Chương 3: (Thượng)
(“Seussell, nếu có một ngày, anh mạnh hơn ta, ta cho phép anh cưới ta đó!”
__________
Công nguyên năm 5100, loài người chiến đấu với người ngoài hành tinh đã 1000 năm…
“Thượng tướng Seussell, chúng tôi phát hiện một phi hành khí từ ngoài đến ở biên giới nước A, xin ra chỉ thị.” Trước màn hình lớn, một người đàn ông tóc đen mắt xanh đứng thẳng, đôi mày nhăn chặt.
“Không được hành động thiếu suy nghĩ, khởi động phòng ngự bậc một, tôi qua đó ngay.” Seussell lấy một chiếc súng ánh sáng X từ trong kho vũ khí rồi lập tức quay lại, bay tới biên giới nước A.
Một giờ sau, một phi hành khí hình thuyền màu đen dừng ở biên giới nước A, Seussell từ trên phi thuyền xuống, bước đi vững vàng.
“Thượng tướng!” Chúng lính tự động xếp thành hai hàng, Seussell đi dọc theo con đường nhỏ họ tạo ra đến chỗ phi hành khí kia. Vào khoảnh khắc khi hắn sắp đi vào đó, có một người đàn ông bước lên ngăn cản: “Thượng tướng, qua thăm dò, trong phi hành khí này cho thấy có dấu hiệu sinh vật không rõ đang hoạt động, ít nhất là mười người. Thượng tướng ngài…”
“Không sao.” Seussell vẫy tay, tiếp tục đi về phía trước.
“Phanh!” Cửa khoang màu bạc của phi hành khí đột nhiên bị mở ra, một sinh vật ngoài hành tinh tướng mạo xấu xí chạy về phía này. Seussell đẩy người đàn ông ra, giải quyết một cách sạch sẽ lưu loát. Người đàn ông bị đẩy ra có hơi xấu hổ mà sờ mũi, thượng tướng đã chiến đấu trường kỳ với sinh vật ngoài hành tinh, đối phó với mấy con sinh vật hạ đẳng này đúng thật là dễ dàng vô cùng.
Seussell vòng qua thi thể của sinh vật ngoài hành tinh, từ lúc mở cửa khoang đi vào phi hành khí, trong khoang đều cực kỳ yên tĩnh. Trên mặt đất có mấy thi thể nằm rải rác, nhìn thoáng qua thì có khoảng tám, chín khối, trải dài đến cuối khoang thuyền. Còn chưa đẩy cửa ra, trực giác nhạy bén đã nói cho hắn biết rằng bên trong có người.
Tay phải Seussell sờ đến chiếc súng ánh sáng X bên hông, hắn bất ngờ mở cửa, bắn mấy phát vào trong. Quả nhiên có tiếng hét thảm truyền đến. Seussell lập tức đưa súng về phía nơi phát ra âm thanh. Một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi có đôi mắt tím ngập nước vô tội nhìn chằm chằm Seussell, khiến tay cầm súng của hắn khẽ chững lại, khó mà phát hiện. Hắn lạnh giọng dò hỏi: “Cậu là ai? Tại sao lại tới đây?”
Người thiếu niên bị giọng nói lạnh lùng của Seussell làm cho sợ tới mức co rúm lại: “Chú ơi, cháu… Cháu tên… Jacob, cháu là người nước C. Lúc cùng ba mẹ tới nước A, đột nhiên bị tập kích. Ba mẹ bị bọn chúng giết rồi, cháu…” Thiếu niên nói, rồi tủi thân khóc.
Seussell im lặng nhìn thi thể một nam một nữ có diện mạo tương tự người thiếu niên bên cạnh, tự hỏi độ đáng tin trong lời nói của cậu một lát, cuối cùng thu súng trong tay lại: “Đi theo tôi, nếu tôi phát hiện cậu có chỗ khả nghi nào, tôi sẽ lập tức giết cậu.”
“Ừm.” Thiếu niên đứng dậy khỏi mặt đất, máu chảy xuống từ cánh tay phải bị thương, tạo thành từng đóa hoa máu trên mặt đất. Bị súng của Seussell dí vào phía sau, cậu chàng đi lên trước. Lúc bước qua thi thể của cha mẹ, cậu như không đành lòng mà quay đầu đi, trong mắt lại hiện lên vẻ trào phúng.
“Thượng tướng.” Người đàn ông thấy Seussell đi ra thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh cũng lập tức chú ý tới người thiếu niên đang bị Seussell uy hiếp: “Thượng tướng, xin hỏi cậu ta là…”
“Jacob, người nước C. Tra chút xem có phải là thật không. Nếu không phải, bắn chết ngay.” Seussell giao thiếu niên cho binh lính trông coi, dặn dò người đàn ông xong thì đi vào phi hành khí.
“Báo cáo thượng tướng, nước C đúng là có một người tên Jacob. Qua đối chiếu, quả thật là cậu ta.” Một lát sau, người đàn ông dẫn theo Jocob bước vào trong khoang.
“Ừ.” Seussell gật đầu.
“Anh ơi…” Jacob kéo kéo người đàn ông, cũng chính là ống tay áo của phó quan Clay. Đôi mắt to tròn nhìn anh với vẻ chăm chú, cực kỳ xứng với mái tóc xoăn dài màu đỏ cùng giọng nói không rõ nam nữ, quả thực khiến cho lòng người cũng phải tan chảy.
Clay thấy thượng tướng không dặn dò gì nữa, người thiếu niên cũng còn đang che miệng vết thương chảy máu, đáng thương mà nhìn anh. Anh bèn xin chỉ thị: “Thượng tướng, đứa nhỏ này làm sao bây giờ?” Tuy họ rất hay bị mấy cái chuyện như chảy máu này, nhưng dù sao thì Jacob vẫn là một đứa trẻ, có khi sẽ không chịu đựng nổi. Lúc này mới chưa được bao lâu, sắc mặt của người thiếu niên đã tái nhợt như tờ giấy.
“Dẫn cậu ta đi băng bó đi.” Seussell thoáng nhìn qua Jacob, nói vậy. Mới một lát thôi mà đã yếu thế kia, xem ra không có uy hiếp gì. Nghĩ đến vài chuyện, hắn lại ra lệnh với thao tác viên: “Trả lời nước A đi.”
“Vâng.”
Trong phòng, Clay đang băng bó miệng vết thương cho thiếu niên, khóe miệng hơi run rẩy. Anh dám lấy tiền lương một năm ra đánh cược, chắc chắn thượng tướng dã bắn viên đạn này. Một đứa nhỏ đáng yêu như vậy mà cũng ra tay được, thượng tướng cũng tàn nhẫn thật đấy, bảo sao mãi không có bạn gái. Vừa oán trách, Clay vừa đau lòng xoa đầu Jacob, dịu dàng hỏi: “Jacob ngoan, có đau không?”
“Không ạ.” Thiếu niên ngậm viên kẹo anh vừa cho, lúng búng đáp: “Chú bắn em mà chẳng đau chút nào.”
Chú… Chú… Khóe miệng Clay dường như có khuynh hướng co rút. Hắng giọng một cái, Clay nghiêm túc sửa lại: “Jacob, thượng tướng năm nay mới 28, em hẳn nên gọi ngài là anh.”
“Nhưng… Nhưng mà… Chú ấy hung dữ lắm… Cứ làm mặt lạnh mãi…” Jacob lấy tay miêu tả, vẻ mặt đáng thương.
“Vậy gọi là thượng tướng nhé?” Thanh máu của Clay bị sự đáng yêu này làm cho cạn kiệt, anh lại lùi một bước.
“Hu hu hu…” Thiếu niên bĩu môi, đôi mắt to tròn chảy nước mắt, trông như bị ai đó bắt nạt.
“Được rồi, thôi thì gọi là chú vậy. Jacob ngoan, đừng khóc nữa, anh trai mua kẹo cho em ăn.” Thấy thiếu niên khóc, Clay lập tức luống cuống tay chân, nhưng đã dỗ vậy mà cậu vẫn rơi nước mắt như cũ. Đương lúc Clay không biết phải làm sao, sau lưng anh bỗng truyền đến một giọng nói lạnh lẽo.
“Clay, cậu đang làm gì đấy?”
Clay hoảng sợ, vội quay lại chào theo quân lễ. Jacob khẽ rụt cổ, cậu có hơi sợ hãi, nhưng vẫn nhỏ giọng nức nở. Seussell liếc mắt nhìn thoáng qua cậu, lạnh giọng quát: “Khóc cái gì?! Một đứa con trai khóc sướt mướt để làm gì?”
Thiếu niên bị răn dạy thì sửng sốt, rồi lại muốn khóc lớn hơn. Nhưng khi lén nhìn Seussell nghiêm túc, thấy hắn vẫn còn đang lạnh mặt, cậu đành không tình nguyện ép nước mắt về. Đôi mắt to tròn sưng đỏ lên trông như thỏ con, khiến Clay nhìn thấy mà đau lòng vô cùng, nhưng ngại có Seussell ở đây, anh không dám lên tiếng an ủi.
“Từ nay về sau, cậu đi theo tôi.” Seussell bỏ lại một câu như thế rồi xoay người rời đi. Clay lập tức đến bên cạnh Jacob muốn an ủi cậu, lại bị binh lính gọi ra ngoài. Dặn dò thiếu niên vài câu xong, Clay vội vàng ra khỏi phòng. Jacob ngồi một mình ở đó, nào còn dáng vẻ yếu ớt như vừa rồi.
Phủ đệ của Seussell rất lớn, Clay dẫn cậu đi tham quan xung quanh xong thì đưa Jacob đến bên cạnh Seussell.
“Thượng tướng, Jacob em ấy…”
“Cậu ta ở lại đây.”
Clay vừa định nói có thể để anh chăm sóc cho thiếu niên, nhưng lại bị Seussell ngắt lời. Clay nhìn thiếu niên, rồi trông sang thượng tướng, bỗng thấy lo lắng trong lòng. Thượng tướng sẽ không bắt nạt Jacob đấy chứ? Lần trước ổng đã làm Jacob sợ đến mức không dám khóc rồi. Clay không khỏi nghĩ đến dáng vẻ tủi thân của thiếu niên, anh quyết định đấu tranh thêm một chút: “Thượng tướng, tôi rất thích Jacob, hay là để em ấy đến nhà tôi nhé?”
“Không được, cậu ta phải ở lại đây.” Seussell phê duyệt văn kiện, chẳng cần nghĩ đã nói lời từ chối. Tuy rằng chỉ là một đứa trẻ, nhưng vẫn nên đặt bên cạnh mình cho an toàn.
“Vâng, vậy tôi xin phép.” Clay thấy Seussell kiên quyết như vậy thì cũng không nói thêm gì nữa, anh để Jacob lại rồi rời đi.
Mấy ngày tiếp theo, dường như hôm nào Clay cũng đến đây một chuyến, mang tới một ít kẹo cùng đồ chơi cho Jacob.
“Đây là gì vậy ạ?” Thiếu niên cầm một chiếc mũ giáp, chân trần nhảy lên giường Seussell. Ánh mắt Seussell trở nên sắc bén, khiến Jacob sợ hãi rụt vai lại, đi xuống giường. Cậu cúi gằm xuống, đứng trên thảm lông tơ trên mặt đất, trông như một đứa nhỏ vừa phạm lỗi đang chờ người lớn đến răn dạy.
“Game thực tế ảo.” Seussell nói, cuốn sách trên tay lại lật sang một tờ. Hắn có thói quen đọc sách trước khi ngủ.
“Seussell, ngày mai được nghỉ phép, ngài có thể chơi với tôi không?” Qua bao nỗ lực của Clay, cuối cùng Jacob cũng sửa xưng hô “chú”, chẳng qua cậu lại bắt đầu gọi thẳng tên. Cơ mà thượng tướng không có ý kiến gì, nên anh cũng chỉ có thể thuận theo thú vui của Jacob.
“Không rảnh.”
“Seussell…” Jacob kéo kéo ống tay áo ngủ của hắn, cầu xin.
“Ngày mai Clay sẽ đến, để cậu ta chơi với cậu.” Seussell không dao động.
“Xin ngài đó, Seussell, ngày mai Clay không được nghỉ phép.”
“Tôi còn rất nhiều văn kiện phải xử lý.”
“Trong nhà chưa từng có ai chơi với tôi cả, tôi chỉ muốn… có người ở bên mình thôi.” Đôi mắt thiếu niên dần tối đi, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ. Thực ra tôi chỉ có một yêu cầu nhỏ xíu như vậy. Tôi muốn có một người ở bên những lúc tôi bị thương chứ không phải cứ làm lơ, rồi không để ý đến.
“Được.” Nhìn dáng vẻ mất mát của Jacob, Seussell bỏ quyển sách trên tay xuống, phá lệ đồng ý.
“Cảm… Cảm ơn ngài Seussell!” Jacob đã chuẩn bị cho việc mình sẽ bị từ chối, nhưng giờ lại bất ngờ nghe thấy lời đồng ý của hắn. Cậu sửng sốt một lát, sau đó ngẩng cao gương mặt vui vẻ, chạy ra khỏi phòng Seussell. Đương lúc Seussell cho rằng cậu đã đi rồi, tính tắt đèn, một cái đầu nho nhỏ lại thăm dò ló vào, nghiêm túc nói: “Seussell, ngài cũng đừng quên đó!”
“Ừ.” Lại một lần nữa nhận được sự khẳng định của Seussell, thiếu niên thỏa mãn rời đi. Seussell kéo đèn, khẽ cười một tiếng: Quả nhiên vẫn còn là một đứa nhỏ.
Sau khi về phòng, Jacob lẳng lặng đứng đó một hồi lâu rồi mới bò lên trên giường, bắt đầu nghỉ ngơi.
“Oa wow! Seussell, ngài mau xem, nơi này đẹp quá!” Jacob ngồi xuống bờ sông, duỗi chân vào trong nước, đá đám bọt rồi nói với vẻ cảm thán.
“Đúng vậy, rất đẹp.” Seussell cũng mệt mỏi không chịu nổi, ngồi xuống bờ sông. Cuối cùng thì hắn cũng hiểu, thì ra chơi game với đồng đội heo còn mệt hơn cả việc xử lý văn kiện nữa. Chỉ trong một buổi sáng, hắn đã giải quyết vô số con quái lớn quái nhỏ mà Jacob dẫn tới, cũng từ cấp một lên tới cấp 25. Jacob thì ngược lại, mới cấp 3. Seussell bỗng cảm thấy tim mình mệt quá trời.
Gió nhẹ lướt qua, thổi bay biết bao cánh hoa đào. Jacob ngẩng đầu, nhìn cánh hoa bay múa trong không trung. Chúng thong thả rơi xuống mặt nước, nổi trôi trên đó, rồi bị dòng chảy mang đi, hướng về nơi phương xa. Cảm giác được người khác bảo vệ này… Ta không muốn buông tay thì phải làm sao bây giờ…
“Seussell, nếu có một ngày, anh mạnh hơn ta, ta cho phép anh cưới ta đó!” Jacob quay đầu nhìn Seussell bên cạnh, lộ ra gương mặt tươi cười.
“Gì cơ?” Seussell nhìn Jacob cười đến thấy rõ hàm răng trắng, lông mày tuấn tú nhíu lại.
“À, tôi đang nói đến chuyện trong trò chơi ấy. Nghe nói trò chơi này có thể kết hôn nên tôi rất tò mò, muốn thử xem sao.” Lời giải thích của Jacob làm Seussell thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn thoáng qua người thiếu niên đang chơi acc loli nhỏ bên cạnh, không nói một lời.
__________
Công nguyên năm 5100, loài người chiến đấu với người ngoài hành tinh đã 1000 năm…
“Thượng tướng Seussell, chúng tôi phát hiện một phi hành khí từ ngoài đến ở biên giới nước A, xin ra chỉ thị.” Trước màn hình lớn, một người đàn ông tóc đen mắt xanh đứng thẳng, đôi mày nhăn chặt.
“Không được hành động thiếu suy nghĩ, khởi động phòng ngự bậc một, tôi qua đó ngay.” Seussell lấy một chiếc súng ánh sáng X từ trong kho vũ khí rồi lập tức quay lại, bay tới biên giới nước A.
Một giờ sau, một phi hành khí hình thuyền màu đen dừng ở biên giới nước A, Seussell từ trên phi thuyền xuống, bước đi vững vàng.
“Thượng tướng!” Chúng lính tự động xếp thành hai hàng, Seussell đi dọc theo con đường nhỏ họ tạo ra đến chỗ phi hành khí kia. Vào khoảnh khắc khi hắn sắp đi vào đó, có một người đàn ông bước lên ngăn cản: “Thượng tướng, qua thăm dò, trong phi hành khí này cho thấy có dấu hiệu sinh vật không rõ đang hoạt động, ít nhất là mười người. Thượng tướng ngài…”
“Không sao.” Seussell vẫy tay, tiếp tục đi về phía trước.
“Phanh!” Cửa khoang màu bạc của phi hành khí đột nhiên bị mở ra, một sinh vật ngoài hành tinh tướng mạo xấu xí chạy về phía này. Seussell đẩy người đàn ông ra, giải quyết một cách sạch sẽ lưu loát. Người đàn ông bị đẩy ra có hơi xấu hổ mà sờ mũi, thượng tướng đã chiến đấu trường kỳ với sinh vật ngoài hành tinh, đối phó với mấy con sinh vật hạ đẳng này đúng thật là dễ dàng vô cùng.
Seussell vòng qua thi thể của sinh vật ngoài hành tinh, từ lúc mở cửa khoang đi vào phi hành khí, trong khoang đều cực kỳ yên tĩnh. Trên mặt đất có mấy thi thể nằm rải rác, nhìn thoáng qua thì có khoảng tám, chín khối, trải dài đến cuối khoang thuyền. Còn chưa đẩy cửa ra, trực giác nhạy bén đã nói cho hắn biết rằng bên trong có người.
Tay phải Seussell sờ đến chiếc súng ánh sáng X bên hông, hắn bất ngờ mở cửa, bắn mấy phát vào trong. Quả nhiên có tiếng hét thảm truyền đến. Seussell lập tức đưa súng về phía nơi phát ra âm thanh. Một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi có đôi mắt tím ngập nước vô tội nhìn chằm chằm Seussell, khiến tay cầm súng của hắn khẽ chững lại, khó mà phát hiện. Hắn lạnh giọng dò hỏi: “Cậu là ai? Tại sao lại tới đây?”
Người thiếu niên bị giọng nói lạnh lùng của Seussell làm cho sợ tới mức co rúm lại: “Chú ơi, cháu… Cháu tên… Jacob, cháu là người nước C. Lúc cùng ba mẹ tới nước A, đột nhiên bị tập kích. Ba mẹ bị bọn chúng giết rồi, cháu…” Thiếu niên nói, rồi tủi thân khóc.
Seussell im lặng nhìn thi thể một nam một nữ có diện mạo tương tự người thiếu niên bên cạnh, tự hỏi độ đáng tin trong lời nói của cậu một lát, cuối cùng thu súng trong tay lại: “Đi theo tôi, nếu tôi phát hiện cậu có chỗ khả nghi nào, tôi sẽ lập tức giết cậu.”
“Ừm.” Thiếu niên đứng dậy khỏi mặt đất, máu chảy xuống từ cánh tay phải bị thương, tạo thành từng đóa hoa máu trên mặt đất. Bị súng của Seussell dí vào phía sau, cậu chàng đi lên trước. Lúc bước qua thi thể của cha mẹ, cậu như không đành lòng mà quay đầu đi, trong mắt lại hiện lên vẻ trào phúng.
“Thượng tướng.” Người đàn ông thấy Seussell đi ra thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh cũng lập tức chú ý tới người thiếu niên đang bị Seussell uy hiếp: “Thượng tướng, xin hỏi cậu ta là…”
“Jacob, người nước C. Tra chút xem có phải là thật không. Nếu không phải, bắn chết ngay.” Seussell giao thiếu niên cho binh lính trông coi, dặn dò người đàn ông xong thì đi vào phi hành khí.
“Báo cáo thượng tướng, nước C đúng là có một người tên Jacob. Qua đối chiếu, quả thật là cậu ta.” Một lát sau, người đàn ông dẫn theo Jocob bước vào trong khoang.
“Ừ.” Seussell gật đầu.
“Anh ơi…” Jacob kéo kéo người đàn ông, cũng chính là ống tay áo của phó quan Clay. Đôi mắt to tròn nhìn anh với vẻ chăm chú, cực kỳ xứng với mái tóc xoăn dài màu đỏ cùng giọng nói không rõ nam nữ, quả thực khiến cho lòng người cũng phải tan chảy.
Clay thấy thượng tướng không dặn dò gì nữa, người thiếu niên cũng còn đang che miệng vết thương chảy máu, đáng thương mà nhìn anh. Anh bèn xin chỉ thị: “Thượng tướng, đứa nhỏ này làm sao bây giờ?” Tuy họ rất hay bị mấy cái chuyện như chảy máu này, nhưng dù sao thì Jacob vẫn là một đứa trẻ, có khi sẽ không chịu đựng nổi. Lúc này mới chưa được bao lâu, sắc mặt của người thiếu niên đã tái nhợt như tờ giấy.
“Dẫn cậu ta đi băng bó đi.” Seussell thoáng nhìn qua Jacob, nói vậy. Mới một lát thôi mà đã yếu thế kia, xem ra không có uy hiếp gì. Nghĩ đến vài chuyện, hắn lại ra lệnh với thao tác viên: “Trả lời nước A đi.”
“Vâng.”
Trong phòng, Clay đang băng bó miệng vết thương cho thiếu niên, khóe miệng hơi run rẩy. Anh dám lấy tiền lương một năm ra đánh cược, chắc chắn thượng tướng dã bắn viên đạn này. Một đứa nhỏ đáng yêu như vậy mà cũng ra tay được, thượng tướng cũng tàn nhẫn thật đấy, bảo sao mãi không có bạn gái. Vừa oán trách, Clay vừa đau lòng xoa đầu Jacob, dịu dàng hỏi: “Jacob ngoan, có đau không?”
“Không ạ.” Thiếu niên ngậm viên kẹo anh vừa cho, lúng búng đáp: “Chú bắn em mà chẳng đau chút nào.”
Chú… Chú… Khóe miệng Clay dường như có khuynh hướng co rút. Hắng giọng một cái, Clay nghiêm túc sửa lại: “Jacob, thượng tướng năm nay mới 28, em hẳn nên gọi ngài là anh.”
“Nhưng… Nhưng mà… Chú ấy hung dữ lắm… Cứ làm mặt lạnh mãi…” Jacob lấy tay miêu tả, vẻ mặt đáng thương.
“Vậy gọi là thượng tướng nhé?” Thanh máu của Clay bị sự đáng yêu này làm cho cạn kiệt, anh lại lùi một bước.
“Hu hu hu…” Thiếu niên bĩu môi, đôi mắt to tròn chảy nước mắt, trông như bị ai đó bắt nạt.
“Được rồi, thôi thì gọi là chú vậy. Jacob ngoan, đừng khóc nữa, anh trai mua kẹo cho em ăn.” Thấy thiếu niên khóc, Clay lập tức luống cuống tay chân, nhưng đã dỗ vậy mà cậu vẫn rơi nước mắt như cũ. Đương lúc Clay không biết phải làm sao, sau lưng anh bỗng truyền đến một giọng nói lạnh lẽo.
“Clay, cậu đang làm gì đấy?”
Clay hoảng sợ, vội quay lại chào theo quân lễ. Jacob khẽ rụt cổ, cậu có hơi sợ hãi, nhưng vẫn nhỏ giọng nức nở. Seussell liếc mắt nhìn thoáng qua cậu, lạnh giọng quát: “Khóc cái gì?! Một đứa con trai khóc sướt mướt để làm gì?”
Thiếu niên bị răn dạy thì sửng sốt, rồi lại muốn khóc lớn hơn. Nhưng khi lén nhìn Seussell nghiêm túc, thấy hắn vẫn còn đang lạnh mặt, cậu đành không tình nguyện ép nước mắt về. Đôi mắt to tròn sưng đỏ lên trông như thỏ con, khiến Clay nhìn thấy mà đau lòng vô cùng, nhưng ngại có Seussell ở đây, anh không dám lên tiếng an ủi.
“Từ nay về sau, cậu đi theo tôi.” Seussell bỏ lại một câu như thế rồi xoay người rời đi. Clay lập tức đến bên cạnh Jacob muốn an ủi cậu, lại bị binh lính gọi ra ngoài. Dặn dò thiếu niên vài câu xong, Clay vội vàng ra khỏi phòng. Jacob ngồi một mình ở đó, nào còn dáng vẻ yếu ớt như vừa rồi.
Phủ đệ của Seussell rất lớn, Clay dẫn cậu đi tham quan xung quanh xong thì đưa Jacob đến bên cạnh Seussell.
“Thượng tướng, Jacob em ấy…”
“Cậu ta ở lại đây.”
Clay vừa định nói có thể để anh chăm sóc cho thiếu niên, nhưng lại bị Seussell ngắt lời. Clay nhìn thiếu niên, rồi trông sang thượng tướng, bỗng thấy lo lắng trong lòng. Thượng tướng sẽ không bắt nạt Jacob đấy chứ? Lần trước ổng đã làm Jacob sợ đến mức không dám khóc rồi. Clay không khỏi nghĩ đến dáng vẻ tủi thân của thiếu niên, anh quyết định đấu tranh thêm một chút: “Thượng tướng, tôi rất thích Jacob, hay là để em ấy đến nhà tôi nhé?”
“Không được, cậu ta phải ở lại đây.” Seussell phê duyệt văn kiện, chẳng cần nghĩ đã nói lời từ chối. Tuy rằng chỉ là một đứa trẻ, nhưng vẫn nên đặt bên cạnh mình cho an toàn.
“Vâng, vậy tôi xin phép.” Clay thấy Seussell kiên quyết như vậy thì cũng không nói thêm gì nữa, anh để Jacob lại rồi rời đi.
Mấy ngày tiếp theo, dường như hôm nào Clay cũng đến đây một chuyến, mang tới một ít kẹo cùng đồ chơi cho Jacob.
“Đây là gì vậy ạ?” Thiếu niên cầm một chiếc mũ giáp, chân trần nhảy lên giường Seussell. Ánh mắt Seussell trở nên sắc bén, khiến Jacob sợ hãi rụt vai lại, đi xuống giường. Cậu cúi gằm xuống, đứng trên thảm lông tơ trên mặt đất, trông như một đứa nhỏ vừa phạm lỗi đang chờ người lớn đến răn dạy.
“Game thực tế ảo.” Seussell nói, cuốn sách trên tay lại lật sang một tờ. Hắn có thói quen đọc sách trước khi ngủ.
“Seussell, ngày mai được nghỉ phép, ngài có thể chơi với tôi không?” Qua bao nỗ lực của Clay, cuối cùng Jacob cũng sửa xưng hô “chú”, chẳng qua cậu lại bắt đầu gọi thẳng tên. Cơ mà thượng tướng không có ý kiến gì, nên anh cũng chỉ có thể thuận theo thú vui của Jacob.
“Không rảnh.”
“Seussell…” Jacob kéo kéo ống tay áo ngủ của hắn, cầu xin.
“Ngày mai Clay sẽ đến, để cậu ta chơi với cậu.” Seussell không dao động.
“Xin ngài đó, Seussell, ngày mai Clay không được nghỉ phép.”
“Tôi còn rất nhiều văn kiện phải xử lý.”
“Trong nhà chưa từng có ai chơi với tôi cả, tôi chỉ muốn… có người ở bên mình thôi.” Đôi mắt thiếu niên dần tối đi, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ. Thực ra tôi chỉ có một yêu cầu nhỏ xíu như vậy. Tôi muốn có một người ở bên những lúc tôi bị thương chứ không phải cứ làm lơ, rồi không để ý đến.
“Được.” Nhìn dáng vẻ mất mát của Jacob, Seussell bỏ quyển sách trên tay xuống, phá lệ đồng ý.
“Cảm… Cảm ơn ngài Seussell!” Jacob đã chuẩn bị cho việc mình sẽ bị từ chối, nhưng giờ lại bất ngờ nghe thấy lời đồng ý của hắn. Cậu sửng sốt một lát, sau đó ngẩng cao gương mặt vui vẻ, chạy ra khỏi phòng Seussell. Đương lúc Seussell cho rằng cậu đã đi rồi, tính tắt đèn, một cái đầu nho nhỏ lại thăm dò ló vào, nghiêm túc nói: “Seussell, ngài cũng đừng quên đó!”
“Ừ.” Lại một lần nữa nhận được sự khẳng định của Seussell, thiếu niên thỏa mãn rời đi. Seussell kéo đèn, khẽ cười một tiếng: Quả nhiên vẫn còn là một đứa nhỏ.
Sau khi về phòng, Jacob lẳng lặng đứng đó một hồi lâu rồi mới bò lên trên giường, bắt đầu nghỉ ngơi.
“Oa wow! Seussell, ngài mau xem, nơi này đẹp quá!” Jacob ngồi xuống bờ sông, duỗi chân vào trong nước, đá đám bọt rồi nói với vẻ cảm thán.
“Đúng vậy, rất đẹp.” Seussell cũng mệt mỏi không chịu nổi, ngồi xuống bờ sông. Cuối cùng thì hắn cũng hiểu, thì ra chơi game với đồng đội heo còn mệt hơn cả việc xử lý văn kiện nữa. Chỉ trong một buổi sáng, hắn đã giải quyết vô số con quái lớn quái nhỏ mà Jacob dẫn tới, cũng từ cấp một lên tới cấp 25. Jacob thì ngược lại, mới cấp 3. Seussell bỗng cảm thấy tim mình mệt quá trời.
Gió nhẹ lướt qua, thổi bay biết bao cánh hoa đào. Jacob ngẩng đầu, nhìn cánh hoa bay múa trong không trung. Chúng thong thả rơi xuống mặt nước, nổi trôi trên đó, rồi bị dòng chảy mang đi, hướng về nơi phương xa. Cảm giác được người khác bảo vệ này… Ta không muốn buông tay thì phải làm sao bây giờ…
“Seussell, nếu có một ngày, anh mạnh hơn ta, ta cho phép anh cưới ta đó!” Jacob quay đầu nhìn Seussell bên cạnh, lộ ra gương mặt tươi cười.
“Gì cơ?” Seussell nhìn Jacob cười đến thấy rõ hàm răng trắng, lông mày tuấn tú nhíu lại.
“À, tôi đang nói đến chuyện trong trò chơi ấy. Nghe nói trò chơi này có thể kết hôn nên tôi rất tò mò, muốn thử xem sao.” Lời giải thích của Jacob làm Seussell thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn thoáng qua người thiếu niên đang chơi acc loli nhỏ bên cạnh, không nói một lời.