Chương 1: Nhận nuôi
Tại cô nhi viện A Nhi
Trong một lần công tác gần đó, Lục Tuân đã vô tình gặp một cô bé khoảng 5 tuổi đang cầm cây kẹo mút trong sân. Anh cảm thấy cô khá dễ thương nên đã bước vào cô nhi viện đó gặp vú nuôi để xin được nhận nuôi cô. Không biết sao nhưng khi thấy cô anh đã muốn nhận nuôi cô. Lúc anh bước vào cửa thì cô bé đã cười với anh. Vú Trương bước ra hỏi:"Không biết ngài cần gì " Lục Tuân lúc này mới không nhìn cô nữa quay qua trả lời " Không biết tôi có thể nhận nuôi đứa bé đứa không?" Vú Trương e dè hỏi:" Không biết tại sao ngài lại muốn nhận đứa bé " Anh nhìn cô bé nở nụ cười nhẹ" Tôi thấy mặt đứa bé khá sáng sủa chắc sẽ là một đứa trẻ thông minh không lẽ vú đây không muốn đứa trẻ này sẽ có tương lai đẹp hơn sao" Vú Trương như bị thuyết phục và đáp lại " Được rồi, chúng ta sẽ làm một số thủ tục để ngài nhận nuôi tiểu Khiết "
Sau khi tất cả thủ tục hoàn thành anh đã đến đón đứa bé về nhà. Khoảng 3 tiếng sau, một căn biệt thự lộng lẫy dần xuất hiện. Cô được anh bế vào nhà và đặt ngồi trên sofa. Anh thầm nghĩ 'Không ngờ anh lại có thể nhận nuôi một đứa trẻ như thế' Không chỉ anh nghĩ như thế mà trợ lý của anh cũng thấy lạ. Sau đó anh thông báo cho những người anh em của mình biết và y như rằng ai cũng bất ngờ. Anh bế cô lại gần mình và hỏi:" Này con tên là gì vậy đến giờ bố vẫn chưa biết tên con" Cô chu chu miệng đáp " Dạ thưa chú con tên là Lữ Mộng Khiết ạ". Anh cười nói " Không phải gọi là chú mà là bố biết chưa" Mộng Khiết gật đầu đáp "Dạ"
Sau đó anh sắp xếp cho người hầu đưa cô đi tắm rửa và xem phòng mới.
Tối hôm đó...
Anh đặt biệt ở nhà với cô. Khoảng 6 giờ cô được người hầu dẫn xuống phòng ăn. Anh đang ngồi trên sofa làm việc thì thấy một chiếc bông di động đang tiến lại gần mình. Anh cũng không để ý gì nhiều và tiếp tục làm việc. Đột nhiên Mộng Khiết lại lay nhẹ cánh tay anh lắc qua lắc lại. Anh khẽ cười bỏ laptop sang một bên bế cô ngồi lên đùi mình và hỏi" Sao con muốn gì hả? Phải ngoan cho bố làm việc chứ?" Cô ngây ngô hỏi lại" Bố làm việc để làm gì nhỉ" Anh nhướng mày"Bố làm việc mới có tiền nuôi con chứ" Nhưng tiểu Tuyết nào biết tài sản của người bố nuôi này cô ăn tám đời cũng không hết " Tiểu Tuyết liền nói lại" Vậy sau này Tuyết Tuyết sẽ học thật giỏi để kiếm tiền phụ bố nhá" Anh phụt cười" Được con nói thì phải nhớ nhá" Phòng khách rộn tiếng cười. Lúc ăn tối anh ngồi đối diện cô. Tuy mới 5 tuổi nhưng cô đã có thể tự ăn một cách rất ngoan ngoãn". Ăn xong cô uống một ly sữa và được bảo mẫu đưa đi ngủ.
Vào lúc 11 giờ tối
Anh đi ngang phòng cô và bước vào xem cô ngủ có ngon không. Mở cửa bước vào thấy cô đang ngủ rất say. Cô không khóc mà còn rất ngoan ngoãn đều này làm hắn khá kinh ngạc thường những đứa trẻ sẽ khóc khi ngủ một mình. Nhưng cô không như vậy.
Hắn lại tiếp tục qua thư phòng xử lý công việc và việc trong bang. Hắn thầm nghĩ tại tên Triệu Triết chết bầm giao cho hắn quá nhiều việc. Đang làm thì điện thoại reo thì ra là nhắc tào tháo tào tháo lại xuất hiện. Anh bắt máy " Alo có chuyện gì? " Triệu Triết cười như không cười đáp " Nghe nói cậu mới nhận nuôi một bé gái sao" Anh đáp" Đúng vật thì sao "Anh cười"Khá thú vị đó "
Trong một lần công tác gần đó, Lục Tuân đã vô tình gặp một cô bé khoảng 5 tuổi đang cầm cây kẹo mút trong sân. Anh cảm thấy cô khá dễ thương nên đã bước vào cô nhi viện đó gặp vú nuôi để xin được nhận nuôi cô. Không biết sao nhưng khi thấy cô anh đã muốn nhận nuôi cô. Lúc anh bước vào cửa thì cô bé đã cười với anh. Vú Trương bước ra hỏi:"Không biết ngài cần gì " Lục Tuân lúc này mới không nhìn cô nữa quay qua trả lời " Không biết tôi có thể nhận nuôi đứa bé đứa không?" Vú Trương e dè hỏi:" Không biết tại sao ngài lại muốn nhận đứa bé " Anh nhìn cô bé nở nụ cười nhẹ" Tôi thấy mặt đứa bé khá sáng sủa chắc sẽ là một đứa trẻ thông minh không lẽ vú đây không muốn đứa trẻ này sẽ có tương lai đẹp hơn sao" Vú Trương như bị thuyết phục và đáp lại " Được rồi, chúng ta sẽ làm một số thủ tục để ngài nhận nuôi tiểu Khiết "
Sau khi tất cả thủ tục hoàn thành anh đã đến đón đứa bé về nhà. Khoảng 3 tiếng sau, một căn biệt thự lộng lẫy dần xuất hiện. Cô được anh bế vào nhà và đặt ngồi trên sofa. Anh thầm nghĩ 'Không ngờ anh lại có thể nhận nuôi một đứa trẻ như thế' Không chỉ anh nghĩ như thế mà trợ lý của anh cũng thấy lạ. Sau đó anh thông báo cho những người anh em của mình biết và y như rằng ai cũng bất ngờ. Anh bế cô lại gần mình và hỏi:" Này con tên là gì vậy đến giờ bố vẫn chưa biết tên con" Cô chu chu miệng đáp " Dạ thưa chú con tên là Lữ Mộng Khiết ạ". Anh cười nói " Không phải gọi là chú mà là bố biết chưa" Mộng Khiết gật đầu đáp "Dạ"
Sau đó anh sắp xếp cho người hầu đưa cô đi tắm rửa và xem phòng mới.
Tối hôm đó...
Anh đặt biệt ở nhà với cô. Khoảng 6 giờ cô được người hầu dẫn xuống phòng ăn. Anh đang ngồi trên sofa làm việc thì thấy một chiếc bông di động đang tiến lại gần mình. Anh cũng không để ý gì nhiều và tiếp tục làm việc. Đột nhiên Mộng Khiết lại lay nhẹ cánh tay anh lắc qua lắc lại. Anh khẽ cười bỏ laptop sang một bên bế cô ngồi lên đùi mình và hỏi" Sao con muốn gì hả? Phải ngoan cho bố làm việc chứ?" Cô ngây ngô hỏi lại" Bố làm việc để làm gì nhỉ" Anh nhướng mày"Bố làm việc mới có tiền nuôi con chứ" Nhưng tiểu Tuyết nào biết tài sản của người bố nuôi này cô ăn tám đời cũng không hết " Tiểu Tuyết liền nói lại" Vậy sau này Tuyết Tuyết sẽ học thật giỏi để kiếm tiền phụ bố nhá" Anh phụt cười" Được con nói thì phải nhớ nhá" Phòng khách rộn tiếng cười. Lúc ăn tối anh ngồi đối diện cô. Tuy mới 5 tuổi nhưng cô đã có thể tự ăn một cách rất ngoan ngoãn". Ăn xong cô uống một ly sữa và được bảo mẫu đưa đi ngủ.
Vào lúc 11 giờ tối
Anh đi ngang phòng cô và bước vào xem cô ngủ có ngon không. Mở cửa bước vào thấy cô đang ngủ rất say. Cô không khóc mà còn rất ngoan ngoãn đều này làm hắn khá kinh ngạc thường những đứa trẻ sẽ khóc khi ngủ một mình. Nhưng cô không như vậy.
Hắn lại tiếp tục qua thư phòng xử lý công việc và việc trong bang. Hắn thầm nghĩ tại tên Triệu Triết chết bầm giao cho hắn quá nhiều việc. Đang làm thì điện thoại reo thì ra là nhắc tào tháo tào tháo lại xuất hiện. Anh bắt máy " Alo có chuyện gì? " Triệu Triết cười như không cười đáp " Nghe nói cậu mới nhận nuôi một bé gái sao" Anh đáp" Đúng vật thì sao "Anh cười"Khá thú vị đó "