Chương 16
**** chuyện là mình hết biết đặt tên cho chương như thế nào rồi. Với lại mình cũng lười đặt tên chương quá à! Mọi người vui vẻ đọc truyện mà bỏ qua cho sự lười biếng này của mình nha. Mãi yêu ~~
........
Bầu không khí ở sảnh lớn lâu năm không có tiếng người thoáng cái đã rộn rã vui tươi.
Đột nhiên Tư Lộ không biết từ đâu chạy đến, nét mặt tỏ vẻ hoảng hốt, theo sau chính là Noãn Tâm, cô ta cũng lộ ra vẻ mặt lo lắng không kém.
Mà hai người bọn họ, sớm không đến, muộn không đến mà lại đến ngay lúc này, chắc chắn có ý đồ. Ngọc Trúc nhớ lại ngày hôm qua, Xuân Mai có kể về chuyện của Tư Lộ. Cô đoán chắc tám phần cô ta chạy đến đây là vì vị đang ngồi bên cạnh cô đây. Ngọc Trúc nhìn gương mặt in hằn đầy dấu vết của thời gian, lại nhìn cái hành động đưa tay lên vuốt chùm râu bạc trắng của hắn. Cô đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn sang Tư Lộ, cô ta đúng là vì cái chức Diêm hậu mà không từ mọi thủ đoạn nhỉ, đến cả người già yếu như hắn mà cũng không tha! Đúng là đồ không có liêm sĩ!
Tư Lộ chạy đến bên cạnh bàn ăn, thở hồng hộc. Cô ta cố ý lớn tiếng để mọi người trong sảnh đều nghe thấy:
" Mất....mất rồi! "
Diêm Vương tâm trạng đang tốt thì bị tiếng nói lớn của Tư Lộ làm phiền, ánh mắt lạnh nhạt hỏi:
" Ngươi nói mất, là mất cái gì? "
Tư Lộ vội quỳ xuống đất, lấy khăn tay chạm lên mắt, giọng nói ủy khuất: " Bẩm Diêm Vương, lúc nãy tì nữ đi quét dọn phòng của chủ tử thì phát hiện, chiếc lắc tay trên bàn trang điểm biến mất rồi! "
Vừa nghe đến đây, mắt trái của Xuân Mai giật mạnh một cái, từ khi nào mà bọn người Tư Lộ lại biết đi dọn dẹp thế? Lại còn đi ngay lúc chiếc lắc tay bị mất. Rõ ràng buổi sáng Ngọc Trúc đã đến đó dọn dẹp rồi, bọn họ còn dọn cái gì? Xuân Mai chợt nhìn ra điểm bất thường, đưa mắt sang nhìn Ngọc Trúc, ý bảo Ngọc Trúc phải cẩn thận!
Ngọc Trúc gật đầu nhẹ một cái rồi im lặng không nói gì. Dù gì cũng không phải do cô lấy, sợ cái gì?
Chiếc lắc tay vàng đó chính là món quà mà Diêm Vương tặng cho vị chủ tử của nơi này. Vị ấy rất thích nó, lúc nào cũng đeo nó trên tay, nhưng khi rời đi, lại để lại trên bàn, trả về cho hắn. Sở dĩ hắn không lấy đi mà vẫn để lại trên bàn, chính là muốn khi người xưa trở về, nhìn thấy chiếc lắc tay này mà nghĩ đến hắn một chút.
Mặt hắn trầm xuống, là kẻ nào không muốn sống nữa mà dám lấy trộm chiếc lắc tay ấy!
Lúc này Noãn Tâm hướng ánh mắt sang Ngọc Trúc, vẻ mặt sợ sệt nói nhỏ, nhưng vẫn đủ lớn để người khác nghe thấy:
" Thật ra lúc sáng, nô tì có đi ngang qua phòng của chủ tử. Nhìn thấy Ngọc Trúc đang cầm chiếc lắc trong tay! "
Xuân Mai nghe thấy liền hét lớn: " Ngươi nói dối! " - Lúc trước do cô chỉ có một mình nên mới nhường nhịn bọn họ, mặc cho bọn họ hà hiếp. Nhưng bây giờ đã có thêm Ngọc Trúc rồi, cô cũng muốn lên tiếng bảo vệ người thân của mình, hơn nữa cô tin Ngọc Trúc sẽ không bao giờ làm như vậy!
Tư Lộ cười thầm, lần này cô ta cũng có thể thuận lợi đá Ngọc Trúc ra khỏi điện Thạch Lựu này rồi. Cô ta ngước lên nhìn Ngọc Trúc, giả vờ hỏi:
" Sao nãy giờ cô không nói gì đi? Chính mắt Noãn Tâm nhìn thấy cô cầm chiếc lắc ấy lên còn gì? Còn định giả vờ vô tội hay sao? "
Ngọc Trúc lúc này mới lên tiếng: " Đúng vậy! Lúc sáng tôi có không kìm chế được mà cầm lên nhìn một lúc, nhưng sau đó đã cất lại vào hộp rồi? "
Xuân Mai chết lặng người, Ngọc Trúc đã thừa nhận như vậy rồi thì cô biết phải nói như thế nào đây.
Chỉ chờ có thế, Tư Lộ chỉ thẳng mặt Ngọc Trúc: " Như vậy chắc chắn là do cô lấy, còn ai vào đây được nữa chứ? "
" Như vậy thì xét phòng đi! Xem thử ai mới là người lấy trộm chiếc lắc tay! Dù sao cũng không chỉ có một mình tôi đi vào căn phòng ấy, còn có hai người nữa! "
Tư Lộ nở một nụ cười quỷ dị: " Được! Lời là do cô nói, đến lúc đó đừng có hối hận! "
Diêm Vương cho mấy tên quỷ sai đi xét từng phòng một. Tâm trạng hắn lúc này như mặt biển đón gió, sóng cuộn từng cơn trong lòng ngực. Nếu quả thật là do Ngọc Trúc lấy thì sao đây? Mặc dù cô có gương mặt giống hệt người hắn tìm kiếm suốt năm trăm năm qua, nhưng hắn vẫn chưa dám chắc chắn rằng cô có thật sự là người đó hay không? Nhưng trong lòng hắn sớm đã dành một chỗ trống cho cô mất rồi.Bây giờ hắn cũng không biết phải đối xử với cô như thế nào mới là đúng, giá như hắn có thể tìm thấy chút manh mối về minh châu trong cơ thể cô thì hay biết mấy, nhưng đến tận bây giờ vẫn không cảm nhận được dấu vết của minh châu.
Một lát sau, một tên quỷ sai đưa đến chiếc lắc tay, Tư Lộ nhìn thấy thì đi đến tát thẳng vào mặt Ngọc Trúc một cái thật mạnh, cô ta lớn tiếng chửi:
" Sao hả? Bằng chứng rành rành ra đó, cô còn không mau quỳ xuống nhận tội? Chỉ mới vào có hai ngày, liền có thói trộm cắp! Đúng là ti tiện mà! "
Tay hắn lạnh ngắt, toàn thân toả ra hơi lạnh, ánh mắt như muốn giết người nhìn Tư Lộ. Cô ta vậy mà dám trước mặt hắn đánh người, bộ Diêm Vương như hắn đang tàng hình hay sao hả? Nhưng... Thật sự là do cô lấy sao? Lòng hắn đột nhiên cảm thấy hụt hẫng vô cùng.
Ngọc Trúc đưa tay lên sờ má đang tê rát đến ửng đỏ lên, cô nhếch miệng cười: " Quỷ sai đại nhân còn chưa có nói là lấy được từ phòng của ai? Cô gấp cái gì? "
Diêm Vương chợt nhớ ra, sốt ruột hỏi tên đưa chiếc lắc đến. Tên kia liền cúi đầu cung kính trả lời:
" Dạ bẩm Diêm Vương, thuộc hạ tìm thấy nó trong phòng của Noãn Tâm! "
........
Bầu không khí ở sảnh lớn lâu năm không có tiếng người thoáng cái đã rộn rã vui tươi.
Đột nhiên Tư Lộ không biết từ đâu chạy đến, nét mặt tỏ vẻ hoảng hốt, theo sau chính là Noãn Tâm, cô ta cũng lộ ra vẻ mặt lo lắng không kém.
Mà hai người bọn họ, sớm không đến, muộn không đến mà lại đến ngay lúc này, chắc chắn có ý đồ. Ngọc Trúc nhớ lại ngày hôm qua, Xuân Mai có kể về chuyện của Tư Lộ. Cô đoán chắc tám phần cô ta chạy đến đây là vì vị đang ngồi bên cạnh cô đây. Ngọc Trúc nhìn gương mặt in hằn đầy dấu vết của thời gian, lại nhìn cái hành động đưa tay lên vuốt chùm râu bạc trắng của hắn. Cô đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn sang Tư Lộ, cô ta đúng là vì cái chức Diêm hậu mà không từ mọi thủ đoạn nhỉ, đến cả người già yếu như hắn mà cũng không tha! Đúng là đồ không có liêm sĩ!
Tư Lộ chạy đến bên cạnh bàn ăn, thở hồng hộc. Cô ta cố ý lớn tiếng để mọi người trong sảnh đều nghe thấy:
" Mất....mất rồi! "
Diêm Vương tâm trạng đang tốt thì bị tiếng nói lớn của Tư Lộ làm phiền, ánh mắt lạnh nhạt hỏi:
" Ngươi nói mất, là mất cái gì? "
Tư Lộ vội quỳ xuống đất, lấy khăn tay chạm lên mắt, giọng nói ủy khuất: " Bẩm Diêm Vương, lúc nãy tì nữ đi quét dọn phòng của chủ tử thì phát hiện, chiếc lắc tay trên bàn trang điểm biến mất rồi! "
Vừa nghe đến đây, mắt trái của Xuân Mai giật mạnh một cái, từ khi nào mà bọn người Tư Lộ lại biết đi dọn dẹp thế? Lại còn đi ngay lúc chiếc lắc tay bị mất. Rõ ràng buổi sáng Ngọc Trúc đã đến đó dọn dẹp rồi, bọn họ còn dọn cái gì? Xuân Mai chợt nhìn ra điểm bất thường, đưa mắt sang nhìn Ngọc Trúc, ý bảo Ngọc Trúc phải cẩn thận!
Ngọc Trúc gật đầu nhẹ một cái rồi im lặng không nói gì. Dù gì cũng không phải do cô lấy, sợ cái gì?
Chiếc lắc tay vàng đó chính là món quà mà Diêm Vương tặng cho vị chủ tử của nơi này. Vị ấy rất thích nó, lúc nào cũng đeo nó trên tay, nhưng khi rời đi, lại để lại trên bàn, trả về cho hắn. Sở dĩ hắn không lấy đi mà vẫn để lại trên bàn, chính là muốn khi người xưa trở về, nhìn thấy chiếc lắc tay này mà nghĩ đến hắn một chút.
Mặt hắn trầm xuống, là kẻ nào không muốn sống nữa mà dám lấy trộm chiếc lắc tay ấy!
Lúc này Noãn Tâm hướng ánh mắt sang Ngọc Trúc, vẻ mặt sợ sệt nói nhỏ, nhưng vẫn đủ lớn để người khác nghe thấy:
" Thật ra lúc sáng, nô tì có đi ngang qua phòng của chủ tử. Nhìn thấy Ngọc Trúc đang cầm chiếc lắc trong tay! "
Xuân Mai nghe thấy liền hét lớn: " Ngươi nói dối! " - Lúc trước do cô chỉ có một mình nên mới nhường nhịn bọn họ, mặc cho bọn họ hà hiếp. Nhưng bây giờ đã có thêm Ngọc Trúc rồi, cô cũng muốn lên tiếng bảo vệ người thân của mình, hơn nữa cô tin Ngọc Trúc sẽ không bao giờ làm như vậy!
Tư Lộ cười thầm, lần này cô ta cũng có thể thuận lợi đá Ngọc Trúc ra khỏi điện Thạch Lựu này rồi. Cô ta ngước lên nhìn Ngọc Trúc, giả vờ hỏi:
" Sao nãy giờ cô không nói gì đi? Chính mắt Noãn Tâm nhìn thấy cô cầm chiếc lắc ấy lên còn gì? Còn định giả vờ vô tội hay sao? "
Ngọc Trúc lúc này mới lên tiếng: " Đúng vậy! Lúc sáng tôi có không kìm chế được mà cầm lên nhìn một lúc, nhưng sau đó đã cất lại vào hộp rồi? "
Xuân Mai chết lặng người, Ngọc Trúc đã thừa nhận như vậy rồi thì cô biết phải nói như thế nào đây.
Chỉ chờ có thế, Tư Lộ chỉ thẳng mặt Ngọc Trúc: " Như vậy chắc chắn là do cô lấy, còn ai vào đây được nữa chứ? "
" Như vậy thì xét phòng đi! Xem thử ai mới là người lấy trộm chiếc lắc tay! Dù sao cũng không chỉ có một mình tôi đi vào căn phòng ấy, còn có hai người nữa! "
Tư Lộ nở một nụ cười quỷ dị: " Được! Lời là do cô nói, đến lúc đó đừng có hối hận! "
Diêm Vương cho mấy tên quỷ sai đi xét từng phòng một. Tâm trạng hắn lúc này như mặt biển đón gió, sóng cuộn từng cơn trong lòng ngực. Nếu quả thật là do Ngọc Trúc lấy thì sao đây? Mặc dù cô có gương mặt giống hệt người hắn tìm kiếm suốt năm trăm năm qua, nhưng hắn vẫn chưa dám chắc chắn rằng cô có thật sự là người đó hay không? Nhưng trong lòng hắn sớm đã dành một chỗ trống cho cô mất rồi.Bây giờ hắn cũng không biết phải đối xử với cô như thế nào mới là đúng, giá như hắn có thể tìm thấy chút manh mối về minh châu trong cơ thể cô thì hay biết mấy, nhưng đến tận bây giờ vẫn không cảm nhận được dấu vết của minh châu.
Một lát sau, một tên quỷ sai đưa đến chiếc lắc tay, Tư Lộ nhìn thấy thì đi đến tát thẳng vào mặt Ngọc Trúc một cái thật mạnh, cô ta lớn tiếng chửi:
" Sao hả? Bằng chứng rành rành ra đó, cô còn không mau quỳ xuống nhận tội? Chỉ mới vào có hai ngày, liền có thói trộm cắp! Đúng là ti tiện mà! "
Tay hắn lạnh ngắt, toàn thân toả ra hơi lạnh, ánh mắt như muốn giết người nhìn Tư Lộ. Cô ta vậy mà dám trước mặt hắn đánh người, bộ Diêm Vương như hắn đang tàng hình hay sao hả? Nhưng... Thật sự là do cô lấy sao? Lòng hắn đột nhiên cảm thấy hụt hẫng vô cùng.
Ngọc Trúc đưa tay lên sờ má đang tê rát đến ửng đỏ lên, cô nhếch miệng cười: " Quỷ sai đại nhân còn chưa có nói là lấy được từ phòng của ai? Cô gấp cái gì? "
Diêm Vương chợt nhớ ra, sốt ruột hỏi tên đưa chiếc lắc đến. Tên kia liền cúi đầu cung kính trả lời:
" Dạ bẩm Diêm Vương, thuộc hạ tìm thấy nó trong phòng của Noãn Tâm! "