Chương 8: Vừa chạm mặt đã nói lời đanh thép (1)
Vì buổi sáng Xuân Mai đã làm việc qua hết một lượt, cho nên bây giờ hai người cũng không cần làm việc gì nữa. Nhân lúc đang rảnh rỗi, Xuân Mai đưa cô đi xem địa hình nơi này.
Điện Thạch Lựu cũng không quá lớn, chỉ vỏn vẹn một vườn hoa nhỏ phía trước, một gian phòng lớn, mà theo lời Xuân Mai thì nó chính là căn phòng mà chủ tử trước kia ở, cần phải lau dọn hàng ngày. Ở phía sau chính là phòng bếp nhỏ và cuối cùng là nơi ở của tì nữ. Sau khi xem qua một lượt, Ngọc Trúc cũng có thể hình dung được người chủ lúc trước là một người có tính cách đơn giản, thích sự yên tĩnh và thoải mái. Có lẽ là một vị chủ tử tốt. Cô cũng không biết tại sao chưa gặp mà đã nghĩ người ta là một người tốt tính rồi, chỉ là cái suy nghĩ ấy bất chợt thoáng lên trong đầu cô mà thôi.
Khi Xuân Mai dẫn cô đi đến cái đình nhỏ giữa vườn hoa để nghỉ chân, Ngọc Trúc thấy một tòa lầu cổ kín màu gỗ sẫm cao đến ba tầng, nhìn lên phía trên tầng cao nhất, có thể thấy rõ bộ bàn ghế đặt bên ngoài ban công và những cây cột lớn bằng ngọc. Nhìn thấy nó to lớn đến như vậy, cô đoán nó chỉ ở ngay sát điện này thôi, sự tò mò lại dâng lên, Ngọc Trúc chỉ tay qua đó hỏi:
" Nơi đó là nơi nào thế? "
Xuân Mai đang bỏ viên kẹo đường vào miệng, quay sang nhìn theo hướng tay đang chỉ của Ngọc Trúc:
" À, nơi đó hả? Đó là điện Ngọc Bàng, là nơi ở của Diêm Vương! "
Ngọc Trúc sắc mặt không còn chút máu, nhớ đến ánh mắt đáng sợ cứ luôn nhìn chằm chằm vào mình mà lạnh toát cả sống lưng. Cô tỏ vẻ lo lắng, một lần nữa lại chỉ tay về phía tầng cao nhất mà nói:
" Nhìn từ trên đó xuống chắc chắn là thấy rõ nơi này rồi có đúng không? "
Xuân Mai vậy mà lại không chút lo lắng nào cả, thản nhiên gật đầu như đó là điều đương nhiên rồi.
Ngọc Trúc lại lắp bắp:
" Vậy.... vậy chẳng phải việc chúng ta lười biếng ngồi ở đây tán gẫu đều bị ngài ấy nhìn thấy hay sao? Ngài ấy sẽ không phạt chúng ta đó chứ? "
Xuân Mai chép chép để cho chất ngọt từ viên kẹo đường tan ra, vị ngọt thấm vào cổ họng:
" Làm biếng cái gì chứ! Chúng ta đã làm xong hết việc được giao rồi, có ngồi chơi cũng không ai phàn nàn lời nào đâu! Hơn nữa, Diêm Vương ngài ấy bận trăm công ngàn việc, hơi sức đâu mà quan tâm chúng ta có làm việc hay không? Không phải sợ đâu! "
Ngọc Trúc nghe như vậy thì thấy Xuân Mai nói cũng có lý, bèn liều một phen mà tin tưởng cô bạn mới này vậy.
Xuân Mai nhìn thấy có bóng dáng ai đó đang đứng ở trước cửa điện thì bày ra vẻ mặt hớn hở, vội kéo tay Ngọc Trúc, vừa đi vừa nói:
" Nhanh! Người mang cơm đến rồi! "
Đứng ở trước cửa là một người có thân hình cao lớn, dáng người toát ra vẻ thanh tao, gương mặt bình lặng không cảm xúc, trên tay còn cầm theo một chiếc giỏ lớn. Mùi thơm bên trong toả ra ngào ngạt, thách thức chiếc bụng của người khác.
Xuân Mai lúc đầu nhìn thấy bóng người từ xa, cứ nghĩ rằng đó là tên người làm ở phòng bếp mang cơm đến, nhưng càng lại gần thì lại càng thấy có gì đó không đúng. Bình thường cái tên đó đâu có cao đến như vậy? Càng lại gần hơn thì mới thấy y phục có màu xanh nhàn nhạt, dễ nhìn.
Khi đến trước cửa, Xuân Mai mới tá hỏa, thì ra người đến đưa cơm lại không phải là hạ nhân mà là Lưu..... Lưu Phán Quang!
Lưu Phán Quang gương mặt không cảm xúc, nhìn thấy có người đi đến thì mới giãn mặt ra, tỏ ý thân thiện.
Xuân Mai cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng lên, mà Ngọc Trúc nhìn thấy như vậy cũng cúi đầu xuống theo.
Lưu Phán Quang phất tay, thanh âm nhàn nhạt dễ nghe cất lên:
" Không cần phải lễ nghi rờm rà đến như vậy đâu! Đây! Ngươi cầm lấy đi, ta tiện đường nên đưa đến giúp! "
Nói rồi, hắn vùi cái giỏ lớn vào tay Xuân Mai rồi quay lưng đi mất.
Lại nói vài phút trước, Lưu Phán Quang có việc cần bàn với Diêm Vương cho nên mới đi ngang qua nơi này. Bắt gặp một tên hạ nhân, nhìn y phục hắn ta đang mặc hình như là đến từ phòng bếp, hắn ta một tay cầm giỏ xách, một tay ôm lấy bụng mình, mồ hôi nhễ nhãi đầm đìa, sắc mặt cũng xanh xao.
Thấy người gặp nạn không thể không ra tay, Lưu Phán Quang bèn đi đến hỏi, lúc đầu hắn ta còn gượng ép cười cười, nói rằng bản thân không sao cả, nhưng giây sau vì đau quá nên đành nói thật bản thân muốn đi nhà xí nhưng đã trễ giờ đưa cơm mất rồi.
Lưu Phán Quang liền cầm lấy giỏ xách trên tay hắn, hỏi hắn đem cơm đến nơi nào, sau đó cho người rời đi. Tên kia nhanh chóng ba chân bốn cẳng chạy đi tìm nơi giải tỏa. Cũng xem như lâu lâu làm việc thiện tích chút công đức cho đời sau vậy.
Sự việc này đối với hắn chỉ là tiện tay giúp đỡ, nhưng đối với Xuân Mai và Ngọc Trúc lại như chuyện hiếm có trên đời. Mà lúc này, hai người bọn họ cứ ngồi trên bàn ăn nhìn chăm chăm vào chiếc giỏ xách, mặc dù mùi thơm vô cùng cuốn hút, nhưng tay lại run rẩy không dám mở ra. Giỏ cơm mà Lưu Phán Quang tận tay đem đến, có cho vàng thì bọn họ cũng không dám chạm vào.
Lúc này từ bên ngoài cửa truyền đến tiếng động lớn đến nỗi khiến cho Xuân Mai cùng Ngọc Trúc đều đồng loạt đưa mắt nhìn theo.
Cánh cửa bị mở rầm ra một cách không thương tiếc, sau đó xuất hiện hai bóng dáng thon thả, đẩy đà của Tư Lộ và Noãn Tâm. Vừa nhìn thấy Ngọc Trúc, bọn họ đã hùng hổ bước đến mà ném cho cô một cái nhìn sắc lạnh như dao.
Điện Thạch Lựu cũng không quá lớn, chỉ vỏn vẹn một vườn hoa nhỏ phía trước, một gian phòng lớn, mà theo lời Xuân Mai thì nó chính là căn phòng mà chủ tử trước kia ở, cần phải lau dọn hàng ngày. Ở phía sau chính là phòng bếp nhỏ và cuối cùng là nơi ở của tì nữ. Sau khi xem qua một lượt, Ngọc Trúc cũng có thể hình dung được người chủ lúc trước là một người có tính cách đơn giản, thích sự yên tĩnh và thoải mái. Có lẽ là một vị chủ tử tốt. Cô cũng không biết tại sao chưa gặp mà đã nghĩ người ta là một người tốt tính rồi, chỉ là cái suy nghĩ ấy bất chợt thoáng lên trong đầu cô mà thôi.
Khi Xuân Mai dẫn cô đi đến cái đình nhỏ giữa vườn hoa để nghỉ chân, Ngọc Trúc thấy một tòa lầu cổ kín màu gỗ sẫm cao đến ba tầng, nhìn lên phía trên tầng cao nhất, có thể thấy rõ bộ bàn ghế đặt bên ngoài ban công và những cây cột lớn bằng ngọc. Nhìn thấy nó to lớn đến như vậy, cô đoán nó chỉ ở ngay sát điện này thôi, sự tò mò lại dâng lên, Ngọc Trúc chỉ tay qua đó hỏi:
" Nơi đó là nơi nào thế? "
Xuân Mai đang bỏ viên kẹo đường vào miệng, quay sang nhìn theo hướng tay đang chỉ của Ngọc Trúc:
" À, nơi đó hả? Đó là điện Ngọc Bàng, là nơi ở của Diêm Vương! "
Ngọc Trúc sắc mặt không còn chút máu, nhớ đến ánh mắt đáng sợ cứ luôn nhìn chằm chằm vào mình mà lạnh toát cả sống lưng. Cô tỏ vẻ lo lắng, một lần nữa lại chỉ tay về phía tầng cao nhất mà nói:
" Nhìn từ trên đó xuống chắc chắn là thấy rõ nơi này rồi có đúng không? "
Xuân Mai vậy mà lại không chút lo lắng nào cả, thản nhiên gật đầu như đó là điều đương nhiên rồi.
Ngọc Trúc lại lắp bắp:
" Vậy.... vậy chẳng phải việc chúng ta lười biếng ngồi ở đây tán gẫu đều bị ngài ấy nhìn thấy hay sao? Ngài ấy sẽ không phạt chúng ta đó chứ? "
Xuân Mai chép chép để cho chất ngọt từ viên kẹo đường tan ra, vị ngọt thấm vào cổ họng:
" Làm biếng cái gì chứ! Chúng ta đã làm xong hết việc được giao rồi, có ngồi chơi cũng không ai phàn nàn lời nào đâu! Hơn nữa, Diêm Vương ngài ấy bận trăm công ngàn việc, hơi sức đâu mà quan tâm chúng ta có làm việc hay không? Không phải sợ đâu! "
Ngọc Trúc nghe như vậy thì thấy Xuân Mai nói cũng có lý, bèn liều một phen mà tin tưởng cô bạn mới này vậy.
Xuân Mai nhìn thấy có bóng dáng ai đó đang đứng ở trước cửa điện thì bày ra vẻ mặt hớn hở, vội kéo tay Ngọc Trúc, vừa đi vừa nói:
" Nhanh! Người mang cơm đến rồi! "
Đứng ở trước cửa là một người có thân hình cao lớn, dáng người toát ra vẻ thanh tao, gương mặt bình lặng không cảm xúc, trên tay còn cầm theo một chiếc giỏ lớn. Mùi thơm bên trong toả ra ngào ngạt, thách thức chiếc bụng của người khác.
Xuân Mai lúc đầu nhìn thấy bóng người từ xa, cứ nghĩ rằng đó là tên người làm ở phòng bếp mang cơm đến, nhưng càng lại gần thì lại càng thấy có gì đó không đúng. Bình thường cái tên đó đâu có cao đến như vậy? Càng lại gần hơn thì mới thấy y phục có màu xanh nhàn nhạt, dễ nhìn.
Khi đến trước cửa, Xuân Mai mới tá hỏa, thì ra người đến đưa cơm lại không phải là hạ nhân mà là Lưu..... Lưu Phán Quang!
Lưu Phán Quang gương mặt không cảm xúc, nhìn thấy có người đi đến thì mới giãn mặt ra, tỏ ý thân thiện.
Xuân Mai cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng lên, mà Ngọc Trúc nhìn thấy như vậy cũng cúi đầu xuống theo.
Lưu Phán Quang phất tay, thanh âm nhàn nhạt dễ nghe cất lên:
" Không cần phải lễ nghi rờm rà đến như vậy đâu! Đây! Ngươi cầm lấy đi, ta tiện đường nên đưa đến giúp! "
Nói rồi, hắn vùi cái giỏ lớn vào tay Xuân Mai rồi quay lưng đi mất.
Lại nói vài phút trước, Lưu Phán Quang có việc cần bàn với Diêm Vương cho nên mới đi ngang qua nơi này. Bắt gặp một tên hạ nhân, nhìn y phục hắn ta đang mặc hình như là đến từ phòng bếp, hắn ta một tay cầm giỏ xách, một tay ôm lấy bụng mình, mồ hôi nhễ nhãi đầm đìa, sắc mặt cũng xanh xao.
Thấy người gặp nạn không thể không ra tay, Lưu Phán Quang bèn đi đến hỏi, lúc đầu hắn ta còn gượng ép cười cười, nói rằng bản thân không sao cả, nhưng giây sau vì đau quá nên đành nói thật bản thân muốn đi nhà xí nhưng đã trễ giờ đưa cơm mất rồi.
Lưu Phán Quang liền cầm lấy giỏ xách trên tay hắn, hỏi hắn đem cơm đến nơi nào, sau đó cho người rời đi. Tên kia nhanh chóng ba chân bốn cẳng chạy đi tìm nơi giải tỏa. Cũng xem như lâu lâu làm việc thiện tích chút công đức cho đời sau vậy.
Sự việc này đối với hắn chỉ là tiện tay giúp đỡ, nhưng đối với Xuân Mai và Ngọc Trúc lại như chuyện hiếm có trên đời. Mà lúc này, hai người bọn họ cứ ngồi trên bàn ăn nhìn chăm chăm vào chiếc giỏ xách, mặc dù mùi thơm vô cùng cuốn hút, nhưng tay lại run rẩy không dám mở ra. Giỏ cơm mà Lưu Phán Quang tận tay đem đến, có cho vàng thì bọn họ cũng không dám chạm vào.
Lúc này từ bên ngoài cửa truyền đến tiếng động lớn đến nỗi khiến cho Xuân Mai cùng Ngọc Trúc đều đồng loạt đưa mắt nhìn theo.
Cánh cửa bị mở rầm ra một cách không thương tiếc, sau đó xuất hiện hai bóng dáng thon thả, đẩy đà của Tư Lộ và Noãn Tâm. Vừa nhìn thấy Ngọc Trúc, bọn họ đã hùng hổ bước đến mà ném cho cô một cái nhìn sắc lạnh như dao.