Chương 51: Sự thâm độc của Thẩm Cảnh Liên
'Nhị thiếu gia!'
"Chuyện gì?"
'Vừa nãy tôi ghé về Thẩm gia lấy hành lý cho cậu, tôi có vô tình nghe loáng thoáng...như là cái gì thiếu phu nhân nhất định phải mang thai'.
Thẩm Cảnh Liên nheo mắt "nhất định phải mang thai sao?"
'Phải, tôi nghe Thẩm phu nhân bảo thiếu phu nhân nhất định phải mang thai'.
Thẩm Cảnh Liên cười lạnh "vậy à?"
'Tôi thấy có gì đó bất thường thì phải!'
"Đương nhiên là bất thường rồi".
'Nhị thiếu gia, tôi nghe nói phu nhân và thiếu phu nhân có đến bệnh viện khám chữa bệnh gì gì đó'.
Thẩm Cảnh Liên vuốt cằm "xem ra thì lần này mẹ mình sẽ có kế hoạch gì đó rất động trời thì phải".
"Cậu cho người âm thầm theo dõi ả ăn hại Kiều Nhiễu Như kia, để ý đến mọi nhất cử nhất động của ả ta".
'Tôi biết rồi nhị thiếu gia!'
…………
* Thế nào rồi bác sĩ?
//Thẩm phu nhân đến rồi!
* Cậu nói tôi biết, việc thụ thai của con dâu tôi sẽ thành công bao nhiêu phần trăm?
//Phu nhân yên tâm, sức khỏe thiếu phu nhân rất tốt, việc thụ thai sẽ tương đối thành công.
*Cậu hãy dốc lòng giúp con dâu tôi, sau khi việc thành, cậu sẽ được một khoản hậu hĩnh.
'Tôi lại lo...chuyện này Thẩm nhị thiếu gia biết được sẽ không để yên cho chúng ta'.
*Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm về chuyện này. Chẳng lẽ nó dám làm gì mẹ của nó.
Vị bác sĩ nghe Thẩm phu nhân nói thế thì cũng phần nào yên tâm. Nói chung thì chuyện này vô cùng hệ trọng.
...----------------...
Một thời gian sau!
* Nào...con dâu đến đây ngồi xuống, đang thai nghén không nên đi lại nhiều, nhỡ chóng mặt thì nguy hiểm. Ngồi nghỉ đi con!
Nhiễu Như mệt nhọc ngồi xuống bên cạnh Thẩm phu nhân, mặt mũi cô đã tiều tụy thấy rõ, cái thai trong bụng đã hành cô mất ăn mất ngủ. Đứa bé này khiến cô khá quá vất vả, suốt quá trình thụ thai là một nỗi ám ảnh lớn nhất đời cô, một tháng nằm yên trên giường xương cốt cô như sắp mềm nhũn. Nhưng nghĩ đến việc bản thân mình mang thai đứa con của Thẩm Cảnh Liên thì lòng lại trào dâng nỗi hạnh phúc...vì nó là con của cô và Thẩm Cảnh Liên, Kiều gia của cô đã không còn gì, giờ chỉ hy vọng vào cái thai trong bụng mình...vì chỉ có nó mới khiến cô trói chân Thẩm Cảnh Liên.
*Vất vả cho con rồi!
"Mẹ đừng nói thế, được mang thai cho anh Cảnh Liên là điều hạnh phúc của con'.
*Con yên tâm, con chịu sinh cháu nối dõi cho nhà họ Thẩm, ta sẽ không bao giờ để con chịu thiệt.
'Con cảm ơn mẹ!'
Nhiễu Như chợt nhớ đến sự lạnh nhạt của Thẩm Cảnh Liên mà không khỏi buồn phiền, cô khẽ lên tiếng "mẹ...anh Cảnh Liên..."
Thẩm phu nhân vỗ nhẹ mô bàn tay Nhiễu Như và dịu dàng an ủi "yên tâm đi con, đã có mẹ, mẹ sẽ thay con đòi lại công bằng!"
……………
Tại trung tâm thương mại!
Nhiễu Như hốt hoảng khi nhìn thấy Trang Điềm Điềm nắm tay Trang Thiên Tích..."là cô và tên nghiệt chủng kia..."
Bắt đầu Nhiễu Như cảm thấy hơi run sợ, vội đưa tay lên vuốt nhẹ vùng bụng "họ đã trở về...vậy Cảnh Liên...và con của mình cùng Cảnh Liên!"
Trang Điềm Điềm dựng lại trước mặt Nhiễu Như, ánh mắt oán giận nhìn chằm chằm lên người Nhiễu Như, rồi khẽ nhíu mày "nhìn cô ta giống như đang mang thai thì phải!"
Nhiễu Như cũng nhìn chằm chằm lên người hai mẹ con Trang Điềm Điềm và Trang Thiên Tích.
'''Mụ đàn bà độc ác kia'''
Nhiễu Như cúi mặt!
- Mình đi thôi con trai, quan tâm đến loại người đó làm gì.
Trang Thiên Tích ngoan ngoãn gật đầu "Dạ!"
Trang Điềm Điềm nắm tay Trang Thiên Tích, hai mẹ con ung dung bước đi.
Nhiễu Như lạnh lùng nhìn theo bóng lưng Trang Điềm Điềm "thật đáng ghét..."
...----------------...
'Nhị thiếu gia!'
Thẩm Cảnh Liên nâng mi mắt lên nhìn Tạ Tân "Sao?"
'Thiếu phu nhân đã mang thai gần bốn tháng, nghe đâu đã có chuẩn đoán...là...là con trai'.
Thẩm Cảnh Liên cười lạnh "ừm...ta biết rồi!"
'Vậy là nhà họ Thẩm có người nối dõi rồi! Tạ ơn trời'.
Tạ Tân liếc mắt nhìn qua Thẩm Cảnh Liên thì đúng lúc mặt mày Thẩm Cảnh Liên đang âm u lạnh lẽo, Tạ Tân liền hoá đá.
"Đứa bé ấy không phải là con cháu nhà họ Thẩm, càng không phải là con trai của ta".
Tạ Tân nghe Thẩm Cảnh Liên nói thế, lòng có chút khó hiểu "ý nhị thiếu gia là sao?"
Cậu có tin tức gì của hai mẹ con Trang Điềm Điềm không?
Tạ Tân lắc đầu "thiếu gia có thể nói rõ hơn về việc cái thai trong bụng thiếu phu nhân được không? Tôi không hiểu, rõ ràng là phu nhân rất vui mừng khi hay tin thiếu phu nhân mang thai mà!"
"Có gì đáng để bận tâm, đó chỉ là một sự lố bịch của mẹ ta và cái ả ăn hại kia".
Tạ Tân bám dai như đỉa, anh cứ quyết tâm hỏi cho bằng được vụ việc của Nhiễu Như.
Thẩm Cảnh Liên cũng đành bất lực trước sự tò mò của Tạ Tân nên đành phải miễn cưỡng giải thích sơ qua "ừm...chuyện là mấy tháng trước mẹ ta cùng ả ăn hại kia thông đồng với nhau đi đến bệnh viện để làm thụ thai nhân tạo, ta cũng vì nghi ngờ họ sẽ làm thế, nên đã cho người tráo đổi số tinh chuẩn bị mang đến thụ thai cho cô ta".
Tạ Tân há hốc mồm "nhị thiếu gia à...tin tức này, phu nhân mà hay được thì sẽ sang chấn tâm lý mất!
Thẩm Cảnh Liên lạnh nhạt lên tiếng "con trai của ta là Trang Thiên Tích...không phải cái thứ trong bụng của ả ăn hại kia".
Tạ Tân đưa ngón tay cái lên "nhị thiếu gia quá lợi hại!"
"Bất luận là kẻ nào cũng không được phép tính kế trên đầu của Thẩm Cảnh Liên ta".
"Chuyện gì?"
'Vừa nãy tôi ghé về Thẩm gia lấy hành lý cho cậu, tôi có vô tình nghe loáng thoáng...như là cái gì thiếu phu nhân nhất định phải mang thai'.
Thẩm Cảnh Liên nheo mắt "nhất định phải mang thai sao?"
'Phải, tôi nghe Thẩm phu nhân bảo thiếu phu nhân nhất định phải mang thai'.
Thẩm Cảnh Liên cười lạnh "vậy à?"
'Tôi thấy có gì đó bất thường thì phải!'
"Đương nhiên là bất thường rồi".
'Nhị thiếu gia, tôi nghe nói phu nhân và thiếu phu nhân có đến bệnh viện khám chữa bệnh gì gì đó'.
Thẩm Cảnh Liên vuốt cằm "xem ra thì lần này mẹ mình sẽ có kế hoạch gì đó rất động trời thì phải".
"Cậu cho người âm thầm theo dõi ả ăn hại Kiều Nhiễu Như kia, để ý đến mọi nhất cử nhất động của ả ta".
'Tôi biết rồi nhị thiếu gia!'
…………
* Thế nào rồi bác sĩ?
//Thẩm phu nhân đến rồi!
* Cậu nói tôi biết, việc thụ thai của con dâu tôi sẽ thành công bao nhiêu phần trăm?
//Phu nhân yên tâm, sức khỏe thiếu phu nhân rất tốt, việc thụ thai sẽ tương đối thành công.
*Cậu hãy dốc lòng giúp con dâu tôi, sau khi việc thành, cậu sẽ được một khoản hậu hĩnh.
'Tôi lại lo...chuyện này Thẩm nhị thiếu gia biết được sẽ không để yên cho chúng ta'.
*Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm về chuyện này. Chẳng lẽ nó dám làm gì mẹ của nó.
Vị bác sĩ nghe Thẩm phu nhân nói thế thì cũng phần nào yên tâm. Nói chung thì chuyện này vô cùng hệ trọng.
...----------------...
Một thời gian sau!
* Nào...con dâu đến đây ngồi xuống, đang thai nghén không nên đi lại nhiều, nhỡ chóng mặt thì nguy hiểm. Ngồi nghỉ đi con!
Nhiễu Như mệt nhọc ngồi xuống bên cạnh Thẩm phu nhân, mặt mũi cô đã tiều tụy thấy rõ, cái thai trong bụng đã hành cô mất ăn mất ngủ. Đứa bé này khiến cô khá quá vất vả, suốt quá trình thụ thai là một nỗi ám ảnh lớn nhất đời cô, một tháng nằm yên trên giường xương cốt cô như sắp mềm nhũn. Nhưng nghĩ đến việc bản thân mình mang thai đứa con của Thẩm Cảnh Liên thì lòng lại trào dâng nỗi hạnh phúc...vì nó là con của cô và Thẩm Cảnh Liên, Kiều gia của cô đã không còn gì, giờ chỉ hy vọng vào cái thai trong bụng mình...vì chỉ có nó mới khiến cô trói chân Thẩm Cảnh Liên.
*Vất vả cho con rồi!
"Mẹ đừng nói thế, được mang thai cho anh Cảnh Liên là điều hạnh phúc của con'.
*Con yên tâm, con chịu sinh cháu nối dõi cho nhà họ Thẩm, ta sẽ không bao giờ để con chịu thiệt.
'Con cảm ơn mẹ!'
Nhiễu Như chợt nhớ đến sự lạnh nhạt của Thẩm Cảnh Liên mà không khỏi buồn phiền, cô khẽ lên tiếng "mẹ...anh Cảnh Liên..."
Thẩm phu nhân vỗ nhẹ mô bàn tay Nhiễu Như và dịu dàng an ủi "yên tâm đi con, đã có mẹ, mẹ sẽ thay con đòi lại công bằng!"
……………
Tại trung tâm thương mại!
Nhiễu Như hốt hoảng khi nhìn thấy Trang Điềm Điềm nắm tay Trang Thiên Tích..."là cô và tên nghiệt chủng kia..."
Bắt đầu Nhiễu Như cảm thấy hơi run sợ, vội đưa tay lên vuốt nhẹ vùng bụng "họ đã trở về...vậy Cảnh Liên...và con của mình cùng Cảnh Liên!"
Trang Điềm Điềm dựng lại trước mặt Nhiễu Như, ánh mắt oán giận nhìn chằm chằm lên người Nhiễu Như, rồi khẽ nhíu mày "nhìn cô ta giống như đang mang thai thì phải!"
Nhiễu Như cũng nhìn chằm chằm lên người hai mẹ con Trang Điềm Điềm và Trang Thiên Tích.
'''Mụ đàn bà độc ác kia'''
Nhiễu Như cúi mặt!
- Mình đi thôi con trai, quan tâm đến loại người đó làm gì.
Trang Thiên Tích ngoan ngoãn gật đầu "Dạ!"
Trang Điềm Điềm nắm tay Trang Thiên Tích, hai mẹ con ung dung bước đi.
Nhiễu Như lạnh lùng nhìn theo bóng lưng Trang Điềm Điềm "thật đáng ghét..."
...----------------...
'Nhị thiếu gia!'
Thẩm Cảnh Liên nâng mi mắt lên nhìn Tạ Tân "Sao?"
'Thiếu phu nhân đã mang thai gần bốn tháng, nghe đâu đã có chuẩn đoán...là...là con trai'.
Thẩm Cảnh Liên cười lạnh "ừm...ta biết rồi!"
'Vậy là nhà họ Thẩm có người nối dõi rồi! Tạ ơn trời'.
Tạ Tân liếc mắt nhìn qua Thẩm Cảnh Liên thì đúng lúc mặt mày Thẩm Cảnh Liên đang âm u lạnh lẽo, Tạ Tân liền hoá đá.
"Đứa bé ấy không phải là con cháu nhà họ Thẩm, càng không phải là con trai của ta".
Tạ Tân nghe Thẩm Cảnh Liên nói thế, lòng có chút khó hiểu "ý nhị thiếu gia là sao?"
Cậu có tin tức gì của hai mẹ con Trang Điềm Điềm không?
Tạ Tân lắc đầu "thiếu gia có thể nói rõ hơn về việc cái thai trong bụng thiếu phu nhân được không? Tôi không hiểu, rõ ràng là phu nhân rất vui mừng khi hay tin thiếu phu nhân mang thai mà!"
"Có gì đáng để bận tâm, đó chỉ là một sự lố bịch của mẹ ta và cái ả ăn hại kia".
Tạ Tân bám dai như đỉa, anh cứ quyết tâm hỏi cho bằng được vụ việc của Nhiễu Như.
Thẩm Cảnh Liên cũng đành bất lực trước sự tò mò của Tạ Tân nên đành phải miễn cưỡng giải thích sơ qua "ừm...chuyện là mấy tháng trước mẹ ta cùng ả ăn hại kia thông đồng với nhau đi đến bệnh viện để làm thụ thai nhân tạo, ta cũng vì nghi ngờ họ sẽ làm thế, nên đã cho người tráo đổi số tinh chuẩn bị mang đến thụ thai cho cô ta".
Tạ Tân há hốc mồm "nhị thiếu gia à...tin tức này, phu nhân mà hay được thì sẽ sang chấn tâm lý mất!
Thẩm Cảnh Liên lạnh nhạt lên tiếng "con trai của ta là Trang Thiên Tích...không phải cái thứ trong bụng của ả ăn hại kia".
Tạ Tân đưa ngón tay cái lên "nhị thiếu gia quá lợi hại!"
"Bất luận là kẻ nào cũng không được phép tính kế trên đầu của Thẩm Cảnh Liên ta".