Chương 27: Đưa người lên đảo trị thương
Một nam nhân với thân hình cao to cân đối đầy nam tính, mái tóc màu bạc khói, làn da màu đồng, anh đang đứng ngắm biển chiều.
(Anh là Lục Thiên Hoành, con trai Lục Dận Diễn, cũng là bậc thiên tài)
Ánh nắng vàng dịu nhẹ buông xuống bãi cát trắng, mặt trời cũng rơi xuống cuối chân trời, giữa bầu trời...từng đàn hải âu đang bay về.
//Phó tư lệnh!
'Sao rồi?'
//Báo cáo phó tư lệnh, nhiệm vụ lần này đã thất bại.
'Nguyên nhân dẫn đến thất bại là gì?'
//Người của Tổng tư lệnh kịp thời giải cứu, tuy nhiên thì Trang Cẩn Cẩn hiện vẫn chưa rõ sống chết.
'Trang Điềm Điềm thế nào?'
//Trang Điềm Điềm vẫn đang hôn mê, nhưng nghe nói là không nguy hiểm đến tính mạng.
'Khốn kiếp, làm có chút chuyện cũng không xong. Tên nghiệt chủng Trang Thiên Tích thì sao?'
//Trang Thiên Tích đang trong cơn nguy kịch, được đưa về đảo...giờ Cô Tinh đang cố gắng giành lấy cái mạng nhỏ của hắn từ chỗ diêm vương.
Ngừng một lúc, tên thuộc hạ lại nói tiếp "và cả Trang Cẩn Cẩn, Trang Điềm Điềm cũng được đưa về đảo điều trị".
Lục Thiên Hoành cười lạnh "lão già kia vô cùng yêu thương hai đứa con riêng của ông ấy nhỉ! Cô Tinh là một bác sĩ tài giỏi, có thể cứu được người chết sống lại. Xưa nay ngoài ông ấy ra thì Cô Tinh không chữa trị cho bất kỳ một ai khác trên đảo, kể cả ta còn chưa được sự ưu ái này. Có những lần từ phía Trung Đông trở về, ta đã bị thương nặng đến sém mất mạng nhưng ông ấy chưa từng để Cô Tinh cứu ta. Thế mà hai đứa con riêng kia...và cả tên nghiệt chủng còn tanh mũi đó...Không được để bọn chúng sống sót!"
//Phó tư lệnh! Chúng ta không thể ra tay.
'Lý do!'
//Trên đảo toàn là người của Tổng tư lệnh.
Lục Thiên Hoành không nói thêm gì, anh quay bước trở về phòng của mình...
'Kẻ nào cũng đừng hòng sống sót rời khỏi đảo'.
...----------------...
//Báo cáo, tư lệnh!
Lục Dận Diễn nhìn người lính trẻ đang đi đến, nhưng không lên tiếng.
//Tư lệnh...
'Xảy ra chuyện gì?'
//Cậu chủ nhỏ sắp không qua được. Cô Tinh vừa cho người đưa tin.
Lục Dận Diễn nhanh chân đi về khu vực y tế...
//Tư lệnh!
Lính canh gác gặp Lục Dận Diễn thì nghiêm túc làm động tác chào kiểu quân đội.
Sắc mặt Lục Dận Diễn đang u ám, không có chút phản ứng gì trước những động tác chào hỏi kia.
Thấy có rất nhiều quân y đang chạy qua chạy lại vội vàng thì nhíu mày, Lục Dận Diễn biết con và cháu của mình đang rất nguy hiểm.
Bệnh viện trên đảo tuy ngày nào cũng rất bận rộn, họ phải chữa trị cho những người lính trở về sau những trận chiến. Họ là lính đánh thuê, đương nhiên chuyện nguy hiểm thì không có gì phải bàn cãi. Chuyện này Lục Dận Diễn từ hàng chục năm qua đã nhìn đến quen mắt. Nhưng hôm nay tâm trạng ông cảm thấy rất nặng nề, bầu không khí tại khu vực này quá ngột ngạt, khiến ông vô cùng khó thở.
Cô Tinh mệt mỏi rời khỏi phòng mổ, vừa mở cửa bước ra khỏi phòng đã thấy Lục Dận Diễn đứng từ trước với vẻ mặt lạnh lùng. Cô bước lên trước mặt ông làm động tác chào kiểu quân đội.
*Tư lệnh!
'Người bên trong'
*Báo cáo! Bên trong phòng mổ là cậu chủ nhỏ.
'Tích nhi thế nào?'
*Cậu chủ nhỏ bị máu tràng màng tim và phổi.
'Tình hình hiện tại?'
*Báo cáo tư lệnh! Ca phẫu thuật khá thành công, nhưng...
Lục Dận Diễn nhíu mày "nhưng thế nào?"
*Cậu chủ nhỏ có tỉnh lại hay không thì còn phải xem ý chí của cậu ấy.
Băng ca đẩy ra ngoài, Trang Thiên Tích được hai người quân y đẩy về phòng chăm sóc đặc biệt.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Trang Thiên Tích, lòng Lục Dận Diễn đau đớn vô cùng...cháu ngoại của ông còn quá bé.
'Ta nhất định sẽ băm nhuyễn kẻ đã hại cháu ngoại của ta, rồi mang rải đều ra bãi biển cho hải âu ăn'.
………
//Báo cáo tư lệnh!
'Nói'
//Bọn họ đã khai nhận tội!
Lục Dận Diễn nheo mắt nhìn người lính trẻ "khai nhận thế nào?"
//Là do tên côn đồ kia đã bắt cóc cậu chủ nhỏ nhằm mục đích tống tiền, vì họ biết Trang gia lắm bạc nhiều tiền.
'Ả kia thì sao?'
//Cô gái kia là con gái của Kiều Chấn Đông, cũng bị bắt cóc.
Lục Dận Diễn cười lạnh "nhà họ Kiều à? Được lắm, cho pháo đài bay thẳng vào Kiều gia.
Anh lính trẻ ngơ ngác không hiểu gì.
'Ta không phải là kẻ ngốc, lời của ả ta nói ta hoàn toàn không tin. Chuyện này không hợp logic'
Nói xong, Lục Dận Diễn hiên ngang rời đi...lòng thầm nghĩ "chuyện này nhất định là ả ta có liên quan".
………
// Tư lệnh!
Lục Dận Diễn nhìn lính gác nhưng không trả lời.
Nhiễu Như vừa thấy Lục Dận Diễn thì khóc lóc thảm thiết "xin ngài...ngài hãy tha cho tôi...tôi hoàn toàn không liên quan gì đến việc này, tôi cũng là bị bắt cóc tống tiền".
Lục Dận Diễn cười lạnh "bắt cóc tống tiền? Thế giết chết rồi thì làm sao tống được tiền?"
'Nói cho cô biết...Trang Thiên Tích có xảy ra mệnh hệ gi thì cả họ Kiều của cô sẽ được chôn cùng với nó'.
Nhiễu Như hốt hoảng "Lục Dân Diễn sao? Sao...sao lại là ông ấy chứ? Sao ông ấy lại...cuối cùng thì tên nghiệt chủng ấy có quan hệ gì với ông ta chứ!"
(Anh là Lục Thiên Hoành, con trai Lục Dận Diễn, cũng là bậc thiên tài)
Ánh nắng vàng dịu nhẹ buông xuống bãi cát trắng, mặt trời cũng rơi xuống cuối chân trời, giữa bầu trời...từng đàn hải âu đang bay về.
//Phó tư lệnh!
'Sao rồi?'
//Báo cáo phó tư lệnh, nhiệm vụ lần này đã thất bại.
'Nguyên nhân dẫn đến thất bại là gì?'
//Người của Tổng tư lệnh kịp thời giải cứu, tuy nhiên thì Trang Cẩn Cẩn hiện vẫn chưa rõ sống chết.
'Trang Điềm Điềm thế nào?'
//Trang Điềm Điềm vẫn đang hôn mê, nhưng nghe nói là không nguy hiểm đến tính mạng.
'Khốn kiếp, làm có chút chuyện cũng không xong. Tên nghiệt chủng Trang Thiên Tích thì sao?'
//Trang Thiên Tích đang trong cơn nguy kịch, được đưa về đảo...giờ Cô Tinh đang cố gắng giành lấy cái mạng nhỏ của hắn từ chỗ diêm vương.
Ngừng một lúc, tên thuộc hạ lại nói tiếp "và cả Trang Cẩn Cẩn, Trang Điềm Điềm cũng được đưa về đảo điều trị".
Lục Thiên Hoành cười lạnh "lão già kia vô cùng yêu thương hai đứa con riêng của ông ấy nhỉ! Cô Tinh là một bác sĩ tài giỏi, có thể cứu được người chết sống lại. Xưa nay ngoài ông ấy ra thì Cô Tinh không chữa trị cho bất kỳ một ai khác trên đảo, kể cả ta còn chưa được sự ưu ái này. Có những lần từ phía Trung Đông trở về, ta đã bị thương nặng đến sém mất mạng nhưng ông ấy chưa từng để Cô Tinh cứu ta. Thế mà hai đứa con riêng kia...và cả tên nghiệt chủng còn tanh mũi đó...Không được để bọn chúng sống sót!"
//Phó tư lệnh! Chúng ta không thể ra tay.
'Lý do!'
//Trên đảo toàn là người của Tổng tư lệnh.
Lục Thiên Hoành không nói thêm gì, anh quay bước trở về phòng của mình...
'Kẻ nào cũng đừng hòng sống sót rời khỏi đảo'.
...----------------...
//Báo cáo, tư lệnh!
Lục Dận Diễn nhìn người lính trẻ đang đi đến, nhưng không lên tiếng.
//Tư lệnh...
'Xảy ra chuyện gì?'
//Cậu chủ nhỏ sắp không qua được. Cô Tinh vừa cho người đưa tin.
Lục Dận Diễn nhanh chân đi về khu vực y tế...
//Tư lệnh!
Lính canh gác gặp Lục Dận Diễn thì nghiêm túc làm động tác chào kiểu quân đội.
Sắc mặt Lục Dận Diễn đang u ám, không có chút phản ứng gì trước những động tác chào hỏi kia.
Thấy có rất nhiều quân y đang chạy qua chạy lại vội vàng thì nhíu mày, Lục Dận Diễn biết con và cháu của mình đang rất nguy hiểm.
Bệnh viện trên đảo tuy ngày nào cũng rất bận rộn, họ phải chữa trị cho những người lính trở về sau những trận chiến. Họ là lính đánh thuê, đương nhiên chuyện nguy hiểm thì không có gì phải bàn cãi. Chuyện này Lục Dận Diễn từ hàng chục năm qua đã nhìn đến quen mắt. Nhưng hôm nay tâm trạng ông cảm thấy rất nặng nề, bầu không khí tại khu vực này quá ngột ngạt, khiến ông vô cùng khó thở.
Cô Tinh mệt mỏi rời khỏi phòng mổ, vừa mở cửa bước ra khỏi phòng đã thấy Lục Dận Diễn đứng từ trước với vẻ mặt lạnh lùng. Cô bước lên trước mặt ông làm động tác chào kiểu quân đội.
*Tư lệnh!
'Người bên trong'
*Báo cáo! Bên trong phòng mổ là cậu chủ nhỏ.
'Tích nhi thế nào?'
*Cậu chủ nhỏ bị máu tràng màng tim và phổi.
'Tình hình hiện tại?'
*Báo cáo tư lệnh! Ca phẫu thuật khá thành công, nhưng...
Lục Dận Diễn nhíu mày "nhưng thế nào?"
*Cậu chủ nhỏ có tỉnh lại hay không thì còn phải xem ý chí của cậu ấy.
Băng ca đẩy ra ngoài, Trang Thiên Tích được hai người quân y đẩy về phòng chăm sóc đặc biệt.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Trang Thiên Tích, lòng Lục Dận Diễn đau đớn vô cùng...cháu ngoại của ông còn quá bé.
'Ta nhất định sẽ băm nhuyễn kẻ đã hại cháu ngoại của ta, rồi mang rải đều ra bãi biển cho hải âu ăn'.
………
//Báo cáo tư lệnh!
'Nói'
//Bọn họ đã khai nhận tội!
Lục Dận Diễn nheo mắt nhìn người lính trẻ "khai nhận thế nào?"
//Là do tên côn đồ kia đã bắt cóc cậu chủ nhỏ nhằm mục đích tống tiền, vì họ biết Trang gia lắm bạc nhiều tiền.
'Ả kia thì sao?'
//Cô gái kia là con gái của Kiều Chấn Đông, cũng bị bắt cóc.
Lục Dận Diễn cười lạnh "nhà họ Kiều à? Được lắm, cho pháo đài bay thẳng vào Kiều gia.
Anh lính trẻ ngơ ngác không hiểu gì.
'Ta không phải là kẻ ngốc, lời của ả ta nói ta hoàn toàn không tin. Chuyện này không hợp logic'
Nói xong, Lục Dận Diễn hiên ngang rời đi...lòng thầm nghĩ "chuyện này nhất định là ả ta có liên quan".
………
// Tư lệnh!
Lục Dận Diễn nhìn lính gác nhưng không trả lời.
Nhiễu Như vừa thấy Lục Dận Diễn thì khóc lóc thảm thiết "xin ngài...ngài hãy tha cho tôi...tôi hoàn toàn không liên quan gì đến việc này, tôi cũng là bị bắt cóc tống tiền".
Lục Dận Diễn cười lạnh "bắt cóc tống tiền? Thế giết chết rồi thì làm sao tống được tiền?"
'Nói cho cô biết...Trang Thiên Tích có xảy ra mệnh hệ gi thì cả họ Kiều của cô sẽ được chôn cùng với nó'.
Nhiễu Như hốt hoảng "Lục Dân Diễn sao? Sao...sao lại là ông ấy chứ? Sao ông ấy lại...cuối cùng thì tên nghiệt chủng ấy có quan hệ gì với ông ta chứ!"