Chương : 216
Một tiếng ‘bịch’ vang lên, Hư Viễn mới nặng nề rơi xuống đất, Cuồng Phong liền xông đến trước mặt hắn ta, hai mắt của Hư Viễn bị mù tạm thời, lập tức lấy tay lau vết máu trên mặt, đồng thời biến mất trước mắt Cuồng Phong.
Cuồng Phong ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí, xoay eo, chân phải mạnh mẽ vung lên nhanh như chớp. ‘Phịch’ một tiếng, Hư Viễn lập tức bị Cuồng Phong đá văng ra khỏi không trung.
Sau đó, Cuồng Phong nhanh chóng lao đến phía trước Hư Viễn, vung chân đá mạnh vào ngực hắn ta. Tuy hai mắt của Hư Viễn tạm thời bị mù, nhưng bản lĩnh vẫn không hề yếu. Hắn ta vội vàng đưa hai tay chắn trước ngực, khi cú đá thứ hai của Cuồng Phong vụt đến, hắn ta lập tức bắt lấy chân phải của Cuồng Phong, đồng thời vặn hai tay, định quật ngã Cuồng Phong. Nhưng không ngờ, sau khi Cuồng Phong bị hai tay hắn ta nắm chặt chân phải, hắn lập tức giẫm lên ngực Hư Viễn, giơ chân còn lại đạp thẳng vào mặt hắn ta.
Cú đạp này của hắn không hề nhẹ, khiến mũi Hư Viễn lập tức chảy máu. Sau đó, hắn mạnh mẽ quay người, quật Hư Viễn nằm xuống đất quay ba trăm sáu mươi độ. Cánh tay dù sao cũng không khỏe bằng đùi, khi Hư Viễn bị vặn đến mức hai cổ tay đau đớn thì hắn ta lập tức buông lỏng chân Cuồng Phong ra. Sau khi Cuồng Phong liên tục đá vào người Hư Viễn khoảng năm sáu phát, hắn dùng một tay nâng Hư Viễn lên, một tay túm mạnh vào bụng Hư Viễn. Sau đó tung một cú đấm, quật Hư Viễn ngã xuống đất.
“Thần công hộ thể Chuông Vàng!”, Hư Viễn thấy Cuồng Phong đột nhiên tấn công mình bằng chiêu thức Vũ Bão, hắn ta bỗng chốc chống đỡ không nổi, nằm dưới đất thi triển thần công hộ thể Chuông Vàng.
“Mẹ mày, mày dám thi triển loại võ công dùng chân khí bảo vệ cơ thể?”, Cuồng Phong tức giận chửi.
Không hay rồi, nghe thấy tiếng chửi bới của Cuồng Phong, Hư Viễn nằm dưới đất thầm kêu một tiếng ‘hỏng bét’ trong lòng. Theo như phân tích của bọn họ về đám người Lý Thiệu Minh, trong nhóm người Lý Thiệu Minh thì người có võ công cao nhất chắc chắn là Bích Tỷ, thứ hai là Lý Thiệu Minh, thứ ba là Triệu Thế Hy, Cuồng Phong chỉ xếp ở giữa trở xuống. Nếu bọn họ đấu với bảy người Lý Thiệu Minh, trong số bảy người đó, người có khả năng thắng là Bích Tỷ, Lý Thiệu Minh và Triệu Thế Hy, khinh công của Chu Bảo Bảo cũng là một rắc rối.
Trận đấu lần này là cuộc trả thù của nhà họ Hồng và phái Thiếu Lâm với đám người Lý Thiệu Minh, bọn họ sao có thể thua đám Lý Thiệu Minh được chứ, bọn họ nhất định phải thắng, bèn cố ý đặt ra một vài quy định hạn chế sức mạnh của đội Lý Thiệu Minh, trong đó có một điều là không được sử dụng khinh công và võ công lấy chân khí bảo vệ cơ thể.
Mà phái Thiếu Lâm được coi là núi Thái Sơn, là sao Bắc Đẩu trong võ lâm Chính Phái, có bảy mươi hai tuyệt kĩ, các đệ tử ai ai cũng biết sử dụng võ công lấy chân khí bảo vệ cơ thể, cao thủ cấp Tông Sư có thể luyện thành một loại võ công ngang tàn, đao kiếm không thể xâm nhập, cao thủ Thần Cấp thậm chí có thể vượt cấp để trực tiếp thi triển chân khí bảo vệ cơ thể, ngăn cản sự tấn công của kẻ địch.
Nếu Hư Viễn sử dụng loại võ công lấy chân khí bảo vệ cơ thể, thì hiệp đấu thứ nhất này coi như hắn ta đã bị thua. Hắn ta lập tức thu hồi chân khí sắp phóng ra, miễn cương nhận lấy cú đá của Cuồng Phong.
“Tuyệt!”, nhìn thấy cục diện trận đấu đột nhiên đảo ngược, Chu Bảo Bảo đứng lên hét lên một tiếng từ dưới sân khấu.
Không chỉ Chu Bảo Bảo, mà trong lòng Triệu Thế Hy, Lôi Tiểu Minh, Bích Tỷ, Mã Tiểu Linh và Lý Thiệu Minh cũng vui mừng khôn xiết, ngay cả Hiên Tịnh Vũ cũng không khỏi vui mừng liếc nhìn Lý Thiệu Minh.
“Không ngờ đàn em của Lý Thiệu Minh lại có kẻ liều lĩnh như vậy, lại dám liều mạng tấn công lại Hư Viễn trong tình trạng bị thương nặng. Sức mạnh của Thất Tinh Quyền này vô cùng kinh người, Cuồng Phong lại cứng rắn chịu một hồi Thất Tinh Quyền của Hư Viễn, cơ thể chắc chắn không dễ chịu nhỉ?”, Thanh Phong ngồi dưới khán đài không khỏi lẩm bẩm một mình.
Ông ta nhìn thấy tình tình trận đấu đột nhiên đảo ngược, thì trong lòng cũng hơi khó chịu.
Ông ta hy vọng đội Hồng Võ thắng, bởi vì ông ta đã đắc tội với Lý Thiệu Minh và nhà họ Lục, nếu để Lý Thiệu Minh tiếp tục phát triển trên giang hồ, thì trong tương lai Lý Thiệu Minh chắc chắn sẽ trở thành một mối đe dọa với ông ta.
Lúc này, đôi lông mày của ông ta dần dần cau lại, trong lòng buồn bực không thôi. Suy nghĩ một lúc, ông ta nói với Hàn Bân ở bên cạnh: “Con nói với Hư Viễn, lúc nãy Cuồng Phong đã bị đấm một hồi, giờ này chắc không kiên trì được bao lâu nữa. Hắn ta hiện giờ đang chống đỡ bằng chút sức lực cuối cùng, chỉ cần tùy ý đánh trả một chiêu, đả thương hắn ta là được. Trong Thất Tinh Quyền có một chiêu tên Mưa Sao Băng mà? Dùng Mưa Sao Băng giải quyết Cuồng Phong đi”.
“Vì sao lại là con nói?”, Hàn Bân hơi sửng sốt.
Hắn không ngu, hắn không khỏi nhìn trộm Lục Kim Đan đang tức giận trên khán đàn, rất rõ ràng, vì Thanh Phong không muốn đắc tội thêm với Lục Kim Đan, muốn lợi dụng hắn để mượn dao giết người. Trước đây, Thanh Phong suýt chút nữa đã giết chết Lý Thiệu Minh, nếu không phải Lục Kim Đan nhìn thấy Lý Thiệu Minh bị thương nặng lo lắng cứu người, thì chắc chắn không để ông ta chạy thoát. Hôm nay nếu Thanh Phong lại dám làm loạn, e rằng Lục Kim Đan sẽ trực tiếp ra tay với ông ta ngay tại đây. Còn có ông nội của hắn – Hàn Uy Phong cũng ở đây đó, Hàn Bân suy nghĩ một lúc rồi nhỏ giọng nói lên sàn đấu: “Hư Viễn, anh có thể dùng Mưa Sao Băng chưởng để đấu với Cuồng Phong”.
“Súc sinh, âm lượng này của mày chỉ có tao mới nghe thấy được!”, Thanh Phong bỗng chốc trợn trừng mắt.
“Sư phụ, gần đây con bị cảm cúm, cổ họng cực kì đau, không hét được ý, hay là để sư muội Lãnh Thi và sư đệ Mộc Địch hét đi”, Hàn Bân ho hai tiếng rồi nói.
“Sư phụ, gần đây con trúng một loại độc kì lạ đã thất truyền trên giang hồ, giọng nói càng ngày càng nhỏ đi, a, cổ họng của con khó chịu quá, giọng nói của con càng lúc càng nhỏ rồi!”
Mộc Địch chính là cậu bé áo trắng bên cạnh Thanh Phong, cậu ta còn giảo hoạt hơn cả Thanh Phong, lập tức ôm họng hét lên.
Lãnh Thi chỉ nhìn chăm chú vào sàn đấu, như thể không nghe thấy bọn họ nói chuyện.
Lúc này, Hư Viễn đã lau đi vết máu trên trong mắt. Hắn ta cố gắng chớp chớp mắt, đã có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của Cuồng Phong. Tuy hắn ta vẫn bị Cuồng Phong đánh, nhưng hắn ta cường tráng hơn người, khả năng chịu đựng cũng vượt qua người bình thường. Hắn ta lập tức phân tích trong lòng, Cuồng Phong vừa bị một hồi Thất Tinh Quyền của hắn ta đánh bị thương, lúc này chắc không thể chịu được bao lâu nữa. Nếu hắn ta dùng dịch chuyển tức thời đánh với Cuồng Phong, mũi của tên này cực kì thính, trên người hắn ta dính máu của Cuồng Phong, e là hắn ta mới biến mất liền bị Cuồng Phong đánh bay ra khỏi hư không.
Trong Thất Tinh Quyền của hắn ta có một chiêu tên là Mưa Sao Băng, một chưởng này đánh ra bao vậy chặt chẽ, điên cuồng như vũ bão, nếu hắn ta sử dụng chiêu võ công này, thì chẳng mấy chốc sẽ đánh gãy tinh thần chiến đấu của Cuồng Phong, khiến Cuồng Phong bởi vì thương nặng mà dần dần mất đi sức lực.
Sau khi quyết định, hắn ta nhanh chóng biến mất trong không khí, xuất hiện phía sau Cuồng Phong, định ra một chiêu Mưa Sao Băng đánh Cuồng Phong bị thương.
“Mưa Sao Băng!”, đột nhiên, Cuồng Phong gầm lên một tiếng, thi triển tốc độ cực hạn, nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Hư Viễn.
Chỉ thấy Cuồng Phong nhanh chóng cong người, hình dáng như mèo, đột nhiên mạnh mẽ vồ lên phía trước, mang theo khí thế như hổ dữ.
Lúc này, Cuồng Phong đánh ra một chưởng, hàng trăm nắm đấm mạnh mẽ đâm vào Hư Viễn. Đồng tử trong mắt Hư Viễn co lại, còn chưa kịp đưa tay lên đỡ thì đã bị nắm đấm như mưa của Cuồng Phong đánh trúng người.
Sau khi Cuồng Phong đấm mấy trăm cú liên tục vào người Hư Viễn, hắn lại nhanh chóng dậm chân tung chiêu Thất Tinh, nhanh như chớp đi đến vị trí Bắc Đẩu, ‘Rầm’ tung ra một cú đám mạnh mẽ vào ngực Hư Viễn.
Điểm tinh tế của Thất Tinh Quyền nằm ở động tác chân, dùng sức mạnh của bước chân, Cuồng Phong bước bảy bước liên tục, sức mạnh nắm đấm bỗng chốc tăng lên gấp bảy lần. Với cú đấm này, hắn đã hoàn toàn đánh cho Hư Viễn bị thương nặng. Hư Viễn chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình bị chấn động mạnh mẽ, ho một tiếng rồi phun ra máu, cả người bị văng mạnh ra ngoài.
Sau khi hắn ta rơi mạnh xuống đất, sắc mặt của hắn ta nhanh chóng trở nên trắng bệch như tờ giấy trắng, chỉ ngẩng đầu liếc nhìn Cuồng Phong liền nhanh chóng gục xuống đất, hai tay hắn ta chống đỡ trên mặt đất rồi lại tiên tục phun ra mấy ngụm máu.
“Cuồng Phong, không ngờ cậu lại biết Thất Tinh Quyền Pháp của phái Thiếu Lâm chúng tôi!”, sắc mặt của trụ trì điện Giới Luật phái Thiếu Lâm cũng thay đổi trầm trọng, lập tức đứng lên từ ghế trọng tài.
Hồng Võ không khỏi kinh ngạc nhìn Hoa Anh Hùng, ông ta thầm nghĩ, cậu nói đội chủ nhà có quy tắc ngầm, sẽ thắng chắc hai hiệp đầu tiên mà!?
Cuồng Phong ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí, xoay eo, chân phải mạnh mẽ vung lên nhanh như chớp. ‘Phịch’ một tiếng, Hư Viễn lập tức bị Cuồng Phong đá văng ra khỏi không trung.
Sau đó, Cuồng Phong nhanh chóng lao đến phía trước Hư Viễn, vung chân đá mạnh vào ngực hắn ta. Tuy hai mắt của Hư Viễn tạm thời bị mù, nhưng bản lĩnh vẫn không hề yếu. Hắn ta vội vàng đưa hai tay chắn trước ngực, khi cú đá thứ hai của Cuồng Phong vụt đến, hắn ta lập tức bắt lấy chân phải của Cuồng Phong, đồng thời vặn hai tay, định quật ngã Cuồng Phong. Nhưng không ngờ, sau khi Cuồng Phong bị hai tay hắn ta nắm chặt chân phải, hắn lập tức giẫm lên ngực Hư Viễn, giơ chân còn lại đạp thẳng vào mặt hắn ta.
Cú đạp này của hắn không hề nhẹ, khiến mũi Hư Viễn lập tức chảy máu. Sau đó, hắn mạnh mẽ quay người, quật Hư Viễn nằm xuống đất quay ba trăm sáu mươi độ. Cánh tay dù sao cũng không khỏe bằng đùi, khi Hư Viễn bị vặn đến mức hai cổ tay đau đớn thì hắn ta lập tức buông lỏng chân Cuồng Phong ra. Sau khi Cuồng Phong liên tục đá vào người Hư Viễn khoảng năm sáu phát, hắn dùng một tay nâng Hư Viễn lên, một tay túm mạnh vào bụng Hư Viễn. Sau đó tung một cú đấm, quật Hư Viễn ngã xuống đất.
“Thần công hộ thể Chuông Vàng!”, Hư Viễn thấy Cuồng Phong đột nhiên tấn công mình bằng chiêu thức Vũ Bão, hắn ta bỗng chốc chống đỡ không nổi, nằm dưới đất thi triển thần công hộ thể Chuông Vàng.
“Mẹ mày, mày dám thi triển loại võ công dùng chân khí bảo vệ cơ thể?”, Cuồng Phong tức giận chửi.
Không hay rồi, nghe thấy tiếng chửi bới của Cuồng Phong, Hư Viễn nằm dưới đất thầm kêu một tiếng ‘hỏng bét’ trong lòng. Theo như phân tích của bọn họ về đám người Lý Thiệu Minh, trong nhóm người Lý Thiệu Minh thì người có võ công cao nhất chắc chắn là Bích Tỷ, thứ hai là Lý Thiệu Minh, thứ ba là Triệu Thế Hy, Cuồng Phong chỉ xếp ở giữa trở xuống. Nếu bọn họ đấu với bảy người Lý Thiệu Minh, trong số bảy người đó, người có khả năng thắng là Bích Tỷ, Lý Thiệu Minh và Triệu Thế Hy, khinh công của Chu Bảo Bảo cũng là một rắc rối.
Trận đấu lần này là cuộc trả thù của nhà họ Hồng và phái Thiếu Lâm với đám người Lý Thiệu Minh, bọn họ sao có thể thua đám Lý Thiệu Minh được chứ, bọn họ nhất định phải thắng, bèn cố ý đặt ra một vài quy định hạn chế sức mạnh của đội Lý Thiệu Minh, trong đó có một điều là không được sử dụng khinh công và võ công lấy chân khí bảo vệ cơ thể.
Mà phái Thiếu Lâm được coi là núi Thái Sơn, là sao Bắc Đẩu trong võ lâm Chính Phái, có bảy mươi hai tuyệt kĩ, các đệ tử ai ai cũng biết sử dụng võ công lấy chân khí bảo vệ cơ thể, cao thủ cấp Tông Sư có thể luyện thành một loại võ công ngang tàn, đao kiếm không thể xâm nhập, cao thủ Thần Cấp thậm chí có thể vượt cấp để trực tiếp thi triển chân khí bảo vệ cơ thể, ngăn cản sự tấn công của kẻ địch.
Nếu Hư Viễn sử dụng loại võ công lấy chân khí bảo vệ cơ thể, thì hiệp đấu thứ nhất này coi như hắn ta đã bị thua. Hắn ta lập tức thu hồi chân khí sắp phóng ra, miễn cương nhận lấy cú đá của Cuồng Phong.
“Tuyệt!”, nhìn thấy cục diện trận đấu đột nhiên đảo ngược, Chu Bảo Bảo đứng lên hét lên một tiếng từ dưới sân khấu.
Không chỉ Chu Bảo Bảo, mà trong lòng Triệu Thế Hy, Lôi Tiểu Minh, Bích Tỷ, Mã Tiểu Linh và Lý Thiệu Minh cũng vui mừng khôn xiết, ngay cả Hiên Tịnh Vũ cũng không khỏi vui mừng liếc nhìn Lý Thiệu Minh.
“Không ngờ đàn em của Lý Thiệu Minh lại có kẻ liều lĩnh như vậy, lại dám liều mạng tấn công lại Hư Viễn trong tình trạng bị thương nặng. Sức mạnh của Thất Tinh Quyền này vô cùng kinh người, Cuồng Phong lại cứng rắn chịu một hồi Thất Tinh Quyền của Hư Viễn, cơ thể chắc chắn không dễ chịu nhỉ?”, Thanh Phong ngồi dưới khán đài không khỏi lẩm bẩm một mình.
Ông ta nhìn thấy tình tình trận đấu đột nhiên đảo ngược, thì trong lòng cũng hơi khó chịu.
Ông ta hy vọng đội Hồng Võ thắng, bởi vì ông ta đã đắc tội với Lý Thiệu Minh và nhà họ Lục, nếu để Lý Thiệu Minh tiếp tục phát triển trên giang hồ, thì trong tương lai Lý Thiệu Minh chắc chắn sẽ trở thành một mối đe dọa với ông ta.
Lúc này, đôi lông mày của ông ta dần dần cau lại, trong lòng buồn bực không thôi. Suy nghĩ một lúc, ông ta nói với Hàn Bân ở bên cạnh: “Con nói với Hư Viễn, lúc nãy Cuồng Phong đã bị đấm một hồi, giờ này chắc không kiên trì được bao lâu nữa. Hắn ta hiện giờ đang chống đỡ bằng chút sức lực cuối cùng, chỉ cần tùy ý đánh trả một chiêu, đả thương hắn ta là được. Trong Thất Tinh Quyền có một chiêu tên Mưa Sao Băng mà? Dùng Mưa Sao Băng giải quyết Cuồng Phong đi”.
“Vì sao lại là con nói?”, Hàn Bân hơi sửng sốt.
Hắn không ngu, hắn không khỏi nhìn trộm Lục Kim Đan đang tức giận trên khán đàn, rất rõ ràng, vì Thanh Phong không muốn đắc tội thêm với Lục Kim Đan, muốn lợi dụng hắn để mượn dao giết người. Trước đây, Thanh Phong suýt chút nữa đã giết chết Lý Thiệu Minh, nếu không phải Lục Kim Đan nhìn thấy Lý Thiệu Minh bị thương nặng lo lắng cứu người, thì chắc chắn không để ông ta chạy thoát. Hôm nay nếu Thanh Phong lại dám làm loạn, e rằng Lục Kim Đan sẽ trực tiếp ra tay với ông ta ngay tại đây. Còn có ông nội của hắn – Hàn Uy Phong cũng ở đây đó, Hàn Bân suy nghĩ một lúc rồi nhỏ giọng nói lên sàn đấu: “Hư Viễn, anh có thể dùng Mưa Sao Băng chưởng để đấu với Cuồng Phong”.
“Súc sinh, âm lượng này của mày chỉ có tao mới nghe thấy được!”, Thanh Phong bỗng chốc trợn trừng mắt.
“Sư phụ, gần đây con bị cảm cúm, cổ họng cực kì đau, không hét được ý, hay là để sư muội Lãnh Thi và sư đệ Mộc Địch hét đi”, Hàn Bân ho hai tiếng rồi nói.
“Sư phụ, gần đây con trúng một loại độc kì lạ đã thất truyền trên giang hồ, giọng nói càng ngày càng nhỏ đi, a, cổ họng của con khó chịu quá, giọng nói của con càng lúc càng nhỏ rồi!”
Mộc Địch chính là cậu bé áo trắng bên cạnh Thanh Phong, cậu ta còn giảo hoạt hơn cả Thanh Phong, lập tức ôm họng hét lên.
Lãnh Thi chỉ nhìn chăm chú vào sàn đấu, như thể không nghe thấy bọn họ nói chuyện.
Lúc này, Hư Viễn đã lau đi vết máu trên trong mắt. Hắn ta cố gắng chớp chớp mắt, đã có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của Cuồng Phong. Tuy hắn ta vẫn bị Cuồng Phong đánh, nhưng hắn ta cường tráng hơn người, khả năng chịu đựng cũng vượt qua người bình thường. Hắn ta lập tức phân tích trong lòng, Cuồng Phong vừa bị một hồi Thất Tinh Quyền của hắn ta đánh bị thương, lúc này chắc không thể chịu được bao lâu nữa. Nếu hắn ta dùng dịch chuyển tức thời đánh với Cuồng Phong, mũi của tên này cực kì thính, trên người hắn ta dính máu của Cuồng Phong, e là hắn ta mới biến mất liền bị Cuồng Phong đánh bay ra khỏi hư không.
Trong Thất Tinh Quyền của hắn ta có một chiêu tên là Mưa Sao Băng, một chưởng này đánh ra bao vậy chặt chẽ, điên cuồng như vũ bão, nếu hắn ta sử dụng chiêu võ công này, thì chẳng mấy chốc sẽ đánh gãy tinh thần chiến đấu của Cuồng Phong, khiến Cuồng Phong bởi vì thương nặng mà dần dần mất đi sức lực.
Sau khi quyết định, hắn ta nhanh chóng biến mất trong không khí, xuất hiện phía sau Cuồng Phong, định ra một chiêu Mưa Sao Băng đánh Cuồng Phong bị thương.
“Mưa Sao Băng!”, đột nhiên, Cuồng Phong gầm lên một tiếng, thi triển tốc độ cực hạn, nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Hư Viễn.
Chỉ thấy Cuồng Phong nhanh chóng cong người, hình dáng như mèo, đột nhiên mạnh mẽ vồ lên phía trước, mang theo khí thế như hổ dữ.
Lúc này, Cuồng Phong đánh ra một chưởng, hàng trăm nắm đấm mạnh mẽ đâm vào Hư Viễn. Đồng tử trong mắt Hư Viễn co lại, còn chưa kịp đưa tay lên đỡ thì đã bị nắm đấm như mưa của Cuồng Phong đánh trúng người.
Sau khi Cuồng Phong đấm mấy trăm cú liên tục vào người Hư Viễn, hắn lại nhanh chóng dậm chân tung chiêu Thất Tinh, nhanh như chớp đi đến vị trí Bắc Đẩu, ‘Rầm’ tung ra một cú đám mạnh mẽ vào ngực Hư Viễn.
Điểm tinh tế của Thất Tinh Quyền nằm ở động tác chân, dùng sức mạnh của bước chân, Cuồng Phong bước bảy bước liên tục, sức mạnh nắm đấm bỗng chốc tăng lên gấp bảy lần. Với cú đấm này, hắn đã hoàn toàn đánh cho Hư Viễn bị thương nặng. Hư Viễn chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình bị chấn động mạnh mẽ, ho một tiếng rồi phun ra máu, cả người bị văng mạnh ra ngoài.
Sau khi hắn ta rơi mạnh xuống đất, sắc mặt của hắn ta nhanh chóng trở nên trắng bệch như tờ giấy trắng, chỉ ngẩng đầu liếc nhìn Cuồng Phong liền nhanh chóng gục xuống đất, hai tay hắn ta chống đỡ trên mặt đất rồi lại tiên tục phun ra mấy ngụm máu.
“Cuồng Phong, không ngờ cậu lại biết Thất Tinh Quyền Pháp của phái Thiếu Lâm chúng tôi!”, sắc mặt của trụ trì điện Giới Luật phái Thiếu Lâm cũng thay đổi trầm trọng, lập tức đứng lên từ ghế trọng tài.
Hồng Võ không khỏi kinh ngạc nhìn Hoa Anh Hùng, ông ta thầm nghĩ, cậu nói đội chủ nhà có quy tắc ngầm, sẽ thắng chắc hai hiệp đầu tiên mà!?