Chương 2: Mày chẳng qua chỉ là một con chó Mộc gia nuôi mà thôi
“Anh... anh điên rồi sao?”
Nghe Hứa Quân nói vậy, Mộc Tuyết Nhi lập tức trở nên lo lắng, nhỏ giọng nói với anh: “Anh đã đoán ra được rồi, tại sao còn muốn đánh cược với Mộc Phong? Chịu ấm ức một chút có làm sao? Còn hơn sau này lần nào anh gặp anh ta đều phải dập đầu gọi ông!”
Sau lời nhắc nhở của Hứa Quân, Mộc Tuyết Nhi bỗng nhớ ra, quản lý Vương của nhà hàng này là bạn tốt lâu năm của Mộc Phong.
Ván cược này Hứa Quân thua chắc rồi!
“Tuyết Nhi, em phải tin anh...”
“Tin anh? Dựa vào đâu?” Mộc Tuyết Nhi cười lạnh, vẻ mặt thất vọng nói: “Tôi đã bị anh làm cho mất hết mặt mũi từ lâu rồi, tùy anh đấy! Dù sao tôi cũng không còn hy vọng gì ở anh nữa rồi!”
Nghĩ đến việc chút nữa Hứa Quân phải quỳ xuống xin lỗi Mộc Phong, Mộc Tuyết Nhi mong mình biến mất khỏi thế giới này chết đi được.
Rõ ràng biết Mộc Phong đã mua chuộc quản lý Vương, tại sao vẫn còn cố cậy mạnh?
Là vợ của Hứa Quân, Mộc Tuyết Nhi cũng sẽ mất mặt theo.
“Đã chấp nhận cá cược, giờ Hứa Quân có muốn hối hận cũng muộn rồi!” Mộc Phong cười nói, hét to xuống dưới tầng: “Quản lý Vương, ông lên đây một chuyến!”
Tất cả mọi người Mộc gia đều đang nóng lòng muốn nhìn thấy Hứa Quân mất mặt.
Từng người vây lại quan sát, hóng hớt, trong đầu ai nấy đều toàn là những suy nghĩ xấu xa.
Quản lý Vương là một người đàn ông trung niên mập mạp khoảng hơn bốn mươi tuổi.
Vừa mới lên tầng, Mộc Phong đã lập tức hỏi:
“Quản lý Vương, cậu con rể đến ở rể nhà chúng tôi này đổ oan cho tôi, nói tôi đổi nhân sâm thành cà rốt! Phiền ông kiểm tra camera giúp tôi, trả lại trong sạch cho tôi...”
Mộc Phong đắc ý nói, cậu ta đã giao hẹn trước với quản lý Vương rồi.
Mọi thứ đều trong tầm tay của cậu ta.
Quản lý Vương nở nụ cười lịch sự, nói với Mộc Phong:
“Mộc thiếu, không cần phải xem đâu. Bởi vì vừa nãy tôi ở trong phòng giám sát, tất cả những gì xảy ra, tôi đều nhìn thấy hết rồi...”
Ồ?
“Vậy thì mong quản lý Vương kể hết thực hư mọi chuyện, trả lại trong sạch cho tôi!”
Dứt lời, Mộc Phong lại nhìn về phía Hứa Quân, nham hiểm nói:
“Cũng để tên phế vật nào đó biết, Mộc Phong tôi đây không thèm làm những việc hèn hạ như thay xà đổi cột!”
Quản lý Vương liếc nhìn Hứa Quân, bình tĩnh nói: “Quả thật có người đã đổi nhân sâm thành cà rốt...”
“Là ai thế? Quản lý Vương, ông mau nói đi...”
“Đúng thế, quản lý Vương, ông đừng vòng vo nữa!”
Đám người đang hóng hớt đều nóng lòng muốn biết.
Ai nấy đều thúc giục quản lý Vương.
“Người này chính là Mộc Phong, Mộc thiếu gia!”
Cái gì?
Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ai nấy đều kinh ngạc nhìn quản lý Vương.
Mộc Phong sắc mặt tái nhợt, lớn tiếng chất vấn:
“Quản lý Vương, ông có biết ông đang nói gì không?”
Quản lý Vương vẫn rất thản nhiên, gật đầu nói:
“Mộc thiếu, nếu như cậu vẫn chưa nghe rõ lời tôi nói, vậy tôi sẽ nói lại một lần nữa. Người đổi nhân sâm thành cà rốt, chính là cậu, Mộc thiếu gia!”
Mộc Phong hoàn toàn sững sờ.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Quản lý Vương là bạn tốt nhiều năm của anh ta, trước đó anh ta còn đã nhắn nhủ với ông ta rồi.
Nhưng tại sao vào giây phút mấu chốt ông ta lại giúp Hứa Quân?
Mộc Phong đâu hề hay biết.
Quản gia Lý của Hứa gia, đã xuất hiện trong bữa tiệc từ lâu.
Tất cả những gì xảy ra ông ấy đều thấy hết.
Mà Hứa Quân cũng biết rõ, quản gia Lý chắc chắn sẽ không để mình bị người khác xúc phạm, sỉ nhục.
Vậy nên, anh mới dám đánh cược với Mộc Phong.
Ngay sau đó, quản lý Vương đi đến trước mặt Hứa Quân, kính cẩn nói:
“Ngài Hứa, tất cả những gì Mộc Phong làm đều đã bị camera ghi lại. Nếu như ngài cần, tôi có thể cung cấp video cho ngài. À, đúng rồi, gốc nhân sâm kia được giấu trong áo của Mộc Phong.”
“Ừm, tôi biết rồi!”
Hứa Quân thản nhiên gật đầu, nhìn về phía Mộc Phong, hỏi: “Anh còn có gì muốn nói nữa không?”
“Mộc Phong, mau giao nhân sâm cho ngài Hứa, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”
Quản lý Vương cũng đứng bên cạnh nói to.
Lúc này Mộc Phong vừa xấu hổ vừa tức giận, tức run cả người.
Nhưng nhà hàng Lệ Thành là địa bàn của quản lý Vương, nếu như Mộc Phong không làm theo, nói không chừng sẽ phải chịu thiệt.
Mộc Phong mặt đỏ bừng, lấy một gốc nhân sâm từ trong áo của mình ra.
“Ha ha!” Mộc Phong cười gượng gạo, cắn răng nói: “Hứa Quân, tôi chỉ đùa với cậu mà thôi, có cần phải căng thẳng thế không? Trả nhân sâm cho cậu này!”
Nói rồi Mộc Phong cũng tiện tay ném nhân sâm cho Hứa Quân.
“Có phải anh quên mất là hai chúng ta đang cá cược không?” Lúc này, Hứa Quân mở miệng nói: “Mộc Phong, giờ có phải anh nên quỳ xuống xin lỗi tôi rồi không?”
“Mẹ kiếp mày nói gì cơ?”
Nghe Hứa Quân nói vậy, Mộc Phong lập tức sốt ruột, tóm lấy cổ áo Hứa Quân nói: “Mày dám bắt ông đây quỳ á? Có phải mày chán sống rồi không?”
“Anh họ, anh còn muốn đánh người nữa sao?” Mộc Tuyết Nhi lo lắng, chạy tới kéo Mộc Phong ra, vội vàng nói: “Người sai là anh, kể cả không quỳ, ít nhất anh cũng phải xin lỗi Hứa Quân chứ!”
“Đủ rồi!”
Đúng vào lúc này, lão phu nhân Mộc gia chống gậy xuống đất, tức giận hô lên.
Tất cả người Mộc gia bỗng chốc trở nên yên lặng.
Kể từ khi Mộc lão gia bệnh nặng qua đời, Mộc lão phu nhân đã nắm hết quyền lực kinh tế trong tay, lời của bà có trọng lượng nhất trong Mộc gia.
“Tuyết Nhi, anh họ con đã nói là đùa rồi, tại sao con còn hùng hùng hổ hổ như thế?”
“Bà nội, con... con sai rồi!”
Mộc Tuyết Nhi không dám cãi lời Mộc lão phu nhân, chỉ đành cúi đầu xuống.
Sau đó, Mộc lão phu nhân liếc nhìn Hứa Quân, tiếp tục nói: “Cậu ăn ở Mộc gia, uống ở Mộc gia, lại bắt tay với người người để xúc phạm cháu trai tôi, sao cậu lại có thể mưu mô xảo quyệt đến thế? Nếu như cậu vẫn muốn tiếp tục ở sống ở trong Mộc gia, thì phải trịnh trọng xin lỗi Mộc Phong! Nếu không thì lập tức cút khỏi Mộc gia!”
Nghe thấy những lời này của Mộc lão phu nhân, hai tay Hứa Quân nắm chặt lại.
Dù mình đúng hay sai, kết quả vẫn là Mộc lão phu nhân nhất định sẽ bảo vệ Mộc Phong!
Mộc Tuyết Nhi định thử nói lý với Mộc lão phu nhân, dè dặt nói: “Bà nội, bà cũng nhìn thấy rồi, rõ ràng không phải là lỗi của Hứa Quân. Nếu như lại phải xin lỗi anh họ, liệu có phải...”
“Sao? Con cảm thấy bà không công bằng?” Mộc lão phu nhân ngắt lời Mộc Tuyết Nhi, trừng mắt nói: “Nếu như con cảm thấy bà bất công, vậy con với tên phế vật này, cùng rời khỏi Mộc gia đi!”
“Bà nội, con...”
“Tuyết Nhi, đừng nói nữa!” Hứa Quân ngắt lời Mộc Tuyết Nhi, thấp giọng nói: “Con sẽ xin lỗi!”
Lúc này, đúng hay sai đã không còn quan trọng nữa rồi.
Hứa Quân tuyệt đối sẽ không để Mộc Tuyết Nhi phải chịu chút ấm ức nào.
Mặc dù Hứa Quân cũng biết, Mộc Tuyết Nhi cũng có chút ghét bỏ mình.
Nhưng trong mắt người ngoài, Mộc Tuyết Nhi vẫn cố gắng làm tròn bổn phận của một người vợ.
Hứa Quân đi đến trước mặt Mộc Phong, trầm giọng nói: “Xin lỗi Mộc Phong, chuyện ngày hôm này đều là lỗi của tôi!”
“Cậu nói gì cơ? Nói to lên! Tôi không nghe rõ!”
“Xin lỗi, tôi sai rồi!”
“Ừ, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho cậu lần này!” Dứt lời Mộc Phong ghé sát vào tai Hứa Quân, cười nham hiểm nói: “Hứa Quân, mày dựa vào đâu để đấu với tao? Mày chẳng qua chỉ là một con chó Mộc gia nuôi mà thôi, mà tao là cháu đích tôn của Mộc gia!”
Hứa Quân cúi đầu không nói!
Nhưng anh chỉ có thể thừa nhận, những lời Mộc Phong nói là sự thật.
Người Mộc gia vui mừng phấn khởi, ai nấy đều hớn hở dâng tặng Mộc lão phu nhân quà mừng của mình.
Thấy Hứa Quân chịu ấm ức, trong lòng Mộc Tuyết Nhi cũng không vui vẻ gì.
Chỉ là địa vị của Mộc Tuyết Nhi ở Mộc gia không cao, cũng không bảo vệ được gì nhiều cho Hứa Quân.
Hơn nữa Mộc Tuyết Nhi cũng có chút oán hận bản thân anh không biết cố gắng, đừng nói là người Mộc gia, ngay cả người ngoài cũng không coi anh ra gì.
Nhân lúc hỗn loạn, Hứa Quân đi vào nhà vệ sinh.
Quản gia Lý của Hứa gia lập tức đuổi theo, đồng thời cử sai người chặn cửa nhà vệ sinh, không cho ai vào.
Quản gia Lý đứng sau lưng Hứa Quân, cúi người nói: “Nhị thiếu gia, chuyện ngày hôm nay tôi đã nhìn thấy hết rồi! Gia chủ Mộc gia thật không biết thức thời, lại dám xúc phạm nhị thiếu gia! Chỉ cần nhị thiếu gia nói một câu, cả Mộc gia đều sẽ khuất phục dưới chân cậu!”
Nghe Hứa Quân nói vậy, Mộc Tuyết Nhi lập tức trở nên lo lắng, nhỏ giọng nói với anh: “Anh đã đoán ra được rồi, tại sao còn muốn đánh cược với Mộc Phong? Chịu ấm ức một chút có làm sao? Còn hơn sau này lần nào anh gặp anh ta đều phải dập đầu gọi ông!”
Sau lời nhắc nhở của Hứa Quân, Mộc Tuyết Nhi bỗng nhớ ra, quản lý Vương của nhà hàng này là bạn tốt lâu năm của Mộc Phong.
Ván cược này Hứa Quân thua chắc rồi!
“Tuyết Nhi, em phải tin anh...”
“Tin anh? Dựa vào đâu?” Mộc Tuyết Nhi cười lạnh, vẻ mặt thất vọng nói: “Tôi đã bị anh làm cho mất hết mặt mũi từ lâu rồi, tùy anh đấy! Dù sao tôi cũng không còn hy vọng gì ở anh nữa rồi!”
Nghĩ đến việc chút nữa Hứa Quân phải quỳ xuống xin lỗi Mộc Phong, Mộc Tuyết Nhi mong mình biến mất khỏi thế giới này chết đi được.
Rõ ràng biết Mộc Phong đã mua chuộc quản lý Vương, tại sao vẫn còn cố cậy mạnh?
Là vợ của Hứa Quân, Mộc Tuyết Nhi cũng sẽ mất mặt theo.
“Đã chấp nhận cá cược, giờ Hứa Quân có muốn hối hận cũng muộn rồi!” Mộc Phong cười nói, hét to xuống dưới tầng: “Quản lý Vương, ông lên đây một chuyến!”
Tất cả mọi người Mộc gia đều đang nóng lòng muốn nhìn thấy Hứa Quân mất mặt.
Từng người vây lại quan sát, hóng hớt, trong đầu ai nấy đều toàn là những suy nghĩ xấu xa.
Quản lý Vương là một người đàn ông trung niên mập mạp khoảng hơn bốn mươi tuổi.
Vừa mới lên tầng, Mộc Phong đã lập tức hỏi:
“Quản lý Vương, cậu con rể đến ở rể nhà chúng tôi này đổ oan cho tôi, nói tôi đổi nhân sâm thành cà rốt! Phiền ông kiểm tra camera giúp tôi, trả lại trong sạch cho tôi...”
Mộc Phong đắc ý nói, cậu ta đã giao hẹn trước với quản lý Vương rồi.
Mọi thứ đều trong tầm tay của cậu ta.
Quản lý Vương nở nụ cười lịch sự, nói với Mộc Phong:
“Mộc thiếu, không cần phải xem đâu. Bởi vì vừa nãy tôi ở trong phòng giám sát, tất cả những gì xảy ra, tôi đều nhìn thấy hết rồi...”
Ồ?
“Vậy thì mong quản lý Vương kể hết thực hư mọi chuyện, trả lại trong sạch cho tôi!”
Dứt lời, Mộc Phong lại nhìn về phía Hứa Quân, nham hiểm nói:
“Cũng để tên phế vật nào đó biết, Mộc Phong tôi đây không thèm làm những việc hèn hạ như thay xà đổi cột!”
Quản lý Vương liếc nhìn Hứa Quân, bình tĩnh nói: “Quả thật có người đã đổi nhân sâm thành cà rốt...”
“Là ai thế? Quản lý Vương, ông mau nói đi...”
“Đúng thế, quản lý Vương, ông đừng vòng vo nữa!”
Đám người đang hóng hớt đều nóng lòng muốn biết.
Ai nấy đều thúc giục quản lý Vương.
“Người này chính là Mộc Phong, Mộc thiếu gia!”
Cái gì?
Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ai nấy đều kinh ngạc nhìn quản lý Vương.
Mộc Phong sắc mặt tái nhợt, lớn tiếng chất vấn:
“Quản lý Vương, ông có biết ông đang nói gì không?”
Quản lý Vương vẫn rất thản nhiên, gật đầu nói:
“Mộc thiếu, nếu như cậu vẫn chưa nghe rõ lời tôi nói, vậy tôi sẽ nói lại một lần nữa. Người đổi nhân sâm thành cà rốt, chính là cậu, Mộc thiếu gia!”
Mộc Phong hoàn toàn sững sờ.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Quản lý Vương là bạn tốt nhiều năm của anh ta, trước đó anh ta còn đã nhắn nhủ với ông ta rồi.
Nhưng tại sao vào giây phút mấu chốt ông ta lại giúp Hứa Quân?
Mộc Phong đâu hề hay biết.
Quản gia Lý của Hứa gia, đã xuất hiện trong bữa tiệc từ lâu.
Tất cả những gì xảy ra ông ấy đều thấy hết.
Mà Hứa Quân cũng biết rõ, quản gia Lý chắc chắn sẽ không để mình bị người khác xúc phạm, sỉ nhục.
Vậy nên, anh mới dám đánh cược với Mộc Phong.
Ngay sau đó, quản lý Vương đi đến trước mặt Hứa Quân, kính cẩn nói:
“Ngài Hứa, tất cả những gì Mộc Phong làm đều đã bị camera ghi lại. Nếu như ngài cần, tôi có thể cung cấp video cho ngài. À, đúng rồi, gốc nhân sâm kia được giấu trong áo của Mộc Phong.”
“Ừm, tôi biết rồi!”
Hứa Quân thản nhiên gật đầu, nhìn về phía Mộc Phong, hỏi: “Anh còn có gì muốn nói nữa không?”
“Mộc Phong, mau giao nhân sâm cho ngài Hứa, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”
Quản lý Vương cũng đứng bên cạnh nói to.
Lúc này Mộc Phong vừa xấu hổ vừa tức giận, tức run cả người.
Nhưng nhà hàng Lệ Thành là địa bàn của quản lý Vương, nếu như Mộc Phong không làm theo, nói không chừng sẽ phải chịu thiệt.
Mộc Phong mặt đỏ bừng, lấy một gốc nhân sâm từ trong áo của mình ra.
“Ha ha!” Mộc Phong cười gượng gạo, cắn răng nói: “Hứa Quân, tôi chỉ đùa với cậu mà thôi, có cần phải căng thẳng thế không? Trả nhân sâm cho cậu này!”
Nói rồi Mộc Phong cũng tiện tay ném nhân sâm cho Hứa Quân.
“Có phải anh quên mất là hai chúng ta đang cá cược không?” Lúc này, Hứa Quân mở miệng nói: “Mộc Phong, giờ có phải anh nên quỳ xuống xin lỗi tôi rồi không?”
“Mẹ kiếp mày nói gì cơ?”
Nghe Hứa Quân nói vậy, Mộc Phong lập tức sốt ruột, tóm lấy cổ áo Hứa Quân nói: “Mày dám bắt ông đây quỳ á? Có phải mày chán sống rồi không?”
“Anh họ, anh còn muốn đánh người nữa sao?” Mộc Tuyết Nhi lo lắng, chạy tới kéo Mộc Phong ra, vội vàng nói: “Người sai là anh, kể cả không quỳ, ít nhất anh cũng phải xin lỗi Hứa Quân chứ!”
“Đủ rồi!”
Đúng vào lúc này, lão phu nhân Mộc gia chống gậy xuống đất, tức giận hô lên.
Tất cả người Mộc gia bỗng chốc trở nên yên lặng.
Kể từ khi Mộc lão gia bệnh nặng qua đời, Mộc lão phu nhân đã nắm hết quyền lực kinh tế trong tay, lời của bà có trọng lượng nhất trong Mộc gia.
“Tuyết Nhi, anh họ con đã nói là đùa rồi, tại sao con còn hùng hùng hổ hổ như thế?”
“Bà nội, con... con sai rồi!”
Mộc Tuyết Nhi không dám cãi lời Mộc lão phu nhân, chỉ đành cúi đầu xuống.
Sau đó, Mộc lão phu nhân liếc nhìn Hứa Quân, tiếp tục nói: “Cậu ăn ở Mộc gia, uống ở Mộc gia, lại bắt tay với người người để xúc phạm cháu trai tôi, sao cậu lại có thể mưu mô xảo quyệt đến thế? Nếu như cậu vẫn muốn tiếp tục ở sống ở trong Mộc gia, thì phải trịnh trọng xin lỗi Mộc Phong! Nếu không thì lập tức cút khỏi Mộc gia!”
Nghe thấy những lời này của Mộc lão phu nhân, hai tay Hứa Quân nắm chặt lại.
Dù mình đúng hay sai, kết quả vẫn là Mộc lão phu nhân nhất định sẽ bảo vệ Mộc Phong!
Mộc Tuyết Nhi định thử nói lý với Mộc lão phu nhân, dè dặt nói: “Bà nội, bà cũng nhìn thấy rồi, rõ ràng không phải là lỗi của Hứa Quân. Nếu như lại phải xin lỗi anh họ, liệu có phải...”
“Sao? Con cảm thấy bà không công bằng?” Mộc lão phu nhân ngắt lời Mộc Tuyết Nhi, trừng mắt nói: “Nếu như con cảm thấy bà bất công, vậy con với tên phế vật này, cùng rời khỏi Mộc gia đi!”
“Bà nội, con...”
“Tuyết Nhi, đừng nói nữa!” Hứa Quân ngắt lời Mộc Tuyết Nhi, thấp giọng nói: “Con sẽ xin lỗi!”
Lúc này, đúng hay sai đã không còn quan trọng nữa rồi.
Hứa Quân tuyệt đối sẽ không để Mộc Tuyết Nhi phải chịu chút ấm ức nào.
Mặc dù Hứa Quân cũng biết, Mộc Tuyết Nhi cũng có chút ghét bỏ mình.
Nhưng trong mắt người ngoài, Mộc Tuyết Nhi vẫn cố gắng làm tròn bổn phận của một người vợ.
Hứa Quân đi đến trước mặt Mộc Phong, trầm giọng nói: “Xin lỗi Mộc Phong, chuyện ngày hôm này đều là lỗi của tôi!”
“Cậu nói gì cơ? Nói to lên! Tôi không nghe rõ!”
“Xin lỗi, tôi sai rồi!”
“Ừ, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho cậu lần này!” Dứt lời Mộc Phong ghé sát vào tai Hứa Quân, cười nham hiểm nói: “Hứa Quân, mày dựa vào đâu để đấu với tao? Mày chẳng qua chỉ là một con chó Mộc gia nuôi mà thôi, mà tao là cháu đích tôn của Mộc gia!”
Hứa Quân cúi đầu không nói!
Nhưng anh chỉ có thể thừa nhận, những lời Mộc Phong nói là sự thật.
Người Mộc gia vui mừng phấn khởi, ai nấy đều hớn hở dâng tặng Mộc lão phu nhân quà mừng của mình.
Thấy Hứa Quân chịu ấm ức, trong lòng Mộc Tuyết Nhi cũng không vui vẻ gì.
Chỉ là địa vị của Mộc Tuyết Nhi ở Mộc gia không cao, cũng không bảo vệ được gì nhiều cho Hứa Quân.
Hơn nữa Mộc Tuyết Nhi cũng có chút oán hận bản thân anh không biết cố gắng, đừng nói là người Mộc gia, ngay cả người ngoài cũng không coi anh ra gì.
Nhân lúc hỗn loạn, Hứa Quân đi vào nhà vệ sinh.
Quản gia Lý của Hứa gia lập tức đuổi theo, đồng thời cử sai người chặn cửa nhà vệ sinh, không cho ai vào.
Quản gia Lý đứng sau lưng Hứa Quân, cúi người nói: “Nhị thiếu gia, chuyện ngày hôm nay tôi đã nhìn thấy hết rồi! Gia chủ Mộc gia thật không biết thức thời, lại dám xúc phạm nhị thiếu gia! Chỉ cần nhị thiếu gia nói một câu, cả Mộc gia đều sẽ khuất phục dưới chân cậu!”