Chương 11: Trèo Tường
Tối hôm sau, sau khi đi quán bar uống rượu thì Hác Thế Kiệt bảo tài xế lái xe đến Trác gia.
Hác Thế Kiệt từ ngày hôm qua gặp Trác Thạc Hy về đến giờ anh vẫn luôn suy nghĩ về mối quan hệ của cả hai, anh biết mình cũng có tình cảm với cô, anh cảm thấy rất khó chịu khi cô tiếp xúc hay thân mật với đàn ông khác như Tề Minh.
Chiếc xe của Hác Thế Kiệt dừng lại ở trước cổng Trác gia, anh biết nếu bây giờ vào thì cũng sẽ không gặp được Trác Thạc Hy.
Hác Thế Kiệt mở cửa đi xuống xe rồi nhìn xung quanh, bây giờ chỉ còn cách trèo tường mà thôi.
Hác Thế Kiệt tự cười bản thân, lúc có Trác Thạc Hy bên cạnh thì không biết trân trọng để bây giờ phải nghĩ cách gặp cô.
Hác Thế Kiệt trèo được lên ban công phòng của Trác Thạc Hy mà thở không ra hơi, đúng là Trác gia, muốn trèo cũng rất khó khăn.
Hác Thế Kiệt núp vào chỗ vắng để xác định một lần nữa là phòng của Trác Thạc Hy, nếu là phòng của ông bà Trác chắc anh sẽ mất mặt lắm.
Hác Thế Kiệt nhìn vào trong thì thấy Trác Thạc Hy đang đánh đàn piano trong phòng, nhưng ánh mắt của anh lại dừng lại ở chiếc đầm ngủ hai dây mỏng manh của cô.
Hác Thế Kiệt định đi vào thì cánh cửa phòng cô bật mở, anh đành phải núp ở một góc như ăn trộm.
" Uống sữa đi Thạc Hy " bà Trác đi vào.
" Dạ vâng "
Bà Trác kéo tay Trác Thạc Hy lại phía giường ngồi xuống.
" Ngày mai chúng ta sẽ hẹn bên Hác gia làm thủ tục ly hôn cho con "
" Dạ vâng "
" Thạc Hy à, yêu một người không yêu mình rất đau khổ, mẹ biết con yêu Thế Kiệt rất nhiều nhưng cậu ta không yêu con, sự cố gắng vun đắp của con chỉ là thừa thải phiền phức khi người ta không cần "
Từng lời của bà Trác đâm thẳng vào trái tim Hác Thế Kiệt, anh biết mình đã chà đạp tấm chân tình của Trác Thạc Hy.
" Con xin lỗi ba mẹ, là con cố chấp để ba mẹ mất mặt với mọi người " giọt nước mắt cô lăn xuống
" Không có gì hết, ba mẹ chỉ cần con hạnh phúc mà thôi "
" Dạ vâng, sau này con sẽ mạnh mẽ hơn, sẽ không làm ba mẹ lo lắng nữa. " cô gạt giọt nước mắt.
" Vậy con uống sữa rồi ngủ sớm, mẹ về phòng "
" Dạ, mẹ ngủ ngon "
" Được "
Trác Thạc Hy nhìn bà Trác ra khỏi phòng rồi đặt ly sữa lên bàn, cô nói cô sẽ mạnh mẽ nhưng trái tim cô vẫn còn đang rất đau.
Trác Thạc Hy nằm dài xuống giường nhìn lên trần nhà, nếu cô đến trước người con gái anh yêu, liệu anh có yêu cô không?.
" Thạc Hy? " anh đi vào.
Trác Thạc Hy nghe tiếng nói của Hác Thế Kiệt mà xoay đầu lại nhìn ra hướng ban công.
Hác Thế Kiệt khi nãy nhìn thấy Trác Thạc Hy tổn thương như vậy mà anh càng ghét bản thân mình hơn, anh nợ cô ngàn lời xin lỗi.
" Thế Kiệt " cô ngồi dậy
Hác Thế Kiệt và Trác Thạc Hy bốn mắt nhìn nhau, nhưng mắt cô lại đỏ lên.
" Xin lỗi em "
Trác Thạc Hy cười nhạt, xin lỗi? Xin lỗi có làm cô bớt đau hơn không? Xin lỗi có làm cô không còn yêu anh nữa không?.
" Không cần xin lỗi em, quả thật em không thích hợp làm vợ anh "
"...... "
" Anh có biết không? Em đã gặp anh từ ba năm về trước và yêu anh, em đã tìm mọi cách để thu hút anh nhưng không được, thậm chí khi em đã bước chân vào cuộc đời của anh nhưng em lại bước ra vì nơi đó không dành cho em "
"....." Hác Thế Kiệt đứng yên nhìn cô
" Thế Kiệt? Nhiều khi em tự hỏi tại sao mình lại yêu anh nhiều như vậy? Tại sao lại đau lòng đến muốn chết khi nhìn thấy anh và Tiêu Đan Đan ôm ấp với nhau? Nhiều khi em lại ganh tị với người con gái anh yêu, chị ấy thật có phước khi được anh yêu nhiều như vậy. " nước mắt cô tự trào xuống
" Thạc Hy đừng nói nữa "
" Thế Kiệt? Em cầu xin anh một chuyện được không? "
" Được "
" Ngủ với em một đêm được không? Em hứa ngày mai em sẽ rời khỏi thành phố này, sẽ không bao giờ phiền đến anh " cô đưa ánh mắt ngập nước nhìn anh.
Trác Thạc Hy muốn cùng anh để biết được cảm giác gần gũi với người đàn ông mình yêu sẽ như thế nào? Và điều cô muốn hơn đó chính là mang thai đứa con của anh.
Hác Thế Kiệt nhíu mày nhìn Trác Thạc Hy, cô có đang biết mình nói gì không?.
" Được "
Trác Thạc Hy nghe anh đồng ý mà vui mừng đến mức bật khóc, chỉ cần một đêm thôi ngày mai bắt cô chết cũng được.
Hác Thế Kiệt đi lại gần ôm chằm lấy cơ thể của Trác Thạc Hy, tại sao anh lại từng tàn nhẫn với một người con gái yêu anh nhiều đến như vậy?.
Trác Thạc Hy nước mắt tuôn ra dữ dội, cô úp mặt vào ngực anh để ngủi mùi hương cơ thể của anh.
Nếu ai đó nói cô ngu ngốc cũng được nhưng trong lòng cô thấy mãn nguyện và hạnh phúc là được.
Hác Thế Kiệt từ ngày hôm qua gặp Trác Thạc Hy về đến giờ anh vẫn luôn suy nghĩ về mối quan hệ của cả hai, anh biết mình cũng có tình cảm với cô, anh cảm thấy rất khó chịu khi cô tiếp xúc hay thân mật với đàn ông khác như Tề Minh.
Chiếc xe của Hác Thế Kiệt dừng lại ở trước cổng Trác gia, anh biết nếu bây giờ vào thì cũng sẽ không gặp được Trác Thạc Hy.
Hác Thế Kiệt mở cửa đi xuống xe rồi nhìn xung quanh, bây giờ chỉ còn cách trèo tường mà thôi.
Hác Thế Kiệt tự cười bản thân, lúc có Trác Thạc Hy bên cạnh thì không biết trân trọng để bây giờ phải nghĩ cách gặp cô.
Hác Thế Kiệt trèo được lên ban công phòng của Trác Thạc Hy mà thở không ra hơi, đúng là Trác gia, muốn trèo cũng rất khó khăn.
Hác Thế Kiệt núp vào chỗ vắng để xác định một lần nữa là phòng của Trác Thạc Hy, nếu là phòng của ông bà Trác chắc anh sẽ mất mặt lắm.
Hác Thế Kiệt nhìn vào trong thì thấy Trác Thạc Hy đang đánh đàn piano trong phòng, nhưng ánh mắt của anh lại dừng lại ở chiếc đầm ngủ hai dây mỏng manh của cô.
Hác Thế Kiệt định đi vào thì cánh cửa phòng cô bật mở, anh đành phải núp ở một góc như ăn trộm.
" Uống sữa đi Thạc Hy " bà Trác đi vào.
" Dạ vâng "
Bà Trác kéo tay Trác Thạc Hy lại phía giường ngồi xuống.
" Ngày mai chúng ta sẽ hẹn bên Hác gia làm thủ tục ly hôn cho con "
" Dạ vâng "
" Thạc Hy à, yêu một người không yêu mình rất đau khổ, mẹ biết con yêu Thế Kiệt rất nhiều nhưng cậu ta không yêu con, sự cố gắng vun đắp của con chỉ là thừa thải phiền phức khi người ta không cần "
Từng lời của bà Trác đâm thẳng vào trái tim Hác Thế Kiệt, anh biết mình đã chà đạp tấm chân tình của Trác Thạc Hy.
" Con xin lỗi ba mẹ, là con cố chấp để ba mẹ mất mặt với mọi người " giọt nước mắt cô lăn xuống
" Không có gì hết, ba mẹ chỉ cần con hạnh phúc mà thôi "
" Dạ vâng, sau này con sẽ mạnh mẽ hơn, sẽ không làm ba mẹ lo lắng nữa. " cô gạt giọt nước mắt.
" Vậy con uống sữa rồi ngủ sớm, mẹ về phòng "
" Dạ, mẹ ngủ ngon "
" Được "
Trác Thạc Hy nhìn bà Trác ra khỏi phòng rồi đặt ly sữa lên bàn, cô nói cô sẽ mạnh mẽ nhưng trái tim cô vẫn còn đang rất đau.
Trác Thạc Hy nằm dài xuống giường nhìn lên trần nhà, nếu cô đến trước người con gái anh yêu, liệu anh có yêu cô không?.
" Thạc Hy? " anh đi vào.
Trác Thạc Hy nghe tiếng nói của Hác Thế Kiệt mà xoay đầu lại nhìn ra hướng ban công.
Hác Thế Kiệt khi nãy nhìn thấy Trác Thạc Hy tổn thương như vậy mà anh càng ghét bản thân mình hơn, anh nợ cô ngàn lời xin lỗi.
" Thế Kiệt " cô ngồi dậy
Hác Thế Kiệt và Trác Thạc Hy bốn mắt nhìn nhau, nhưng mắt cô lại đỏ lên.
" Xin lỗi em "
Trác Thạc Hy cười nhạt, xin lỗi? Xin lỗi có làm cô bớt đau hơn không? Xin lỗi có làm cô không còn yêu anh nữa không?.
" Không cần xin lỗi em, quả thật em không thích hợp làm vợ anh "
"...... "
" Anh có biết không? Em đã gặp anh từ ba năm về trước và yêu anh, em đã tìm mọi cách để thu hút anh nhưng không được, thậm chí khi em đã bước chân vào cuộc đời của anh nhưng em lại bước ra vì nơi đó không dành cho em "
"....." Hác Thế Kiệt đứng yên nhìn cô
" Thế Kiệt? Nhiều khi em tự hỏi tại sao mình lại yêu anh nhiều như vậy? Tại sao lại đau lòng đến muốn chết khi nhìn thấy anh và Tiêu Đan Đan ôm ấp với nhau? Nhiều khi em lại ganh tị với người con gái anh yêu, chị ấy thật có phước khi được anh yêu nhiều như vậy. " nước mắt cô tự trào xuống
" Thạc Hy đừng nói nữa "
" Thế Kiệt? Em cầu xin anh một chuyện được không? "
" Được "
" Ngủ với em một đêm được không? Em hứa ngày mai em sẽ rời khỏi thành phố này, sẽ không bao giờ phiền đến anh " cô đưa ánh mắt ngập nước nhìn anh.
Trác Thạc Hy muốn cùng anh để biết được cảm giác gần gũi với người đàn ông mình yêu sẽ như thế nào? Và điều cô muốn hơn đó chính là mang thai đứa con của anh.
Hác Thế Kiệt nhíu mày nhìn Trác Thạc Hy, cô có đang biết mình nói gì không?.
" Được "
Trác Thạc Hy nghe anh đồng ý mà vui mừng đến mức bật khóc, chỉ cần một đêm thôi ngày mai bắt cô chết cũng được.
Hác Thế Kiệt đi lại gần ôm chằm lấy cơ thể của Trác Thạc Hy, tại sao anh lại từng tàn nhẫn với một người con gái yêu anh nhiều đến như vậy?.
Trác Thạc Hy nước mắt tuôn ra dữ dội, cô úp mặt vào ngực anh để ngủi mùi hương cơ thể của anh.
Nếu ai đó nói cô ngu ngốc cũng được nhưng trong lòng cô thấy mãn nguyện và hạnh phúc là được.