Chương 10: Gặp lại nhau giữa quán bar
'Này Điềm Điềm, mang bình rượu này vào phòng vip1'.
Trang Điềm Điềm nhận lấy bình rượu cao cấp từ tay quản lý và mang vào phòng vip1.
Rượu của quý khách đây ạ!
Trang Điềm Điềm nghiêm túc bưng bình rượu đặt lên bàn. Cô chợt ngỡ ngàng khi thấy người đàn ông khốn kiếp đêm ấy ngồi lạnh lùng trên ghế sa lông. Nhưng thấy anh không có chút phản ứng gì, lòng cô thầm nghĩ "có lẽ là anh ta không nhớ mình là ai đâu nhỉ!"
Trang Điềm Điềm xin phép lui ra ngoài.
Người đàn ông đi cùng Thẩm Cảnh Liên (tên gọi Chu Y Bình, bạn thân của Thẩm Cảnh Liên, và cũng chính là người đã bỏ thuốc vào rượu phá Thẩm Cảnh Liên hôm ấy).
Chu Y Bình cười cợt "cô bé, đến đây rót rượu giúp anh".
Trang Điềm Điềm rụt rè đi đến bên cạnh Chu Y Bình, tay nâng bình rượu lên rót...
Chu Y Bình hài lòng cười toe toét "người đẹp, rót rượu thôi cũng đẹp".
Trang Điềm Điềm cúi mặt không dám nhìn ai! Cô đang rất run sợ.
Chu Y Bình gõ gõ ngón tay trỏ xuống mặt bàn, mắt nhìn đăm đăm lên người Trang Điềm Điềm "đúng là mỹ nhân tuyệt thế! Em mới vào làm à?"
Trang Điềm Điềm khẽ gật đầu!
Thẩm Cảnh Liên kéo Trang Điềm Điềm ngồi lên đùi mình, mặt mày lạnh lùng u ám nhìn Chu Y Bình.
Chu Y Bình nghe lạnh cả sống lưng, nhàn nhạt lên tiếng hỏi "tên ngốc nhà cậu, hôm nay lại có hứng thú với cô gái nhỏ này sao?"
Thẩm Cảnh Liên không thèm để tâm đến Chu Y Bình, anh lạnh nhạt ra lệnh cho Trang Điềm Điềm "rót rượu..."
Trang Điềm Điềm run rẩy nâng bình rượu lên và rót vào ly...giọt rơi giọt đậu.
Thẩm Cảnh Liên lạnh lùng lên tiếng "bình rượu này trị giá mấy trăm triệu NDT, cô có đủ tiền để đền bù thiệt hại cho tôi không?"
Trang Điềm Điềm giật mình khi nhìn thấy rượu đổ lênh láng xuống mặt bàn "tôi...tôi, tôi xin lỗi!"
Thẩm Cảnh Liên lạnh nhạt hỏi lại "cô có tiền đền không?"
Trang Điềm Điềm lắc đầu "tôi không!"
"Vậy thì cô lấy thân ra đền cho tôi đi"
Trang Điềm Điềm đưa tay lên tát vào mặt Thẩm Cảnh Liên nhưng bị anh giữ chặt tay "cô dám!"
Trang Điềm Điềm giãy giụa "khốn kiếp!"
Thẩm Cảnh Liên cười lạnh "khốn kiếp à? Vậy thì để tôi cho cô biết thế nào mới là khốn kiếp thật sự!"
Ngay lập tức đôi môi xinh đẹp của Trang Điềm Điềm bị khóa chặt bởi đôi môi lạnh lẽo của Thẩm Cảnh Liên. Nụ hôn vô cùng mạnh bạo, khiến cho cô đau đến rơi nước mắt.
Chu Y Bình há hốc mồm "này...hai người xem tôi là bóng đèn à?"
Trang Điềm Điềm dùng sức để đẩy Thẩm Cảnh Liên ra, nhưng cô càng bị ôm chặt hơn, chiếc eo mảnh khảnh của cô bị anh nắm chặt như sắp gãy ngang, eo cô đau đến ứa nước mắt.
Thẩm Cảnh Liên khẽ chạm vào vành tai Trang Điềm Điềm...
Một cảm giác tê dại chạy khắp cơ thể cô, khiến cô phải rên lên!
Ư...m...m...
Nhìn hai má Trang Điềm Điềm ửng đỏ, Thẩm Cảnh Liên cong môi cười "người phụ nữ này thật quá nhạy cảm!"
Cảm nhận được cơ thể Trang Điềm Điềm đang run, Thẩm Cảnh Liên khẽ hỏi "Sao vậy? Sợ tôi ăn thịt cô à?"
Trang Điềm Điềm cúi mặt!
Thẩm Cảnh Liên lại nói tiếp "cô uống đi, đêm nay cô phải uống với tôi!"
Không, tôi không biết uống rượu!
Thẩm Cảnh Liên đưa ly rượu kề vào môi cô nhưng cô quay mặt đi.
- Không, tôi không uống...
Thẩm Cảnh Liên cười khẩy "rất tiếc cô không có quyền lựa chọn, cô là một phục vụ, đương nhiên phải hầu rượu cho khách!"
Tôi...
"Thậm chí...nếu tôi muốn cô lên giường cùng tôi thì cô cũng không được từ chối, nếu như cô không muốn bị mất việc".
- Mất việc thì mất việc, có chết tôi cũng không ngủ cùng anh.
Thẩm Cảnh Liên cười lạnh "cô chắc chứ?"
Ư...
Ngày lập tức môi cô lại bị khóa chặt, lần này Thẩm Cảnh Liên hôn nhẹ nhàng hơn, lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, say sưa và triền miên.
Một cảm giác ấm áp và lâng lâng khiến cho cô thấy choáng váng.
Đẩy được Thẩm Cảnh Liên ra, cô thở hổn hển "anh...anh là tên khốn kiếp!"
Trang Điềm Điềm khóc, nước mắt tuôn ròng ròng "tôi ghét anh, anh chỉ giỏi ức hiếp một người không có đủ sức để chống trả".
Chu Y Bình khẽ lên tiếng "này...cậu một vừa hai phải thôi, nãy giờ tôi thấy cậu hơi bị quá đáng rồi đấy!"
Thẩm Cảnh Liên lạnh lùng nhìn Chu Y Bình "cút..."
Chu Y Bình giật giật mi mắt, lòng thầm nghĩ "tên khốn này...xưa nay luôn nổi tiếng cấm dục, hôm nay lại trêu chọc phụ nữ một cách xổ sàng đến mức không thể chấp nhận được!"
Thẩm Cảnh Liên liếc nhìn Chu Y Bình một cái sắc lạnh "Chu đại thiếu gia muốn xem bọn tôi ân ái à?"
Chu Y Bình cười cười "tại hạ không dám!"
Trang Điềm Điềm nghe Thẩm Cảnh Liên hỏi thế, liền xấu hổ cúi mặt "khốn...khốn..."
Lời còn chưa nói xong, Trang Điềm Điềm đã bị Thẩm Cảnh Liên quật ngã xuống sa lông và hôn tới tấp.
Chu Y Bình vội rời đi, lòng không khỏi bái phục Thẩm Cảnh Liên "tên này trêu chọc gái quá bá đạo, mình cần phải chọn một ngày nào đó thật đẹp trời đến bái hắn làm sư phụ mới được!"
Chu Y Bình rời đi, căn phòng vip liền trở nên yên tĩnh.
Thẩm Cảnh Liên buông Trang Điềm Điềm ra và nghiêm túc ngồi về vị trí.
Trang Điềm Điềm ngồi dậy, đầu tóc đã bị Thẩm Cảnh Liên nhàu đến rối bời, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ.
Nhìn bộ dáng đáng thương của Trang Điềm Điềm vừa mới bị ức hiếp xong, Thẩm Cảnh Liên thấy cô càng thêm quyến rũ "tư thế đang ngồi kiểu W của cô với bộ trang phục trên người đang xộc xệch".
Bộ phận sinh dục của Thẩm Cảnh Liên đang phản ứng rất dữ dội.
"Chết tiệt! Người phụ nữ ngốc nghếch này...vậy mà lại có thể khiến cho mình có cảm giác ham muốn!"
Trang Điềm Điềm nhận lấy bình rượu cao cấp từ tay quản lý và mang vào phòng vip1.
Rượu của quý khách đây ạ!
Trang Điềm Điềm nghiêm túc bưng bình rượu đặt lên bàn. Cô chợt ngỡ ngàng khi thấy người đàn ông khốn kiếp đêm ấy ngồi lạnh lùng trên ghế sa lông. Nhưng thấy anh không có chút phản ứng gì, lòng cô thầm nghĩ "có lẽ là anh ta không nhớ mình là ai đâu nhỉ!"
Trang Điềm Điềm xin phép lui ra ngoài.
Người đàn ông đi cùng Thẩm Cảnh Liên (tên gọi Chu Y Bình, bạn thân của Thẩm Cảnh Liên, và cũng chính là người đã bỏ thuốc vào rượu phá Thẩm Cảnh Liên hôm ấy).
Chu Y Bình cười cợt "cô bé, đến đây rót rượu giúp anh".
Trang Điềm Điềm rụt rè đi đến bên cạnh Chu Y Bình, tay nâng bình rượu lên rót...
Chu Y Bình hài lòng cười toe toét "người đẹp, rót rượu thôi cũng đẹp".
Trang Điềm Điềm cúi mặt không dám nhìn ai! Cô đang rất run sợ.
Chu Y Bình gõ gõ ngón tay trỏ xuống mặt bàn, mắt nhìn đăm đăm lên người Trang Điềm Điềm "đúng là mỹ nhân tuyệt thế! Em mới vào làm à?"
Trang Điềm Điềm khẽ gật đầu!
Thẩm Cảnh Liên kéo Trang Điềm Điềm ngồi lên đùi mình, mặt mày lạnh lùng u ám nhìn Chu Y Bình.
Chu Y Bình nghe lạnh cả sống lưng, nhàn nhạt lên tiếng hỏi "tên ngốc nhà cậu, hôm nay lại có hứng thú với cô gái nhỏ này sao?"
Thẩm Cảnh Liên không thèm để tâm đến Chu Y Bình, anh lạnh nhạt ra lệnh cho Trang Điềm Điềm "rót rượu..."
Trang Điềm Điềm run rẩy nâng bình rượu lên và rót vào ly...giọt rơi giọt đậu.
Thẩm Cảnh Liên lạnh lùng lên tiếng "bình rượu này trị giá mấy trăm triệu NDT, cô có đủ tiền để đền bù thiệt hại cho tôi không?"
Trang Điềm Điềm giật mình khi nhìn thấy rượu đổ lênh láng xuống mặt bàn "tôi...tôi, tôi xin lỗi!"
Thẩm Cảnh Liên lạnh nhạt hỏi lại "cô có tiền đền không?"
Trang Điềm Điềm lắc đầu "tôi không!"
"Vậy thì cô lấy thân ra đền cho tôi đi"
Trang Điềm Điềm đưa tay lên tát vào mặt Thẩm Cảnh Liên nhưng bị anh giữ chặt tay "cô dám!"
Trang Điềm Điềm giãy giụa "khốn kiếp!"
Thẩm Cảnh Liên cười lạnh "khốn kiếp à? Vậy thì để tôi cho cô biết thế nào mới là khốn kiếp thật sự!"
Ngay lập tức đôi môi xinh đẹp của Trang Điềm Điềm bị khóa chặt bởi đôi môi lạnh lẽo của Thẩm Cảnh Liên. Nụ hôn vô cùng mạnh bạo, khiến cho cô đau đến rơi nước mắt.
Chu Y Bình há hốc mồm "này...hai người xem tôi là bóng đèn à?"
Trang Điềm Điềm dùng sức để đẩy Thẩm Cảnh Liên ra, nhưng cô càng bị ôm chặt hơn, chiếc eo mảnh khảnh của cô bị anh nắm chặt như sắp gãy ngang, eo cô đau đến ứa nước mắt.
Thẩm Cảnh Liên khẽ chạm vào vành tai Trang Điềm Điềm...
Một cảm giác tê dại chạy khắp cơ thể cô, khiến cô phải rên lên!
Ư...m...m...
Nhìn hai má Trang Điềm Điềm ửng đỏ, Thẩm Cảnh Liên cong môi cười "người phụ nữ này thật quá nhạy cảm!"
Cảm nhận được cơ thể Trang Điềm Điềm đang run, Thẩm Cảnh Liên khẽ hỏi "Sao vậy? Sợ tôi ăn thịt cô à?"
Trang Điềm Điềm cúi mặt!
Thẩm Cảnh Liên lại nói tiếp "cô uống đi, đêm nay cô phải uống với tôi!"
Không, tôi không biết uống rượu!
Thẩm Cảnh Liên đưa ly rượu kề vào môi cô nhưng cô quay mặt đi.
- Không, tôi không uống...
Thẩm Cảnh Liên cười khẩy "rất tiếc cô không có quyền lựa chọn, cô là một phục vụ, đương nhiên phải hầu rượu cho khách!"
Tôi...
"Thậm chí...nếu tôi muốn cô lên giường cùng tôi thì cô cũng không được từ chối, nếu như cô không muốn bị mất việc".
- Mất việc thì mất việc, có chết tôi cũng không ngủ cùng anh.
Thẩm Cảnh Liên cười lạnh "cô chắc chứ?"
Ư...
Ngày lập tức môi cô lại bị khóa chặt, lần này Thẩm Cảnh Liên hôn nhẹ nhàng hơn, lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, say sưa và triền miên.
Một cảm giác ấm áp và lâng lâng khiến cho cô thấy choáng váng.
Đẩy được Thẩm Cảnh Liên ra, cô thở hổn hển "anh...anh là tên khốn kiếp!"
Trang Điềm Điềm khóc, nước mắt tuôn ròng ròng "tôi ghét anh, anh chỉ giỏi ức hiếp một người không có đủ sức để chống trả".
Chu Y Bình khẽ lên tiếng "này...cậu một vừa hai phải thôi, nãy giờ tôi thấy cậu hơi bị quá đáng rồi đấy!"
Thẩm Cảnh Liên lạnh lùng nhìn Chu Y Bình "cút..."
Chu Y Bình giật giật mi mắt, lòng thầm nghĩ "tên khốn này...xưa nay luôn nổi tiếng cấm dục, hôm nay lại trêu chọc phụ nữ một cách xổ sàng đến mức không thể chấp nhận được!"
Thẩm Cảnh Liên liếc nhìn Chu Y Bình một cái sắc lạnh "Chu đại thiếu gia muốn xem bọn tôi ân ái à?"
Chu Y Bình cười cười "tại hạ không dám!"
Trang Điềm Điềm nghe Thẩm Cảnh Liên hỏi thế, liền xấu hổ cúi mặt "khốn...khốn..."
Lời còn chưa nói xong, Trang Điềm Điềm đã bị Thẩm Cảnh Liên quật ngã xuống sa lông và hôn tới tấp.
Chu Y Bình vội rời đi, lòng không khỏi bái phục Thẩm Cảnh Liên "tên này trêu chọc gái quá bá đạo, mình cần phải chọn một ngày nào đó thật đẹp trời đến bái hắn làm sư phụ mới được!"
Chu Y Bình rời đi, căn phòng vip liền trở nên yên tĩnh.
Thẩm Cảnh Liên buông Trang Điềm Điềm ra và nghiêm túc ngồi về vị trí.
Trang Điềm Điềm ngồi dậy, đầu tóc đã bị Thẩm Cảnh Liên nhàu đến rối bời, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ.
Nhìn bộ dáng đáng thương của Trang Điềm Điềm vừa mới bị ức hiếp xong, Thẩm Cảnh Liên thấy cô càng thêm quyến rũ "tư thế đang ngồi kiểu W của cô với bộ trang phục trên người đang xộc xệch".
Bộ phận sinh dục của Thẩm Cảnh Liên đang phản ứng rất dữ dội.
"Chết tiệt! Người phụ nữ ngốc nghếch này...vậy mà lại có thể khiến cho mình có cảm giác ham muốn!"