Chương 24: Bị bắt cóc
'Cậu ơi! Mẹ đến rồi kia...'
Thẩm Cảnh Liên đưa mắt về phía cửa vào, thấy đúng là Trang Điềm Điềm đang uyển chuyển bước vào. Mắt anh không hề muốn rời khỏi Trang Điềm Điềm..."cô ấy xinh đẹp và quyến rũ hơn nhiều so với trước đây".
'Mẹ ơi...'
Trang Thiên Tích đáp thẳng vào lòng Trang Điềm Điềm.
Trang Cẩn Cẩn nhíu mày khi thấy Thẩm Cảnh Liên đang ngồi bàn bên cạnh, lại còn nhìn Trang Điềm Điềm chằm chằm, đôi mắt như hổ rình mồi.
Xong, Trang Cẩn Cẩn lại một phen giật mình "Sao Tích nhi lại có vẻ như rất giống tên thối họ Thẩm kia vậy chứ! Lẽ nào..."
Trang Điềm Điềm cũng ngỡ ngàng khi gặp Thẩm Cảnh Liên. Nhưng rồi lại thôi, cô đến bên bàn ngồi xuống bên cạnh Trang Cẩn Cẩn "anh"
'Em gái của anh...lại có kẻ khiến cho em thấy không thoải mái nữa rồi'.
- Không sao đâu anh!
'Mẹ ơi, con muốn ăn bánh ngọt!'
Bàn tay ngắn ngủn, Trang Thiên Tích chỉ chỉ về hướng cửa hiệu bánh ngọt bên kia đường.
Trang Điềm Điềm cười dịu dàng "được, mẹ đưa con sang bên ấy chọn bánh".
//Nhị thiếu!
Tâm trạng Thẩm Cảnh Liên không được thoải mái nên cũng không để tâm đến Tạ Tân, anh nâng tách cafe lên uống một ngụm...cafe không đá không đường, vậy mà anh lại không cảm nhận được vị đắng của nó.
Trang Điềm Điềm nắm tay Trang Thiên Tích lướt qua mặt Tạ Tân.
Điều khiến cho Tạ Tân phải kinh ngạc đó là đứa bé bên cạnh Trang Điềm Điềm rất giống với Thẩm Cảnh Liên.
Trang Điềm Điềm đã đi đến cửa ra vào rồi mà Tạ Tân vẫn chưa hết bàng hoàng, anh nhìn Thẩm Cảnh Liên rồi lắp bắp lên tiếng "nhị...nhị thiếu, đứa bé vừa rồi sao lại giống cậu như hai giọt nước vậy?"
Thẩm Cảnh Liên nhíu mày "đứa bé nào?"
//Đứa bé đi cùng Trang tiểu thư đấy!
"Giống?"
//Phải! Giống như ba con vậy đó.
"Ba con sao?"
Tạ Tân gật đầu cái rụp!
"Thật sao? Sao không từng nghe ai bảo nó giống tôi vậy?"
Tạ Tân hốt hoảng, mắt chữ ô mồm chữ o "hay là con trai của cậu vậy nhị thiếu?"
"Câm miệng!"
Tuy ngoài miệng lớn tiếng quát Tạ Tân nhưng trong lòng lại thấy có chút mong đợi điều Tạ Tân vừa nói là sự thật. Thẩm Cảnh Liên dõi mắt nhìn theo Trang Điềm Điềm, cô đang nắm tay con trai băng qua đường.
Nhưng bỗng dưng một chiếc xe thương vụ vừa lướt qua, hai mẹ con Trang Điềm Điềm liền biến mất.
'Điềm Điềm!'
Trang Cẩn Cẩn nhảy tót qua cửa sổ và cố đuổi theo...
Thẩm Cảnh Liên cũng liền nhảy qua cửa sổ và đuổi theo...
Nhưng chiếc xe ấy đã rẽ trái và chạy thật nhanh về phía ngoại ô thành phố.
Thấy Trang Cẩn Cẩn lái chiếc xe thể thao vụt qua mặt mình, Thẩm Cảnh Liên gọi lớn "này, cho tôi đi cùng với!"
Trang Cẩn Cẩn phì cười "bằng hắn ta mà cũng muốn ngồi vào xe mình sao? Sợ sẽ bẩn mất ghế của mình đấy, tên khốn thối tha, vài món nợ với em gái mình còn chưa tính sổ với hắn".
Thẩm Cảnh Liên thấy Tạ Tân lái xe đến thì nhanh chóng ngồi vào xe. Lòng vô cùng lo lắng "đứa bé kia là con trai mình thật sao?"
...----------------...
Trang Điềm Điềm và Trang Thiên Tích bị ném sõng soài ra nền đất.
'Mẹ...'
- Tích nhi, con sao rồi?
'Con không sao, mẹ có đau lắm không?'
- Mẹ không sao!
Nhìn thấy Trang Điềm Điềm bị trầy xước hết khuỷu tay, Trang Thiên Tích rơi nước mắt "mẹ còn nói là không sao, chảy máu rồi đây này!"
Trang Điềm Điềm ôm con trai vào lòng.
- Tích nhi!
'Mẹ!'
Bộp...bộp...
//Đúng là mẹ con tình thâm, khéo khen cho tình mẫu tử.
Trang Điềm Điềm đưa mắt nhìn người đang đi đến phía mình, nhưng rất tiếc là cô không nhìn thấy rõ mặt mũi nhưng người đến là một cô gái trẻ.
Nơi đây vừa ẩm thấp vừa tăm tối, Trang Điềm Điềm ngửi thấy mùi của mốc meo xung quanh, cô nghĩ đây là một cái kho đã bị bỏ hoang nhiều năm.
Nhiễu Như nhìn hai mẹ con Trang Điềm Điềm, Trang Thiên Tích ôm nhau khóc nức nở mà lòng càng thêm chán ghét "đúng là lũ ngu xuẩn".
- Cô là ai? Sao lại đưa mẹ con tôi đến đây?
//Bắt cóc tống tiền, nghe nói nhà họ Trang các người giàu có nhất Thủ Đô kia mà.
Trang Điềm Điềm biết rằng cô gái kia đã nói dối, nhất định là không đơn giản là chỉ bắt cóc.
Nhiễu Như lạnh lùng nhìn Trang Điềm Điềm rồi ngồi xổm trước mặt Trang Điềm Điềm, lòng căm ghét như muốn ăn tươi nuốt sống Trang Điềm Điềm "ả ta đã từng lên giường cùng Cảnh Liên, lại còn sinh ra đứa nghiệt chủng này! Trong khi anh ấy còn chưa thèm nhìn đến mình dù chỉ một lần, kết hôn cả tháng nay nhưng anh ấy toàn qua đêm bên ngoài, mỗi lần trở về nhà là đều say mèm say khướt".
Nhiễu Như bóp chặt cổ Trang Điềm Điềm "cô đã dùng cách nào để bò lên giường của Cảnh Liên vậy chứ?"
Khụ...khụ...
'Đồ đàn bà độc ác, buông mẹ tôi ra!'
Chát...
//Đồ nghiệt chủng!
- Tích nhi!
- Sao cô lại đánh con trai tôi?
//Đánh, tôi không chỉ đơn thuần đánh nó thôi đâu. Mà tôi còn giết chết nó nữa, tôi sẽ băm nhuyễn nó ra rồi mang ra giữa đồng hoang cho chim ăn.
'Mụ độc ác!'
//Đồ con hoang, mẹ mày lên giường với chồng người khác mới sinh ra mày đó.
- Cô câm miệng, con trai tôi không phải là con hoang.
//Đồ đàn bà hư hỏng ngủ với người khác rồi còn để mang thai, tự mình sinh ra đứa con hoang này. Tôi lại không thể hiểu nổi, sao nhà họ Trang của cô lại đê tiện giống như nhau vậy chứ? Mẹ cô cũng vậy, ngủ với đàn ông lạ rồi sinh ra cô, nói không chừng là lại ngủ với chồng người khác để sinh ra cô đấy.
Chát...
Nhiễu Như ôm mặt "tiện nhân, mày dám đánh vào mặt tao!"
- Cô nói tôi thế nào cũng được, nhưng cô không được nói đến mẹ của tôi.
Nhiễu Như vô cùng tức giận "người đâu, đánh chết ả cho tôi, và cả tên nghiệt chủng này nữa!"
Thẩm Cảnh Liên đưa mắt về phía cửa vào, thấy đúng là Trang Điềm Điềm đang uyển chuyển bước vào. Mắt anh không hề muốn rời khỏi Trang Điềm Điềm..."cô ấy xinh đẹp và quyến rũ hơn nhiều so với trước đây".
'Mẹ ơi...'
Trang Thiên Tích đáp thẳng vào lòng Trang Điềm Điềm.
Trang Cẩn Cẩn nhíu mày khi thấy Thẩm Cảnh Liên đang ngồi bàn bên cạnh, lại còn nhìn Trang Điềm Điềm chằm chằm, đôi mắt như hổ rình mồi.
Xong, Trang Cẩn Cẩn lại một phen giật mình "Sao Tích nhi lại có vẻ như rất giống tên thối họ Thẩm kia vậy chứ! Lẽ nào..."
Trang Điềm Điềm cũng ngỡ ngàng khi gặp Thẩm Cảnh Liên. Nhưng rồi lại thôi, cô đến bên bàn ngồi xuống bên cạnh Trang Cẩn Cẩn "anh"
'Em gái của anh...lại có kẻ khiến cho em thấy không thoải mái nữa rồi'.
- Không sao đâu anh!
'Mẹ ơi, con muốn ăn bánh ngọt!'
Bàn tay ngắn ngủn, Trang Thiên Tích chỉ chỉ về hướng cửa hiệu bánh ngọt bên kia đường.
Trang Điềm Điềm cười dịu dàng "được, mẹ đưa con sang bên ấy chọn bánh".
//Nhị thiếu!
Tâm trạng Thẩm Cảnh Liên không được thoải mái nên cũng không để tâm đến Tạ Tân, anh nâng tách cafe lên uống một ngụm...cafe không đá không đường, vậy mà anh lại không cảm nhận được vị đắng của nó.
Trang Điềm Điềm nắm tay Trang Thiên Tích lướt qua mặt Tạ Tân.
Điều khiến cho Tạ Tân phải kinh ngạc đó là đứa bé bên cạnh Trang Điềm Điềm rất giống với Thẩm Cảnh Liên.
Trang Điềm Điềm đã đi đến cửa ra vào rồi mà Tạ Tân vẫn chưa hết bàng hoàng, anh nhìn Thẩm Cảnh Liên rồi lắp bắp lên tiếng "nhị...nhị thiếu, đứa bé vừa rồi sao lại giống cậu như hai giọt nước vậy?"
Thẩm Cảnh Liên nhíu mày "đứa bé nào?"
//Đứa bé đi cùng Trang tiểu thư đấy!
"Giống?"
//Phải! Giống như ba con vậy đó.
"Ba con sao?"
Tạ Tân gật đầu cái rụp!
"Thật sao? Sao không từng nghe ai bảo nó giống tôi vậy?"
Tạ Tân hốt hoảng, mắt chữ ô mồm chữ o "hay là con trai của cậu vậy nhị thiếu?"
"Câm miệng!"
Tuy ngoài miệng lớn tiếng quát Tạ Tân nhưng trong lòng lại thấy có chút mong đợi điều Tạ Tân vừa nói là sự thật. Thẩm Cảnh Liên dõi mắt nhìn theo Trang Điềm Điềm, cô đang nắm tay con trai băng qua đường.
Nhưng bỗng dưng một chiếc xe thương vụ vừa lướt qua, hai mẹ con Trang Điềm Điềm liền biến mất.
'Điềm Điềm!'
Trang Cẩn Cẩn nhảy tót qua cửa sổ và cố đuổi theo...
Thẩm Cảnh Liên cũng liền nhảy qua cửa sổ và đuổi theo...
Nhưng chiếc xe ấy đã rẽ trái và chạy thật nhanh về phía ngoại ô thành phố.
Thấy Trang Cẩn Cẩn lái chiếc xe thể thao vụt qua mặt mình, Thẩm Cảnh Liên gọi lớn "này, cho tôi đi cùng với!"
Trang Cẩn Cẩn phì cười "bằng hắn ta mà cũng muốn ngồi vào xe mình sao? Sợ sẽ bẩn mất ghế của mình đấy, tên khốn thối tha, vài món nợ với em gái mình còn chưa tính sổ với hắn".
Thẩm Cảnh Liên thấy Tạ Tân lái xe đến thì nhanh chóng ngồi vào xe. Lòng vô cùng lo lắng "đứa bé kia là con trai mình thật sao?"
...----------------...
Trang Điềm Điềm và Trang Thiên Tích bị ném sõng soài ra nền đất.
'Mẹ...'
- Tích nhi, con sao rồi?
'Con không sao, mẹ có đau lắm không?'
- Mẹ không sao!
Nhìn thấy Trang Điềm Điềm bị trầy xước hết khuỷu tay, Trang Thiên Tích rơi nước mắt "mẹ còn nói là không sao, chảy máu rồi đây này!"
Trang Điềm Điềm ôm con trai vào lòng.
- Tích nhi!
'Mẹ!'
Bộp...bộp...
//Đúng là mẹ con tình thâm, khéo khen cho tình mẫu tử.
Trang Điềm Điềm đưa mắt nhìn người đang đi đến phía mình, nhưng rất tiếc là cô không nhìn thấy rõ mặt mũi nhưng người đến là một cô gái trẻ.
Nơi đây vừa ẩm thấp vừa tăm tối, Trang Điềm Điềm ngửi thấy mùi của mốc meo xung quanh, cô nghĩ đây là một cái kho đã bị bỏ hoang nhiều năm.
Nhiễu Như nhìn hai mẹ con Trang Điềm Điềm, Trang Thiên Tích ôm nhau khóc nức nở mà lòng càng thêm chán ghét "đúng là lũ ngu xuẩn".
- Cô là ai? Sao lại đưa mẹ con tôi đến đây?
//Bắt cóc tống tiền, nghe nói nhà họ Trang các người giàu có nhất Thủ Đô kia mà.
Trang Điềm Điềm biết rằng cô gái kia đã nói dối, nhất định là không đơn giản là chỉ bắt cóc.
Nhiễu Như lạnh lùng nhìn Trang Điềm Điềm rồi ngồi xổm trước mặt Trang Điềm Điềm, lòng căm ghét như muốn ăn tươi nuốt sống Trang Điềm Điềm "ả ta đã từng lên giường cùng Cảnh Liên, lại còn sinh ra đứa nghiệt chủng này! Trong khi anh ấy còn chưa thèm nhìn đến mình dù chỉ một lần, kết hôn cả tháng nay nhưng anh ấy toàn qua đêm bên ngoài, mỗi lần trở về nhà là đều say mèm say khướt".
Nhiễu Như bóp chặt cổ Trang Điềm Điềm "cô đã dùng cách nào để bò lên giường của Cảnh Liên vậy chứ?"
Khụ...khụ...
'Đồ đàn bà độc ác, buông mẹ tôi ra!'
Chát...
//Đồ nghiệt chủng!
- Tích nhi!
- Sao cô lại đánh con trai tôi?
//Đánh, tôi không chỉ đơn thuần đánh nó thôi đâu. Mà tôi còn giết chết nó nữa, tôi sẽ băm nhuyễn nó ra rồi mang ra giữa đồng hoang cho chim ăn.
'Mụ độc ác!'
//Đồ con hoang, mẹ mày lên giường với chồng người khác mới sinh ra mày đó.
- Cô câm miệng, con trai tôi không phải là con hoang.
//Đồ đàn bà hư hỏng ngủ với người khác rồi còn để mang thai, tự mình sinh ra đứa con hoang này. Tôi lại không thể hiểu nổi, sao nhà họ Trang của cô lại đê tiện giống như nhau vậy chứ? Mẹ cô cũng vậy, ngủ với đàn ông lạ rồi sinh ra cô, nói không chừng là lại ngủ với chồng người khác để sinh ra cô đấy.
Chát...
Nhiễu Như ôm mặt "tiện nhân, mày dám đánh vào mặt tao!"
- Cô nói tôi thế nào cũng được, nhưng cô không được nói đến mẹ của tôi.
Nhiễu Như vô cùng tức giận "người đâu, đánh chết ả cho tôi, và cả tên nghiệt chủng này nữa!"