Chương 37: Sự lo lắng
//Phu nhân!
Thẩm phu nhân thấy người giúp việc đang hối hả chạy vào thì khẽ nhíu mày "có chuyện gì?"
Nhiễu Như lết tấm thân tàn tạ của mình tiến vào sảnh lớn nhà họ Thẩm và ngã quỵ dưới chân Thẩm phu nhân khiến bà phải hốt hoảng một phen.
Á...á...
Ư...ư...
Thẩm phu nhân nhìn xuống gương mặt đáng thương của Nhiễu Như thì càng thêm kinh ngạc "Nhiễu..."
Ư...
*Trang Diễm Hiền, sao bà lại dám ra tay đối xử với người nhà họ Thẩm của tôi như vậy. Mối thù này...tôi sẽ đòi lại gấp đôi.
Nhiễu Như khóc đến thương tâm!
Thẩm phu nhân nhìn thấy con dâu yêu quý của mình thành ra thế này thì rất đau lòng.
*Người đâu...
//Phu nhân!
*Chuẩn bị xe, ta đưa thiếu phu nhân đến bệnh viện.
//Tôi đi chuẩn bị ngay đây thưa phu nhân.
*Con dâu của mẹ, nhanh về phòng tắm rửa rồi cùng mẹ đến bệnh viện cho bác sĩ kiểm tra.
Nhiễu Như ngoan ngoãn gật đầu!
Thẩm phu nhân lạnh lùng nhìn theo bóng lưng Nhiễu Như "Trang Diễm Hiền, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho bà đâu!"
"Mẹ...con mới về!"
Thẩm phu nhân thấy lòng vui vẻ như mở hội hè "Cảnh Liên về rồi à con?"
"Dạ!"
Thẩm Cảnh Liên không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đi lên lầu...
*Này Cảnh Liên, vợ con về rồi đó! Quan tâm đến con bé nhiều hơn một chút nhé con, đừng để nó tủi thân.
Sắc mặt Thẩm Cảnh Liên liền trở nên lạnh lùng vô cảm "con không rảnh!"
*Con nói gì vậy? Nhiễu Như là vợ của con đó.
"Con nhắc lại, con không rảnh để quan tâm đến những chuyện bao đồng",
*Cái gì mà bao đồng? Quan tâm đến vợ mình mà cũng phải rảnh hay không à? Con không sợ con bé nghe thấy sẽ tủi thân sao?
"Vợ? Cô ta không phải là người phụ nữ mà con muốn kết hôn!"
Thẩm phu nhân á khẩu!
Mặc kệ Thẩm phu nhân mang sắc mặt khó coi đến mức nào, Thẩm Cảnh Liên dứt khoát bỏ lên phòng. Lòng anh đang rất phiền, anh đang không biết làm thế nào để được đến thăm con trai của mình...có vẻ như Trang Diễm Hiền không hề có ý định cho anh nhìn nhận đứa con. Bản thân anh cũng không tra ra tông tích của Trang Thiên Tích.
"Trang Diễm Hiền đúng là quá lợi hại! Bao nhiêu năm trôi qua, mình không hề tra ra được chút tung tích nào của mẹ còn cô ấy!"
Thẩm Cảnh Liên nhớ đến khoảng thời gian trước đây, anh đã phải lật tung cả thế giới này nhưng vẫn không thấy chút manh mối gì cả Trang Điềm Điềm.
…………
Tại bệnh viện quốc tế nổi tiếng bậc nhất Thủ Đô!
*Bác sĩ, con dâu tôi thế nào rồi?
Bác sĩ theo dõi bệnh án của Nhiễu Như khẽ thở dài "Thẩm phu nhân ngồi đi, chúng ta cùng trao đổi một chút!"
Thẩm phu nhân nhìn chăm chú vào vị bác sĩ ngồi đối diện.
'Thẩm thiếu phu nhân đã bị người ta cắt mất chiếc lưỡi!'
Thẩm phu nhân hốt hoảng "gì cơ?"
Bác sĩ nhẹ giọng lặp lại một lần nữa "lưỡi của Thẩm thiếu phu nhân đã bị người ta cắt đứt!"
Thẩm phu nhân nghe bàng hoàng và đau xót "con dâu đáng thương của tôi"
*Vậy bây giờ thì phải làm thế nào đây bác sĩ?
'Chúng tôi sẽ lấy phần cơ trên đùi để cấy vào phần lưỡi bị mất, thành công được bao nhiêu phần trăm thì chúng tôi cũng không chắc chắn lắm!'
Thẩm phu nhân cảm thấy như vậy cũng tốt, cho dù là thành công được mấy phần thì vẫn hơn thế này.
*Hãy giúp con dâu của tôi! Tiền bạc thì không cần phải bận tâm.
'Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cô ấy cấy lại phần lưỡi bị mất'.
Thẩm phu nhân cũng nghe lòng mình nhẹ hơn vài phần.
...----------------...
//Tư lệnh!
Lục Dận Diễn nghe giọng nói quen thuộc, mà giọng nói này khá lâu rồi ông ít khi được nghe, mỗi lần nghe đều là có việc quan trọng. Ông lạnh nhạt lên tiếng hỏi "xảy ra chuyện gì?"
//Phó tư lệnh đã gặp mặt Cô Tinh.
Rầm...
Lục Dận Diễn tức giận đập bàn "sao các người lại để cho nó gặp mặt Cô Tinh?"
Người lính già cúi mặt, ông là người đã theo hầu Lục Dận Diễn từ thời còn niên thiếu, cũng không ít lần kề vai chiến đấu...cùng vào sinh ra tử nơi chiến trường trung đông. Ông chính là Lưu Điền.
"Nói tôi biết, tại sao hai người họ lại có cơ hội chạm mặt nhau?"
//Là Cô Tinh dẫn Trang tiểu thư đến thăm Trang thiếu gia. Không ngờ phó tư lệnh của chúng ta cũng trùng hợp đến thăm Trang thiếu gia.
Lục Dận Diễn nheo mắt "giấu kín được ngần ấy năm..."
//Tư lệnh! Sao lại phải ngăn cản mẹ con họ gặp nhau?
"Câm miệng!"
Lưu Điền biết mình lắm lời nên im lặng!
Lục Dận Diễn vẫn đang tức giận phừng phừng "nếu không phải vì ông theo tôi mấy chục năm qua thì tôi đã bắn chết ông ngay lập tức rồi!"
Lưu Điền biết mình đã lỡ lời nên nào dám lên tiếng, ông biết Lục Thiên Hoành chính là nỗi đau của Lục Dận Diễn.
Cho đến nay Lưu Điền vẫn không biết lý do vì sao Lục Dận Diễn lại cấm Cô Tinh nhìn nhận và gặp gỡ con ruột của mình.
"Ông ra ngoài trước đi"
Lưu Điền vừa rời đi, Lục Dận Diễn ngồi ngã xuống ghế dựa, lòng nhớ về thuở ấy...ông yêu Trang Diễm Hiền đến nhường nào, lại còn có con với bà ấy. Cô Tinh từ đâu đến, đã đảo lộn cuộc sống của ông và khiến cho ông vĩnh viễn mất đi Trang Diễm Hiền. Và điều khiến ông đau lòng nhất là ông không được gặp được con gái của mình. Ông thề với lòng "ông không được hạnh phúc thì kẻ khác cũng đừng hòng",
Bao nhiêu năm qua ông vẫn luôn câm hận Cô Tinh.
Thẩm phu nhân thấy người giúp việc đang hối hả chạy vào thì khẽ nhíu mày "có chuyện gì?"
Nhiễu Như lết tấm thân tàn tạ của mình tiến vào sảnh lớn nhà họ Thẩm và ngã quỵ dưới chân Thẩm phu nhân khiến bà phải hốt hoảng một phen.
Á...á...
Ư...ư...
Thẩm phu nhân nhìn xuống gương mặt đáng thương của Nhiễu Như thì càng thêm kinh ngạc "Nhiễu..."
Ư...
*Trang Diễm Hiền, sao bà lại dám ra tay đối xử với người nhà họ Thẩm của tôi như vậy. Mối thù này...tôi sẽ đòi lại gấp đôi.
Nhiễu Như khóc đến thương tâm!
Thẩm phu nhân nhìn thấy con dâu yêu quý của mình thành ra thế này thì rất đau lòng.
*Người đâu...
//Phu nhân!
*Chuẩn bị xe, ta đưa thiếu phu nhân đến bệnh viện.
//Tôi đi chuẩn bị ngay đây thưa phu nhân.
*Con dâu của mẹ, nhanh về phòng tắm rửa rồi cùng mẹ đến bệnh viện cho bác sĩ kiểm tra.
Nhiễu Như ngoan ngoãn gật đầu!
Thẩm phu nhân lạnh lùng nhìn theo bóng lưng Nhiễu Như "Trang Diễm Hiền, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho bà đâu!"
"Mẹ...con mới về!"
Thẩm phu nhân thấy lòng vui vẻ như mở hội hè "Cảnh Liên về rồi à con?"
"Dạ!"
Thẩm Cảnh Liên không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đi lên lầu...
*Này Cảnh Liên, vợ con về rồi đó! Quan tâm đến con bé nhiều hơn một chút nhé con, đừng để nó tủi thân.
Sắc mặt Thẩm Cảnh Liên liền trở nên lạnh lùng vô cảm "con không rảnh!"
*Con nói gì vậy? Nhiễu Như là vợ của con đó.
"Con nhắc lại, con không rảnh để quan tâm đến những chuyện bao đồng",
*Cái gì mà bao đồng? Quan tâm đến vợ mình mà cũng phải rảnh hay không à? Con không sợ con bé nghe thấy sẽ tủi thân sao?
"Vợ? Cô ta không phải là người phụ nữ mà con muốn kết hôn!"
Thẩm phu nhân á khẩu!
Mặc kệ Thẩm phu nhân mang sắc mặt khó coi đến mức nào, Thẩm Cảnh Liên dứt khoát bỏ lên phòng. Lòng anh đang rất phiền, anh đang không biết làm thế nào để được đến thăm con trai của mình...có vẻ như Trang Diễm Hiền không hề có ý định cho anh nhìn nhận đứa con. Bản thân anh cũng không tra ra tông tích của Trang Thiên Tích.
"Trang Diễm Hiền đúng là quá lợi hại! Bao nhiêu năm trôi qua, mình không hề tra ra được chút tung tích nào của mẹ còn cô ấy!"
Thẩm Cảnh Liên nhớ đến khoảng thời gian trước đây, anh đã phải lật tung cả thế giới này nhưng vẫn không thấy chút manh mối gì cả Trang Điềm Điềm.
…………
Tại bệnh viện quốc tế nổi tiếng bậc nhất Thủ Đô!
*Bác sĩ, con dâu tôi thế nào rồi?
Bác sĩ theo dõi bệnh án của Nhiễu Như khẽ thở dài "Thẩm phu nhân ngồi đi, chúng ta cùng trao đổi một chút!"
Thẩm phu nhân nhìn chăm chú vào vị bác sĩ ngồi đối diện.
'Thẩm thiếu phu nhân đã bị người ta cắt mất chiếc lưỡi!'
Thẩm phu nhân hốt hoảng "gì cơ?"
Bác sĩ nhẹ giọng lặp lại một lần nữa "lưỡi của Thẩm thiếu phu nhân đã bị người ta cắt đứt!"
Thẩm phu nhân nghe bàng hoàng và đau xót "con dâu đáng thương của tôi"
*Vậy bây giờ thì phải làm thế nào đây bác sĩ?
'Chúng tôi sẽ lấy phần cơ trên đùi để cấy vào phần lưỡi bị mất, thành công được bao nhiêu phần trăm thì chúng tôi cũng không chắc chắn lắm!'
Thẩm phu nhân cảm thấy như vậy cũng tốt, cho dù là thành công được mấy phần thì vẫn hơn thế này.
*Hãy giúp con dâu của tôi! Tiền bạc thì không cần phải bận tâm.
'Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cô ấy cấy lại phần lưỡi bị mất'.
Thẩm phu nhân cũng nghe lòng mình nhẹ hơn vài phần.
...----------------...
//Tư lệnh!
Lục Dận Diễn nghe giọng nói quen thuộc, mà giọng nói này khá lâu rồi ông ít khi được nghe, mỗi lần nghe đều là có việc quan trọng. Ông lạnh nhạt lên tiếng hỏi "xảy ra chuyện gì?"
//Phó tư lệnh đã gặp mặt Cô Tinh.
Rầm...
Lục Dận Diễn tức giận đập bàn "sao các người lại để cho nó gặp mặt Cô Tinh?"
Người lính già cúi mặt, ông là người đã theo hầu Lục Dận Diễn từ thời còn niên thiếu, cũng không ít lần kề vai chiến đấu...cùng vào sinh ra tử nơi chiến trường trung đông. Ông chính là Lưu Điền.
"Nói tôi biết, tại sao hai người họ lại có cơ hội chạm mặt nhau?"
//Là Cô Tinh dẫn Trang tiểu thư đến thăm Trang thiếu gia. Không ngờ phó tư lệnh của chúng ta cũng trùng hợp đến thăm Trang thiếu gia.
Lục Dận Diễn nheo mắt "giấu kín được ngần ấy năm..."
//Tư lệnh! Sao lại phải ngăn cản mẹ con họ gặp nhau?
"Câm miệng!"
Lưu Điền biết mình lắm lời nên im lặng!
Lục Dận Diễn vẫn đang tức giận phừng phừng "nếu không phải vì ông theo tôi mấy chục năm qua thì tôi đã bắn chết ông ngay lập tức rồi!"
Lưu Điền biết mình đã lỡ lời nên nào dám lên tiếng, ông biết Lục Thiên Hoành chính là nỗi đau của Lục Dận Diễn.
Cho đến nay Lưu Điền vẫn không biết lý do vì sao Lục Dận Diễn lại cấm Cô Tinh nhìn nhận và gặp gỡ con ruột của mình.
"Ông ra ngoài trước đi"
Lưu Điền vừa rời đi, Lục Dận Diễn ngồi ngã xuống ghế dựa, lòng nhớ về thuở ấy...ông yêu Trang Diễm Hiền đến nhường nào, lại còn có con với bà ấy. Cô Tinh từ đâu đến, đã đảo lộn cuộc sống của ông và khiến cho ông vĩnh viễn mất đi Trang Diễm Hiền. Và điều khiến ông đau lòng nhất là ông không được gặp được con gái của mình. Ông thề với lòng "ông không được hạnh phúc thì kẻ khác cũng đừng hòng",
Bao nhiêu năm qua ông vẫn luôn câm hận Cô Tinh.