Chương 21: Chạm mặt
Tại trung tâm thương mại!
Trời đang buổi trưa, nắng ngoài trời đang gay gắt như thiêu cháy vạn vật.
Trang Điềm Điềm nắm chặt tay con trai đi vào sảnh lớn của tòa nhà cao tầng, đây là nơi mà Trang Cẩn Cẩn tặng cho Trang Điềm Điềm để cô kinh doanh. Tòa nhà này nằm giữa trung tâm khu thương mại, vị trí rất tuyệt vời.
…………
//Phu nhân! Kia...kia...
'Kia kia cái gì?'
//Kia...
Thẩm phu nhân bực quá nên lạnh giọng quát người hầu "kia kia cái gì? Bà già rồi nên không còn minh mẫn nữa rồi đúng không?"
//Tôi vừa thấy thiếu phu nhân!.
||||| Truyện đề cử: |||||
'Thiếu phu nhân nào?'
//Là ả Trang Điềm Điềm.
Thẩm phu nhân khẽ nhíu mày "bà bị hoa mắt rồi, nó đã chết đến mục xương rồi!"
//Không, tôi thấy cô ta thật mà phu nhân!
Trang Điềm Điềm lại lướt qua mặt thím Dung một lần nữa...
//Tôi gạt phu nhân làm gì chứ.
Thẩm phu nhân đảo mắt nhìn quanh, đúng là bà nhìn thấy Trang Điềm Điềm nắm tay một đứa bé trai. Lòng thầm nghĩ chắc là người giống người, bà nhớ Thẩm Cảnh Liên từng nói với bà là Trang Điềm Điềm đã qua đời vì tai nạn giao thông.
'Không thể nào là cô ta được, chỉ là người giống người thôi! Chắc chắn là thế'.
Thẩm phu nhân khẽ lắc đầu rồi đi đến thang máy, nhưng lại không ngờ cánh cửa thang máy vừa được mở ra...đập vào mắt bà là bóng dáng mảnh mai của Trang Điềm Điềm đang đứng từ trước.
Trang Điềm Điềm nhìn Thẩm phu nhân bằng ánh mắt lạnh lùng vô cảm. Trong lòng cô rất ghét Thẩm phu nhân, vì những ký ức tồi tệ về người mẹ chồng này.
Thẩm phu nhân chết lặng, lòng thầm nghĩ "không thể nào, người giống người thì cũng không thể giống đến thế!"
Trang Điềm Điềm thu hết biểu cảm trên gương mặt đẹp đẽ, quý phái của Thẩm phu nhân rồi cúi nhìn mũi giày của mình.
'Mẹ ơi!'
Nghe thấy giọng nói ngọng nghịu đáng yêu của trẻ con, Thẩm phu nhân đưa mắt nhìn đứa bé đứng bên cạnh Trang Điềm Điềm, bà không khỏi ngạc nhiên khi thấy đứa bé rất giống Thẩm Cảnh Liên khi còn bé...giống như hai giọt nước "đứa bé này..."
//Phu nhân!
Thấy Thẩm phu nhân đứng thừ người ra như kẻ mất hồn, thím Dung khẽ gọi thêm vài lần "phu nhân..."
Trang Thiên Tích thấy hai người phụ nữ trung niên đứng trước mặt mình có vẻ như rất mờ ám thì cậu liền nghĩ hai người họ là người xấu.
Thấy Thẩm phu nhân cứ nhìn mình chằm chằm, cậu càng khẳng định bà là người xấu.
- Tích nhi, mình đi thôi con!
'Dạ...'
Cánh cửa thang máy được mở ra, Trang Điềm Điềm cùng Trang Thiên Tích bước ra ngoài, còn không quên nhìn Thẩm phu nhân một cái sắc lạnh rồi mới dứt khoát bước ra khỏi thang máy.
Thẩm phu nhân nhìn theo...cho đến khi bóng lưng Trang Điềm Điềm khuất dạng rồi mới hoàn hồn. Bà liền lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Cảnh Thiên.
'Con nghe đây mẹ!'
Thẩm phu nhân ngập ngừng lên tiếng "Cảnh Thiên, con giúp mẹ điều tra xem...có phải Trang Điềm Điềm vẫn còn sống".
Thẩm Cảnh Thiên ngạc nhiên "mẹ...sao bỗng dưng mẹ lại nhắc đến cô ấy?"
'Vừa xong, mẹ đã gặp một người ở trung tâm thương mại rất giống Trang Điềm Điềm'.
Thẩm Cảnh Thiên nhíu mày "mẹ à, chuyện này sao có thể chứ?"
'Lời mẹ nói là thật đó chứ không đùa đâu!'
Đương nhiên Thẩm Cảnh Thiên tin lời mẹ mình nói, nhưng anh lại cảm thấy rất khó hiểu, vì Trang Điềm Điềm đã qua đời rồi kia mà. Anh nhớ lại khoảng thời gian trước, Thẩm Cảnh Liên đã vì chuyện này mà tinh thần trở nên sa sút trong một thời gian dài.
'Mẹ...chuyện này sao có thể chứ! Chắc là người giống người thôi mà mẹ'.
Thẩm phu nhân lại không cho là đúng, người giống người thì không thể nào giống đến mức đó.
Thẩm phu nhân quyết định cho người đi điều tra thân phận của cô gái có dung mạo giống Trang Điềm Điềm. Bà chắc chắn cô ta chính là Trang Điềm Điềm chứ không phải người giống người.
…………
//Phu nhân!
Thẩm phu nhân nhìn người đàn ông đang bước vào, anh là trợ lý tin cậy luôn đi theo Thẩm lão gia trước đây...(Tên là Lê Anh)
'Cậu ngồi đi...'
Lê Anh ngồi xuống ghế đối diện với Thẩm phu nhân!
'Cậu nói đi!'
//Phu nhân, như phu nhân đã nghi ngờ "cô gái kia là chủ của shop thời trang lớn nhất trung tâm thương mại, mà một điều rất trùng hợp là khu trung tâm thương mại lớn đó thuộc quyền sở hữu của nhà họ Trang".
Thẩm phu nhân đứng phắt dậy "vậy thì đúng rồi...không còn nghi ngờ gì nữa! Ả ta chính là Trang Điềm Điềm...vậy mà nhà họ Trang dám lừa chúng ta".
//Phu nhân...
Thẩm phu nhân không nói gì thêm, bà mang sắc mặt hầm hầm đi đến trung tâm thương mại.
…………
//Xin hỏi phu nhân cần giúp gì không ạ?
Thẩm phu nhân cười khinh "các cô thì giúp được gì?"
//Quản lý nhíu mày "kìa vị phu nhân này, xin hãy tôn trọng người khác!"
'Gọi chủ của các người ra đây cho tôi!'
Quản lý cửa hiệu không hài lòng với cách cư xử của Thẩm phu nhân "nếu phu nhân không biết tôn trọng người khác, vậy chúng tôi sẽ không khách sáo nữa đâu nhé!"
'Các người không khách sáo thì làm được gì tôi?'
Hai bảo vệ có thân hình cao lớn bước vào...
- Không cần đâu!
Thẩm phu nhân quay đầu nhìn người vừa mới lên tiếng, thấy Trang Điềm Điềm đang đứng sau lưng mình thì cười khẩy "chịu xuất hiện rồi à?"
- Thẩm phu nhân tìm tôi đó sao?
Trời đang buổi trưa, nắng ngoài trời đang gay gắt như thiêu cháy vạn vật.
Trang Điềm Điềm nắm chặt tay con trai đi vào sảnh lớn của tòa nhà cao tầng, đây là nơi mà Trang Cẩn Cẩn tặng cho Trang Điềm Điềm để cô kinh doanh. Tòa nhà này nằm giữa trung tâm khu thương mại, vị trí rất tuyệt vời.
…………
//Phu nhân! Kia...kia...
'Kia kia cái gì?'
//Kia...
Thẩm phu nhân bực quá nên lạnh giọng quát người hầu "kia kia cái gì? Bà già rồi nên không còn minh mẫn nữa rồi đúng không?"
//Tôi vừa thấy thiếu phu nhân!.
||||| Truyện đề cử: |||||
'Thiếu phu nhân nào?'
//Là ả Trang Điềm Điềm.
Thẩm phu nhân khẽ nhíu mày "bà bị hoa mắt rồi, nó đã chết đến mục xương rồi!"
//Không, tôi thấy cô ta thật mà phu nhân!
Trang Điềm Điềm lại lướt qua mặt thím Dung một lần nữa...
//Tôi gạt phu nhân làm gì chứ.
Thẩm phu nhân đảo mắt nhìn quanh, đúng là bà nhìn thấy Trang Điềm Điềm nắm tay một đứa bé trai. Lòng thầm nghĩ chắc là người giống người, bà nhớ Thẩm Cảnh Liên từng nói với bà là Trang Điềm Điềm đã qua đời vì tai nạn giao thông.
'Không thể nào là cô ta được, chỉ là người giống người thôi! Chắc chắn là thế'.
Thẩm phu nhân khẽ lắc đầu rồi đi đến thang máy, nhưng lại không ngờ cánh cửa thang máy vừa được mở ra...đập vào mắt bà là bóng dáng mảnh mai của Trang Điềm Điềm đang đứng từ trước.
Trang Điềm Điềm nhìn Thẩm phu nhân bằng ánh mắt lạnh lùng vô cảm. Trong lòng cô rất ghét Thẩm phu nhân, vì những ký ức tồi tệ về người mẹ chồng này.
Thẩm phu nhân chết lặng, lòng thầm nghĩ "không thể nào, người giống người thì cũng không thể giống đến thế!"
Trang Điềm Điềm thu hết biểu cảm trên gương mặt đẹp đẽ, quý phái của Thẩm phu nhân rồi cúi nhìn mũi giày của mình.
'Mẹ ơi!'
Nghe thấy giọng nói ngọng nghịu đáng yêu của trẻ con, Thẩm phu nhân đưa mắt nhìn đứa bé đứng bên cạnh Trang Điềm Điềm, bà không khỏi ngạc nhiên khi thấy đứa bé rất giống Thẩm Cảnh Liên khi còn bé...giống như hai giọt nước "đứa bé này..."
//Phu nhân!
Thấy Thẩm phu nhân đứng thừ người ra như kẻ mất hồn, thím Dung khẽ gọi thêm vài lần "phu nhân..."
Trang Thiên Tích thấy hai người phụ nữ trung niên đứng trước mặt mình có vẻ như rất mờ ám thì cậu liền nghĩ hai người họ là người xấu.
Thấy Thẩm phu nhân cứ nhìn mình chằm chằm, cậu càng khẳng định bà là người xấu.
- Tích nhi, mình đi thôi con!
'Dạ...'
Cánh cửa thang máy được mở ra, Trang Điềm Điềm cùng Trang Thiên Tích bước ra ngoài, còn không quên nhìn Thẩm phu nhân một cái sắc lạnh rồi mới dứt khoát bước ra khỏi thang máy.
Thẩm phu nhân nhìn theo...cho đến khi bóng lưng Trang Điềm Điềm khuất dạng rồi mới hoàn hồn. Bà liền lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Cảnh Thiên.
'Con nghe đây mẹ!'
Thẩm phu nhân ngập ngừng lên tiếng "Cảnh Thiên, con giúp mẹ điều tra xem...có phải Trang Điềm Điềm vẫn còn sống".
Thẩm Cảnh Thiên ngạc nhiên "mẹ...sao bỗng dưng mẹ lại nhắc đến cô ấy?"
'Vừa xong, mẹ đã gặp một người ở trung tâm thương mại rất giống Trang Điềm Điềm'.
Thẩm Cảnh Thiên nhíu mày "mẹ à, chuyện này sao có thể chứ?"
'Lời mẹ nói là thật đó chứ không đùa đâu!'
Đương nhiên Thẩm Cảnh Thiên tin lời mẹ mình nói, nhưng anh lại cảm thấy rất khó hiểu, vì Trang Điềm Điềm đã qua đời rồi kia mà. Anh nhớ lại khoảng thời gian trước, Thẩm Cảnh Liên đã vì chuyện này mà tinh thần trở nên sa sút trong một thời gian dài.
'Mẹ...chuyện này sao có thể chứ! Chắc là người giống người thôi mà mẹ'.
Thẩm phu nhân lại không cho là đúng, người giống người thì không thể nào giống đến mức đó.
Thẩm phu nhân quyết định cho người đi điều tra thân phận của cô gái có dung mạo giống Trang Điềm Điềm. Bà chắc chắn cô ta chính là Trang Điềm Điềm chứ không phải người giống người.
…………
//Phu nhân!
Thẩm phu nhân nhìn người đàn ông đang bước vào, anh là trợ lý tin cậy luôn đi theo Thẩm lão gia trước đây...(Tên là Lê Anh)
'Cậu ngồi đi...'
Lê Anh ngồi xuống ghế đối diện với Thẩm phu nhân!
'Cậu nói đi!'
//Phu nhân, như phu nhân đã nghi ngờ "cô gái kia là chủ của shop thời trang lớn nhất trung tâm thương mại, mà một điều rất trùng hợp là khu trung tâm thương mại lớn đó thuộc quyền sở hữu của nhà họ Trang".
Thẩm phu nhân đứng phắt dậy "vậy thì đúng rồi...không còn nghi ngờ gì nữa! Ả ta chính là Trang Điềm Điềm...vậy mà nhà họ Trang dám lừa chúng ta".
//Phu nhân...
Thẩm phu nhân không nói gì thêm, bà mang sắc mặt hầm hầm đi đến trung tâm thương mại.
…………
//Xin hỏi phu nhân cần giúp gì không ạ?
Thẩm phu nhân cười khinh "các cô thì giúp được gì?"
//Quản lý nhíu mày "kìa vị phu nhân này, xin hãy tôn trọng người khác!"
'Gọi chủ của các người ra đây cho tôi!'
Quản lý cửa hiệu không hài lòng với cách cư xử của Thẩm phu nhân "nếu phu nhân không biết tôn trọng người khác, vậy chúng tôi sẽ không khách sáo nữa đâu nhé!"
'Các người không khách sáo thì làm được gì tôi?'
Hai bảo vệ có thân hình cao lớn bước vào...
- Không cần đâu!
Thẩm phu nhân quay đầu nhìn người vừa mới lên tiếng, thấy Trang Điềm Điềm đang đứng sau lưng mình thì cười khẩy "chịu xuất hiện rồi à?"
- Thẩm phu nhân tìm tôi đó sao?