Chương 12: Bạch Nguyệt Quang
Mặc dù Tiêu gia đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý là Lạc Vô Song sẽ không nói gì về vấn đề này, nhưng không ngờ sau đó cô lại cúi gằm mặt xuống, có chút đau lòng, có chút tự trách, cũng có gì đó nghẹn ngào, nói:
- Là vì một người bạn đã từng rất thân thiết với con... Cậu ấy cũng họ Tiêu, cậu ấy qua đời khi chỉ mới mười ba tuổi... Lúc đó... Lúc đó con tưởng là vì con đã mang đến điềm rủi cho cậu ấy, nhưng khi cậu ấy qua đời thì cha mẹ của cậu ấy đã nói rằng đó không phải lỗi của con, mà là do gia tộc họ phải chịu như vậy.
- Tiêu gia mà qua đời ở tuổi mười ba thì chỉ có Tiêu Dụ mà thôi. Là thằng bé đó hả?
Lạc Vô Song cũng gật đầu.
Cô và Tiêu Dụ biết nhau từ những năm vào cấp một, khi đó cô chỉ biết cậu ấy là người rất tốt bụng, tài giỏi và còn cực kỳ hiền lành nữa. Trong khi đó ở trường học thì ai nấy đều cố gắng đi bên cạnh Lạc Như Song thì bọn họ cho rằng Lạc Như Song là thần linh ban đến phước lành, còn Lạc Vô Song chỉ là một con vịt xấu xí được đính kèm với nữ thần.
Mặc dù đó không phải lỗi của Lạc Vô Song hay Lạc Như Song nhưng mọi chuyện càng lúc càng đi xa hơn, nhất là khi Tiêu Dụ đột nhiên lại ho ra máu, lúc đó Lạc Vô Song đã rất sốc và lo sợ, một cô bé chỉ mới có mấy tuổi đã nhìn thấy cảnh tượng đó thì liền run rẩy mà sợ hãi. Nhưng Tiêu Dụ có lẽ cũng biết cô đang sợ hãi, nên vẫn nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của Lạc Vô Song, cười tươi nói:
- Song Song đừng lo, tớ rất khỏe đó nha, tớ không sao hết nè, chỉ là bị đau họng chút thôi.
Lúc đó Lạc Vô Song chỉ mới tám tuổi, nghe bạn mình nói thì cô cũng gật đầu xem như là an tâm được một nửa.
Nhưng tình hình của Tiêu Dụ càng lúc càng xấu, bây giờ cậu ta không còn là một đứa trẻ hoạt bát, năng động nữa rồi, thay vào đó Tiêu Dụ lại chỉ có thể ngồi trầm tư ở trong phòng học, còn nếu có thể thì được để lên xe lăn rồi đi dạo mấy vòng. Nhiều lúc Lạc Vô Song đã nghĩ rằng bản thân quá xui xẻo, khiến cho Tiêu Dụ cũng bị xui xẻo lay, vì vậy... Rất nhiều lần... Rất nhiều lần cô đã muốn cách xa khỏi cậu ấy. Nhưng Tiêu Dụ lại lương thiện quá đỗi, cậu ấy khiến cô không thể cách rời được.
Đến năm Tiêu Dụ mười ba tuổi, bây giờ nhìn cậu ấy chẳng giống một đứa nhỏ mười ba tuổi gì cả, cơ thể đã sớm ốm yếu, ngày ngày chỉ sống nhờ thuốc thang và thuốc bổ, nhìn dáng vẻ tiều tụy đó thì Lạc Vô Song đã thấy rất đau lòng. Mãi cho đến khi sinh nhật lần thứ mười ba của Tiêu Dụ, cậu nhóc hoạt bát ngày nào đã gục ngã trong vòng tay của Lạc Vô Song.
Cậu ấy nhìn thấy cô khóc còn đưa đôi tay gầy guộc của mình chạm vào gương mặt của cô, còn dịu giọng nói:
- Song Song đừng khóc, tớ không sao, tớ khỏe lắm... Cậu xem... Khụ khụ...
Nhưng nói chưa được bao nhiêu thì Tiêu Dụ lại ho ra máu, sau đó là một tràn ho đầy đau đớn, rồi cậu ấy ngã ra đất và kêu gào đầy đau đớn, với một đứa bé thì bấy nhiêu đó là quá lắm rồi. Lúc đó Lạc Vô Song còn muốn ôm Tiêu Dụ vào lòng, nhưng cha mẹ của cậu ấy lại ngăn cản.
Cuối cùng thì Tiêu Dụ đã qua đời, thất khiếu chảy máu, dáng vẻ của cô ấy cũng gầy xơ xác, đến mức làm cho Lạc Vô Song phải ám ảnh và đau lòng. Trước khi tang lễ diễn ra thì có rất nhiều người đã chỉ trích cô, nói rằng cô là đứa xui xẻo và chính cô đã hại Tiêu Dụ đến chết, nhưng cha mẹ của Tiêu Dụ lại không nói vậy, hai người họ còn an ủi ngược lại Lạc Vô Song.
- Vô Song, cháu không có lỗi gì cả... Tất cả là do gia đình chúng ta đã hại thằng bé... Vô Song, Tiêu Dụ cũng không muốn nhìn cháu buồn đâu, vì vậy cháu đừng tự trách.
Mãi cho đến sau này thì cô mới biết rằng Tiêu Dụ không phải qua đời vì bệnh bình thường, mà thay vào đó là một di truyền, cũng vì cậu ấy cho nên Lạc Vô Song mới quyết tâm học chuyên ngành tích phân dị truyền này, vì cô không muốn nhìn thấy ai phải chịu đau đớn như người bạn thuở nhỏ của mình.
Nhưng chuyện Lạc Vô Song không ngờ lại là việc Tiêu Dụ chính là con cháu của Tiêu Phủ Đế Đô, còn cô bây giờ lại là vợ của người có thể thừa kế Tiêu gia. Xem ra đây không phải trùng hợp, hẳn là Tiêu Dụ đang rất tin tưởng cô, vì vậy cậu ấy mới đưa lối dẫn đường cho cô đến với Tiêu gia với hi vọng...
Hi vọng một ngày nào đó Lạc Vô Song sẽ giúp Tiêu gia thoát khỏi cái gọi là "lời nguyền của nữ thần" này. Chắc vậy rồi... Tiêu Dụ cho dù có là gì thì cậu ấy vẫn là một người rất lương thiện.
Đúng rồi... Cậu ấy chính là Bạch Nguyệt Quang trong lòng của Lạc Vô Song, từ nhỏ đã như vậy, mãi khi đến hiện tại, dù đã trôi qua sáu năm, nhưng Tiêu Dụ vẫn là một phần không thể thiếu trong trái tim của cô. Mãi mãi... Cũng không thay đổi!
#Yu~
- Là vì một người bạn đã từng rất thân thiết với con... Cậu ấy cũng họ Tiêu, cậu ấy qua đời khi chỉ mới mười ba tuổi... Lúc đó... Lúc đó con tưởng là vì con đã mang đến điềm rủi cho cậu ấy, nhưng khi cậu ấy qua đời thì cha mẹ của cậu ấy đã nói rằng đó không phải lỗi của con, mà là do gia tộc họ phải chịu như vậy.
- Tiêu gia mà qua đời ở tuổi mười ba thì chỉ có Tiêu Dụ mà thôi. Là thằng bé đó hả?
Lạc Vô Song cũng gật đầu.
Cô và Tiêu Dụ biết nhau từ những năm vào cấp một, khi đó cô chỉ biết cậu ấy là người rất tốt bụng, tài giỏi và còn cực kỳ hiền lành nữa. Trong khi đó ở trường học thì ai nấy đều cố gắng đi bên cạnh Lạc Như Song thì bọn họ cho rằng Lạc Như Song là thần linh ban đến phước lành, còn Lạc Vô Song chỉ là một con vịt xấu xí được đính kèm với nữ thần.
Mặc dù đó không phải lỗi của Lạc Vô Song hay Lạc Như Song nhưng mọi chuyện càng lúc càng đi xa hơn, nhất là khi Tiêu Dụ đột nhiên lại ho ra máu, lúc đó Lạc Vô Song đã rất sốc và lo sợ, một cô bé chỉ mới có mấy tuổi đã nhìn thấy cảnh tượng đó thì liền run rẩy mà sợ hãi. Nhưng Tiêu Dụ có lẽ cũng biết cô đang sợ hãi, nên vẫn nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của Lạc Vô Song, cười tươi nói:
- Song Song đừng lo, tớ rất khỏe đó nha, tớ không sao hết nè, chỉ là bị đau họng chút thôi.
Lúc đó Lạc Vô Song chỉ mới tám tuổi, nghe bạn mình nói thì cô cũng gật đầu xem như là an tâm được một nửa.
Nhưng tình hình của Tiêu Dụ càng lúc càng xấu, bây giờ cậu ta không còn là một đứa trẻ hoạt bát, năng động nữa rồi, thay vào đó Tiêu Dụ lại chỉ có thể ngồi trầm tư ở trong phòng học, còn nếu có thể thì được để lên xe lăn rồi đi dạo mấy vòng. Nhiều lúc Lạc Vô Song đã nghĩ rằng bản thân quá xui xẻo, khiến cho Tiêu Dụ cũng bị xui xẻo lay, vì vậy... Rất nhiều lần... Rất nhiều lần cô đã muốn cách xa khỏi cậu ấy. Nhưng Tiêu Dụ lại lương thiện quá đỗi, cậu ấy khiến cô không thể cách rời được.
Đến năm Tiêu Dụ mười ba tuổi, bây giờ nhìn cậu ấy chẳng giống một đứa nhỏ mười ba tuổi gì cả, cơ thể đã sớm ốm yếu, ngày ngày chỉ sống nhờ thuốc thang và thuốc bổ, nhìn dáng vẻ tiều tụy đó thì Lạc Vô Song đã thấy rất đau lòng. Mãi cho đến khi sinh nhật lần thứ mười ba của Tiêu Dụ, cậu nhóc hoạt bát ngày nào đã gục ngã trong vòng tay của Lạc Vô Song.
Cậu ấy nhìn thấy cô khóc còn đưa đôi tay gầy guộc của mình chạm vào gương mặt của cô, còn dịu giọng nói:
- Song Song đừng khóc, tớ không sao, tớ khỏe lắm... Cậu xem... Khụ khụ...
Nhưng nói chưa được bao nhiêu thì Tiêu Dụ lại ho ra máu, sau đó là một tràn ho đầy đau đớn, rồi cậu ấy ngã ra đất và kêu gào đầy đau đớn, với một đứa bé thì bấy nhiêu đó là quá lắm rồi. Lúc đó Lạc Vô Song còn muốn ôm Tiêu Dụ vào lòng, nhưng cha mẹ của cậu ấy lại ngăn cản.
Cuối cùng thì Tiêu Dụ đã qua đời, thất khiếu chảy máu, dáng vẻ của cô ấy cũng gầy xơ xác, đến mức làm cho Lạc Vô Song phải ám ảnh và đau lòng. Trước khi tang lễ diễn ra thì có rất nhiều người đã chỉ trích cô, nói rằng cô là đứa xui xẻo và chính cô đã hại Tiêu Dụ đến chết, nhưng cha mẹ của Tiêu Dụ lại không nói vậy, hai người họ còn an ủi ngược lại Lạc Vô Song.
- Vô Song, cháu không có lỗi gì cả... Tất cả là do gia đình chúng ta đã hại thằng bé... Vô Song, Tiêu Dụ cũng không muốn nhìn cháu buồn đâu, vì vậy cháu đừng tự trách.
Mãi cho đến sau này thì cô mới biết rằng Tiêu Dụ không phải qua đời vì bệnh bình thường, mà thay vào đó là một di truyền, cũng vì cậu ấy cho nên Lạc Vô Song mới quyết tâm học chuyên ngành tích phân dị truyền này, vì cô không muốn nhìn thấy ai phải chịu đau đớn như người bạn thuở nhỏ của mình.
Nhưng chuyện Lạc Vô Song không ngờ lại là việc Tiêu Dụ chính là con cháu của Tiêu Phủ Đế Đô, còn cô bây giờ lại là vợ của người có thể thừa kế Tiêu gia. Xem ra đây không phải trùng hợp, hẳn là Tiêu Dụ đang rất tin tưởng cô, vì vậy cậu ấy mới đưa lối dẫn đường cho cô đến với Tiêu gia với hi vọng...
Hi vọng một ngày nào đó Lạc Vô Song sẽ giúp Tiêu gia thoát khỏi cái gọi là "lời nguyền của nữ thần" này. Chắc vậy rồi... Tiêu Dụ cho dù có là gì thì cậu ấy vẫn là một người rất lương thiện.
Đúng rồi... Cậu ấy chính là Bạch Nguyệt Quang trong lòng của Lạc Vô Song, từ nhỏ đã như vậy, mãi khi đến hiện tại, dù đã trôi qua sáu năm, nhưng Tiêu Dụ vẫn là một phần không thể thiếu trong trái tim của cô. Mãi mãi... Cũng không thay đổi!
#Yu~