Chương 347
“Anh nói nghe nhẹ nhàng quá. Người bị tổn thương không phải là anh. Cố Văn, Mộc Mai không thích tôi thì thôi, tại sao cô ấy lại làm tổn thương con trai tôi?”Vẻ mặt của Cố Văn đột ngột thay đổi sau khi nghe những lời của Mạch Lam: “Mộc Mai không phải loại người như vậy, côấy sẽ không động tới trẻ „ con: “Lòng người khó đoán, làm sao anh biết cô ta sẽ không làm vậy? Con trai tôi ngã sau khi Mộc Mai chạy lên. Lẽ nào là con trai tôi cố ý ngã sao?” Giọng điệu của Mạch Lam lạnh lùng.“Tốt hơn hết cô nên chú ý đến lời nói của mình. Tôi đã ở bên Mộc Mai lâu như vậy, tôi tin tưởng nhân phẩm của cô ấy” Khuôn mặt của Cố Văn lạnh lùng, anh sẽ không bao giờ cho. phép bất cứ ai bôi nhọ Mộc Mai.“Cố Văn, anh và tôi làm bạn nhiều năm như vậy, anh không tin tôi sao?”Mạch Lam ngẩng đầu, tình bạn giữa cô và Cố Văn nhiều năm như vậy cũng không bằng hai năm anh quen Mộc Mai? “Nói về tin tưởng, hôm nay cô nói với tôi rằng cô cảm thấy không khỏe nên không đi làm. Tại sao cô lại đến nhà tôi? Cô. muốn biết điều gì từ Mộc Mai?”, Cố Văn hỏi.Con ngươi của Mạch Lam hơi co rụt lại, trên khuôn mặt đẫm lệ hiện lên dấu vết hoảng sợ: “Tuy tôi không khỏe, nhưng tôi biết Mộc Mai vừa sinh con.Tôi với anh là bạn lâu năm, lẽ nào tôi không nên đến thăm sao?”“Cô tới nhà tôi rốt cuộc là để thăm Mộc Mai cùng bọn ti hay là muốn thăm dò chuyện cô muốn biết?” Có một số việc Cố Văn có thể mở một mắt và nhắm một mắt, nhưng bây. giờ liên quan đến danh dự của Mộc Mai, anh ta không thể qua loa“Anh đang chất vấn tôi đấy sao?”Mạch Lam nghỉ ngờ hỏi.“Tôi không có thời gian và tâm trí để đoán xem cô đang nghĩ ố Văn liếc nhìn thời gian và nói: “Ở nhà tôi còn có việc. Tôi đi trước đây. Tôi sẽ gọi người chăm sóc con cô.”Dù sao đứa trẻ cũng gặp tai nạn trong nhà của Cố Văn, anh †a buộc phải có trách nhiệm.Không đợi Mạch Lam nói, Cố Văn bỏ đi không ngoảnh lại. Mạch Lam ngồi tại chỗ với ánh mắt hung dữ, cô không ngờ. Truyện Cung Đấurằng con trai mình đã ngã tới chấn động não rồi mà Cố Văn vẫn bênh vực Mộc Mai, người phụ nữ đó có gì tốt?Xem ra nếu không ra tay, sẽ chỉ khiến mọi người cảm thấy Mạch Lam cô là một kẻ nhu nhược và kém cỏi.Cố Văn vốn định rời bệnh viện về nhà, nhưng Ngôn Thuật gọi điện tới nói rằng công ty xảy ra chuyện nên Cố Văn phải gấp rút quay lại công ty để xử lý công việc.Sau khi mọi việc xong xuôi, bên ngoài trời đã tối, Cố Văn gác lại công việc và vội vã về nhà.Trong biệt thự, Mộc Mai đang ngây người ngồi trên ghế sô. pha, đứa trẻ trong tay cô đã ngủ say.“Mợ chủ, cô đã ngồi lâu như vậy rồi, nên về phòng nghỉ ngơi thôi” Người hầu nhắc nhở.Chuyện xảy ra ban ngày bọn họ đều đã biết rồi, họ hiểu Mộc Mai, tin cô nhất định sẽ không làm gì tổn hại đến đứa bé. Mộc Mai nhìn ra cửa sổ, trời đã tối.Mộc Mai đặt đứa trẻ đang ngủ vào vòng tay của người giúp việc và hỏi: “Cố Văn vẫn chưa về à?”