Chương 7: H nhẹ màn dạo đầu
Đôi môi xinh đẹp gợi cảm của Trang Điềm Điềm bị Thẩm Cảnh Liên hôn đến sưng đỏ cả lên.
Cút...anh nhanh cút xuống cho tôi.
Trang Điềm Điềm bị Thẩm Cảnh Liên hôn tiếp, lần này cô có chết cũng không hé môi cho chiếc lưỡi của Thẩm Cảnh Liên vào, cô cắn chặt hai hàm răng trắng.
Thẩm Cảnh Liên nhíu mày vì thấy Trang Điềm Điềm không hợp tác, anh dùng đôi chân khỏe khoắn của mình kẹp chặt Trang Điềm Điềm, một tay nắm chặt hai tay cô đưa lên đỉnh đầu, tay còn lại du ngoạn trên cơ thể non mềm của cô.
Một cảm giác tê rần chạy qua người Trang Điềm Điềm, như luồng điện...khiến cô khẽ vô tình rên lên "ư...m..."
Thẩm Cảnh Liên nhìn đôi má đang đỏ hỏn của Trang Điềm Điềm mà càng khiến thân dưới anh thêm rạo rực, anh đã gặp qua rất nhiều mỹ nữ trong thiên hạ, kể cả những minh tinh màn ảnh bạc...nhưng chưa ai có thể sánh được với cô gái đang nằm dưới thân anh, anh cúi xuống hôn lên vùng xương quai xanh tuyệt mỹ của cô, mùi thơm dịu dàng từ làn da mịn màng của cô khiến anh muốn hôn lâu hơn, không muốn ngừng lại.
Trang Điềm Điềm nghe cả người như không còn chút sức lực "ư..."
Thẩm Cảnh Liên xé toạc chiếc váy và nhẹ nhàng luồng tay vào khe hẹp, thấy chiếc quần lót có vẻ như rất vướng víu, anh liền xé nát.
Mồ hôi trên người Trang Điềm Điềm tuôn rơi lã chã, khắp người cô có cảm giác như đang bị vô số côn trùng bò qua, lý trí của cô kém dần cũng bởi những cú đùa hiểm ác của anh.
Thẩm Cảnh Liên đưa tay sờ nắn vùng núi đồi đang nhấp nhô vì thở gấp.
Roẹt...
Chiếc áo ngực nhỏ xinh của Trang Điềm Điềm cũng bị Thẩm Cảnh Liên xé toạc, đó là mảnh vải che thân cuối cùng của cô, giờ thì trên người cô không còn lấy một mảnh vải che thân. Một cơ thể lõa lồ hiện ra trước mắt anh.
Thẩm Cảnh Liên nhíu mày vì cơ thể trần trụi đang bị anh đè dưới thân đẹp đẽ đến hoàn mỹ. Nơi nào đó của anh đã phải sắp sửa nổ tung vì dục vọng dâng cao, anh không thể dừng lại...anh thật sự không đủ khả năng để kiềm nén ngọn lửa hừng hực trong người, anh dang hai chân cô ra vòng qua eo anh.
Trang Điềm Điềm rơi nước mắt, giọng khô khốc van xin Thẩm Cảnh Liên "tôi xin anh, làm ơn dừng lại, tôi là người phụ nữ đã kết hôn!"
Thẩm Cảnh Liên cười khẩy "dừng?"
Trang Điềm Điềm gật đầu!
Nhìn Trang Điềm Điềm khóc đến thương tâm, Thẩm Cảnh Liên buông cô ra.
Cảm ơn!
Thẩm Cảnh Liên nằm xuống bên cạnh Trang Điềm Điềm, cơ thể đang vô cùng khó chịu, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế.
Trang Điềm Điềm lọ mọ ngồi dậy và với lấy quần áo...cô bất cẩn nên ngã đè lên người Thẩm Cảnh Liên, bụng cô bị cấn bởi một dị vật gì đó rất rắn chắc. Theo cảm nhận của cô thì nó không phải là một vật quá cứng cũng không phải là một vật mềm mại...hai tay cô đang đặt lên cặp ngực đầy nam tính của anh, cô còn nắn nắn thử vài cái rồi đưa ra cảm nhận "wao...bộ ngực này còn săn chắc và căng đầy hơn cả ngực của phụ nữ.
"Cô có biết là mình đang đùa với lửa không vậy?"
Trang Điềm Điềm ngơ ngác nhìn Thẩm Cảnh Liên "tôi đùa với lửa sao?"
"Đúng vậy!"
Trang Điềm Điềm lòm khòm ngồi dậy từ trên bụng Thẩm Cảnh Liên.
Á...
Nhưng cô liền bị Thẩm Cảnh Liên đè xuống giường "tôi đã cố tình tha cho cô rồi mà, cái này là cô tự chuốc lấy...cô dám trêu chọc vào tôi thì phải lãnh hậu quả của mình gây ra!"
Trang Điềm Điềm đưa tay lên đấm liên hồi vào ngực Thẩm Cảnh Liên..."đồ khốn kiếp nhà anh, tôi không có cố ý, mau thả tôi ra đi mà".
"Muộn rồi!"
Thẩm Cảnh Liên cúi xuống hôn lên đôi môi gợi cảm của cô...chỉ một lúc sau nụ hôn trượt xuống trái tai của cô.
Ư...a...th...a...
Thẩm Cảnh Liên dùng hai ngón tay vuốt nhẹ vào khe hở nhỏ hẹp, lúc bấy giờ đã có rất nhiều nước nhờn chảy ra từ khe hở.
Thân thể cô rung lên từng hồi, thần trí mơ hồ, cô không còn sức để chống cự, toàn thân mềm nhũn như cộng bún, cô không phản kháng nữa...để mặc cho anh muốn làm gì thì làm, một phần cũng vì do cô đã vùng vẫy cả buổi nên giờ mệt, một phần cũng vì bị anh kích thích dục vọng...cô vừa muốn chống cự vừa muốn được nhiều hơn.
Thẩm Cảnh Liên ngừng lại, nhìn thấy hai má cô đang đỏ hực như hai quả cà chín, nhìn cô thế này càng quyến rũ hơn, anh thật sự không muốn dừng lại. Anh nhẹ nhàng xoa nắn đôi bầu nguc săn chắc và căng đầy của cô, ngón tay chạm nhẹ vào hai chiếc đỉnh hồng.
A...ư m...
Tay Thẩm Cảnh Liên trượt dần xuống vùng eo thon, rồi từ từ xuống mông...
Bàn tay Thẩm Cảnh Liên di chuyển đến đâu, như tia điện giật cô tê dại đến đó. Cuối cùng tay anh mò mẫm quanh cô bé và rồi anh dùng ngón tay giữa nhẹ nhàng ấn vào bên trong cái hang nhỏ xíu, nó nhỏ xíu đến mức chỉ vừa vặn cho ngón tay giữa của anh chui vào.
Ư...a...ư m...
Thẩm Cảnh Liên di chuyển ngón tay ra vào rất nhẹ nhàng và đều đặn, nước nhờn đã chảy ra nhiều đến mức ướt đẫm lòng bàn tay của anh.
Nhìn vào đôi mắt đang đờ đẫn của cô, anh biết cô không còn sức để phản kháng nữa, cô đang ngầm đồng ý để anh tiến xa hơn nữa.
Thẩm Cảnh Liên một lần nữa kéo banh hai chân cô ra và vòng qua eo mình, anh đặt cậu nhỏ trước miệng cô bé của Trang Điềm Điềm. Cảm giác được cô đang run lên vì sợ, anh khẽ lên tiếng "hãy bình tĩnh!"
Trang Điềm Điềm không trả lời, thật sự cô đã mất lý trí.
Do dự một lúc, Thẩm Cảnh Liên ấn cậu nhỏ vào bên trong miệng cô bé...
A...a...
Nước mắt Trang Điềm Điềm rơi xuống như mưa "đau..."
Thẩm Cảnh Liên nhíu mày "không phải cô bảo mình kết hôn rồi sao?"
Trang Điềm Điềm bật khóc!
Thẩm Cảnh Liên kéo cậu nhỏ ra, bất chợt dòng máu tươi cũng theo ra, cậu nhỏ dính rất nhiều máu.
Thẩm Cảnh Liên thở dài "chuyện này..."
Anh cúi xuống hôn lên ngực cô, anh cảm nhận được nơi này là điểm yếu nhất của cô, anh hôn để cô giảm đi đau đớn. Anh tiếp tục nhẹ nhàng đặt cậu nhỏ vào bên trong cô bé và nhịp đều, lưỡi anh hôn nhẹ quanh hai hạt đỉnh hồng và ngậm chặt, xong một bên rồi tiếp tục bên còn lại.
Ư m...ư m...
Trang Điềm Điềm rên lên từng tiếng đứt quãng!
Cút...anh nhanh cút xuống cho tôi.
Trang Điềm Điềm bị Thẩm Cảnh Liên hôn tiếp, lần này cô có chết cũng không hé môi cho chiếc lưỡi của Thẩm Cảnh Liên vào, cô cắn chặt hai hàm răng trắng.
Thẩm Cảnh Liên nhíu mày vì thấy Trang Điềm Điềm không hợp tác, anh dùng đôi chân khỏe khoắn của mình kẹp chặt Trang Điềm Điềm, một tay nắm chặt hai tay cô đưa lên đỉnh đầu, tay còn lại du ngoạn trên cơ thể non mềm của cô.
Một cảm giác tê rần chạy qua người Trang Điềm Điềm, như luồng điện...khiến cô khẽ vô tình rên lên "ư...m..."
Thẩm Cảnh Liên nhìn đôi má đang đỏ hỏn của Trang Điềm Điềm mà càng khiến thân dưới anh thêm rạo rực, anh đã gặp qua rất nhiều mỹ nữ trong thiên hạ, kể cả những minh tinh màn ảnh bạc...nhưng chưa ai có thể sánh được với cô gái đang nằm dưới thân anh, anh cúi xuống hôn lên vùng xương quai xanh tuyệt mỹ của cô, mùi thơm dịu dàng từ làn da mịn màng của cô khiến anh muốn hôn lâu hơn, không muốn ngừng lại.
Trang Điềm Điềm nghe cả người như không còn chút sức lực "ư..."
Thẩm Cảnh Liên xé toạc chiếc váy và nhẹ nhàng luồng tay vào khe hẹp, thấy chiếc quần lót có vẻ như rất vướng víu, anh liền xé nát.
Mồ hôi trên người Trang Điềm Điềm tuôn rơi lã chã, khắp người cô có cảm giác như đang bị vô số côn trùng bò qua, lý trí của cô kém dần cũng bởi những cú đùa hiểm ác của anh.
Thẩm Cảnh Liên đưa tay sờ nắn vùng núi đồi đang nhấp nhô vì thở gấp.
Roẹt...
Chiếc áo ngực nhỏ xinh của Trang Điềm Điềm cũng bị Thẩm Cảnh Liên xé toạc, đó là mảnh vải che thân cuối cùng của cô, giờ thì trên người cô không còn lấy một mảnh vải che thân. Một cơ thể lõa lồ hiện ra trước mắt anh.
Thẩm Cảnh Liên nhíu mày vì cơ thể trần trụi đang bị anh đè dưới thân đẹp đẽ đến hoàn mỹ. Nơi nào đó của anh đã phải sắp sửa nổ tung vì dục vọng dâng cao, anh không thể dừng lại...anh thật sự không đủ khả năng để kiềm nén ngọn lửa hừng hực trong người, anh dang hai chân cô ra vòng qua eo anh.
Trang Điềm Điềm rơi nước mắt, giọng khô khốc van xin Thẩm Cảnh Liên "tôi xin anh, làm ơn dừng lại, tôi là người phụ nữ đã kết hôn!"
Thẩm Cảnh Liên cười khẩy "dừng?"
Trang Điềm Điềm gật đầu!
Nhìn Trang Điềm Điềm khóc đến thương tâm, Thẩm Cảnh Liên buông cô ra.
Cảm ơn!
Thẩm Cảnh Liên nằm xuống bên cạnh Trang Điềm Điềm, cơ thể đang vô cùng khó chịu, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế.
Trang Điềm Điềm lọ mọ ngồi dậy và với lấy quần áo...cô bất cẩn nên ngã đè lên người Thẩm Cảnh Liên, bụng cô bị cấn bởi một dị vật gì đó rất rắn chắc. Theo cảm nhận của cô thì nó không phải là một vật quá cứng cũng không phải là một vật mềm mại...hai tay cô đang đặt lên cặp ngực đầy nam tính của anh, cô còn nắn nắn thử vài cái rồi đưa ra cảm nhận "wao...bộ ngực này còn săn chắc và căng đầy hơn cả ngực của phụ nữ.
"Cô có biết là mình đang đùa với lửa không vậy?"
Trang Điềm Điềm ngơ ngác nhìn Thẩm Cảnh Liên "tôi đùa với lửa sao?"
"Đúng vậy!"
Trang Điềm Điềm lòm khòm ngồi dậy từ trên bụng Thẩm Cảnh Liên.
Á...
Nhưng cô liền bị Thẩm Cảnh Liên đè xuống giường "tôi đã cố tình tha cho cô rồi mà, cái này là cô tự chuốc lấy...cô dám trêu chọc vào tôi thì phải lãnh hậu quả của mình gây ra!"
Trang Điềm Điềm đưa tay lên đấm liên hồi vào ngực Thẩm Cảnh Liên..."đồ khốn kiếp nhà anh, tôi không có cố ý, mau thả tôi ra đi mà".
"Muộn rồi!"
Thẩm Cảnh Liên cúi xuống hôn lên đôi môi gợi cảm của cô...chỉ một lúc sau nụ hôn trượt xuống trái tai của cô.
Ư...a...th...a...
Thẩm Cảnh Liên dùng hai ngón tay vuốt nhẹ vào khe hở nhỏ hẹp, lúc bấy giờ đã có rất nhiều nước nhờn chảy ra từ khe hở.
Thân thể cô rung lên từng hồi, thần trí mơ hồ, cô không còn sức để chống cự, toàn thân mềm nhũn như cộng bún, cô không phản kháng nữa...để mặc cho anh muốn làm gì thì làm, một phần cũng vì do cô đã vùng vẫy cả buổi nên giờ mệt, một phần cũng vì bị anh kích thích dục vọng...cô vừa muốn chống cự vừa muốn được nhiều hơn.
Thẩm Cảnh Liên ngừng lại, nhìn thấy hai má cô đang đỏ hực như hai quả cà chín, nhìn cô thế này càng quyến rũ hơn, anh thật sự không muốn dừng lại. Anh nhẹ nhàng xoa nắn đôi bầu nguc săn chắc và căng đầy của cô, ngón tay chạm nhẹ vào hai chiếc đỉnh hồng.
A...ư m...
Tay Thẩm Cảnh Liên trượt dần xuống vùng eo thon, rồi từ từ xuống mông...
Bàn tay Thẩm Cảnh Liên di chuyển đến đâu, như tia điện giật cô tê dại đến đó. Cuối cùng tay anh mò mẫm quanh cô bé và rồi anh dùng ngón tay giữa nhẹ nhàng ấn vào bên trong cái hang nhỏ xíu, nó nhỏ xíu đến mức chỉ vừa vặn cho ngón tay giữa của anh chui vào.
Ư...a...ư m...
Thẩm Cảnh Liên di chuyển ngón tay ra vào rất nhẹ nhàng và đều đặn, nước nhờn đã chảy ra nhiều đến mức ướt đẫm lòng bàn tay của anh.
Nhìn vào đôi mắt đang đờ đẫn của cô, anh biết cô không còn sức để phản kháng nữa, cô đang ngầm đồng ý để anh tiến xa hơn nữa.
Thẩm Cảnh Liên một lần nữa kéo banh hai chân cô ra và vòng qua eo mình, anh đặt cậu nhỏ trước miệng cô bé của Trang Điềm Điềm. Cảm giác được cô đang run lên vì sợ, anh khẽ lên tiếng "hãy bình tĩnh!"
Trang Điềm Điềm không trả lời, thật sự cô đã mất lý trí.
Do dự một lúc, Thẩm Cảnh Liên ấn cậu nhỏ vào bên trong miệng cô bé...
A...a...
Nước mắt Trang Điềm Điềm rơi xuống như mưa "đau..."
Thẩm Cảnh Liên nhíu mày "không phải cô bảo mình kết hôn rồi sao?"
Trang Điềm Điềm bật khóc!
Thẩm Cảnh Liên kéo cậu nhỏ ra, bất chợt dòng máu tươi cũng theo ra, cậu nhỏ dính rất nhiều máu.
Thẩm Cảnh Liên thở dài "chuyện này..."
Anh cúi xuống hôn lên ngực cô, anh cảm nhận được nơi này là điểm yếu nhất của cô, anh hôn để cô giảm đi đau đớn. Anh tiếp tục nhẹ nhàng đặt cậu nhỏ vào bên trong cô bé và nhịp đều, lưỡi anh hôn nhẹ quanh hai hạt đỉnh hồng và ngậm chặt, xong một bên rồi tiếp tục bên còn lại.
Ư m...ư m...
Trang Điềm Điềm rên lên từng tiếng đứt quãng!