Chương 25
Việt Anh lái xe khoảng mười phút thì dừng lại trước một căn nhà nhỏ có mái ngói màu đỏ. Mặc dù nhà chỉ đủ cho hai hoặc ba người ở, nhưng lại có một khoảng sân vườn khá rộng, trồng đủ thứ rau như rau đắng, rau thơm, xả,…
Từ khi mới sinh ra, Việt Anh đã sống ở đây cùng bà nội của mình. Là do một tay bà nuôi hắn khôn lớn. Không phải là ba mẹ hắn bỏ rơi hắn, mà là do từ lúc mẹ hắn mang thai hắn, ba hắn đã tính ra, cái mệnh của hắn không thể sống ở trong gia tộc được. Nếu để hắn ở lại thì sẽ gặp hạn, khiến hắn chết yểu, còn nếu sống được thì cũng gặp biến cố mà trở nên điên dại. Chính vì vậy, từ khi mới lọt lòng mẹ, hắn đã được đưa về quê sống cùng bà nội, với một tay thầy thuốc như bà, ba mẹ của hắn cũng an tâm được phần nào. Cứ đến hè thì hắn sẽ đi lên thành phố để thăm ba mẹ cũng như họ hàng trong gia tộc của mình.
Ngọc Trúc khó nhọc đỡ lấy Huyền Minh bước vào trong, còn chưa kịp bước chân tới cửa, một bà lão đầu tóc bạc trắng đã chống gậy đứng chờ sẵn. Ánh mắt bà đăm chiêu nhìn Huyền Minh hồi lâu rồi quay sang hỏi Việt Anh:
" Người này là ai? "
Việt Anh để Nam nằm xuống ghế ở phòng khách rồi nói vọng ra: " Ngọc Trúc thì chắc bà biết rồi, còn người đàn ông đó thì con chỉ mới gặp qua! Cũng không rõ anh ta là ai. Có điều, anh ta bị ma da làm cho bị thương, nên con mới đem về đây nhờ bà giúp đỡ! "
Bà lão vẫn không nói gì, lại một lần nữa đưa ánh mắt thâm sâu nhìn một lượt người của Huyền Minh, ánh mắt bà dừng lại trước ngực hắn, vết thương rất sâu, máu cứ rỉ ra làm dính vào y phục màu vàng nhạt của Ngọc Trúc.
Bà đưa tay chỉ vào một căn phòng nhỏ bên trong nhà: " Đưa cậu ta vào bên trong đi! "
Việt Anh đi đến đón lấy Huyền Minh từ tay Ngọc Trúc rồi đưa hắn vào bên trong căn phòng nhỏ ấy. Cô cũng vội vàng đi theo sau. Vừa bước vào bên trong, mùi thuốc nhàn nhạt đã bay vào mũi của cô. Ngọc Trúc nhìn một lượt xung quanh, có lẽ đây chính là phòng trị bệnh của nhà Việt Anh, ở đâu cũng có mấy thúng thuốc được phơi khô đặt ngăn nắp bên cạnh nhau.
Việt Anh vừa để Huyền Minh nằm xuống, bà lão đã sắn tay áo lên, tay chân nhanh nhẹn rửa sạch vết thương rồi đắp thuốc cho Huyền Minh. Cách chữa trị hoàn toàn khác so với bác sĩ làm trong bệnh viện.
Ngọc Trúc giương ra vẻ lo lắng, vết thương sâu như vậy mà bà ấy lại không khâu lại, cũng không dùng đến thuốc sát trùng đã trực tiếp đắp thứ bột gì đó vào. Cô định đi đến ngăn bà ấy lại nhưng Việt Anh ở bên cạnh nắm lấy tay cô, lắc nhẹ đầu, hắn nhỏ giọng:
" Không sao đâu! Đây là vết thương do ma quỷ gây ra, phải điều trị bằng cách đặc biệt thì mới có thể tiêu trừ tận gốc được! Hơn nữa, anh ta cũng đâu phải người bình thường, em không cần phải lo lắng như vậy đâu! "
Việt Anh nhìn Ngọc Trúc không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn về hướng Huyền Minh đang nằm đó, lâu lâu vì đau quá mà bất giác nhăn mày. Nhìn nét mặt của Ngọc Trúc quan tâm người kia đến như vậy, trong lòng Việt Anh dâng lên một tia lạnh. Mặc dù hắn biết rõ bây giờ cô chỉ là một hồn ma, âm dương cách biệt. Bọn họ hoàn toàn không có cơ hội ở bên nhau, nhưng hắn cũng đâu phải người bình thường, chỉ cần cô đồng ý, hắn sẽ có vô số cách giúp cô ở mãi trên dương thế này, ở bên cạnh hắn suốt đời suốt kiếp!
Việt Anh nhìn một lượt trang phục Ngọc Trúc đang mặc trên người, lại nhìn dáng vẻ hoàn mĩ không chút máu me này của cô thì quay sang hỏi nhỏ: " Chẳng lẽ ở dưới em được giữ lại rồi sao? ".
Ngọc Trúc vẫn chưa hiểu Việt Anh có ý gì, liền quay sang nhìn hắn như muốn hỏi lại.
Việt Anh từ tốn giải thích: " Chỉ có những người được giữ lại để làm việc thì mới có hình dáng" toàn vẹn " giống như vậy! Nếu em đã được giữ lại, làm sao có thể lên dương thế được? "
Nhìn bộ dạng hiểu biết của Việt Anh, lại nhìn trang phục pháp sư của hắn. Ngọc Trúc biết người trước mặt cũng không đơn giản, không còn là anh trai hàng xóm hay đem đồ ăn qua biếu giống như lúc xưa nữa. Cô lại càng không muốn người khác biết chuyện cô lén trốn lên đây nên chỉ chầm chậm lắc đầu, không trả lời.
Việt Anh thấy vậy cũng không hỏi sâu thêm nữa, dù sao thì chuyện cô dùng cách gì để lên dương thế cũng không còn quan trọng nữa. Gặp được cô lần này quả là ông trời muốn cho hắn thêm một cơ hội nữa đây mà, lần này hắn nhất định sẽ giữ chặt lấy tay cô, không để cô rời xa hắn thêm một lần nào nữa.
Mà bà lão bên này loay hoay một lúc cũng đã xử lý xong xuôi vết thương trên người của Huyền Minh. Ngọc Trúc vội vàng đi đến hỏi: " Anh ấy có sao không ạ? "
Bà khẽ lắc đầu: " Cậu ta vốn dĩ là nhân vật lớn, mặc dù ta không biết được cậu ta rốt cuộc là ai. Nhưng ta biết rõ, người này ta có sống thêm mấy chục năm nữa cũng không xem được bệnh đâu, bởi lẽ, người trần mắt thịt như ta làm sao có thể xem được mạch tượng cho cổ nhân! Nhìn qua một lượt, ta chỉ có thể đoán được vài phần, cậu ta đang gượng ép bản thân quá độ rồi! Vết thương cũ, rồi vết thương mới, không sớm thì muộn cũng sẽ đến lúc chịu không nổi nữa mà ngã quỵ thôi! "
Bà lão thở dài một tiếng rồi quay lưng đi ra khỏi phòng, để lại Ngọc Trúc đứng chết lặng nhìn hắn nằm trên giường, làn da nhợt nhạt của hắn khiến lòng cô quặn đau. Ngay lúc này đây, bản thân cô cũng không hiểu vì sao trong lòng lại tồn tại loại cảm giác như vậy chứ? Mặc dù hắn có đẹp trai thật, nhưng cô cũng không phải là loại người dễ siêu lòng trước cái đẹp đến như vậy đâu. Chẳng lẽ khi chết đi, bản tính của người ta cũng sẽ thay đổi sao? Từ lúc nào mà cô lại trở thành một loại người háo sắc đến như vậy rồi?
Từ khi mới sinh ra, Việt Anh đã sống ở đây cùng bà nội của mình. Là do một tay bà nuôi hắn khôn lớn. Không phải là ba mẹ hắn bỏ rơi hắn, mà là do từ lúc mẹ hắn mang thai hắn, ba hắn đã tính ra, cái mệnh của hắn không thể sống ở trong gia tộc được. Nếu để hắn ở lại thì sẽ gặp hạn, khiến hắn chết yểu, còn nếu sống được thì cũng gặp biến cố mà trở nên điên dại. Chính vì vậy, từ khi mới lọt lòng mẹ, hắn đã được đưa về quê sống cùng bà nội, với một tay thầy thuốc như bà, ba mẹ của hắn cũng an tâm được phần nào. Cứ đến hè thì hắn sẽ đi lên thành phố để thăm ba mẹ cũng như họ hàng trong gia tộc của mình.
Ngọc Trúc khó nhọc đỡ lấy Huyền Minh bước vào trong, còn chưa kịp bước chân tới cửa, một bà lão đầu tóc bạc trắng đã chống gậy đứng chờ sẵn. Ánh mắt bà đăm chiêu nhìn Huyền Minh hồi lâu rồi quay sang hỏi Việt Anh:
" Người này là ai? "
Việt Anh để Nam nằm xuống ghế ở phòng khách rồi nói vọng ra: " Ngọc Trúc thì chắc bà biết rồi, còn người đàn ông đó thì con chỉ mới gặp qua! Cũng không rõ anh ta là ai. Có điều, anh ta bị ma da làm cho bị thương, nên con mới đem về đây nhờ bà giúp đỡ! "
Bà lão vẫn không nói gì, lại một lần nữa đưa ánh mắt thâm sâu nhìn một lượt người của Huyền Minh, ánh mắt bà dừng lại trước ngực hắn, vết thương rất sâu, máu cứ rỉ ra làm dính vào y phục màu vàng nhạt của Ngọc Trúc.
Bà đưa tay chỉ vào một căn phòng nhỏ bên trong nhà: " Đưa cậu ta vào bên trong đi! "
Việt Anh đi đến đón lấy Huyền Minh từ tay Ngọc Trúc rồi đưa hắn vào bên trong căn phòng nhỏ ấy. Cô cũng vội vàng đi theo sau. Vừa bước vào bên trong, mùi thuốc nhàn nhạt đã bay vào mũi của cô. Ngọc Trúc nhìn một lượt xung quanh, có lẽ đây chính là phòng trị bệnh của nhà Việt Anh, ở đâu cũng có mấy thúng thuốc được phơi khô đặt ngăn nắp bên cạnh nhau.
Việt Anh vừa để Huyền Minh nằm xuống, bà lão đã sắn tay áo lên, tay chân nhanh nhẹn rửa sạch vết thương rồi đắp thuốc cho Huyền Minh. Cách chữa trị hoàn toàn khác so với bác sĩ làm trong bệnh viện.
Ngọc Trúc giương ra vẻ lo lắng, vết thương sâu như vậy mà bà ấy lại không khâu lại, cũng không dùng đến thuốc sát trùng đã trực tiếp đắp thứ bột gì đó vào. Cô định đi đến ngăn bà ấy lại nhưng Việt Anh ở bên cạnh nắm lấy tay cô, lắc nhẹ đầu, hắn nhỏ giọng:
" Không sao đâu! Đây là vết thương do ma quỷ gây ra, phải điều trị bằng cách đặc biệt thì mới có thể tiêu trừ tận gốc được! Hơn nữa, anh ta cũng đâu phải người bình thường, em không cần phải lo lắng như vậy đâu! "
Việt Anh nhìn Ngọc Trúc không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn về hướng Huyền Minh đang nằm đó, lâu lâu vì đau quá mà bất giác nhăn mày. Nhìn nét mặt của Ngọc Trúc quan tâm người kia đến như vậy, trong lòng Việt Anh dâng lên một tia lạnh. Mặc dù hắn biết rõ bây giờ cô chỉ là một hồn ma, âm dương cách biệt. Bọn họ hoàn toàn không có cơ hội ở bên nhau, nhưng hắn cũng đâu phải người bình thường, chỉ cần cô đồng ý, hắn sẽ có vô số cách giúp cô ở mãi trên dương thế này, ở bên cạnh hắn suốt đời suốt kiếp!
Việt Anh nhìn một lượt trang phục Ngọc Trúc đang mặc trên người, lại nhìn dáng vẻ hoàn mĩ không chút máu me này của cô thì quay sang hỏi nhỏ: " Chẳng lẽ ở dưới em được giữ lại rồi sao? ".
Ngọc Trúc vẫn chưa hiểu Việt Anh có ý gì, liền quay sang nhìn hắn như muốn hỏi lại.
Việt Anh từ tốn giải thích: " Chỉ có những người được giữ lại để làm việc thì mới có hình dáng" toàn vẹn " giống như vậy! Nếu em đã được giữ lại, làm sao có thể lên dương thế được? "
Nhìn bộ dạng hiểu biết của Việt Anh, lại nhìn trang phục pháp sư của hắn. Ngọc Trúc biết người trước mặt cũng không đơn giản, không còn là anh trai hàng xóm hay đem đồ ăn qua biếu giống như lúc xưa nữa. Cô lại càng không muốn người khác biết chuyện cô lén trốn lên đây nên chỉ chầm chậm lắc đầu, không trả lời.
Việt Anh thấy vậy cũng không hỏi sâu thêm nữa, dù sao thì chuyện cô dùng cách gì để lên dương thế cũng không còn quan trọng nữa. Gặp được cô lần này quả là ông trời muốn cho hắn thêm một cơ hội nữa đây mà, lần này hắn nhất định sẽ giữ chặt lấy tay cô, không để cô rời xa hắn thêm một lần nào nữa.
Mà bà lão bên này loay hoay một lúc cũng đã xử lý xong xuôi vết thương trên người của Huyền Minh. Ngọc Trúc vội vàng đi đến hỏi: " Anh ấy có sao không ạ? "
Bà khẽ lắc đầu: " Cậu ta vốn dĩ là nhân vật lớn, mặc dù ta không biết được cậu ta rốt cuộc là ai. Nhưng ta biết rõ, người này ta có sống thêm mấy chục năm nữa cũng không xem được bệnh đâu, bởi lẽ, người trần mắt thịt như ta làm sao có thể xem được mạch tượng cho cổ nhân! Nhìn qua một lượt, ta chỉ có thể đoán được vài phần, cậu ta đang gượng ép bản thân quá độ rồi! Vết thương cũ, rồi vết thương mới, không sớm thì muộn cũng sẽ đến lúc chịu không nổi nữa mà ngã quỵ thôi! "
Bà lão thở dài một tiếng rồi quay lưng đi ra khỏi phòng, để lại Ngọc Trúc đứng chết lặng nhìn hắn nằm trên giường, làn da nhợt nhạt của hắn khiến lòng cô quặn đau. Ngay lúc này đây, bản thân cô cũng không hiểu vì sao trong lòng lại tồn tại loại cảm giác như vậy chứ? Mặc dù hắn có đẹp trai thật, nhưng cô cũng không phải là loại người dễ siêu lòng trước cái đẹp đến như vậy đâu. Chẳng lẽ khi chết đi, bản tính của người ta cũng sẽ thay đổi sao? Từ lúc nào mà cô lại trở thành một loại người háo sắc đến như vậy rồi?