Chương : 48
Hạnh Nhược Thủy ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm tối, bởi vì tối nay có thêm một ngày nữa ăn cơm, liền thấy tâm tình đặc biệt tốt.
Ưng Trường không cùng cậu nhóc xem TV một hồi cảm thấy chương trình TV chẳng có gì đặc sắc, liền âm thầm vào phòng bếp, ôm eo nhỏ nhắn của vợ, hít mùi thơm thanh nhã trên người vợ tựa cằm vào vai vợ mà thủ thỉ..
“ Vợ, nếu mỗi ngày đều có thể như vậy thì thật là tốt!” Ôm thật chặt cô Ưng Trường không cảm thấy thỏa mãn như thế này thì thật là hạnh phúc.
“ Nếu không anh học Tôn Ngộ không biến em nhỏ lại đi, rồi đem giắt ở thắt lưng lúc nào nhớ thì lấy ra xem?” Cô không thích loại tâm trạng nặng nề này vì vậy nghịch ngợm nói giỡn.
“ Được”. Ưng Trường không đáp ứng ngay sau câu nói của cô, Ngay sau đó kéo cô nói: “ Vợ, anh có thể yêu cầu giắt ở thắt lưng bên trong mà không phải bên ngoài sao?”
Ý thức được anh lại bắt đầu giở trò lưu manh rồi, Hạnh Nhược Thủy vội vàng vỗ lên mu bàn tay anh: “ không cho nói năng lộn xộn lung tung!”
Ưng thượng tá rất ấm ức, tiến tới trước mặt cô nghiêm túc nói: “ Vợ, em nói đây không phải là câu người ta nói: “ ngươi vừa lắc mông một cái ta đã biết ngươi muốn gì rồi”
Hạnh Nhược Thủy thiếu chút nữa không nhịn được phun nước miếng vào mặt anh: “ em đang nấu cơm đấy, sau đó đem nước miếng phun vào trong thức ăn, có muốn ăn hay không?”
“ không sao anh thích ăn nước miếng của vợ. Vợ hiện tại muốn cho anh ăn sao?” Ưng thượng tá mặt không đỏ tim không đập, dáng vẻ nhẹ nhàng.
Hạnh Nhược Thủy thật sự bất đắc dĩ: “ em có cảm giác anh vài ngày không phải vội đi làm chánh sự, mà là đi rèn luyện da mặt” Nếu không như thế nào lập tức dày lên nhiều như vậy?
“ Ah, vợ làm sao em biết?” Ưng thượng tá rất giật mình.
“ em cảm thấy da mặt anh dày lên không ít” Bộ dáng như vậy nơi nào giống một thượng tá, căn bản là du côn đầu đường không nói lí lẽ! Nếu không biết bộ dạng của anh ở trước mặt thuộc hạ, cô thật là hoài nghi thân phận của anh đấy.
“ Thật? Thế nào như vậy?” Ưng Thượng tá phối hợp giọng nói rất kích động.
Hạnh Nhược Thủy nghiêng đầu cắn một cái trên mặt anh: “ Chỉ nhìn mà đoán thôi”
Ưng Trường không lấy xuống dĩa thức ăn trên tay cô, ôm cô hôn triền miên một hồi. Nếu không phải tại thời điểm cuối vẫn còn một chút lí trí, y phục đã sớm rơi đầy đất rồi.
Chống đỡ cái trán của cô, nam nhân nặng nề thở hổn hển: “ Vợ mấy lần như vậy nữa, anh nhất định sẽ nghẹn đến điên mất!”
Hạnh Nhược Thủy mặt đỏ như lửa, đẩy anh ra khỏi phòng bếp. Đóng cửa lại, bây giờ mới thuận lợi làm bốn món mặn một món canh, để tránh một nhà ba người phải nhịn đói.
Trên bàn cơm, Nhược Thủy thuận miệng hỏi: “ Sáng sớm mai phải trở về phải không?”
Thật ra thì không hỏi, cô cũng có thể đoán sơ được. nhưng cô vẫn muốn nghe được câu trả lời khẳng định của anh, mặc dù trong lòng cảm thấy có chút mất mát. nhưng mà trên mặt vẫn cười nhàn nhạt, không dám lộ ra chút tâm tình. Lựa chọn anh, tức là liền lựa chọn cuộc sống như thế, không nên có bất kì câu oán hận nào.
Ưng Trường không như đã khám phá ra sự ngụy trang của cô, cầm tay của cô ngưng mắt nhìn cô: “ Vợ thật xin lỗi”
Hạnh Nhược Thủy nghe anh nói như vậy, ngược lại không có thương cảm. Chỉ cần tình cảm tốt ly biệt không là gì cả. Nếu như mâu thuẫn nhiều hơn, trái lại sớm chiều bên nhau càng tăng thêm khổ sở.
Cầm lấy bàn tay của anh, lúm đống tiền như hoa ẩn hiện trên gương mặt trắng nõn nà của cô: “ Chỉ cần anh mỗi lần làm nhiệm vụ đều bình an trở về, em không cầu xin điều gì khác nữa!”
Cô không cần thề non hẹn biển, chỉ cần mỗi lần anh làm nhiệm vụ xong trở về lại nói câu kia: “ Vợ, anh đã trở về!” lúc đó co lại được ở bên anh, cảm nhận được hơi thở của anh, hương thơm từ anh, đối với cô như vậy là đủ rồi.
anh hôn tay của cô một chút, trong tròng mắt không tiếng động cam kết: “ Vì em và tiểu Phúc An anh nhất định sẽ cẩn thận”
“ Ừ”
Ăn cơm tối xong ba người lại lần lượt đi tắm rửa, Phúc An được phân công tắm trước, sau đó ra sofa xem Anime một hồi, nhìn lại đồng hồ đã đến lúc cậu nhóc đi nghỉ ngơi.
Kể từ khi có cậu nhóc, thời gian cậu nhóc làm việc và nghỉ ngơi cũng là thời gian mà Nhược Thủy làm việc và nghỉ ngơi. Cho nên từ nhà bếp đi ra ngoài uống ly nước xong cô sẽ phải về phòng đi ngủ: “ Đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon”
Đang muốn đóng cửa Ưng thượng tá đã vươn tay ra chỉ vào: “ Vợ...”
Hạnh Nhược Thủy còn chưa kịp hỏi cái gì, anh đã đẩy cô vào cửa, một cánh tay khác đem cô ôm chặt trong ngực, xoa hôn. Vội vàng tựa như sói đói bụng lâu ngày.
Nụ hôn nóng rực, bàn tay nóng hổi....... Nhược Thủy đầu óc choáng váng, thân thể mềm mại dựa vào trong ngực anh.
Ưng Trường không chống đỡ cái trán của cô, hơi thở có chút nặng. Thân thể sắp nổ tung, nhưng vẫn chịu đựng hỏi: “ Vợ, cho anh được không?”
Thanh âm khan khan trầm thấp làm người ta nghe đỏ mặt.
Hạnh Nhược Thủy tròng mắt lưu chuyển, nhìn anh có chút sương mù. Có chút sợ sệt, giống như nghe không hiểu vấn đề anh nói.
“ Vợ không trả lời anh cho là em đồng ý”. Dứt lời cũng không kịp đợi lại một lần nữa hôn thật sâu lên hai cánh môi đỏ thẫm, bàn tay cũng bắt đầu công lướt thành trì.
Đợi tay đụng phải bộ vị nhạy cảm, Hạnh Nhược Thủy mới như tình mộng kêu lên: “ không thể!”
Ưng Trường không dừng một chút đem mặt chôn ở vai của cô, ổn định lại hô hấp, hồi lâu mới ngẩng đầu lên: “ Vợ em không tin tưởng anh sao?”
Nhiều lần như vậy, anh cũng hoài nghi mình phải làm sao đây!
anh không phải là người nôn nóng, nhưng là đối mặt với nữ nhân của mình anh không thể không có bất kì dục niệm nào!
Hạnh Nhược Thủy nhất thời nóng nảy vội vàng ôm lấy anh: “ không phải vậy! em, chỉ là, chỉ là hôm nay không được!”
Cô cảm thấy rất xấu hổ, đỏ mặt không dám ngẩng đầu, cô hoàn toàn tin tưởng anh có thể mang đến cho cô hạnh phúc. Mặc dù cô cũng không hứng thú với tình hình tìm hiểu nhu cầu của nam nhân. Chỉ là hôm nay vừa lúc nghỉ lễ.
Ưng Trường không lập tức hiểu ý của cô, ảo não than thở một tiếng, buông cô ra vội vàng tránh bước về sau: “ anh lại đi tắm”
Hạnh Nhược Thủy đứng một hồi nhìn bóng anh khuất sau bức tường cô mới bò lên giường nằm xuống. Thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời lại có chút mất mác.
Qua một chút tiếng bước chân của đàn ông chậm rãi vang lên, sau đó chui vào chăn dán lên lưng của cô, ôm eo của cô nói: “ Vợ lần sau anh sẽ không dừng tay lại”.
Hạnh Nhược Thủy thân thể cứng đờ, lặng lẽ đỏ mặt không ngờ anh lại có thể nói như vậy.
Trầm mặt một hồi bỗng Ưng thượng tá lại phát ngôn thêm 1 câu “ Vợ chúng ta kết hôn đi?” Nhuyễn ngọc ôn hương ôm trong ngực quá tốt Ưng thượng tá trong lòng mơ ước a. Suy nghĩ một chút từ đó có thể không cần nửa đêm tắm nước lạnh, liền không nhịn được cực kì kích động.
Hạnh Nhược Thủy trái tim co rụt lại, tay nắm lấy gối đầu, không biết phải trả lời làm sao. Cô muốn gả cho anh, ngoài miệng không nói ra tâm tình lại rối loạn thành một đoàn: “ em, em...”
Ưng Trường không ôm lấy cô xoay mặt lại, nhờ ánh trăng nhìn cô, tay vuốt ve mặt cô thốt ra những lời thật động lòng người nhưng nghe cũng thật ão não: “ Vợ, em không muốn gả cho anh sao?”
“ không phải vậy! em, em muốn” Hạnh Nhược Thủy vội vàng trả lời cô không muốn hắn hiểu lầm cô.
“ Đây là vợ đang khảo nghiệm anh sao? Khảo nghiệm không thành vấn đề chỉ là không thể khảo nghiệm quá lâu. em không phải chờ đến lúc anh chết, mới đồng ý làm tân nương của anh a”
Hạnh Nhược Thủy trái tim đập mạnh một cái, vội vàng che lại cái miệng của anh: “ không được ăn nói lung tung”
Cô không biết làm sao nói cho anh biết, trong lòng mơ hồ có chút lo lắng. nhưng nếu chỉ vì cảm giác này liền cự tuyệt anh, vậy đối với anh cũng không công bằng.
Ưng Trường không bắt được cổ tay của cô, hôn lên bàn tay cô: “Được, anh không nói loạn, vậy em lúc nào thì đồng ý anh đây?em biết anh kết hôn cũng phải viết báo cáo, còn thẩm tra chính trị quá trình rất phức tạp. em xem còn hai tháng nữa là bước qua năm mới rồi.”
Hạnh Nhược Thủy sờ sờ cái cằm có râu lún phún của anh, lòng bàn tay cảm thấy nhột nhột: “ Năm mới ngày đó thế nào?”
“ Vợ vạn tuế!” Ưng thượng tá hoan hô một tiếng lại bắt đầu ôm vợ gặm loạn.
Lại nói năm mới ngày đó cục dân chính không đi làm chứ? Hóa ra Ưng thượng tá đã bị vợ mình lừa 1 vố đau rồi.
Ưng Trường không cùng cậu nhóc xem TV một hồi cảm thấy chương trình TV chẳng có gì đặc sắc, liền âm thầm vào phòng bếp, ôm eo nhỏ nhắn của vợ, hít mùi thơm thanh nhã trên người vợ tựa cằm vào vai vợ mà thủ thỉ..
“ Vợ, nếu mỗi ngày đều có thể như vậy thì thật là tốt!” Ôm thật chặt cô Ưng Trường không cảm thấy thỏa mãn như thế này thì thật là hạnh phúc.
“ Nếu không anh học Tôn Ngộ không biến em nhỏ lại đi, rồi đem giắt ở thắt lưng lúc nào nhớ thì lấy ra xem?” Cô không thích loại tâm trạng nặng nề này vì vậy nghịch ngợm nói giỡn.
“ Được”. Ưng Trường không đáp ứng ngay sau câu nói của cô, Ngay sau đó kéo cô nói: “ Vợ, anh có thể yêu cầu giắt ở thắt lưng bên trong mà không phải bên ngoài sao?”
Ý thức được anh lại bắt đầu giở trò lưu manh rồi, Hạnh Nhược Thủy vội vàng vỗ lên mu bàn tay anh: “ không cho nói năng lộn xộn lung tung!”
Ưng thượng tá rất ấm ức, tiến tới trước mặt cô nghiêm túc nói: “ Vợ, em nói đây không phải là câu người ta nói: “ ngươi vừa lắc mông một cái ta đã biết ngươi muốn gì rồi”
Hạnh Nhược Thủy thiếu chút nữa không nhịn được phun nước miếng vào mặt anh: “ em đang nấu cơm đấy, sau đó đem nước miếng phun vào trong thức ăn, có muốn ăn hay không?”
“ không sao anh thích ăn nước miếng của vợ. Vợ hiện tại muốn cho anh ăn sao?” Ưng thượng tá mặt không đỏ tim không đập, dáng vẻ nhẹ nhàng.
Hạnh Nhược Thủy thật sự bất đắc dĩ: “ em có cảm giác anh vài ngày không phải vội đi làm chánh sự, mà là đi rèn luyện da mặt” Nếu không như thế nào lập tức dày lên nhiều như vậy?
“ Ah, vợ làm sao em biết?” Ưng thượng tá rất giật mình.
“ em cảm thấy da mặt anh dày lên không ít” Bộ dáng như vậy nơi nào giống một thượng tá, căn bản là du côn đầu đường không nói lí lẽ! Nếu không biết bộ dạng của anh ở trước mặt thuộc hạ, cô thật là hoài nghi thân phận của anh đấy.
“ Thật? Thế nào như vậy?” Ưng Thượng tá phối hợp giọng nói rất kích động.
Hạnh Nhược Thủy nghiêng đầu cắn một cái trên mặt anh: “ Chỉ nhìn mà đoán thôi”
Ưng Trường không lấy xuống dĩa thức ăn trên tay cô, ôm cô hôn triền miên một hồi. Nếu không phải tại thời điểm cuối vẫn còn một chút lí trí, y phục đã sớm rơi đầy đất rồi.
Chống đỡ cái trán của cô, nam nhân nặng nề thở hổn hển: “ Vợ mấy lần như vậy nữa, anh nhất định sẽ nghẹn đến điên mất!”
Hạnh Nhược Thủy mặt đỏ như lửa, đẩy anh ra khỏi phòng bếp. Đóng cửa lại, bây giờ mới thuận lợi làm bốn món mặn một món canh, để tránh một nhà ba người phải nhịn đói.
Trên bàn cơm, Nhược Thủy thuận miệng hỏi: “ Sáng sớm mai phải trở về phải không?”
Thật ra thì không hỏi, cô cũng có thể đoán sơ được. nhưng cô vẫn muốn nghe được câu trả lời khẳng định của anh, mặc dù trong lòng cảm thấy có chút mất mát. nhưng mà trên mặt vẫn cười nhàn nhạt, không dám lộ ra chút tâm tình. Lựa chọn anh, tức là liền lựa chọn cuộc sống như thế, không nên có bất kì câu oán hận nào.
Ưng Trường không như đã khám phá ra sự ngụy trang của cô, cầm tay của cô ngưng mắt nhìn cô: “ Vợ thật xin lỗi”
Hạnh Nhược Thủy nghe anh nói như vậy, ngược lại không có thương cảm. Chỉ cần tình cảm tốt ly biệt không là gì cả. Nếu như mâu thuẫn nhiều hơn, trái lại sớm chiều bên nhau càng tăng thêm khổ sở.
Cầm lấy bàn tay của anh, lúm đống tiền như hoa ẩn hiện trên gương mặt trắng nõn nà của cô: “ Chỉ cần anh mỗi lần làm nhiệm vụ đều bình an trở về, em không cầu xin điều gì khác nữa!”
Cô không cần thề non hẹn biển, chỉ cần mỗi lần anh làm nhiệm vụ xong trở về lại nói câu kia: “ Vợ, anh đã trở về!” lúc đó co lại được ở bên anh, cảm nhận được hơi thở của anh, hương thơm từ anh, đối với cô như vậy là đủ rồi.
anh hôn tay của cô một chút, trong tròng mắt không tiếng động cam kết: “ Vì em và tiểu Phúc An anh nhất định sẽ cẩn thận”
“ Ừ”
Ăn cơm tối xong ba người lại lần lượt đi tắm rửa, Phúc An được phân công tắm trước, sau đó ra sofa xem Anime một hồi, nhìn lại đồng hồ đã đến lúc cậu nhóc đi nghỉ ngơi.
Kể từ khi có cậu nhóc, thời gian cậu nhóc làm việc và nghỉ ngơi cũng là thời gian mà Nhược Thủy làm việc và nghỉ ngơi. Cho nên từ nhà bếp đi ra ngoài uống ly nước xong cô sẽ phải về phòng đi ngủ: “ Đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon”
Đang muốn đóng cửa Ưng thượng tá đã vươn tay ra chỉ vào: “ Vợ...”
Hạnh Nhược Thủy còn chưa kịp hỏi cái gì, anh đã đẩy cô vào cửa, một cánh tay khác đem cô ôm chặt trong ngực, xoa hôn. Vội vàng tựa như sói đói bụng lâu ngày.
Nụ hôn nóng rực, bàn tay nóng hổi....... Nhược Thủy đầu óc choáng váng, thân thể mềm mại dựa vào trong ngực anh.
Ưng Trường không chống đỡ cái trán của cô, hơi thở có chút nặng. Thân thể sắp nổ tung, nhưng vẫn chịu đựng hỏi: “ Vợ, cho anh được không?”
Thanh âm khan khan trầm thấp làm người ta nghe đỏ mặt.
Hạnh Nhược Thủy tròng mắt lưu chuyển, nhìn anh có chút sương mù. Có chút sợ sệt, giống như nghe không hiểu vấn đề anh nói.
“ Vợ không trả lời anh cho là em đồng ý”. Dứt lời cũng không kịp đợi lại một lần nữa hôn thật sâu lên hai cánh môi đỏ thẫm, bàn tay cũng bắt đầu công lướt thành trì.
Đợi tay đụng phải bộ vị nhạy cảm, Hạnh Nhược Thủy mới như tình mộng kêu lên: “ không thể!”
Ưng Trường không dừng một chút đem mặt chôn ở vai của cô, ổn định lại hô hấp, hồi lâu mới ngẩng đầu lên: “ Vợ em không tin tưởng anh sao?”
Nhiều lần như vậy, anh cũng hoài nghi mình phải làm sao đây!
anh không phải là người nôn nóng, nhưng là đối mặt với nữ nhân của mình anh không thể không có bất kì dục niệm nào!
Hạnh Nhược Thủy nhất thời nóng nảy vội vàng ôm lấy anh: “ không phải vậy! em, chỉ là, chỉ là hôm nay không được!”
Cô cảm thấy rất xấu hổ, đỏ mặt không dám ngẩng đầu, cô hoàn toàn tin tưởng anh có thể mang đến cho cô hạnh phúc. Mặc dù cô cũng không hứng thú với tình hình tìm hiểu nhu cầu của nam nhân. Chỉ là hôm nay vừa lúc nghỉ lễ.
Ưng Trường không lập tức hiểu ý của cô, ảo não than thở một tiếng, buông cô ra vội vàng tránh bước về sau: “ anh lại đi tắm”
Hạnh Nhược Thủy đứng một hồi nhìn bóng anh khuất sau bức tường cô mới bò lên giường nằm xuống. Thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời lại có chút mất mác.
Qua một chút tiếng bước chân của đàn ông chậm rãi vang lên, sau đó chui vào chăn dán lên lưng của cô, ôm eo của cô nói: “ Vợ lần sau anh sẽ không dừng tay lại”.
Hạnh Nhược Thủy thân thể cứng đờ, lặng lẽ đỏ mặt không ngờ anh lại có thể nói như vậy.
Trầm mặt một hồi bỗng Ưng thượng tá lại phát ngôn thêm 1 câu “ Vợ chúng ta kết hôn đi?” Nhuyễn ngọc ôn hương ôm trong ngực quá tốt Ưng thượng tá trong lòng mơ ước a. Suy nghĩ một chút từ đó có thể không cần nửa đêm tắm nước lạnh, liền không nhịn được cực kì kích động.
Hạnh Nhược Thủy trái tim co rụt lại, tay nắm lấy gối đầu, không biết phải trả lời làm sao. Cô muốn gả cho anh, ngoài miệng không nói ra tâm tình lại rối loạn thành một đoàn: “ em, em...”
Ưng Trường không ôm lấy cô xoay mặt lại, nhờ ánh trăng nhìn cô, tay vuốt ve mặt cô thốt ra những lời thật động lòng người nhưng nghe cũng thật ão não: “ Vợ, em không muốn gả cho anh sao?”
“ không phải vậy! em, em muốn” Hạnh Nhược Thủy vội vàng trả lời cô không muốn hắn hiểu lầm cô.
“ Đây là vợ đang khảo nghiệm anh sao? Khảo nghiệm không thành vấn đề chỉ là không thể khảo nghiệm quá lâu. em không phải chờ đến lúc anh chết, mới đồng ý làm tân nương của anh a”
Hạnh Nhược Thủy trái tim đập mạnh một cái, vội vàng che lại cái miệng của anh: “ không được ăn nói lung tung”
Cô không biết làm sao nói cho anh biết, trong lòng mơ hồ có chút lo lắng. nhưng nếu chỉ vì cảm giác này liền cự tuyệt anh, vậy đối với anh cũng không công bằng.
Ưng Trường không bắt được cổ tay của cô, hôn lên bàn tay cô: “Được, anh không nói loạn, vậy em lúc nào thì đồng ý anh đây?em biết anh kết hôn cũng phải viết báo cáo, còn thẩm tra chính trị quá trình rất phức tạp. em xem còn hai tháng nữa là bước qua năm mới rồi.”
Hạnh Nhược Thủy sờ sờ cái cằm có râu lún phún của anh, lòng bàn tay cảm thấy nhột nhột: “ Năm mới ngày đó thế nào?”
“ Vợ vạn tuế!” Ưng thượng tá hoan hô một tiếng lại bắt đầu ôm vợ gặm loạn.
Lại nói năm mới ngày đó cục dân chính không đi làm chứ? Hóa ra Ưng thượng tá đã bị vợ mình lừa 1 vố đau rồi.