Chương 46: Gia đình họp mặt
Tích nhi!
'Mẹ!'
- Tích nhi! Mẹ con mình ra ngoài ngắm biển nhé!
'Dạ!'
Nhưng cậu chợt nhớ ra "thôi chết! Mẹ sẽ phát hiện ra đôi mắt mình không thể nhìn thấy, mẹ sẽ rất lo lắng cho mình. Không được, tạm thời không thể để mẹ phát hiện".
'Ờm...mẹ à, hôm nay con có lịch tiêm. Chút nữa đây Cô Tinh sẽ đến tiêm thuốc giúp con!'
Trang Điềm Điềm lo lắng hỏi "Tích nhi, Cô Tinh bảo với mẹ là con không sao mà?"
'Dạ...con không sao!'
- Vậy tại sao lại phải tiêm thuốc? Con giấu mẹ điều gì sao?
'Không không...con không có giấu gì cả!'
Nhìn Trang Thiên Tích phản ứng dữ dội quá, Trang Điềm Điềm cũng thấy ngỡ ngàng "không giấu mẹ thì sao con lại phản ứng mạnh thế?"
Trang Thiên Tích biết mình quan trọng quá vấn đề nên cậu điều tiết lại cảm xúc "Dạ được rồi mẹ yêu của con, chúng ta cùng đi dạo quanh bờ biển vậy!"
- Không phải con cần tiêm thuốc sao?
'Tiêm sau cũng được ạ!'
- Thôi, vậy đợi con tiêm thuốc xong thì chúng ta sẽ đi dạo.
Trang Điềm Điềm nhìn ngắm khắp nơi trên cơ thể con trai "Tích nhi, con đã bị thương chỗ nào vậy?"
Khụ...khụ...
'Dạ, mẹ đừng lo lắng quá như vậy. Thật ra thì Cô Tinh chỉ giúp con chăm sóc vết thương cũ thôi ạ!'
Trang Điềm Điềm vén áo con trai lên và nhìn vào vết thương trên ngực, cô không khỏi đau lòng vì vết thương vừa dài vừa rộng. Nước mắt cô chợt rơi tí tách "con còn đau lắm có phải không?"
Trang Thiên Tích hốt hoảng, cậu cảm nhận được mẹ mình đang rất đau lòng...thậm chí là đang khóc.
'Mẹ đừng khóc mà...'
Trang Điềm Điềm ôm chặt con trai vào lòng "Tích nhi, giá mà người bị thương là mẹ, mẹ chấp nhận lãnh chịu hết tất cả những gì khiến con đau đớn!"
'Mẹ đừng như vậy mà!'
Cô Tinh vừa đến đã thấy hai mẹ con Trang Điềm Điềm đang ôm nhau khóc thì quay bước trở ra...
*Haiz...
Từ khu đối diện chợt xuất hiện một người ngồi xe lăn, anh đang tiến về hướng này. Cô Tinh liền khựng lại, bà không yên tâm...vì giữa họ đã xảy ra không ít khúc mắc.
Thẩm Cảnh Liên khẽ gật đầu với Cô Tinh, coi như thay câu chào.
Nghe có tiếng động, Trang Điềm Điềm quay đầu lại nhìn, thấy người ngồi trên xe lăn là Thẩm Cảnh Liên thì cô ngỡ ngàng "đã...đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Trang Thiên Tích lắng tai nghe thì đoán được người đến là Thẩm Cảnh Liên, cậu im lặng không lên tiếng!.
"Vợ anh đang chăm sóc con trai à?"
Trang Điềm Điềm há hốc mồm "ai là vợ anh chứ?"
"Vợ của anh như thế này là ý gì đây? Chúng ta cũng đã kết hôn...còn cùng nhau...và sinh ra con trai".
- Anh ăn nói thì bớt lấp lửng đi!
Thẩm Cảnh Liên kéo Trang Điềm Điềm ngồi lên đùi mình. Anh khòm người gần cô hơn, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Chát...
Một cái tát trời váng in lên nửa khuôn mặt đầy nam tính của Thẩm Cảnh Liên.
Đó là cái tát giòn tan, vang dội cả một khu bệnh.
"Tiểu bạch thỏ của anh đã trở nên lợi hại rồi nhỉ!"
Nhìn nắm ngón tay in rõ lên mặt Thẩm Cảnh Liên, cảm giác mặt anh như sắp rỉ máu, Trang Điềm Điềm thầm thấy hối hận "Sao mình lại ra tay nặng đến thế chứ?"
Cô Tinh đứng cách đó không xa, cũng cảm nhận được nó rất rát.
Thẩm Cảnh Liên nào chịu buông tha cho Trang Điềm Điềm, anh lại chiếm tiện nghi thêm một lần nữa. Lần này cô dùng sức để đẩy anh ra và đứng lên.
Trang Thiên Tích ngồi thừ người, cậu nghe cuộc nói chuyện của mẹ mình và Thẩm Cảnh Liên thì không khỏi ngạc nhiên!
'Mẹ...sao vậy?'
Trang Điềm Điềm lúc này mới ngại đến đỏ mặt, lòng thầm mắng Thẩm Cảnh Liên "anh ta làm gì vậy chứ! Đang ở trước mặt con trai".
"Con trai của ba thế nào rồi?"
Trang Điềm Điềm ngạc nhiên "anh...anh gọi bừa gì vậy chứ?"
"Sao nào? Ý em Tích nhi không phải con của anh sao? Vậy trong thời gian chúng ta là vợ chồng...em đã lên giường với ai vậy hửm?"
- Lên...lên giường sao?
Thẩm Cảnh Liên gật đầu!
- Lưu manh...anh là tên lưu manh.
Mặt Trang Điềm Điềm lúc này đã đỏ như ớt chín.
Thẩm Cảnh Liên vẫn cứ đùa dai, nắm tay cô không chịu buông. Thấy cô ngại ngùng, anh khẽ cong môi.
Cô Tinh mắt nhìn mũi, giả chết...
Cộp...
Cộp...
Nghe tiếng giày này, Trang Thiên Tích đoán được...người đến là Lục Dận Diễn.
Thẩm Cảnh Liên không quay đầu lại nhìn nhưng cũng đoán được người đến là "ba vợ cực phẩm của mình!"
Lục Dận Diễn liếc nhìn Thẩm Cảnh Liên một cái sắc lạnh.
"Chào đảo chủ!"
*Hừ...có những người...vừa nhìn mặt đã ưa không nổi rồi.
Trang Điềm Điềm cúi đầu chào Lục Dận Diễn rồi quay sang nhìn Trang Thiên Tích "mẹ ra ngoài trước, Cô Tinh giúp con tiêm thuốc xong thì mẹ sẽ đưa con ra ngoài dạo!"
Biết mẹ mình không thích gặp mặt Lục Dận Diễn, Trang Thiên Tích ngoan ngoãn gật đầu cái rụp "Dạ mẹ!"
Lục Dận Diễn thấy lòng mình khó chịu vì Trang Điềm Điềm luôn tránh mặt ông.
*Cháu ngoại của ta thế nào rồi?
Trang Thiên Tích ghét bỏ với cách xưng hô này "hừ...mẹ mình còn không muốn nhận ông ấy là ba, vậy mình làm sao dám nhận ông ấy là ông ngoại chứ! Mình đâu muốn chống đối với hai người phụ nữ bên cạnh mình...đặc biệt là bà ngoại vẫn chưa chịu thừa nhận ông ấy là chồng. Mình tuổi gì!"
'Chào ngài tổng tư lệnh!'
*Cháu vừa gọi ta là gì?
'Tổng tư lệnh!'
*Hừ...hai cha con các người...đúng là khó ưa như nhau.
'Mẹ!'
- Tích nhi! Mẹ con mình ra ngoài ngắm biển nhé!
'Dạ!'
Nhưng cậu chợt nhớ ra "thôi chết! Mẹ sẽ phát hiện ra đôi mắt mình không thể nhìn thấy, mẹ sẽ rất lo lắng cho mình. Không được, tạm thời không thể để mẹ phát hiện".
'Ờm...mẹ à, hôm nay con có lịch tiêm. Chút nữa đây Cô Tinh sẽ đến tiêm thuốc giúp con!'
Trang Điềm Điềm lo lắng hỏi "Tích nhi, Cô Tinh bảo với mẹ là con không sao mà?"
'Dạ...con không sao!'
- Vậy tại sao lại phải tiêm thuốc? Con giấu mẹ điều gì sao?
'Không không...con không có giấu gì cả!'
Nhìn Trang Thiên Tích phản ứng dữ dội quá, Trang Điềm Điềm cũng thấy ngỡ ngàng "không giấu mẹ thì sao con lại phản ứng mạnh thế?"
Trang Thiên Tích biết mình quan trọng quá vấn đề nên cậu điều tiết lại cảm xúc "Dạ được rồi mẹ yêu của con, chúng ta cùng đi dạo quanh bờ biển vậy!"
- Không phải con cần tiêm thuốc sao?
'Tiêm sau cũng được ạ!'
- Thôi, vậy đợi con tiêm thuốc xong thì chúng ta sẽ đi dạo.
Trang Điềm Điềm nhìn ngắm khắp nơi trên cơ thể con trai "Tích nhi, con đã bị thương chỗ nào vậy?"
Khụ...khụ...
'Dạ, mẹ đừng lo lắng quá như vậy. Thật ra thì Cô Tinh chỉ giúp con chăm sóc vết thương cũ thôi ạ!'
Trang Điềm Điềm vén áo con trai lên và nhìn vào vết thương trên ngực, cô không khỏi đau lòng vì vết thương vừa dài vừa rộng. Nước mắt cô chợt rơi tí tách "con còn đau lắm có phải không?"
Trang Thiên Tích hốt hoảng, cậu cảm nhận được mẹ mình đang rất đau lòng...thậm chí là đang khóc.
'Mẹ đừng khóc mà...'
Trang Điềm Điềm ôm chặt con trai vào lòng "Tích nhi, giá mà người bị thương là mẹ, mẹ chấp nhận lãnh chịu hết tất cả những gì khiến con đau đớn!"
'Mẹ đừng như vậy mà!'
Cô Tinh vừa đến đã thấy hai mẹ con Trang Điềm Điềm đang ôm nhau khóc thì quay bước trở ra...
*Haiz...
Từ khu đối diện chợt xuất hiện một người ngồi xe lăn, anh đang tiến về hướng này. Cô Tinh liền khựng lại, bà không yên tâm...vì giữa họ đã xảy ra không ít khúc mắc.
Thẩm Cảnh Liên khẽ gật đầu với Cô Tinh, coi như thay câu chào.
Nghe có tiếng động, Trang Điềm Điềm quay đầu lại nhìn, thấy người ngồi trên xe lăn là Thẩm Cảnh Liên thì cô ngỡ ngàng "đã...đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Trang Thiên Tích lắng tai nghe thì đoán được người đến là Thẩm Cảnh Liên, cậu im lặng không lên tiếng!.
"Vợ anh đang chăm sóc con trai à?"
Trang Điềm Điềm há hốc mồm "ai là vợ anh chứ?"
"Vợ của anh như thế này là ý gì đây? Chúng ta cũng đã kết hôn...còn cùng nhau...và sinh ra con trai".
- Anh ăn nói thì bớt lấp lửng đi!
Thẩm Cảnh Liên kéo Trang Điềm Điềm ngồi lên đùi mình. Anh khòm người gần cô hơn, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Chát...
Một cái tát trời váng in lên nửa khuôn mặt đầy nam tính của Thẩm Cảnh Liên.
Đó là cái tát giòn tan, vang dội cả một khu bệnh.
"Tiểu bạch thỏ của anh đã trở nên lợi hại rồi nhỉ!"
Nhìn nắm ngón tay in rõ lên mặt Thẩm Cảnh Liên, cảm giác mặt anh như sắp rỉ máu, Trang Điềm Điềm thầm thấy hối hận "Sao mình lại ra tay nặng đến thế chứ?"
Cô Tinh đứng cách đó không xa, cũng cảm nhận được nó rất rát.
Thẩm Cảnh Liên nào chịu buông tha cho Trang Điềm Điềm, anh lại chiếm tiện nghi thêm một lần nữa. Lần này cô dùng sức để đẩy anh ra và đứng lên.
Trang Thiên Tích ngồi thừ người, cậu nghe cuộc nói chuyện của mẹ mình và Thẩm Cảnh Liên thì không khỏi ngạc nhiên!
'Mẹ...sao vậy?'
Trang Điềm Điềm lúc này mới ngại đến đỏ mặt, lòng thầm mắng Thẩm Cảnh Liên "anh ta làm gì vậy chứ! Đang ở trước mặt con trai".
"Con trai của ba thế nào rồi?"
Trang Điềm Điềm ngạc nhiên "anh...anh gọi bừa gì vậy chứ?"
"Sao nào? Ý em Tích nhi không phải con của anh sao? Vậy trong thời gian chúng ta là vợ chồng...em đã lên giường với ai vậy hửm?"
- Lên...lên giường sao?
Thẩm Cảnh Liên gật đầu!
- Lưu manh...anh là tên lưu manh.
Mặt Trang Điềm Điềm lúc này đã đỏ như ớt chín.
Thẩm Cảnh Liên vẫn cứ đùa dai, nắm tay cô không chịu buông. Thấy cô ngại ngùng, anh khẽ cong môi.
Cô Tinh mắt nhìn mũi, giả chết...
Cộp...
Cộp...
Nghe tiếng giày này, Trang Thiên Tích đoán được...người đến là Lục Dận Diễn.
Thẩm Cảnh Liên không quay đầu lại nhìn nhưng cũng đoán được người đến là "ba vợ cực phẩm của mình!"
Lục Dận Diễn liếc nhìn Thẩm Cảnh Liên một cái sắc lạnh.
"Chào đảo chủ!"
*Hừ...có những người...vừa nhìn mặt đã ưa không nổi rồi.
Trang Điềm Điềm cúi đầu chào Lục Dận Diễn rồi quay sang nhìn Trang Thiên Tích "mẹ ra ngoài trước, Cô Tinh giúp con tiêm thuốc xong thì mẹ sẽ đưa con ra ngoài dạo!"
Biết mẹ mình không thích gặp mặt Lục Dận Diễn, Trang Thiên Tích ngoan ngoãn gật đầu cái rụp "Dạ mẹ!"
Lục Dận Diễn thấy lòng mình khó chịu vì Trang Điềm Điềm luôn tránh mặt ông.
*Cháu ngoại của ta thế nào rồi?
Trang Thiên Tích ghét bỏ với cách xưng hô này "hừ...mẹ mình còn không muốn nhận ông ấy là ba, vậy mình làm sao dám nhận ông ấy là ông ngoại chứ! Mình đâu muốn chống đối với hai người phụ nữ bên cạnh mình...đặc biệt là bà ngoại vẫn chưa chịu thừa nhận ông ấy là chồng. Mình tuổi gì!"
'Chào ngài tổng tư lệnh!'
*Cháu vừa gọi ta là gì?
'Tổng tư lệnh!'
*Hừ...hai cha con các người...đúng là khó ưa như nhau.