Chương : 23
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“em rất xin lỗi, mấy ngày nay em cứ một mực ăn năn hối hận, mà anh đã rất nỗ lực. Nói thật, trong lòng em vẫn còn sợ hãi, bởi vì cuộc hôn nhân trước kia đã làm cho em nhà tan cửa nát. nhưng là….từ giờ phút này trở đi, em nguyện ý trở về làm Hạnh Nhược Thuỷ kiên cường trước đây, vì tương lai của chúng ta mà không ngừng cố gắng! anh hãy tin tưởng em, có được không?”
Một giọt lệ rốt cuộc vẫn phải tuôn ra khoé mắt, cũng không phải bởi vì đau lòng khổ sở.
người kia không trả lời, đem cô ấn vào trong lồng ngực, nhịp tim đập như sấm là đáp án tốt nhất cho cô.
Trong cuộc sống con người, chúng ta ai cũng sẽ gặp phải những khó khăn khổ sở, chúng sẽ làm chúng ta có những khoảng thời gian khó khăn. Tuy nhiên, chúng ta cuối cùng sẽ vượt qua được, đi về phía trước, tương lai tốt đẹp vẫn ở phía trước, như vậy mới không uổng công cha mẹ đã ban cho ta sinh mạng quý báu.
“ nhưng là, anh vì em mà làm nhiều việc như vậy. Chuyện của anh, em hình như không giúp được gì. em, em….” Nhược Thủy hồi lâu nói không được, không biết làm gì, không biết làm sao biểu đạt cảm thụ trong lòng.
Chợt tay cô bị anh bắt được, bị buộc ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt của anh, bên trong tràn đầy nghiêm túc, anh đầu tiên là thở dài một hơi. “Ưm, chuyện của anh em quả thật không giúp được. nhưng là, có một việc, em có thể giúp anh, cũng chỉ có em mới có thể giúp anh.”
“Chuyện gì?” Cô kinh ngạc nhìn, buồn buồn hỏi. “Yêu anh.” hắn cười cười, rồi sau đó nghiêm túc nói. “Đây là chuyện duy nhất em phải làm, hơn nữa phải làm cho thật tốt.”
Nhược Thuỷ nhìn Ưng Trường không, trong mắt lại dần dần nổi lên hơi nước. anh đem những lời thổ lộ cảm động nhất trên đời này nói với cô, cô ôm anh thật chặt, rưng rưng cười.
anh mạnh mẽ ôm chặt cô vào trong ngực. Nhìn bốn vách nhà vẫn trống không, cười nói: “ anh là một người thô lỗ, trang trí nhà anh không rành lắm. Cho nên, anh đem chuyện bố trí nhà cửa giao cho em, em không có ý kiến gì chứ?”
“Ừ.” Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt anh mềm mại trong như thuỷ tinh, Hạnh Nhược Thuỷ cười.
Ưng Trường không lần nữa trịnh trọng đặt chìa khoá vào tay cô, sau đó lại từ trong túi móc ra tấm thẻ.
“Đây là thẻ tín dụng của anh, bên trong còn có tiền gửi ngân hàng, em có thể lấy để mua đồ, về sau tiền lương mỗi tháng cũng sẽ định kỳ gửi vào tấm thẻ này. Từ giờ phút này trở đi, anh là người nghèo rớt mồng tơi, em phải để ý nuôi anh đó, vợ à!”
Hạnh Nhược Thuỷ nén lệ có chút quẫn bách, đột nhiên nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, hai tay chắp sau lưng cười đến xinh đẹp. “ anh ăn cơm nhiều như vậy, em phải suy nghĩ một chút!”
Khanh khách mà cười, nhanh chân bỏ chạy.
Ưng Trường không bị cô dí dỏm trêu chọc trong lòng ngứa ngáy, cất mấy bước liền đem tiểu yêu tinh nghịch ngợm bắt trở lại, đặt tại trong ngực hung hăng hôn. “Xem em còn dám hư như vậy không!”
Hạnh Nhược Thuỷ đôi mắt lung linh trong suốt, thở hổn hển. Đột nhiên, lại nghĩ tới còn một chuyện muốn cùng anh chứng thực.
“em ngày hôm qua gặp được Cố Miêu Miêu với chị của cô ấy, cô ấy nói, cha mẹ hai nhà đã quyết định cô ấy là vợ của anh, chuyện này….”
Ưng Trường không nắm lấy hai tay cô, vuốt vuốt ngón tay mảnh khảnh. “Đó là ý nghĩ của ông của anh và ông cụ Cố gia, anh chưa bao giờ đồng ý, cũng không bao giờ chấp nhận. em cứ yên tâm, anh giải quyết được.”
“Này, ngày đó ở khu vui chơi, em thấy được anh và một người phụ nữ dẫn theo một đứa bé vui đùa, còn mặc quần áo gia đình, chuyện này là sao?”
Hạch Nhược Thủy làm bộ như không quan tâm, nhưng giọng nói còn hơi ê ẩm.(có thể hiểu là dấm chua @@)
Ưng Trường không ngẩn ra, nhất thời liền cười, thì ra chuyện ngày đó, bọn họ đi khu vui chơi. Bởi vì chiều ý con trai cho nên liền mua quần áo gia đình mặc, không nghĩ trùng hợp bị Nhược Thuỷ nhìn thấy.
“Thì ra là vậy, Nhược Thuỷ của anh ghen!” Khó trách từ ngày đó tới nay cô bắt đầu khác lạ.
Hạnh Nhược Thuỷ thẹn thùng, đấm một cái vào ngực anh, “Đừng lảng sang chuyện khác, mau thành thực khai báo.”
“ người phụ nữ đó là Cố Chân Chân, là chị của Miêu Miêu. Đứa bé kia là con trai của anh, bởi vì nó thấy người khác mặc quần áo gia đình, nên cũng la hét muốn mặc, bọn anh thật sự không có biện pháp.”
“ anh có con trai?” Trong lòng thoáng lạnh, Hạnh Nhược Thuỷ mắt trừng, tròn xoe nhìn anh. nàng thích trẻ con, nhưng bất chợt thành mẹ kế thế này….
Ưng Trường không bắt được ngón tay của cô, đặt ở bên môi hôn một cái.
“Đúng vậy, anh có con trai. Về chuyện của nó, có cơ hội anh sẽ nói với em. nhưng em cứ yên tâm, nó tuyệt đối không phải là chứng cứ anh phản bội lại em.”
“em rất xin lỗi, mấy ngày nay em cứ một mực ăn năn hối hận, mà anh đã rất nỗ lực. Nói thật, trong lòng em vẫn còn sợ hãi, bởi vì cuộc hôn nhân trước kia đã làm cho em nhà tan cửa nát. nhưng là….từ giờ phút này trở đi, em nguyện ý trở về làm Hạnh Nhược Thuỷ kiên cường trước đây, vì tương lai của chúng ta mà không ngừng cố gắng! anh hãy tin tưởng em, có được không?”
Một giọt lệ rốt cuộc vẫn phải tuôn ra khoé mắt, cũng không phải bởi vì đau lòng khổ sở.
người kia không trả lời, đem cô ấn vào trong lồng ngực, nhịp tim đập như sấm là đáp án tốt nhất cho cô.
Trong cuộc sống con người, chúng ta ai cũng sẽ gặp phải những khó khăn khổ sở, chúng sẽ làm chúng ta có những khoảng thời gian khó khăn. Tuy nhiên, chúng ta cuối cùng sẽ vượt qua được, đi về phía trước, tương lai tốt đẹp vẫn ở phía trước, như vậy mới không uổng công cha mẹ đã ban cho ta sinh mạng quý báu.
“ nhưng là, anh vì em mà làm nhiều việc như vậy. Chuyện của anh, em hình như không giúp được gì. em, em….” Nhược Thủy hồi lâu nói không được, không biết làm gì, không biết làm sao biểu đạt cảm thụ trong lòng.
Chợt tay cô bị anh bắt được, bị buộc ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt của anh, bên trong tràn đầy nghiêm túc, anh đầu tiên là thở dài một hơi. “Ưm, chuyện của anh em quả thật không giúp được. nhưng là, có một việc, em có thể giúp anh, cũng chỉ có em mới có thể giúp anh.”
“Chuyện gì?” Cô kinh ngạc nhìn, buồn buồn hỏi. “Yêu anh.” hắn cười cười, rồi sau đó nghiêm túc nói. “Đây là chuyện duy nhất em phải làm, hơn nữa phải làm cho thật tốt.”
Nhược Thuỷ nhìn Ưng Trường không, trong mắt lại dần dần nổi lên hơi nước. anh đem những lời thổ lộ cảm động nhất trên đời này nói với cô, cô ôm anh thật chặt, rưng rưng cười.
anh mạnh mẽ ôm chặt cô vào trong ngực. Nhìn bốn vách nhà vẫn trống không, cười nói: “ anh là một người thô lỗ, trang trí nhà anh không rành lắm. Cho nên, anh đem chuyện bố trí nhà cửa giao cho em, em không có ý kiến gì chứ?”
“Ừ.” Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt anh mềm mại trong như thuỷ tinh, Hạnh Nhược Thuỷ cười.
Ưng Trường không lần nữa trịnh trọng đặt chìa khoá vào tay cô, sau đó lại từ trong túi móc ra tấm thẻ.
“Đây là thẻ tín dụng của anh, bên trong còn có tiền gửi ngân hàng, em có thể lấy để mua đồ, về sau tiền lương mỗi tháng cũng sẽ định kỳ gửi vào tấm thẻ này. Từ giờ phút này trở đi, anh là người nghèo rớt mồng tơi, em phải để ý nuôi anh đó, vợ à!”
Hạnh Nhược Thuỷ nén lệ có chút quẫn bách, đột nhiên nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, hai tay chắp sau lưng cười đến xinh đẹp. “ anh ăn cơm nhiều như vậy, em phải suy nghĩ một chút!”
Khanh khách mà cười, nhanh chân bỏ chạy.
Ưng Trường không bị cô dí dỏm trêu chọc trong lòng ngứa ngáy, cất mấy bước liền đem tiểu yêu tinh nghịch ngợm bắt trở lại, đặt tại trong ngực hung hăng hôn. “Xem em còn dám hư như vậy không!”
Hạnh Nhược Thuỷ đôi mắt lung linh trong suốt, thở hổn hển. Đột nhiên, lại nghĩ tới còn một chuyện muốn cùng anh chứng thực.
“em ngày hôm qua gặp được Cố Miêu Miêu với chị của cô ấy, cô ấy nói, cha mẹ hai nhà đã quyết định cô ấy là vợ của anh, chuyện này….”
Ưng Trường không nắm lấy hai tay cô, vuốt vuốt ngón tay mảnh khảnh. “Đó là ý nghĩ của ông của anh và ông cụ Cố gia, anh chưa bao giờ đồng ý, cũng không bao giờ chấp nhận. em cứ yên tâm, anh giải quyết được.”
“Này, ngày đó ở khu vui chơi, em thấy được anh và một người phụ nữ dẫn theo một đứa bé vui đùa, còn mặc quần áo gia đình, chuyện này là sao?”
Hạch Nhược Thủy làm bộ như không quan tâm, nhưng giọng nói còn hơi ê ẩm.(có thể hiểu là dấm chua @@)
Ưng Trường không ngẩn ra, nhất thời liền cười, thì ra chuyện ngày đó, bọn họ đi khu vui chơi. Bởi vì chiều ý con trai cho nên liền mua quần áo gia đình mặc, không nghĩ trùng hợp bị Nhược Thuỷ nhìn thấy.
“Thì ra là vậy, Nhược Thuỷ của anh ghen!” Khó trách từ ngày đó tới nay cô bắt đầu khác lạ.
Hạnh Nhược Thuỷ thẹn thùng, đấm một cái vào ngực anh, “Đừng lảng sang chuyện khác, mau thành thực khai báo.”
“ người phụ nữ đó là Cố Chân Chân, là chị của Miêu Miêu. Đứa bé kia là con trai của anh, bởi vì nó thấy người khác mặc quần áo gia đình, nên cũng la hét muốn mặc, bọn anh thật sự không có biện pháp.”
“ anh có con trai?” Trong lòng thoáng lạnh, Hạnh Nhược Thuỷ mắt trừng, tròn xoe nhìn anh. nàng thích trẻ con, nhưng bất chợt thành mẹ kế thế này….
Ưng Trường không bắt được ngón tay của cô, đặt ở bên môi hôn một cái.
“Đúng vậy, anh có con trai. Về chuyện của nó, có cơ hội anh sẽ nói với em. nhưng em cứ yên tâm, nó tuyệt đối không phải là chứng cứ anh phản bội lại em.”