Chương 204
Cô nhìn về phía Vinson, chỉ thấy anh ta mặt không cảm xúc đứng ở đó, tóc mái che khuất nửa bên mặt thanh tú, nhìn có vẻ rất thâm trầm.
Lúc này giọng nói của Vu Quang lại truyền đến từ di động, rất kiêu ngạo: “Lý Hưng Hoài, làm người đừng quá tham lam, số tiền này cũng đủ cho ông giải quyết chuyện trước mắt, phần tiền còn lại dùng để dưỡng già, thêm nữa chỉ sợ ông không có mạng để xài.”
Đây là uy hiếp trắng trợn, quả thực khinh người quá đáng.
Lý Hưng Hoài siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi cả giận quát: “Vu Quang, muốn Vũ Yến của tôi à, chờ kiếp sau đi!”
Nói xong, Lý Hưng Hoài cúp điện thoại.
Vu Quang không ngờ Lý Hưng Hoài sẽ tắt máy của mình, nhìn di động một hồi vẫn không phản ứng lại.
Con trai của Vu Quang – Vu Hạo thấy vậy thì lập tức hỏi: “Ba, làm sao vậy?”
Con trai của Vu Quang – Vu Hạo thấy vậy thì lập tức hỏi: “Ba, làm sao vậy?”
Trần Phỉ Phỉ ngồi bên cạnh Vu Hạo cũng khẩn trương nhìn Vu Quang.
Mặt Vu Quang rất âm trầm: “Không nên, lúc này trừ bán sân tập cho chúng ta thì lão già kia còn có cách nào khác?”
Trần Phỉ Phỉ nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ những người đó không đập hai chiếc xe của tôi sao?”
Tổng giá trị của hai chiếc xe được tài trợ kia lên đến ngàn vạn, hiện nay tài chính của đoàn xe Vũ Yến gần như đã cạn kiệt, căn bản không có khả năng bồi thường.
Hơn nữa có rất nhiều xe đua mua nhờ thế chấp miếng đất này để vay vốn ngân hàng, hiện tại xe bị hủy, trừ bán đất ra thì ông không còn đường nào để đi.
Vu Hạo nói: “Tôi gọi điện thoại cho Mã Chí Viễn hỏi tình hình như thế nào đã.”
Nói xong, Vu Hạo lập tức lấy di động ra, kết quả lại không ai nghe máy. Gã lại gọi cho Roger, kết quả cũng không ai nghe: “Cả hai người đều không nghe máy, có phải xảy ra chuyện gì không?”
Sắc mặt ba người lập tức trở nên trầm trọng.
Một lát sau, Trần Phỉ Phỉ đứng lên: “Tôi đến Vũ Yến xem thử, khi cần có thể giúp các người một tay.”
Vu Quang lập tức nói: “Liên hệ thương gia tài trợ cùng đi qua.”
Trần Phỉ Phỉ lạnh lùng nhếch khoé miệng lên: “Yên tâm, tôi biết nên làm gì.”
Sỉ nhục hôm qua còn rõ ràng trước mắt, Lý Hưng Hoài hủy hoại thanh danh của cô ta trước mặt nhiều người như vậy, còn muốn quật khởi sao?
A, quả thực nằm mơ.
Còn Thịnh Hoàn Hoàn nữa, từ nhỏ đã may mắn hơn cô ta và Trần Do Mỹ, vừa sinh ra đã được Đường đại sư tiên đoán là sinh ra cùng chậu châu báu, được cưng chiều hết mực.
Nhưng từng ấy năm qua, cô ta ăn mặc tiêu xài đều dựa vào Thịnh gia, có từng tự kiếm được một đồng nào chưa?
Cái gì mà sinh ra cùng chậu báu, chỉ là đứa vô dụng không xem hiểu sổ sách, nhưng do may mắn, biết đầu thai mà thôi!
Hôm qua không phải cô khoác lác trước mặt mọi người, muốn gia nhập Vũ Yến, muốn trở thành Lý Tinh thứ hai Vũ sao?
Nếu hôm nay Vũ Yến không còn nữa thì ngôi sao may mắn có trở thành sao chổi không?
Lúc này giọng nói của Vu Quang lại truyền đến từ di động, rất kiêu ngạo: “Lý Hưng Hoài, làm người đừng quá tham lam, số tiền này cũng đủ cho ông giải quyết chuyện trước mắt, phần tiền còn lại dùng để dưỡng già, thêm nữa chỉ sợ ông không có mạng để xài.”
Đây là uy hiếp trắng trợn, quả thực khinh người quá đáng.
Lý Hưng Hoài siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi cả giận quát: “Vu Quang, muốn Vũ Yến của tôi à, chờ kiếp sau đi!”
Nói xong, Lý Hưng Hoài cúp điện thoại.
Vu Quang không ngờ Lý Hưng Hoài sẽ tắt máy của mình, nhìn di động một hồi vẫn không phản ứng lại.
Con trai của Vu Quang – Vu Hạo thấy vậy thì lập tức hỏi: “Ba, làm sao vậy?”
Con trai của Vu Quang – Vu Hạo thấy vậy thì lập tức hỏi: “Ba, làm sao vậy?”
Trần Phỉ Phỉ ngồi bên cạnh Vu Hạo cũng khẩn trương nhìn Vu Quang.
Mặt Vu Quang rất âm trầm: “Không nên, lúc này trừ bán sân tập cho chúng ta thì lão già kia còn có cách nào khác?”
Trần Phỉ Phỉ nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ những người đó không đập hai chiếc xe của tôi sao?”
Tổng giá trị của hai chiếc xe được tài trợ kia lên đến ngàn vạn, hiện nay tài chính của đoàn xe Vũ Yến gần như đã cạn kiệt, căn bản không có khả năng bồi thường.
Hơn nữa có rất nhiều xe đua mua nhờ thế chấp miếng đất này để vay vốn ngân hàng, hiện tại xe bị hủy, trừ bán đất ra thì ông không còn đường nào để đi.
Vu Hạo nói: “Tôi gọi điện thoại cho Mã Chí Viễn hỏi tình hình như thế nào đã.”
Nói xong, Vu Hạo lập tức lấy di động ra, kết quả lại không ai nghe máy. Gã lại gọi cho Roger, kết quả cũng không ai nghe: “Cả hai người đều không nghe máy, có phải xảy ra chuyện gì không?”
Sắc mặt ba người lập tức trở nên trầm trọng.
Một lát sau, Trần Phỉ Phỉ đứng lên: “Tôi đến Vũ Yến xem thử, khi cần có thể giúp các người một tay.”
Vu Quang lập tức nói: “Liên hệ thương gia tài trợ cùng đi qua.”
Trần Phỉ Phỉ lạnh lùng nhếch khoé miệng lên: “Yên tâm, tôi biết nên làm gì.”
Sỉ nhục hôm qua còn rõ ràng trước mắt, Lý Hưng Hoài hủy hoại thanh danh của cô ta trước mặt nhiều người như vậy, còn muốn quật khởi sao?
A, quả thực nằm mơ.
Còn Thịnh Hoàn Hoàn nữa, từ nhỏ đã may mắn hơn cô ta và Trần Do Mỹ, vừa sinh ra đã được Đường đại sư tiên đoán là sinh ra cùng chậu châu báu, được cưng chiều hết mực.
Nhưng từng ấy năm qua, cô ta ăn mặc tiêu xài đều dựa vào Thịnh gia, có từng tự kiếm được một đồng nào chưa?
Cái gì mà sinh ra cùng chậu báu, chỉ là đứa vô dụng không xem hiểu sổ sách, nhưng do may mắn, biết đầu thai mà thôi!
Hôm qua không phải cô khoác lác trước mặt mọi người, muốn gia nhập Vũ Yến, muốn trở thành Lý Tinh thứ hai Vũ sao?
Nếu hôm nay Vũ Yến không còn nữa thì ngôi sao may mắn có trở thành sao chổi không?