cưng bị nhốt lại nuôi dưỡng.
“Chờ đến khi tìm ra vắc-xin phòng bệnh rồi, anh sẽ mang em đi, đây là sự đồng ý với lời hứa hẹn trước khi ra nước ngoài của anh. Giờ anh nói cho em, chắc cũng chưa muộn nhỉ?”
“Chưa muộn đâu, em sẽ chờ anh.” Diệp Tang nhìn anh, lộ ra nụ cười đầu tiên trong ba năm. May quá, cậu vẫn còn anh.
Chu Trạch sẽ giải phẫu tang thi, sau đó nghiên cứu, nhưng lại chưa bao giờ làm cậu bị thương một chút nào. Anh sẽ mở cửa nhà giam vào ban đêm, bất chấp sự nguy hiểm bị cảm nhiễm mà ngủ cùng cậu. Rồi vào khi cậu nhàm chán, anh sẽ bỏ công việc trong tay xuống nói chuyện phiếm với cậu. Anh ấy à, còn làm nhiều việc tốt hơn nhiều. Thật đó, anh ấy vô cùng giỏi luôn. Sau khi kéo cậu ra khỏi những đau khổ mất đi cha mẹ, anh lại kéo cậu ra khỏi những đớn đau mất đi em gái.
“Tiểu Tang.” Chu Trạch mở cửa nhà giam ra, ôm chặt lấy Diệp Tang, khẽ khàng lẩm bẩm bên tai cậu: “Vắc-xin phòng bệnh… đã nghiên cứu ra rồi.”
Tuy trên mặt anh treo nụ cười ôn nhu, nhưng trong giọng nói lại đè nén nỗi bi thương khó có thể che dấu.
“Vậy sao? Thật tốt quá.”
“Anh mang em đi, chúng ta rời khỏi đây.” Diệp Tang có thể cảm giác được, dường như có gì đó đang thấm ướt đầu vai cậu.
Chu Trạch thay áo blouse trắng, mặc vào bộ quần áo thoải mái, đó là kiểu anh thường mặc nhất hồi cấp 3. Diệp Tang ngơ ngác nhìn anh. Cậu đã chẳng còn nhớ rõ dáng vẻ khi Chu Trạch mặc quần áo như này nữa. Lúc ra khỏi viện nghiên cứu, ánh mặt trời đâm vào làm đau mắt, tay Chu Trạch che lên mắt cậu.
Đến khi tay anh hạ xuống, Diệp Tang nhìn căn cứ phồn vinh, cảm thấy cứ như mình đã từng mơ một giấc mơ vậy. Tỉnh mộng rồi, nào còn hình bóng của những tang thi kia?
…
Hôm nay, bọn họ đi đến rất nhiều nơi trong căn cứ. Mọi người không hề né tránh cậu, ngược lại, họ đều thân thiện nói chuyện với cậu.
Ban đêm, pháo hoa bay lên không trung, nổ tung trên bầu trời, nở rộ ra thành một đám hoa văn. Chu Trạch đặt một ly cà phê vào tay cậu, giọng nói rõ ràng đang nghẹn ngào: “Khát không?”
“Ừm, cảm ơn anh.” Diệp Tang cẩn thận, một ngụm rồi lại một ngụm uống hết cà phê trong cốc.
“Tiểu Tang, anh… yêu… em…” Nước mắt chảy xuống theo gương mặt của Chu Trạch, anh trịnh trọng nói từng câu từng chữ.
“Em biết. Em cũng yêu anh, rất yêu, yêu vô cùng…”
Chu Trạch ôm lấy thân thể ngã xuống của Diệp Tang, thất thanh khóc rống.
…
Năm 2025, 5 năm mạt thế cuối cùng cũng kết thúc.
Năm 2026, tiến sĩ Chu Trạch – người đã giải cứu nhân loại khỏi mạt thế rời đi. Lần cuối cùng mọi người nhìn thấy là lúc anh đang đứng bên bờ vực thẳm. Anh ôm thi thể tang thi hoàng, lẳng lặng nhảy xuống.
Mọi người nghĩ, chắc chắn là anh đã điên rồi. Đúng vậy. Nếu anh không điên, sao có thể biết rõ đó là vách núi mà còn chạy đến chứ? Quả nhiên kẻ điên với thiên tài chỉ cách nhau có một sợi chỉ.
…
Thật lâu về sau, mọi người tìm thấy một quyển nhật ký trong phòng của tiến sĩ Chu Trạch.
Năm 2025, ngày 15 tháng 3.
Hôm nay là năm mới, tôi nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh, cũng có thể nói rằng, tôi đã tìm ra cách kết thúc mạt thế. Tôi vốn nên sung sướng, nhưng vẫn không sao vui vẻ nổi. Làm sao bây giờ? Tôi nên làm gì đây?! Tại sao lại là em ấy? Tại sao lại là em ấy?
Tôi muốn mang em đi chạy trốn, nhưng tôi không thể. Loài người còn đang phải đấu tranh!
Có lẽ, tôi có thể kéo dài thêm một năm. Sau đó rời đi cùng em ấy…
Năm 2025, ngày 15 tháng 6.
Tôi kéo dài thêm 3 tháng. Tôi nghĩ, có vẻ không thể giấu nổi nữa, ban lãnh đạo đã biết cách này rồi, cũng dự định thực thi. Thôi, vẫn nên để tôi tự làm đi, các người sẽ làm em ấy bị thương mất.
Năm 2025, ngày 16 tháng 6.
Tôi phối chế ra một loại thuốc sẽ làm em ấy không phải đau khổ mà chết, rồi hòa nó vào trong cà phê.
Em ấy chết rồi.
Tại sao em lại là mẫu thể của tang thi? Tại sao chỉ có giết em đi mạt thế mới có thể kết thúc? Tại sao…
Đúng rồi, hôm nay đi chơi em có thấy vui không? Đừng sợ nhé, chờ anh.
Năm 2025, ngày đầu tiên sau khi em ấy chết.
Tiểu Tang, hôm nay trời mưa này, ∩_∩, em có vui không? Em từng nói rằng, em thích ngày mưa nhất.
Năm 2025, trong vô thức, đã ba ngày trôi qua.
Trời nắng, chân trời có cầu vồng. Em có thấy không? Đã bao lâu rồi ta chưa thấy cầu vồng nhỉ?
Hình như anh… đã trông thấy khuôn mặt em. Quả nhiên vẫn do anh nhớ em quá rồi.
Năm 2026, trọn 365 ngày em rời đi.
Tiểu Tang, em đã đợi anh 8 năm, mà anh mới chỉ chờ em 365 ngày đã không chịu nổi.
Anh đi cùng em được không? 7 năm còn lại, đến khi gặp được em rồi, anh bù lại gấp bội cho em nhé?
Em có vui không? Hôm nay, anh cũng đang cười đó!
Em từng bảo rằng, em yêu dáng vẻ khi cười của anh nhất. Vậy nên, xin em đừng đi xa mà.
Trang cuối:
Một năm trước, tôi đánh mất người yêu tôi nhất, cùng người tôi yêu nhất.
Bây giờ, tôi muốn đi tìm em ấy về ∩_∩.