Chương 338
Chuyện năm đó, Mạc Văn vẫn nhớ như in, chỉ là xảy ra đã lâu, khiến anh ta quên mất là từ khi nào kết thù với Cố Văn? “Haha, anh đang ở trong địa bàn của tôi, anh cho rằng anh có thể thắng tôi sao?” Cố Văn nhắc nhở Mạc Văn.“Bất luận có thắng được hay không, cũng chỉ là kết quả mà thôi. Anh không sợ bị báo ứng sao?”“Đây là việc của tôi, tôi khuyên anh sau này tốt nhất đừng xen vào chuyện của vợ chồng tôi” Cố Văn giành lấy ly rượu lúc nấy Mạc Văn mời anh một hơi uống cạn rồi đặt xuống bàn: “Tôi còn có việc, không có thời gian ở đây tám chuyện với anh”Thấy Cố Văn đã rời đi, khóe miệng Mạc Văn hơi nhếch lên: “Mộc Mai...cái tên hay biết bao, sánh với Cố Văn có chút đáng tiếc”“Cố Văn à Cố Văn, mặc dù bây giờ có một số chuyện không thể giấu anh, nhưng chắc chắn anh không thể biết được. chúng tôi sẽ làm những chuyện gì, vì vậy hãy ngoan ngoãn chờ tin vui của tôi nhé”Cố Văn bước ra khỏi cửa ngoái nhìn lại, ánh mắt thờ ơ, có những chuyện không phải anh chưa bao giờ nghỉ ngờ, chỉ là anh không muốn tin mà thôi.Khi trở về nhà, Mộc Mai đã ôm con ngủ rồi.Cố Văn nở một nụ cười hạnh phúc, anh đã vật lộn trên thương trường nhiều năm, không nhớ đã thắng bao nhiêu lần, nhưng chỉ đến bây giờ anh mới cảm thấy mình thực sự hạnh phúc.Cố Văn nằm trên giường ôm Mộc Mai vào lòng và chìm vào. giấc ngủ.Ngày hôm sau, Mộc Mai bị đánh thức bởi tiếng con khóc, khi cô mở mắt ra thì thấy Cố Văn đang bế con đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại ngâm nga vài câu hát.Mộc Mai mỉm cười, đứng dậy ôm lấy đứa bé, kỳ lạ thay, đứa trẻ vốn còn đang quấy khóc khi được Mộc Mai bế trên tay lại imre.Cố Văn bất lực nói: “Thằng nhóc này thật không có lương †âm” Anh dỗ dành nó lâu vậy mà không được, thế mà Mộc Mai bế nó một lúc nó lại nín khóc.“Đứa bé đói bụng rồi” Mộc Mai ngồi ở trên giường vén áo cho con bú.Thấy vậy Cố Văn vội vàng ngồi trên ghế sofa với Mộc Mai, ánh mắt anh rơi vào bầu sữa mẹ mà đứa trẻ đang bú.Trên mặt Mộc Mai hiện lên một tia ửng hồng, nhịn không được hỏi: “Anh làm gì vậy?”“Mùi sữa ngọt ngọt.”“Cố Văn” Mộc Mai vẻ mặt ngại ngùng, người đàn ông này cái gì cũng nói ra được.Cố Văn bật cười thành tiếng: Đã lâu rồi họ không vui vẻ như vậy kể từ sau vụ †ai nạn của Mộc Mai.“Em ở nhà nghỉ ngơi, anh đi làm, khi nào về sẽ nấu đồ ăn ngon cho em”“Ừ” Mộc Mai đáp lại.Cố Văn hôn nhẹ lên trán Mộc Mai rồi rời đì.Khi xuống lâu, Cố Văn dặn dò người giúp việc chuẩn bị một ít thức ăn mang lên phòng của Mộc Mai, phụ nữ chăm con vất vả, chưa kể Mộc Mai còn phải chăm hai đứa.Sau khi đến công ty, vẻ mặt của Cố Văn rất nghiêm túc, khác hẳn với khi ở nhà.Bạch Lâm Anh vội vàng đưa cho Cố Văn một bản tài liệu: “Cậu hai, hôm nay tôi đến thì thấy thứ này ở cửa. Tôi tưởng. là nhân viên làm rơi, không ngờ mở ra lại là thông tin về vụ bắt cóc mợ hai”Cố Văn sau khi nhìn thấy nó có chút kích động: “Ai đã đặt nó ở đó?”