Chương 199
Thịnh Hoàn Hoàn không dám trông mong Lăng Tiêu sẽ đi cùng bọn họ bao lâu, nhiều lắm chỉ đưa họ đến đoàn xe Vũ Yến, nhìn một cái rồi đi.
Nhưng điều này đã nằm ngoài dự đoán của cô, dù sao tối hôm qua hắn đã từ chối vô tình như vậy, ai biết ngủ một giấc thức dậy thì đột nhiên đổi tính.
Lăng Thiên Vũ nghiêm túc ngẫm nghĩ, sau đó gật gật đầu, nghiêm túc như ông cụ non.
Thịnh Hoàn Hoàn duỗi tay ôm cậu xuống ngồi.
Qua chừng bốn năm phút, Lăng Thiên Vũ lại đứng lên, nhưng lúc này lại rất sốt ruột, cậu chỉ vào phía sau, gấp đến độ giậm chân.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức trấn an: “Làm sao vậy Thiên Vũ, chúng ta không vội, bình tĩnh.”
Nói xong, cô hôn lên gương mặt trắng nõn của cậu nhóc, mới nhìn về chiếc xe phía sau, phát hiện đã không thấy xe của Lăng Tiêu đâu.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn trấn an không có hiệu quả, Lăng Thiên Vũ vẫn chỉ về phía sau, cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở không phát ra âm thanh, có vẻ rất nóng nảy bất an.
“Thiên Vũ, Thiên Vũ, con nhìn dì này.” Thịnh Hoàn Hoàn vặn khuôn mặt nhỏ của Lăng Thiên Vũ lại, kiên định nói cho cậu: “Không có gì, nếu ba con nói sẽ đi cùng chúng ta thì nhất định sẽ đến, có lẽ ba đang cố đuổi kịp, chúng ta phải tin tưởng ba con chứ.”
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn lấy di động ra: “Chúng ta gọi điện thoại cho ba con được không?”
Lăng Thiên Vũ nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, nghe tiếng nói dịu dàng chắc nịch của cô thì bất giác an tĩnh lại rồi gật gật đầu.
Cách đó không xa, xe của Lăng Tiêu đang chắn trước xe Mộ Tư.
Hai người đàn ông gần như kéo cửa sổ xe xuống cùng một lúc, một người lạnh lùng cao quý, một người ôn hoà xa cách.
Hai ánh mắt lạnh lùng chạm vào nhau trên không trung, nhiệt độ bốn phía lập tức hạ xuống điểm đóng băng.
Vẻ mặt Lăng Tiêu rất lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén, giọng nói mang theo cảnh cáo: “Một vừa hai phải, nếu có lần sau thì tự gánh lấy hậu quả.”
Đối mặt với tầm mắt của Lăng Tiêu, Mộ Tư không hề né tránh, ánh mắt sắc bén như đao, trong lạnh lùng lại mang theo không cam lòng và hận thù mãnh liệt: “Lăng Tiêu, anh không nên động vào cô ấy.”
Khí thế của Lăng Tiêu mạnh như một con hổ, cho dù chỉ ngồi ở đó, nhưng vẫn mang theo cảm giác không giận đã oai: “Nhớ kỹ, hiện tại cô ấy là vợ của Lăng Tiêu này, trừ phi tôi không cần, nếu không không ai được mơ ước.”
Dưới ánh mắt âm u không cam lòng của Mộ Tư, Lăng Tiêu chậm rãi nâng cửa sổ xe lên, rất nhanh chiếc xe đã biến mất.
Thịnh Hoàn Hoàn gọi điện thoại cho hắn thật lâu, mãi đến cuối cùng mới có người nghe máy: “Anh ở đâu?”
Giọng nói của cô có chút sốt ruột.
Lăng Tiêu trả lời: “Ở phía sau cô.”
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức xoay người nhìn về phía xe sau, ba giây sau, xe của Lăng Tiêu lại xuất hiện trong tầm mắt cô.
Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, đồng thời thất vọng trong lòng cũng tan đi một chút, cô còn tưởng rằng hắn có việc phải rời đi giữa chừng chứ.
Lúc này cô cũng không biết, vừa rồi “Người mới” và “Người cũ” của cô đã chính diện giao phong ở cách đó không xa.
Nhìn thấy xe của Lăng Tiêu, rốt cuộc cậu nhóc cũng hoàn toàn thả lỏng lại.
Nhưng điều này đã nằm ngoài dự đoán của cô, dù sao tối hôm qua hắn đã từ chối vô tình như vậy, ai biết ngủ một giấc thức dậy thì đột nhiên đổi tính.
Lăng Thiên Vũ nghiêm túc ngẫm nghĩ, sau đó gật gật đầu, nghiêm túc như ông cụ non.
Thịnh Hoàn Hoàn duỗi tay ôm cậu xuống ngồi.
Qua chừng bốn năm phút, Lăng Thiên Vũ lại đứng lên, nhưng lúc này lại rất sốt ruột, cậu chỉ vào phía sau, gấp đến độ giậm chân.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức trấn an: “Làm sao vậy Thiên Vũ, chúng ta không vội, bình tĩnh.”
Nói xong, cô hôn lên gương mặt trắng nõn của cậu nhóc, mới nhìn về chiếc xe phía sau, phát hiện đã không thấy xe của Lăng Tiêu đâu.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn trấn an không có hiệu quả, Lăng Thiên Vũ vẫn chỉ về phía sau, cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở không phát ra âm thanh, có vẻ rất nóng nảy bất an.
“Thiên Vũ, Thiên Vũ, con nhìn dì này.” Thịnh Hoàn Hoàn vặn khuôn mặt nhỏ của Lăng Thiên Vũ lại, kiên định nói cho cậu: “Không có gì, nếu ba con nói sẽ đi cùng chúng ta thì nhất định sẽ đến, có lẽ ba đang cố đuổi kịp, chúng ta phải tin tưởng ba con chứ.”
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn lấy di động ra: “Chúng ta gọi điện thoại cho ba con được không?”
Lăng Thiên Vũ nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, nghe tiếng nói dịu dàng chắc nịch của cô thì bất giác an tĩnh lại rồi gật gật đầu.
Cách đó không xa, xe của Lăng Tiêu đang chắn trước xe Mộ Tư.
Hai người đàn ông gần như kéo cửa sổ xe xuống cùng một lúc, một người lạnh lùng cao quý, một người ôn hoà xa cách.
Hai ánh mắt lạnh lùng chạm vào nhau trên không trung, nhiệt độ bốn phía lập tức hạ xuống điểm đóng băng.
Vẻ mặt Lăng Tiêu rất lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén, giọng nói mang theo cảnh cáo: “Một vừa hai phải, nếu có lần sau thì tự gánh lấy hậu quả.”
Đối mặt với tầm mắt của Lăng Tiêu, Mộ Tư không hề né tránh, ánh mắt sắc bén như đao, trong lạnh lùng lại mang theo không cam lòng và hận thù mãnh liệt: “Lăng Tiêu, anh không nên động vào cô ấy.”
Khí thế của Lăng Tiêu mạnh như một con hổ, cho dù chỉ ngồi ở đó, nhưng vẫn mang theo cảm giác không giận đã oai: “Nhớ kỹ, hiện tại cô ấy là vợ của Lăng Tiêu này, trừ phi tôi không cần, nếu không không ai được mơ ước.”
Dưới ánh mắt âm u không cam lòng của Mộ Tư, Lăng Tiêu chậm rãi nâng cửa sổ xe lên, rất nhanh chiếc xe đã biến mất.
Thịnh Hoàn Hoàn gọi điện thoại cho hắn thật lâu, mãi đến cuối cùng mới có người nghe máy: “Anh ở đâu?”
Giọng nói của cô có chút sốt ruột.
Lăng Tiêu trả lời: “Ở phía sau cô.”
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức xoay người nhìn về phía xe sau, ba giây sau, xe của Lăng Tiêu lại xuất hiện trong tầm mắt cô.
Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, đồng thời thất vọng trong lòng cũng tan đi một chút, cô còn tưởng rằng hắn có việc phải rời đi giữa chừng chứ.
Lúc này cô cũng không biết, vừa rồi “Người mới” và “Người cũ” của cô đã chính diện giao phong ở cách đó không xa.
Nhìn thấy xe của Lăng Tiêu, rốt cuộc cậu nhóc cũng hoàn toàn thả lỏng lại.