Chương 305
“Nhiều năm trôi qua rồi, bà cũng không muốn gặp Cố Văn sao?”Cố Đình lại gửi thêm một tin nhắn, nhưng vẫn không có hồi âm gì.Khi đó, Cố Văn đang ở bệnh viện trông coi Mộc Mai đang ngủ say, không ngờ điện thoại của anh ta lại reo lên.Bắt máy thì nghe được giọng nói không vui vẻ của mẹ: “Gố. Văn, nói với ba con, nếu ông ta còn dám làm phiền mẹ, thì đừng trách mẹ vô tình ”“Ông ta còn dám gọi cho mẹ à?”Cố Văn không ngờ Cố Đình lại mặt dày như vậy, còn dám liên lạc với mẹ của mình.Mẹ có thể tránh né không gặp con ruột của mình thì cũng có thể không gặp Cố Đình.Mặc dù ngữ khí của Lương Bích Dao không được tốt lắm nhưng anh ta vẫn nghe được một chút quan tâm ở trong đó: “Người ba chết tiệt của con nói với mẹ, chân con đã hồi phục rồi”Chuyện này đối với Cố Văn với mẹ thì quả nhiên là một chuyện tốt.Năm đó bị tai nạn, bà ta có lẽ cũng muốn đi thăm nhưng vì nút thắt trong lòng chưa giải được nên vẫn không muốn gặp. cha con họ.“Ừm" Cho dù chỉ là chữ, nhưng nội tâm Cố Văn sớm đã dậy sóng. Đây là lần đầu tiên anh được mẹ quan tâm.Cố Văn chưa bao giờ dám khát vọng xa vời bản thân sẽ có được thứ gọi là tình yêu thương của mẹ, là một người sắp ba mươi tuổi rồi, bỗng nhiên bây giờ có thể trải nghiệm được cảm giác này, anh cảm thấy có chút cảm xúc là lạ dâng lên trong lòng.Đột nhiên, cả hai người đều rơi vào trạng thái trầm mặc.Khá lâu sau đó, đầu dây bên Lương Bích Dao mới nói được câu: "Nghỉ ngơi cho tốt đi”Mối quan hệ với Lương Bích Dao, làm cho tâm hồn của Cố Văn được an ủi phần nào.Chỉ có điều, quan hệ giữa Lương Bích Dao và Cố Đình luôn Tồn tại một khoảng cách, năm xưa Lương Bích Dao không hề hay biết Cố Đình đã kết hôn, nếu không, lấy bản tính kiêu ngạo của bà làm sao có thể đi trêu chọc ông †a chứ.Cố Văn đang do dự, khoảng một lúc sau, anh mới nói ra được sáu chữ: "Mẹ lên chức bà nội rồi”Đối phương im lặng rất lâu, tưởng rằng Lương Bích Dao. không nói chuyện nữa, anh đã chuẩn bị cúp điện thoại, chính là vào một giây trước khi anh định ấn nút tất, bà đột ngột lên tiếng: "Vậy thì tốt, chỉ cần con chăm sóc tốt cho hai mẹ con tụi nó, là mẹ yên tâm rồi”Lời vừa nói ra, bà nhịn không được hỏi: "Cháu trai? Hay là cháu gái?”Cố Văn đáp: 'Long phượng thai.”"Thật sao? Không hổ là con trai của mẹ. Có thời gian đến Tây Âu, dắt về cho mẹ xem thử nhé, chắc hản là rất đáng yêu”Vào giờ phút này Cố Văn mới cảm thấy đây là một người mẹ, dáng vẻ chân chính mà một người mẹ nên có của bà.Nhưng anh vẫn là có chút lo lắng, bà ấy đến rồi, Cố Đình phải làm sao.