Chương 22
Đến gần buổi trưa, Huyền Minh và Ngọc Trúc mới đi đến một căn nhà nhỏ, mái nhà được lợp bằng lá chuối, người ta dùng mấy miếng tôn dựng đứng lên làm thành tường nhà, xung quanh là cánh đồng ruộng bao la và một đường đất đầy sỏi đá, chỉ vừa cho hai người đi ngang hàng nhau, đó cũng chính là lối dẫn vào ngôi nhà này.
Ngôi nhà tuy nhỏ, nhưng lại có nhiều người đi ra đi vào, ai nấy cũng bày ra vẻ mặt thương xót, một vài người lớn tuổi ngồi trên ghế nhựa được đặt trước nhà thì lộ ra vẻ mặt lo sợ, họ thì thầm với nhau điều gì đó, âm thanh đủ nhỏ để người bên cạnh nghe thấy.
Mọi người có mặt ở đó dường như không để ý đến sự xuất hiện của Huyền Minh và cô, hay nói đúng hơn thì họ không thể nhìn thấy hai người.
Huyền Minh đi đến bên cạnh chiếc cửa sổ đơn sơ được làm bằng vài thanh tre, hắn chăm chú nhìn vào bên trong nhà. Ngọc Trúc cũng tò mò, không biết hắn đang nhìn cái gì mà đâm chiêu đến như vậy, cho nên cô cũng đi đến nhìn vào trong.
Bên trong là thi thể của một bé trai khoảng mười hai tuổi, toàn thân chuyển sang màu tím được đặt nằm trên một cái giường tre, người ta đặt lên thi thể một chiếc chiếu nhỏ. Ngọc Trúc không thấy được mặt, nhưng cô có thể nhìn thấy rõ hai bàn chân gầy guộc đưa ra bên ngoài của đứa trẻ.
Người mẹ ngồi bên cạnh không ngừng gào khóc, kể lể sự bất công với ông trời. Lúc này có vài bà thím đến gần cửa sổ, nơi mà cô và hắn đang đứng. Hắn nhanh chóng kéo cô sát vào bên trong lòng mình, để tránh những bà thím ấy va phải vào người cô. Ngọc Trúc đứng trong lòng hắn, hồi hộp không thôi. Nhưng điều mà cô để ý chính là hắn không có nhịp tim, đúng như cô đoán khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn không phải là con người. Ngọc Trúc trầm ngâm suy nghĩ, không biết hắn là gì nhỉ? Là ma hay là quỷ, hay là thứ gì đó còn cao cấp hơn? Tiếng xì xào của mấy bà thím kéo cô ra khỏi mớ suy đoán ấy, cô dỏng tai lên, cố gắng nghe xem bọn họ đang to nhỏ với nhau điều gì?
" Sợ quá! Trong vòng một tháng mà đã có ba đứa con nít chết đuối rồi! "
" Tôi nghe nói có rất nhiều người chết trên dòng sông đó lắm rồi đó! "
" Tôi cũng có nghe chuyện này! Người ta đồn rằng ở dưới sông có ma da đó! Mấy chị nhớ đừng có cho con mình đến gần con sông đó mà chơi nha, nguy hiểm lắm! "
Một người trong số đó thở dài: " Mà kể ra cũng tội! Nhà bà Quỳnh này hiếm muộn, gần bốn mươi tuổi mới có nổi một mụn con, ấy vậy mà…"
" Tôi nghe nói thằng bé Phong này bơi rất giỏi, nó hay đi bơi ở cái ao với thằng bé nhà tôi chứ đâu! Vậy mà không hiểu tại sao lại chết đuối, lại vào đúng mười hai giờ trưa nữa chứ! Đúng là tội cho nó quá! Phải mà nó rủ theo mấy đứa bạn đi bơi cùng thì còn đỡ, tự nhiên khi không lại đi tắm sông một mình, chết cũng không ai hay. Ba mẹ nó thấy nó lâu quá chưa về thì mới đi kiếm, lúc kiếm ra thì nó đã nổi lềnh bềnh trên mặt nước rồi!"
Mặc dù bây giờ Ngọc Trúc đã trở thành ma rồi, nhưng nghe mấy bà thím này kể cô bất giác ớn lạnh. Từ khi còn sống cho đến khi chết rồi, thứ khiến cô sợ nhất vẫn không thay đổi, chính là mấy chuyện kinh dị như thế này đây!
Huyền Minh cúi xuống nói nhỏ vào tai cô, khiến cô giật mình, nhảy ra khỏi vòng tay của hắn như một con mèo hoang: " Cô sợ cái gì? Cô cũng là người chết, lại đi sợ mấy thứ này hay sao? "
Ngọc Trúc trừng mắt nhìn hắn: " Tại sao lại không được sợ chứ! Bọn họ trông rất kinh dị, chỉ có loại người như anh thì mới không sợ thôi! "
Hắn nhìn chú mèo nhỏ đang dựng lông giơ vuốt trước mặt mà không kìm được sự thoải mái trong lòng, hỏi lại:
" Người như tôi thì như thế nào? "
Ngọc Trúc xoè mấy ngón tay ra, vừa nói vừa đếm từng ngón tay của mình: " Người như anh hả? Vừa lạnh lùng, vừa ít nói, hay thích hành động theo ý mình, lại còn rất đẹ…"
Nói đến đây thì cô chợt dừng lại, như hiểu rõ bản thân mình lỡ lời. Ngọc Trúc xoay đầu sang chỗ khác, không nói nữa.
Hắn lại càng bày ra vẻ mặt thích thú: " Sao nào? Còn rất gì nữa? "
Ngọc Trúc liếc hắn một cái: " Hết rồi! "
Huyền Minh thấy mèo nhỏ tỏ thái độ giận dỗi thì cũng không chọc ghẹo thêm nữa, hắn chỉ tay về thi thể của cậu bé đang nằm trong nhà, hỏi cô: " Có thấy gì kì lạ hay không? "
Ngọc Trúc cũng không bày ra vẻ mặt khó chịu nữa, cô nhìn qua một lượt, rồi lắc đầu.
Hắn bảo cô hãy nhìn kĩ vào cổ chân của cậu bé, Ngọc Trúc nheo mắt nhìn cho thật rõ, có dấu bàn tay nắm lấy cổ chân của cậu bé kia, hơn nữa có vẻ là nắm rất mạnh, đến nỗi cái dấu ấy khiến cho da thịt của cậu bé kia bị ửng đỏ đến rớm máu.
Ngọc Trúc sửng sốt, cô lắp bắp: " Chẳng… chẳng lẽ là do ai đó kéo chân cho nên cậu bé kia mới chết! "
Hắn gật đầu, sắc mặt cũng tối đi vài phần: " Đúng vậy! Tên đó không những muốn mạng của đứa trẻ này, nó còn muốn giam giữ linh hồn đứa trẻ dưới sông mãi mãi để phục vụ cho nó nữa! "
Ngôi nhà tuy nhỏ, nhưng lại có nhiều người đi ra đi vào, ai nấy cũng bày ra vẻ mặt thương xót, một vài người lớn tuổi ngồi trên ghế nhựa được đặt trước nhà thì lộ ra vẻ mặt lo sợ, họ thì thầm với nhau điều gì đó, âm thanh đủ nhỏ để người bên cạnh nghe thấy.
Mọi người có mặt ở đó dường như không để ý đến sự xuất hiện của Huyền Minh và cô, hay nói đúng hơn thì họ không thể nhìn thấy hai người.
Huyền Minh đi đến bên cạnh chiếc cửa sổ đơn sơ được làm bằng vài thanh tre, hắn chăm chú nhìn vào bên trong nhà. Ngọc Trúc cũng tò mò, không biết hắn đang nhìn cái gì mà đâm chiêu đến như vậy, cho nên cô cũng đi đến nhìn vào trong.
Bên trong là thi thể của một bé trai khoảng mười hai tuổi, toàn thân chuyển sang màu tím được đặt nằm trên một cái giường tre, người ta đặt lên thi thể một chiếc chiếu nhỏ. Ngọc Trúc không thấy được mặt, nhưng cô có thể nhìn thấy rõ hai bàn chân gầy guộc đưa ra bên ngoài của đứa trẻ.
Người mẹ ngồi bên cạnh không ngừng gào khóc, kể lể sự bất công với ông trời. Lúc này có vài bà thím đến gần cửa sổ, nơi mà cô và hắn đang đứng. Hắn nhanh chóng kéo cô sát vào bên trong lòng mình, để tránh những bà thím ấy va phải vào người cô. Ngọc Trúc đứng trong lòng hắn, hồi hộp không thôi. Nhưng điều mà cô để ý chính là hắn không có nhịp tim, đúng như cô đoán khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn không phải là con người. Ngọc Trúc trầm ngâm suy nghĩ, không biết hắn là gì nhỉ? Là ma hay là quỷ, hay là thứ gì đó còn cao cấp hơn? Tiếng xì xào của mấy bà thím kéo cô ra khỏi mớ suy đoán ấy, cô dỏng tai lên, cố gắng nghe xem bọn họ đang to nhỏ với nhau điều gì?
" Sợ quá! Trong vòng một tháng mà đã có ba đứa con nít chết đuối rồi! "
" Tôi nghe nói có rất nhiều người chết trên dòng sông đó lắm rồi đó! "
" Tôi cũng có nghe chuyện này! Người ta đồn rằng ở dưới sông có ma da đó! Mấy chị nhớ đừng có cho con mình đến gần con sông đó mà chơi nha, nguy hiểm lắm! "
Một người trong số đó thở dài: " Mà kể ra cũng tội! Nhà bà Quỳnh này hiếm muộn, gần bốn mươi tuổi mới có nổi một mụn con, ấy vậy mà…"
" Tôi nghe nói thằng bé Phong này bơi rất giỏi, nó hay đi bơi ở cái ao với thằng bé nhà tôi chứ đâu! Vậy mà không hiểu tại sao lại chết đuối, lại vào đúng mười hai giờ trưa nữa chứ! Đúng là tội cho nó quá! Phải mà nó rủ theo mấy đứa bạn đi bơi cùng thì còn đỡ, tự nhiên khi không lại đi tắm sông một mình, chết cũng không ai hay. Ba mẹ nó thấy nó lâu quá chưa về thì mới đi kiếm, lúc kiếm ra thì nó đã nổi lềnh bềnh trên mặt nước rồi!"
Mặc dù bây giờ Ngọc Trúc đã trở thành ma rồi, nhưng nghe mấy bà thím này kể cô bất giác ớn lạnh. Từ khi còn sống cho đến khi chết rồi, thứ khiến cô sợ nhất vẫn không thay đổi, chính là mấy chuyện kinh dị như thế này đây!
Huyền Minh cúi xuống nói nhỏ vào tai cô, khiến cô giật mình, nhảy ra khỏi vòng tay của hắn như một con mèo hoang: " Cô sợ cái gì? Cô cũng là người chết, lại đi sợ mấy thứ này hay sao? "
Ngọc Trúc trừng mắt nhìn hắn: " Tại sao lại không được sợ chứ! Bọn họ trông rất kinh dị, chỉ có loại người như anh thì mới không sợ thôi! "
Hắn nhìn chú mèo nhỏ đang dựng lông giơ vuốt trước mặt mà không kìm được sự thoải mái trong lòng, hỏi lại:
" Người như tôi thì như thế nào? "
Ngọc Trúc xoè mấy ngón tay ra, vừa nói vừa đếm từng ngón tay của mình: " Người như anh hả? Vừa lạnh lùng, vừa ít nói, hay thích hành động theo ý mình, lại còn rất đẹ…"
Nói đến đây thì cô chợt dừng lại, như hiểu rõ bản thân mình lỡ lời. Ngọc Trúc xoay đầu sang chỗ khác, không nói nữa.
Hắn lại càng bày ra vẻ mặt thích thú: " Sao nào? Còn rất gì nữa? "
Ngọc Trúc liếc hắn một cái: " Hết rồi! "
Huyền Minh thấy mèo nhỏ tỏ thái độ giận dỗi thì cũng không chọc ghẹo thêm nữa, hắn chỉ tay về thi thể của cậu bé đang nằm trong nhà, hỏi cô: " Có thấy gì kì lạ hay không? "
Ngọc Trúc cũng không bày ra vẻ mặt khó chịu nữa, cô nhìn qua một lượt, rồi lắc đầu.
Hắn bảo cô hãy nhìn kĩ vào cổ chân của cậu bé, Ngọc Trúc nheo mắt nhìn cho thật rõ, có dấu bàn tay nắm lấy cổ chân của cậu bé kia, hơn nữa có vẻ là nắm rất mạnh, đến nỗi cái dấu ấy khiến cho da thịt của cậu bé kia bị ửng đỏ đến rớm máu.
Ngọc Trúc sửng sốt, cô lắp bắp: " Chẳng… chẳng lẽ là do ai đó kéo chân cho nên cậu bé kia mới chết! "
Hắn gật đầu, sắc mặt cũng tối đi vài phần: " Đúng vậy! Tên đó không những muốn mạng của đứa trẻ này, nó còn muốn giam giữ linh hồn đứa trẻ dưới sông mãi mãi để phục vụ cho nó nữa! "