Chương : 4
Bởi vì lý do công việc, trừ trở lại để ký hợp đồng rồi đi họp, Trần Hoa Nghiên cũng không cần đến công ty mỗi ngày, có chuyện lớn gì cũng sẽ do người đại diện của cô chị Phương gọi điện thoại nói cho cô biết.
Chị Phương không phải là người đại diện riêng của mỗi Trần Hoa Nghiên mà cô đồng thời còn có thêm mười người mẫu nữa, bình thường cũng không thường gọi điện thoại cho người mẫu.
Ngày hôm qua, sau khi rời khỏi phòng khám bệnh của Phương Lỗi, Trần Hoa Nghiên nhận được điện thoại của thư ký ông chủ, muốn cô hôm nay về công ty một chuyến, giám đốc muốn gặp.
Bình thường đều là chị Phương gọi cô về công ty gặp giám đốc, mà không phải thư ký. Sau khi cúp điện thoại, một cảm giác quái dị liền bao phủ Trần Hoa Nghiên, chỉ cảm thấy trở về công ty lần này nhất định không có chuyện gì tốt.
Vừa về tới công ty, cô đi tìm chị Phương trước, muốn hỏi một chút đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ trong miệng những người khác biết được chị Phương ngày hôm qua cùng giám đốc tranh cãi một trận ầm ĩ, liền tức giận ngang nhiên rời đi, cũng không có trở lại công ty nữa.
Về phần bọn họ nói những gì thì không có người biết.
Lo lắng trong lòng càng nặng, khiến tâm tư Trần Hoa Nghiên càng thêm rối bời. Nhưng mà hôm nay phải đi gặp giám đốc, dù không muốn như thế nào đi chăng nữa cô vẫn phải bất đắc dĩ đi đến phòng làm việc của giám đốc, đưa tay gõ cửa.
“Là Alice sao? Nhanh, mau vào.” Giám đốc dùng một loại giọng nói hưng phấn trước nay chưa từng có kêu cô, thậm chí còn tự mình đến mở cửa, kêu cô đi vào.
Trừ những thứ người mẫu kia cùng ông ta quá đáng thân thiết bên ngoài, ông ta chưa bao giờ dùng thái độ nhiệt tình như vậy để đối đãi với người khác, thái độ kỳ lạ như vậy không làm cho Trần Hoa Nghiên cảm giác tốt, ngược lại càng cảm giác thêm lạnh lẽo.
Cô ngồi đối diện ông chủ, chờ đối phương nói ra nguyên nhân muốn mình trở về hôm nay.
Cô không cho là hôm nay trở lại, ông chủ lại đột nhiên nói giúp cô an bài công việc, chỉ cần ông chủ đối với Momo hứng thú một ngày chưa tiêu giảm, Momo sẽ nghĩ hết biện pháp khiến ông chủ không giúp cô an bài công việc.
“Alice, cô gần đây như thế nào? Nghỉ ngơi lâu như vậy, thân thể đã tốt hơn chứ?” Ông chủ vừa bắt đầu đã dùng thái độ lấy lòng thận trọng nói chuyện.
“Cũng không tệ lắm.” Trong lòng Trần Hoa Nghiên mặc dù không an tâm, nhưng cũng không có vội vã đi hỏi ông tôi, cho nên cũng dùng giọng nói lạnh nhạt không khác thường ngày trả lời anh.
Theo cô đoán, ông chủ sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian hàn huyên với cô, quả nhiên cô trả lời xong không bao lâu, ông chủ liền bắt đầu khóc yểu.
“Alice a, cô đều không biết, người phụ nữ kia, cô ta cư nhiên… Cư nhiên ký hợp đồng, nhận công việc xong, phủi mông một cái liền chạy lấy người rồi, tôi cho người đi tìm cô tôi, lại phát hiện cô ta trốn ra nước ngoài, đến một cái bóng dáng đều không có tìm được.”
Trần Hoa Nghiên lẳng lặng nghe ông chủ tức giận mắng Momo dẫn theo dạng phiền toái gì cho ông ta, thậm chí nguyền rủa Momo gặp xui xẻo, cho dù một câu cũng không chịu nổi lọt vào tai, cô cũng dùng biểu tình bình tĩnh mà đối mặt, nhưng lo lắng trong lòng lại càng lúc càng lớn.
Momo ký hợp đồng công việc, lại không thể đúng hạn tiến hành, duy nhất phương pháp chính là tìm người đi thay thế Momo hoàn thành công việc.
Có cơ hội công việc tới, nhưng Trần Hoa Nghiên tuyệt không cảm thấy vui mừng, bởi vì cô nghĩ, công việc Momo cùng cô có phạm vi chênh lệch rất lớn. Mấy năm gần đây mới phát triển một loại gọi là người mẫu minh tinh, phần lớn họ lấy thanh xuân cùng việc phơi bày cơ thể làm điểm bán, hội tụ hấp dẫn kẻ khác thậm chí còn chụp những hình ảnh hạ lưu, mà Momo chính là một người trong những minh tinh mà công ty nâng đỡ đó.
Trần Hoa Nghiên rất hi vọng mình đoán sai mục đích ông chủ gọi cô trở về hôm nay, nhưng mà thường thường chuyện cô càng không muốn xảy ra thì chắc chắn nó càng đến nhanh hơn.
Thời điểm, chuyện luôn thật đáng buồn đáng hận kia phát sinh, hơn nữa làm cho người tôi khó lòng phòng bị.
“Alice, Momo gần đây nhận công việc cho một quyển tạp chí…”
Ông chủ cẩn thận từng li từng tí nhìn nét mặt của cô một chút, thấy cô không có phản ứng gì, liền lấy dũng khí nói tiếp: “Bởi vì đối phương đòi tiền vi phạm hợp đồng quá cao, công ty chúng ta không trả được, biện pháp duy nhất chính là tìm một người mẫu khác đi thay thế Momo hoàn thành công việc, vốn là tôi cũng muốn tìm một người mẫu khác đi làm, nhưng mà tổng biên tập Phương vừa thấy được cô, đã nói nhất định phải là cô chụp, cho nên… Cho nên…”
Ông chủ ấp úng, cuối cùng dùng thái độ lấy lòng cộng thêm giọng nói khẩn cầu: “Cho nên cô phải đi hoàn thành công việc này thôi.”
Bị cô đoán trúng.
Có lẽ ngay cả mình cũng ở đây mà bất tri bất giác làm chuẩn bị tư tưởng cho tình huống này, cho nên “Trúng thưởng” thì cảm giác Trần Hoa Nghiên cũng không có gì vượt ra ngoài dự liệu của cô, hiện tại chỉ cô lo lắng rốt cuộc Momo tiếp nhận dạng công việc gì, công ty cư nhiên không trả nổi tiền vi phạm hợp đồng.
Mặc dù công ty đại diện này đã không còn thời kỳ huy hoàng rầm rộ như trước kia nữa, nhưng nội tình vẫn phải có, thỉnh thoảng cũng có tình huống vi phạm hợp đồng xuất hiện, nhưng mà chỉ cần nộp tiền vi phạm hợp đồng là được lần này thế nhưng lại không trả nổi.
“Là quyển tạp chí kia?”
“Đúng, đúng Báu Vật…” Ông chủ hơi thở mong manh trả lời.
Trần Hoa Nghiên khó có thể tin trợn to mắt.
Cô dĩ nhiên biết Báu Vật là một quyển tạp chí dạng gì, nó là một quyển tạp chí sắc tình cấp thấp, từ lúc nó bắt đầu phát hành trong giới người mẫu, cuối cùng không phải biến mất ở giới người mẫu thì chính là chuyển đi chụp phim cấp 3, cho nên trong giới đồng nghiệp bọn họ lưu truyền “Vào Báu Vật thành báu vật, một buổi sáng lên báo cho thành kỹ nữ”, đã làm người mẫu chụp ảnh qua cho Báu Vật thì chính là đồng nghĩa với việc tự tay phá hủy tiền đồ của mình.
“Tôi hiểu biết rõ cô sẽ cảm thấy làm khó, nhưng cô suy nghĩ một chút, tổng biên tập người tôi coi trọng đôi mắt này, đây là chuyện tốt, có người thưởng thức đôi mắt này của cô không phải sao?” Ông chủ bị cô trừng con mắt tròn, không lựa lời mà nói nổi.
“Thưởng thức đôi mắt của tôi đây?” Trần Hoa Nghiên không thể nào tin nổi, trên thế giới này tại sao có thể có người vô sỉ da mặt dầy như vậy, “Trong hợp đồng của tôi có chú thích tôi sẽ không nhận chụp hình phơi bày cơ thể, công việc này tôi không làm được, ông đi mà tìm người khác!”
Bây giờ đã không cách nào nói vấn đề đạo đức gì với không đạo đức, giúp loại ông chủ này, Trần Hoa Nghiên không cảm thấy mình sẽ nhận được cảm tạ gì, ngược lại, người này chỉ biết ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, bởi vì cô biết nhận loại công việc này tiền cát xê thu vào không thấp, một khi cô mở ra tiền lệ này, công việc như vậy chỉ biết theo nhau mà tới.
Cô không muốn dựa vào bán thịt mới có thể sinh tồn trong giới người mẫu.
Lúc ban đầu khi cô muốn làm người mẫu, chỉ là muốn chứng minh mình không phải người xấu xí, nhưng sau đó cô thật lòng thích công việc ở trước máy chụp hình, ở dưới ánh đèn flash biểu diễn y phục trên người mình, hoặc là những thứ sản phẩm khác.
Cô bán chính là thương phẩm, mà không phải thân thể mình.
“Đúng, trên hợp đồng của cô chú thích cô không phải tiếp nhận bất kỳ công việc phơi bày cơ thể nào, nhưng công việc Báu Vật lần này cũng không phải là lộ ra trọn vẹn, mà là đồ tắm.”
Chỉ là những thứ đồ tắm này có mặc cùng không mặc cũng không gì khác cả, nhưng câu nói này ông chủ không có nói ra trong miệng.
“Tóm lại tôi không chấp nhận.” Nói gì thì nói cô sẽ không đồng ý nhận công việc như vậy, giọng nói Trần Hoa Nghiên hết sức cứng rắn cự tuyệt. Có thể là chính mình một nữa ăn nói khép nép cầu xin cô vẫn không nhận được sự hỗ trợ từ cô, hơn nữa giọng nói của cô cứng rắn thế này, một chút chỗ để thương lượng cũng không có, lửa giận của ông chủ dần dần thăng lên rồi, ông ta dùng lực nặng nề vỗ về phía mặt bàn công tác, phát ra tiếng nổ “Phanh”.
“Hiện tại tôi không có cho cô quyền lợi lựa chọn, cô thân là người mẫu công ty chúng tôi ký hợp đồng, tôi để cho cô nhận công việc gì thì cô phải đi làm, cô cho rằng cô là người mẫu gì, còn chọn công việc, khó được người tôi để mắt tới đôi mắt xấu xí giống quái vật kia của mình, bỏ tiền cho cô đi chụp hình, cô còn có cái gì không hài lòng?
Hiện tại tôi mặc kệ cô có nguyện ý hay không, tóm lại thứ hai tuần sau cô liền ngoan ngoãn tới công ty, cùng tôi cùng đi Báu Vật bắt đầu làm việc, nếu như cô không làm, thì cô phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho công ty, cô bây giờ không phải muốn nộp tiền sao? Nếu như cô cần, trực tiếp đưa tiền đây, tôi không nói hai lời liền đem phần hợp đồng này hủy bỏ nếu như cô không có tiền, cô cũng đừng ở lại nơi đây lên mặt không ngừng, tôi nghe đã cảm thấy phiền!”
Trần Hoa Nghiên cả người ngây ngẩn, cô tuyệt đối không ngờ rằng công ty đại diện ban đầu danh tiếng thật tốt, lại có thể chứa chấp cái loại người thối nát này. Cô cũng có thể tưởng tượng được, chị Phương ngày hôm qua cùng ông tôi cãi nhau nhất định là chuyện này.
Chị Phương là người đại diện lúc trước ông chủ mang tới, cùng ông chủ cũ đều là người rất biết quý trọng người mẫu của mình, tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ đi lên đường nghiêng hoặc là không đường về.
Mặc dù chị Phương không nói, nhưng Trần Hoa Nghiên cũng biết chị Phương thương cô, từ việc chị Phương để cho cô nhận công việc gì mà có thể nhìn ra được. Có thể để cho chị Phương giận đến sập cửa bỏ đi, trừ chuyện như vậy cũng thì còn có cái gì nữa.
Mà cô hình như thật không có quyền lợi lựa chọn, nhìn trên hợp đồng viết tiền vi phạm hợp đồng, chỉ vì mấy cái chữ kia tại sao có thể bắt cô tiêu tốn một đống tiền. Nhà cô mặc dù có ít tiền, nhưng là chỉ có thể được coi là gia đình khá giả mà thôi, huống chi cô không muốn cũng không nguyện ý khiến cha mẹ biết, để cho bọn họ lo lắng.
Nhớ ngày đó cô muốn làm người mẫu lận đận lao đao đã khiến cho họ hao tâm tốn sức, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, cô còn mặt mũi nào mà trở về yêu cầu bọn họ giao ra tiền vi phạm hợp đồng, cô không có biện pháp cũng làm không được.
Nhìn tình huống bây giờ, cô chỉ có thể đồng ý, nhưng cô như thế nào cam tâm.
Một câu để mắt đôi mắt này, cô sẽ phải đi chụp những hình kia, cô thế nào cam tâm được.
Trong lòng của cô uất ức vô cùng, cho dù biết rõ không nên, nhưng không cách nào không oán Phương Lỗi, nếu như không phải là anh chậm chạp không chịu giúp cô làm giải phẫu, cô vừa lại không cần bị buộc đi chụp loại hình này, nếu như anh tôi có thể con buôn một chút, chớ vì cô phụ đạo tâm lý thay đổi hình ảnh khuôn mặt sau này, sớm một chút giúp cô làm giải phẫu, như vậy cô hiện tại cô không cần đi chụp loại hình này rồi?
Cố tình vào lúc này, cô lại muốn đi tìm anh.
Đó là một loại cảm giác nói không ra lời, theo bản năng cảm thấy nếu như lúc này đi tìm anh, thấy anh, cho dù là cô chửi rủa anh, đánh anh một trận, anh cũng chỉ biết cười nhẹ nhàng bởi vì cô mắng, bởi vì cô đấm, tuyệt đối sẽ không cự tuyệt cô, hoặc là đuổi cô ra ngoài cửa.
Ý nghĩ như vậy quá mức kỳ quái, cô cũng không phải là người nào của anh, nhiều nhất cũng chỉ là một trong những khách hàng đông đảo của anh, tại sao muốn anh bao dung cô tùy hứng cùng tính khí như vậy?
~~~ Diễn đàn Lê Quý Đôn ~~~
Trần Hoa Nghiên trực tiếp đem cảm giác kỳ quái này về. Bởi vì quá mức tức giận không cam lòng, cho nên mới xuất hiện cảm giác kỳ cục như vậy.
Cô tức giận phẫn về nhà, đem chính mình vây ở trong nhà, nơi nào đều không đi, càng không để cho chính mình đi đến phòng khám bệnh của Phương Lỗi.
Cô tự nói với mình, nếu đời này cô cứ như vậy bị phá hủy, cô cần gì muốn để cho Phương Lỗi chỉnh hình nữa.
Chỉ là có lẽ cô nên đi chỉnh hình hết tất cả, chỉnh cho về sau không còn có người nào biết cô đã từng chụp qua loại hình đó, chỉnh cho về sau không còn có người có thể nhận ra cô, dù là cha mẹ của mình, bạn bè của mình… Thậm chí ngay cả chính mình cũng không nhận thức được nữa.
Nhưng cô không được nhìn Phương Lỗi, vừa thấy được anh, cô sợ cô sẽ nhịn không ngừng mắng anh đến thối đầu, nhưng rõ ràng anh vô tội, căn bản cũng không liên quan tới anh…
Cô tự nói với mình như vậy, nhưng nước mắt lại không nhịn được một viên tiếp nối một viên rớt xuống.
Phương Lỗi không nhịn được nhìn đồng hồ trên tay một lần nữa, kim chỉ giờ phía trên đã xẹt qua ba, đi qua bốn, chạy thẳng tới năm.
Rất tốt, anh đã đợi cô gái không đúng giờ cũng không tuân thủ chữ tín này chừng ba ngày lại hai giờ rồi, trong ba ngày này, anh không nhận được bất kỳ một cuộc điện thoại cùng với tin nhắn nào từ cô.
Có lẽ cô đột nhiên bận rộn, không có thời gian gọi điện thoại cho anh, tin nhắn không gửi cũng tốt tránh cho anh khỏi như kẻ ngu, phỏng đoán cô có thể hay không xảy ra cái gì ngoài ý muốn, hay là đột nhiên bị người khác bắt đi.
Nhưng cô không có tin tức, điện thoại, tin nhắn toàn bộ không có, cả người giống như là đột nhiên biến mất khỏi thế gian tựa như.
Lần nữa liếc nhìn đồng hồ đeo tôiy, đã là bốn giờ 37 phút chiều, anh cũng nhịn không được nữa, bấm sô điện thoại nhà của cô, điện thoại di động của cô đã không trông cậy vào, bởi vì cái số điện thoại di động đó trong ba ngày này anh đã gọi đến đọc làu làu rồi, nhưng cô không có nghe máy, thậm chí ngay cả gọi lại một cuộc điện thoại cũng không có.
Điện thoại bàn vang lên báo không có ngừng dùng, chỉ là vang lên ước chừng mười phút cũng không có ai nhận điện thoại.
Anh gọi lại lần nữa, tương tự, điện thoại thông nhưng không ai nghe.
Gọi đến điện thoại nhà không tìm được cô, anh nghĩ cô có thể đi công ty, cho nên anh lại gọi đến công ty của cô.
Điện thoại thông, đợi mấy giây liền có người bắt máy.
Không đợi đối phương nói ra vài câu thăm hỏi cùng tên công ty, anh lập tức mở miệng cắt đứt đối phương, “Tôi muốn tìm Trần Hoa Nghiên, chính là cô gái các cô hay gọi là Alice.”
Đối phương dừng một chút, rồi sau đó mới mở miệng, “Tiên sinh, rất xin lỗi, Alice hiện tại cũng không ở công ty, trên thực tế, cô cũng đã ba ngày chưa có tới công ty.”
“Cô ấy đi nơi nào, xuất ngoại sao?” Anh từng nghe nói qua giới người mẫu có chút công việc cũng cần xuất ngoại chụp ảnh, cũng có khả năng cần thêm thời gian mấy ngày, nhưng anh không dám chắc cô có phải đi chụp ngoại cảnh hay không rồi.
“Không phải vậy.”
Đối phương yên lặng một hồi lâu sau mới nói tiếp:
“Alice mấy ngày trước cùng ông chủ chúng tôi tranh cãi ầm ĩ một trận xong liền rời đi công ty, tới hôm nay vẫn không có người thấy cô, mà người đại diện của cô ấy chị Phương mấy ngày trước đã từ chức, cho nên hiện tại thật không có người biết Alice ở nơi nào. Tôi cũng gọi điện thoại cho cô ấy, mặc kệ là điện thoại di động hay điện thoại nhà đều không có ai nhận, nếu như anh tìm được cô ấy…, có thể nói với cô ấy gọi điện thoại lại cho tôi được không? Tôi tên là Dương Duệ Phàm, là đồng nghiệp của cô ấy.”
Nghe đến đó, Phương Lỗi đã sớm không thể suy nghĩ gì nữa rồi, rốt cuộc người đàn ông gọi là Dương Huệ Phàm này tại sao lại muốn cô ấy gọi điện thoại lại, càng không tâm tư suy nghĩ anh cùng Trần Hoa Nghiên rốt cuộc là quan hệ gì, tại sao phải quan tâm, lo lắng cô như vậy.
Chỉ vì tim của anh đang nghe được ước chừng ba ngày nay không ai liên lạc được với cô, cũng không có người nào biết cô đi đâu, càng không có người biết. Rốt cuộc cô có xảy ra bất trắc gì hay không?
Phương Lỗi không cách nào đợi tại phòng khám bệnh nữa, anh cầm lên này phần tư liệu đã bị anh lật vô số lần, bên trong ghi chép tài liệu cá nhân, tên, số tuổi, nghề nghiệp, số điện thoại di động, điện thoại nhà, điện thoại công ty cùng với địa chỉ của cô.
Rồi sau đó anh cầm chìa khóa xe, dưới ánh mắt kinh ngạc của Dương Tâm Nhụy lao ra khỏi phòng khám bệnh.
Bằng tốc độ nhanh nhất lái vào trước nhà Trần Hoa Nghiên, Phương Lỗi không nói hai lời vung quyền, “Rầm rầm rầm” gõ cửa nhà cô, hoàn toàn quên trước của nhà cô thật ra thì còn có một cái gọi là chuông cửa.
Bên trong nhà Trần Hoa Nghiên bị một tiếng gõ cửa đinh tai nhức óc làm tỉnh lại.
Cô đã không nhớ rõ mình ở trong nhà đã bao lâu, cô chỉ biết mấy ngày nay cô căn bản cũng không có biện pháp nào ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại cô sẽ gặp ác mộng.
Cô mơ thấy mình chụp những hình ảnh kia, vẻ mặt cha mẹ thất vọng cùng đau lòng, bạn bè gạt bỏ cô, còn có Phương Lỗikhông nhìn đến cô nữa…
Sau đó cô nằm mơ thấy mình đi chỉnh hình hoàn toàn, biến thành một người khác, người kia từ đầu đến chân không có bất kỳ một chỗ nào giống cô, thậm chí cô quên mình thì ra bộ dạng là thế nào, cô dùng một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, một thân phận xa lạ tiếp tục sống qua ngày, khi đó bên cạnh cô không có cha mẹ, không có bạn bè, cũng không có Phương Lỗi.
Cô không biết mình tại sao phải lặp đi lặp lại nhiều lần giấc mơ thấy Phương Lỗinhư vậy, cô cho là mấy ngày nay mình lúc nào cũng oán Phương Lỗi, cho nên mới càng không ngừng nằm mơ thấy anh.
Nhưng mặc kệ tại sao phải nằm mơ thấy anh, cô đều không muốn nằm mộng, những thứ mộng kia quá làm người tôi khó chịu, thật là làm cho người tôi khó qua. Trừ phi đến không thể không cho đôi mắt nghỉ ngơi, cô không muốn khép mắt ngủ.
Mới vừa rồi cô bởi vì quá mệt mỏi, trước mắt xuất hiện một đạo bạch quang, cô đi nằm ngủ, nhưng lập tức đã ngủ mất, nhưng là cô ngủ không được an ổn, những cảnh tượng kia lần nữa xuất hiện không để cho cô an tĩnh, cô muốn tỉnh lại, nhưng là cô quá mệt mỏi, mệt mỏi không cách nào từ những cảnh tượng kia tỉnh táo lại.
Cho đến khi một tiếng gõ cửa giống như đánh trống, giống như cứu mạng tựa như tiếng chuông làm cô tỉnh lại.
Cô sững sờ nhìn cánh cửa bị đánh trúng khẽ phát run, đoán không ra ở thời điểm ai sẽ tìm đến cô, hơn nữa còn dùng phương thức thô lỗ này sao.
Trần Hoa Nghiên lắc đầu, để cho đầu óc mờ mịt của mình tỉnh táo một chút, sau một hồi khá lâu, cô mới kéo bước chân như mềm đi về phía cửa chính.
Chị Phương không phải là người đại diện riêng của mỗi Trần Hoa Nghiên mà cô đồng thời còn có thêm mười người mẫu nữa, bình thường cũng không thường gọi điện thoại cho người mẫu.
Ngày hôm qua, sau khi rời khỏi phòng khám bệnh của Phương Lỗi, Trần Hoa Nghiên nhận được điện thoại của thư ký ông chủ, muốn cô hôm nay về công ty một chuyến, giám đốc muốn gặp.
Bình thường đều là chị Phương gọi cô về công ty gặp giám đốc, mà không phải thư ký. Sau khi cúp điện thoại, một cảm giác quái dị liền bao phủ Trần Hoa Nghiên, chỉ cảm thấy trở về công ty lần này nhất định không có chuyện gì tốt.
Vừa về tới công ty, cô đi tìm chị Phương trước, muốn hỏi một chút đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ trong miệng những người khác biết được chị Phương ngày hôm qua cùng giám đốc tranh cãi một trận ầm ĩ, liền tức giận ngang nhiên rời đi, cũng không có trở lại công ty nữa.
Về phần bọn họ nói những gì thì không có người biết.
Lo lắng trong lòng càng nặng, khiến tâm tư Trần Hoa Nghiên càng thêm rối bời. Nhưng mà hôm nay phải đi gặp giám đốc, dù không muốn như thế nào đi chăng nữa cô vẫn phải bất đắc dĩ đi đến phòng làm việc của giám đốc, đưa tay gõ cửa.
“Là Alice sao? Nhanh, mau vào.” Giám đốc dùng một loại giọng nói hưng phấn trước nay chưa từng có kêu cô, thậm chí còn tự mình đến mở cửa, kêu cô đi vào.
Trừ những thứ người mẫu kia cùng ông ta quá đáng thân thiết bên ngoài, ông ta chưa bao giờ dùng thái độ nhiệt tình như vậy để đối đãi với người khác, thái độ kỳ lạ như vậy không làm cho Trần Hoa Nghiên cảm giác tốt, ngược lại càng cảm giác thêm lạnh lẽo.
Cô ngồi đối diện ông chủ, chờ đối phương nói ra nguyên nhân muốn mình trở về hôm nay.
Cô không cho là hôm nay trở lại, ông chủ lại đột nhiên nói giúp cô an bài công việc, chỉ cần ông chủ đối với Momo hứng thú một ngày chưa tiêu giảm, Momo sẽ nghĩ hết biện pháp khiến ông chủ không giúp cô an bài công việc.
“Alice, cô gần đây như thế nào? Nghỉ ngơi lâu như vậy, thân thể đã tốt hơn chứ?” Ông chủ vừa bắt đầu đã dùng thái độ lấy lòng thận trọng nói chuyện.
“Cũng không tệ lắm.” Trong lòng Trần Hoa Nghiên mặc dù không an tâm, nhưng cũng không có vội vã đi hỏi ông tôi, cho nên cũng dùng giọng nói lạnh nhạt không khác thường ngày trả lời anh.
Theo cô đoán, ông chủ sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian hàn huyên với cô, quả nhiên cô trả lời xong không bao lâu, ông chủ liền bắt đầu khóc yểu.
“Alice a, cô đều không biết, người phụ nữ kia, cô ta cư nhiên… Cư nhiên ký hợp đồng, nhận công việc xong, phủi mông một cái liền chạy lấy người rồi, tôi cho người đi tìm cô tôi, lại phát hiện cô ta trốn ra nước ngoài, đến một cái bóng dáng đều không có tìm được.”
Trần Hoa Nghiên lẳng lặng nghe ông chủ tức giận mắng Momo dẫn theo dạng phiền toái gì cho ông ta, thậm chí nguyền rủa Momo gặp xui xẻo, cho dù một câu cũng không chịu nổi lọt vào tai, cô cũng dùng biểu tình bình tĩnh mà đối mặt, nhưng lo lắng trong lòng lại càng lúc càng lớn.
Momo ký hợp đồng công việc, lại không thể đúng hạn tiến hành, duy nhất phương pháp chính là tìm người đi thay thế Momo hoàn thành công việc.
Có cơ hội công việc tới, nhưng Trần Hoa Nghiên tuyệt không cảm thấy vui mừng, bởi vì cô nghĩ, công việc Momo cùng cô có phạm vi chênh lệch rất lớn. Mấy năm gần đây mới phát triển một loại gọi là người mẫu minh tinh, phần lớn họ lấy thanh xuân cùng việc phơi bày cơ thể làm điểm bán, hội tụ hấp dẫn kẻ khác thậm chí còn chụp những hình ảnh hạ lưu, mà Momo chính là một người trong những minh tinh mà công ty nâng đỡ đó.
Trần Hoa Nghiên rất hi vọng mình đoán sai mục đích ông chủ gọi cô trở về hôm nay, nhưng mà thường thường chuyện cô càng không muốn xảy ra thì chắc chắn nó càng đến nhanh hơn.
Thời điểm, chuyện luôn thật đáng buồn đáng hận kia phát sinh, hơn nữa làm cho người tôi khó lòng phòng bị.
“Alice, Momo gần đây nhận công việc cho một quyển tạp chí…”
Ông chủ cẩn thận từng li từng tí nhìn nét mặt của cô một chút, thấy cô không có phản ứng gì, liền lấy dũng khí nói tiếp: “Bởi vì đối phương đòi tiền vi phạm hợp đồng quá cao, công ty chúng ta không trả được, biện pháp duy nhất chính là tìm một người mẫu khác đi thay thế Momo hoàn thành công việc, vốn là tôi cũng muốn tìm một người mẫu khác đi làm, nhưng mà tổng biên tập Phương vừa thấy được cô, đã nói nhất định phải là cô chụp, cho nên… Cho nên…”
Ông chủ ấp úng, cuối cùng dùng thái độ lấy lòng cộng thêm giọng nói khẩn cầu: “Cho nên cô phải đi hoàn thành công việc này thôi.”
Bị cô đoán trúng.
Có lẽ ngay cả mình cũng ở đây mà bất tri bất giác làm chuẩn bị tư tưởng cho tình huống này, cho nên “Trúng thưởng” thì cảm giác Trần Hoa Nghiên cũng không có gì vượt ra ngoài dự liệu của cô, hiện tại chỉ cô lo lắng rốt cuộc Momo tiếp nhận dạng công việc gì, công ty cư nhiên không trả nổi tiền vi phạm hợp đồng.
Mặc dù công ty đại diện này đã không còn thời kỳ huy hoàng rầm rộ như trước kia nữa, nhưng nội tình vẫn phải có, thỉnh thoảng cũng có tình huống vi phạm hợp đồng xuất hiện, nhưng mà chỉ cần nộp tiền vi phạm hợp đồng là được lần này thế nhưng lại không trả nổi.
“Là quyển tạp chí kia?”
“Đúng, đúng Báu Vật…” Ông chủ hơi thở mong manh trả lời.
Trần Hoa Nghiên khó có thể tin trợn to mắt.
Cô dĩ nhiên biết Báu Vật là một quyển tạp chí dạng gì, nó là một quyển tạp chí sắc tình cấp thấp, từ lúc nó bắt đầu phát hành trong giới người mẫu, cuối cùng không phải biến mất ở giới người mẫu thì chính là chuyển đi chụp phim cấp 3, cho nên trong giới đồng nghiệp bọn họ lưu truyền “Vào Báu Vật thành báu vật, một buổi sáng lên báo cho thành kỹ nữ”, đã làm người mẫu chụp ảnh qua cho Báu Vật thì chính là đồng nghĩa với việc tự tay phá hủy tiền đồ của mình.
“Tôi hiểu biết rõ cô sẽ cảm thấy làm khó, nhưng cô suy nghĩ một chút, tổng biên tập người tôi coi trọng đôi mắt này, đây là chuyện tốt, có người thưởng thức đôi mắt này của cô không phải sao?” Ông chủ bị cô trừng con mắt tròn, không lựa lời mà nói nổi.
“Thưởng thức đôi mắt của tôi đây?” Trần Hoa Nghiên không thể nào tin nổi, trên thế giới này tại sao có thể có người vô sỉ da mặt dầy như vậy, “Trong hợp đồng của tôi có chú thích tôi sẽ không nhận chụp hình phơi bày cơ thể, công việc này tôi không làm được, ông đi mà tìm người khác!”
Bây giờ đã không cách nào nói vấn đề đạo đức gì với không đạo đức, giúp loại ông chủ này, Trần Hoa Nghiên không cảm thấy mình sẽ nhận được cảm tạ gì, ngược lại, người này chỉ biết ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, bởi vì cô biết nhận loại công việc này tiền cát xê thu vào không thấp, một khi cô mở ra tiền lệ này, công việc như vậy chỉ biết theo nhau mà tới.
Cô không muốn dựa vào bán thịt mới có thể sinh tồn trong giới người mẫu.
Lúc ban đầu khi cô muốn làm người mẫu, chỉ là muốn chứng minh mình không phải người xấu xí, nhưng sau đó cô thật lòng thích công việc ở trước máy chụp hình, ở dưới ánh đèn flash biểu diễn y phục trên người mình, hoặc là những thứ sản phẩm khác.
Cô bán chính là thương phẩm, mà không phải thân thể mình.
“Đúng, trên hợp đồng của cô chú thích cô không phải tiếp nhận bất kỳ công việc phơi bày cơ thể nào, nhưng công việc Báu Vật lần này cũng không phải là lộ ra trọn vẹn, mà là đồ tắm.”
Chỉ là những thứ đồ tắm này có mặc cùng không mặc cũng không gì khác cả, nhưng câu nói này ông chủ không có nói ra trong miệng.
“Tóm lại tôi không chấp nhận.” Nói gì thì nói cô sẽ không đồng ý nhận công việc như vậy, giọng nói Trần Hoa Nghiên hết sức cứng rắn cự tuyệt. Có thể là chính mình một nữa ăn nói khép nép cầu xin cô vẫn không nhận được sự hỗ trợ từ cô, hơn nữa giọng nói của cô cứng rắn thế này, một chút chỗ để thương lượng cũng không có, lửa giận của ông chủ dần dần thăng lên rồi, ông ta dùng lực nặng nề vỗ về phía mặt bàn công tác, phát ra tiếng nổ “Phanh”.
“Hiện tại tôi không có cho cô quyền lợi lựa chọn, cô thân là người mẫu công ty chúng tôi ký hợp đồng, tôi để cho cô nhận công việc gì thì cô phải đi làm, cô cho rằng cô là người mẫu gì, còn chọn công việc, khó được người tôi để mắt tới đôi mắt xấu xí giống quái vật kia của mình, bỏ tiền cho cô đi chụp hình, cô còn có cái gì không hài lòng?
Hiện tại tôi mặc kệ cô có nguyện ý hay không, tóm lại thứ hai tuần sau cô liền ngoan ngoãn tới công ty, cùng tôi cùng đi Báu Vật bắt đầu làm việc, nếu như cô không làm, thì cô phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho công ty, cô bây giờ không phải muốn nộp tiền sao? Nếu như cô cần, trực tiếp đưa tiền đây, tôi không nói hai lời liền đem phần hợp đồng này hủy bỏ nếu như cô không có tiền, cô cũng đừng ở lại nơi đây lên mặt không ngừng, tôi nghe đã cảm thấy phiền!”
Trần Hoa Nghiên cả người ngây ngẩn, cô tuyệt đối không ngờ rằng công ty đại diện ban đầu danh tiếng thật tốt, lại có thể chứa chấp cái loại người thối nát này. Cô cũng có thể tưởng tượng được, chị Phương ngày hôm qua cùng ông tôi cãi nhau nhất định là chuyện này.
Chị Phương là người đại diện lúc trước ông chủ mang tới, cùng ông chủ cũ đều là người rất biết quý trọng người mẫu của mình, tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ đi lên đường nghiêng hoặc là không đường về.
Mặc dù chị Phương không nói, nhưng Trần Hoa Nghiên cũng biết chị Phương thương cô, từ việc chị Phương để cho cô nhận công việc gì mà có thể nhìn ra được. Có thể để cho chị Phương giận đến sập cửa bỏ đi, trừ chuyện như vậy cũng thì còn có cái gì nữa.
Mà cô hình như thật không có quyền lợi lựa chọn, nhìn trên hợp đồng viết tiền vi phạm hợp đồng, chỉ vì mấy cái chữ kia tại sao có thể bắt cô tiêu tốn một đống tiền. Nhà cô mặc dù có ít tiền, nhưng là chỉ có thể được coi là gia đình khá giả mà thôi, huống chi cô không muốn cũng không nguyện ý khiến cha mẹ biết, để cho bọn họ lo lắng.
Nhớ ngày đó cô muốn làm người mẫu lận đận lao đao đã khiến cho họ hao tâm tốn sức, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, cô còn mặt mũi nào mà trở về yêu cầu bọn họ giao ra tiền vi phạm hợp đồng, cô không có biện pháp cũng làm không được.
Nhìn tình huống bây giờ, cô chỉ có thể đồng ý, nhưng cô như thế nào cam tâm.
Một câu để mắt đôi mắt này, cô sẽ phải đi chụp những hình kia, cô thế nào cam tâm được.
Trong lòng của cô uất ức vô cùng, cho dù biết rõ không nên, nhưng không cách nào không oán Phương Lỗi, nếu như không phải là anh chậm chạp không chịu giúp cô làm giải phẫu, cô vừa lại không cần bị buộc đi chụp loại hình này, nếu như anh tôi có thể con buôn một chút, chớ vì cô phụ đạo tâm lý thay đổi hình ảnh khuôn mặt sau này, sớm một chút giúp cô làm giải phẫu, như vậy cô hiện tại cô không cần đi chụp loại hình này rồi?
Cố tình vào lúc này, cô lại muốn đi tìm anh.
Đó là một loại cảm giác nói không ra lời, theo bản năng cảm thấy nếu như lúc này đi tìm anh, thấy anh, cho dù là cô chửi rủa anh, đánh anh một trận, anh cũng chỉ biết cười nhẹ nhàng bởi vì cô mắng, bởi vì cô đấm, tuyệt đối sẽ không cự tuyệt cô, hoặc là đuổi cô ra ngoài cửa.
Ý nghĩ như vậy quá mức kỳ quái, cô cũng không phải là người nào của anh, nhiều nhất cũng chỉ là một trong những khách hàng đông đảo của anh, tại sao muốn anh bao dung cô tùy hứng cùng tính khí như vậy?
~~~ Diễn đàn Lê Quý Đôn ~~~
Trần Hoa Nghiên trực tiếp đem cảm giác kỳ quái này về. Bởi vì quá mức tức giận không cam lòng, cho nên mới xuất hiện cảm giác kỳ cục như vậy.
Cô tức giận phẫn về nhà, đem chính mình vây ở trong nhà, nơi nào đều không đi, càng không để cho chính mình đi đến phòng khám bệnh của Phương Lỗi.
Cô tự nói với mình, nếu đời này cô cứ như vậy bị phá hủy, cô cần gì muốn để cho Phương Lỗi chỉnh hình nữa.
Chỉ là có lẽ cô nên đi chỉnh hình hết tất cả, chỉnh cho về sau không còn có người nào biết cô đã từng chụp qua loại hình đó, chỉnh cho về sau không còn có người có thể nhận ra cô, dù là cha mẹ của mình, bạn bè của mình… Thậm chí ngay cả chính mình cũng không nhận thức được nữa.
Nhưng cô không được nhìn Phương Lỗi, vừa thấy được anh, cô sợ cô sẽ nhịn không ngừng mắng anh đến thối đầu, nhưng rõ ràng anh vô tội, căn bản cũng không liên quan tới anh…
Cô tự nói với mình như vậy, nhưng nước mắt lại không nhịn được một viên tiếp nối một viên rớt xuống.
Phương Lỗi không nhịn được nhìn đồng hồ trên tay một lần nữa, kim chỉ giờ phía trên đã xẹt qua ba, đi qua bốn, chạy thẳng tới năm.
Rất tốt, anh đã đợi cô gái không đúng giờ cũng không tuân thủ chữ tín này chừng ba ngày lại hai giờ rồi, trong ba ngày này, anh không nhận được bất kỳ một cuộc điện thoại cùng với tin nhắn nào từ cô.
Có lẽ cô đột nhiên bận rộn, không có thời gian gọi điện thoại cho anh, tin nhắn không gửi cũng tốt tránh cho anh khỏi như kẻ ngu, phỏng đoán cô có thể hay không xảy ra cái gì ngoài ý muốn, hay là đột nhiên bị người khác bắt đi.
Nhưng cô không có tin tức, điện thoại, tin nhắn toàn bộ không có, cả người giống như là đột nhiên biến mất khỏi thế gian tựa như.
Lần nữa liếc nhìn đồng hồ đeo tôiy, đã là bốn giờ 37 phút chiều, anh cũng nhịn không được nữa, bấm sô điện thoại nhà của cô, điện thoại di động của cô đã không trông cậy vào, bởi vì cái số điện thoại di động đó trong ba ngày này anh đã gọi đến đọc làu làu rồi, nhưng cô không có nghe máy, thậm chí ngay cả gọi lại một cuộc điện thoại cũng không có.
Điện thoại bàn vang lên báo không có ngừng dùng, chỉ là vang lên ước chừng mười phút cũng không có ai nhận điện thoại.
Anh gọi lại lần nữa, tương tự, điện thoại thông nhưng không ai nghe.
Gọi đến điện thoại nhà không tìm được cô, anh nghĩ cô có thể đi công ty, cho nên anh lại gọi đến công ty của cô.
Điện thoại thông, đợi mấy giây liền có người bắt máy.
Không đợi đối phương nói ra vài câu thăm hỏi cùng tên công ty, anh lập tức mở miệng cắt đứt đối phương, “Tôi muốn tìm Trần Hoa Nghiên, chính là cô gái các cô hay gọi là Alice.”
Đối phương dừng một chút, rồi sau đó mới mở miệng, “Tiên sinh, rất xin lỗi, Alice hiện tại cũng không ở công ty, trên thực tế, cô cũng đã ba ngày chưa có tới công ty.”
“Cô ấy đi nơi nào, xuất ngoại sao?” Anh từng nghe nói qua giới người mẫu có chút công việc cũng cần xuất ngoại chụp ảnh, cũng có khả năng cần thêm thời gian mấy ngày, nhưng anh không dám chắc cô có phải đi chụp ngoại cảnh hay không rồi.
“Không phải vậy.”
Đối phương yên lặng một hồi lâu sau mới nói tiếp:
“Alice mấy ngày trước cùng ông chủ chúng tôi tranh cãi ầm ĩ một trận xong liền rời đi công ty, tới hôm nay vẫn không có người thấy cô, mà người đại diện của cô ấy chị Phương mấy ngày trước đã từ chức, cho nên hiện tại thật không có người biết Alice ở nơi nào. Tôi cũng gọi điện thoại cho cô ấy, mặc kệ là điện thoại di động hay điện thoại nhà đều không có ai nhận, nếu như anh tìm được cô ấy…, có thể nói với cô ấy gọi điện thoại lại cho tôi được không? Tôi tên là Dương Duệ Phàm, là đồng nghiệp của cô ấy.”
Nghe đến đó, Phương Lỗi đã sớm không thể suy nghĩ gì nữa rồi, rốt cuộc người đàn ông gọi là Dương Huệ Phàm này tại sao lại muốn cô ấy gọi điện thoại lại, càng không tâm tư suy nghĩ anh cùng Trần Hoa Nghiên rốt cuộc là quan hệ gì, tại sao phải quan tâm, lo lắng cô như vậy.
Chỉ vì tim của anh đang nghe được ước chừng ba ngày nay không ai liên lạc được với cô, cũng không có người nào biết cô đi đâu, càng không có người biết. Rốt cuộc cô có xảy ra bất trắc gì hay không?
Phương Lỗi không cách nào đợi tại phòng khám bệnh nữa, anh cầm lên này phần tư liệu đã bị anh lật vô số lần, bên trong ghi chép tài liệu cá nhân, tên, số tuổi, nghề nghiệp, số điện thoại di động, điện thoại nhà, điện thoại công ty cùng với địa chỉ của cô.
Rồi sau đó anh cầm chìa khóa xe, dưới ánh mắt kinh ngạc của Dương Tâm Nhụy lao ra khỏi phòng khám bệnh.
Bằng tốc độ nhanh nhất lái vào trước nhà Trần Hoa Nghiên, Phương Lỗi không nói hai lời vung quyền, “Rầm rầm rầm” gõ cửa nhà cô, hoàn toàn quên trước của nhà cô thật ra thì còn có một cái gọi là chuông cửa.
Bên trong nhà Trần Hoa Nghiên bị một tiếng gõ cửa đinh tai nhức óc làm tỉnh lại.
Cô đã không nhớ rõ mình ở trong nhà đã bao lâu, cô chỉ biết mấy ngày nay cô căn bản cũng không có biện pháp nào ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại cô sẽ gặp ác mộng.
Cô mơ thấy mình chụp những hình ảnh kia, vẻ mặt cha mẹ thất vọng cùng đau lòng, bạn bè gạt bỏ cô, còn có Phương Lỗikhông nhìn đến cô nữa…
Sau đó cô nằm mơ thấy mình đi chỉnh hình hoàn toàn, biến thành một người khác, người kia từ đầu đến chân không có bất kỳ một chỗ nào giống cô, thậm chí cô quên mình thì ra bộ dạng là thế nào, cô dùng một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, một thân phận xa lạ tiếp tục sống qua ngày, khi đó bên cạnh cô không có cha mẹ, không có bạn bè, cũng không có Phương Lỗi.
Cô không biết mình tại sao phải lặp đi lặp lại nhiều lần giấc mơ thấy Phương Lỗinhư vậy, cô cho là mấy ngày nay mình lúc nào cũng oán Phương Lỗi, cho nên mới càng không ngừng nằm mơ thấy anh.
Nhưng mặc kệ tại sao phải nằm mơ thấy anh, cô đều không muốn nằm mộng, những thứ mộng kia quá làm người tôi khó chịu, thật là làm cho người tôi khó qua. Trừ phi đến không thể không cho đôi mắt nghỉ ngơi, cô không muốn khép mắt ngủ.
Mới vừa rồi cô bởi vì quá mệt mỏi, trước mắt xuất hiện một đạo bạch quang, cô đi nằm ngủ, nhưng lập tức đã ngủ mất, nhưng là cô ngủ không được an ổn, những cảnh tượng kia lần nữa xuất hiện không để cho cô an tĩnh, cô muốn tỉnh lại, nhưng là cô quá mệt mỏi, mệt mỏi không cách nào từ những cảnh tượng kia tỉnh táo lại.
Cho đến khi một tiếng gõ cửa giống như đánh trống, giống như cứu mạng tựa như tiếng chuông làm cô tỉnh lại.
Cô sững sờ nhìn cánh cửa bị đánh trúng khẽ phát run, đoán không ra ở thời điểm ai sẽ tìm đến cô, hơn nữa còn dùng phương thức thô lỗ này sao.
Trần Hoa Nghiên lắc đầu, để cho đầu óc mờ mịt của mình tỉnh táo một chút, sau một hồi khá lâu, cô mới kéo bước chân như mềm đi về phía cửa chính.