Chương 7: Không chút liên hệ nào
Buổi tối đó thì Tiêu Uẩn có chút ngạc nhiên khi Lạc Vô Song để Đậu Đậu ở lại trong phòng của mình, sau khi đem tiểu miêu đi tắm rửa thì cô cũng rất dịu dàng giúp Đậu Đậu sấy khô người, rồi chải lông cho nó, đây đều là những hành động quen thuộc, có nghĩa là cô nuôi Đậu Đậu đã lâu rồi.
Nhưng hình như anh nhớ là mẹ của cô dị ứng với lông mèo mà nhỉ? Làm sao cô có thể nuôi Đậu Đậu được? Trông khi so với Lạc Như Song thì Lạc Vô Song hoàn toàn là dạng người ở nhà suốt ngày, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì anh lại thấy không đúng lắm, nếu cô hoàn toàn ở nhà thì làm sao quen biết Vũ Hàn, còn cả giáo sư Chung Tẫn Hoa nữa chứ. Cô gái này, rốt cuộc đến khi nào anh mới khám phá được hết đây?
Trên giường bây giờ thì Lạc Vô Song ở bên phải, còn Tiêu Uẩn ở bên trái, ở giữa là một cái gối ôm lớn, chăn thì cũng chỉ có một chiếc nên đành chia sẻ nhau vậy, riêng Đậu Đậu bây giờ cực kỳ ngoan ngoãn nằm trên người của cô ngủ ngoan, còn Lạc Vô Song thì vẫn còn đang đọc sách.
Khi Tiêu Uẩn lên giường thì vẫn còn sớm nên anh đã tìm một chút tài liệu để xem xét, đặc biệt là xem xét về Tập đoàn quốc tế Golden, anh muốn xem những người ở đó như thế nào, hơn nữa anh còn muốn biết quân sư kinh tế mà Chủ tịch của Golden đã mời là ai, tại sao lại có thể tính toán chính xác đến mức khác người như vậy.
Còn Lạc Vô Song thì không quá quan tâm tới anh, tuy nhiên lúc này điện thoại của cô lại nhảy lên tin nhắn. Là của Lạc Như Song, chị ta giờ này không lo luyện thanh đi, ở đó nhắn tin gì chứ, đúng là phiền muốn chết.
[Lạc Như Song]: Vô Song à, khi nào thì Tiêu thiếu về nhà vậy? Cha mẹ rất nhớ em đó, gia đình mình đều lo là em sẽ không hòa hợp được với Tiêu gia, nếu em thấy khó khăn thì cứ nói với chị nha... Vô Song à!
Lạc Vô Song đọc nhưng chẳng có chút cảm xúc nào, theo như cô suy đoán thì hẳn là bây giờ Tiêu thị và Lạc thị có hợp tác gì đây mà, cho nên người cha này sắp đứng ngồi không yên vì không gặp được Tiêu Uẩn, nếu như vậy thì cứ từ từ, không vội.
[Lạc Vô Song]: Tiêu Uẩn rất bận, sẽ sắp xếp. Đừng phiền. Cảm ơn!
Nhắn xong thì cô trực tiếp để điện thoại lên luôn, sau đó là vừa ôm Đậu Đậu vừa đọc sách. Hai người cứ như vậy mà không liên tới nhau, ai làm việc nấy, cho đến gần mười giờ thì Tiêu Uẩn cũng đã đem laptop để lên, hiển nhiên Lạc Vô Song cũng đã sớm chuẩn bị xong cho việc đi ngủ rồi, tuy nhiên đến bây giờ thì Tiêu Uẩn vẫn chưa thấy Đậu Đậu có dấu hiệu là sẽ đi xuống khỏi người cô... Lẽ nào con mèo này định sẽ ngủ trên bụng cô vậy luôn à?
Tuy nhiên sau đó Lạc Vô Song liền nhỏ giọng, nói:
- Đậu Đậu, đi ngủ thôi.
Ngay lập tức Đậu Đậu liền đứng dậy rồi nhảy xuống giường, cậu nhóc còn rất lịch sự mà đi rất nhẹ nhàng, lúc này anh mới biết Lạc Vô Song đã sớm chuẩn bị chỗ ngủ cho Đậu Đậu rồi, chỉ là anh không ngờ con mèo này lại thông minh hiểu chuyện như vậy, chủ nhân chỉ mới nói một câu đã ngoan ngoãn về ổ của mình. Nhưng mà nói ra cũng đúng, có một chủ nhân thiên tài thì vật nuôi cũng không thể ngờ nghệch được.
- Tôi tắt đèn nhé?
Lạc Vô Song liền gật đầu, sau đó thì Tiêu Uẩn liền tắt đèn, cứ thế mà hai người lại quay lưng với nhau, tuy nằm cùng một giường, đắp cùng một chăn nhưng hoàn toàn là hai người xa lạ. Tuy nhiên thì có vẻ đây là chuyện tốt, hai người họ chỉ có hạn hợp đồng là một năm, trong một năm này thì cô hi vọng bản thân sẽ an an ổn ổn sống quá ngày, hoặc nếu có thể thì cũng nên làm tròn trách nhiệm của một cô dâu xung hỉ, hôm nào phải đến Tiêu Phủ để gặp ông nội mới được.
Được rồi, quyết định vậy đi!
Buổi tối hôm đó thì mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ của riêng mình, chỉ có Tiêu Uẩn là không ngủ được, anh thật sự có quá nhiều thứ phải bận tâm. Một là về công ty, hai là về bệnh tình của ông nội ngày càng trở nên kì lạ, ba là vì Tiêu Tú Trân, bốn lại là người vợ có nhiều bí mật này... Cuối cùng anh lại chẳng thể nào gì cả, nếu như có ai đó chỉ lối cho anh thì hay biết mấy.
Vì không ngủ được nên Tiêu Uẩn đã rời giường mà đi ra ngoài ban công, hiển nhiên thì ngay khi anh rời đi cô đã biết rồi, nhưng cô không tiện ra mặt, chỉ có thể nằm yên ở đó và mặc kệ anh. Còn Tiêu Uẩn thì nhìn ngắm bầu trời đêm, có lẽ đây là khoảng thời gian khiến anh thoải mái nhất, một bầu trời đêm có trăng có sao, làn gió cũng dịu dàng nhưng khá lạnh lẽo... Có lẽ anh không nên nghĩ nhiều quá, biết đâu ngày mai lại là một ngày tốt lành... Đúng không?
Nhìn ngắm bầu trời thêm một chút thì Tiêu Uẩn cũng quay lại giường, anh ngồi bên cạnh Lạc Vô Song, bàn tay có chút run lên và muốn chạm vào gương mặt của cô, nhưng cuối cùng vẫn là không dám, anh chỉ nhàn nhạt cười, nhỏ giọng nói:
- Vô Song, ngủ ngon.
#Yu~
Nhưng hình như anh nhớ là mẹ của cô dị ứng với lông mèo mà nhỉ? Làm sao cô có thể nuôi Đậu Đậu được? Trông khi so với Lạc Như Song thì Lạc Vô Song hoàn toàn là dạng người ở nhà suốt ngày, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì anh lại thấy không đúng lắm, nếu cô hoàn toàn ở nhà thì làm sao quen biết Vũ Hàn, còn cả giáo sư Chung Tẫn Hoa nữa chứ. Cô gái này, rốt cuộc đến khi nào anh mới khám phá được hết đây?
Trên giường bây giờ thì Lạc Vô Song ở bên phải, còn Tiêu Uẩn ở bên trái, ở giữa là một cái gối ôm lớn, chăn thì cũng chỉ có một chiếc nên đành chia sẻ nhau vậy, riêng Đậu Đậu bây giờ cực kỳ ngoan ngoãn nằm trên người của cô ngủ ngoan, còn Lạc Vô Song thì vẫn còn đang đọc sách.
Khi Tiêu Uẩn lên giường thì vẫn còn sớm nên anh đã tìm một chút tài liệu để xem xét, đặc biệt là xem xét về Tập đoàn quốc tế Golden, anh muốn xem những người ở đó như thế nào, hơn nữa anh còn muốn biết quân sư kinh tế mà Chủ tịch của Golden đã mời là ai, tại sao lại có thể tính toán chính xác đến mức khác người như vậy.
Còn Lạc Vô Song thì không quá quan tâm tới anh, tuy nhiên lúc này điện thoại của cô lại nhảy lên tin nhắn. Là của Lạc Như Song, chị ta giờ này không lo luyện thanh đi, ở đó nhắn tin gì chứ, đúng là phiền muốn chết.
[Lạc Như Song]: Vô Song à, khi nào thì Tiêu thiếu về nhà vậy? Cha mẹ rất nhớ em đó, gia đình mình đều lo là em sẽ không hòa hợp được với Tiêu gia, nếu em thấy khó khăn thì cứ nói với chị nha... Vô Song à!
Lạc Vô Song đọc nhưng chẳng có chút cảm xúc nào, theo như cô suy đoán thì hẳn là bây giờ Tiêu thị và Lạc thị có hợp tác gì đây mà, cho nên người cha này sắp đứng ngồi không yên vì không gặp được Tiêu Uẩn, nếu như vậy thì cứ từ từ, không vội.
[Lạc Vô Song]: Tiêu Uẩn rất bận, sẽ sắp xếp. Đừng phiền. Cảm ơn!
Nhắn xong thì cô trực tiếp để điện thoại lên luôn, sau đó là vừa ôm Đậu Đậu vừa đọc sách. Hai người cứ như vậy mà không liên tới nhau, ai làm việc nấy, cho đến gần mười giờ thì Tiêu Uẩn cũng đã đem laptop để lên, hiển nhiên Lạc Vô Song cũng đã sớm chuẩn bị xong cho việc đi ngủ rồi, tuy nhiên đến bây giờ thì Tiêu Uẩn vẫn chưa thấy Đậu Đậu có dấu hiệu là sẽ đi xuống khỏi người cô... Lẽ nào con mèo này định sẽ ngủ trên bụng cô vậy luôn à?
Tuy nhiên sau đó Lạc Vô Song liền nhỏ giọng, nói:
- Đậu Đậu, đi ngủ thôi.
Ngay lập tức Đậu Đậu liền đứng dậy rồi nhảy xuống giường, cậu nhóc còn rất lịch sự mà đi rất nhẹ nhàng, lúc này anh mới biết Lạc Vô Song đã sớm chuẩn bị chỗ ngủ cho Đậu Đậu rồi, chỉ là anh không ngờ con mèo này lại thông minh hiểu chuyện như vậy, chủ nhân chỉ mới nói một câu đã ngoan ngoãn về ổ của mình. Nhưng mà nói ra cũng đúng, có một chủ nhân thiên tài thì vật nuôi cũng không thể ngờ nghệch được.
- Tôi tắt đèn nhé?
Lạc Vô Song liền gật đầu, sau đó thì Tiêu Uẩn liền tắt đèn, cứ thế mà hai người lại quay lưng với nhau, tuy nằm cùng một giường, đắp cùng một chăn nhưng hoàn toàn là hai người xa lạ. Tuy nhiên thì có vẻ đây là chuyện tốt, hai người họ chỉ có hạn hợp đồng là một năm, trong một năm này thì cô hi vọng bản thân sẽ an an ổn ổn sống quá ngày, hoặc nếu có thể thì cũng nên làm tròn trách nhiệm của một cô dâu xung hỉ, hôm nào phải đến Tiêu Phủ để gặp ông nội mới được.
Được rồi, quyết định vậy đi!
Buổi tối hôm đó thì mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ của riêng mình, chỉ có Tiêu Uẩn là không ngủ được, anh thật sự có quá nhiều thứ phải bận tâm. Một là về công ty, hai là về bệnh tình của ông nội ngày càng trở nên kì lạ, ba là vì Tiêu Tú Trân, bốn lại là người vợ có nhiều bí mật này... Cuối cùng anh lại chẳng thể nào gì cả, nếu như có ai đó chỉ lối cho anh thì hay biết mấy.
Vì không ngủ được nên Tiêu Uẩn đã rời giường mà đi ra ngoài ban công, hiển nhiên thì ngay khi anh rời đi cô đã biết rồi, nhưng cô không tiện ra mặt, chỉ có thể nằm yên ở đó và mặc kệ anh. Còn Tiêu Uẩn thì nhìn ngắm bầu trời đêm, có lẽ đây là khoảng thời gian khiến anh thoải mái nhất, một bầu trời đêm có trăng có sao, làn gió cũng dịu dàng nhưng khá lạnh lẽo... Có lẽ anh không nên nghĩ nhiều quá, biết đâu ngày mai lại là một ngày tốt lành... Đúng không?
Nhìn ngắm bầu trời thêm một chút thì Tiêu Uẩn cũng quay lại giường, anh ngồi bên cạnh Lạc Vô Song, bàn tay có chút run lên và muốn chạm vào gương mặt của cô, nhưng cuối cùng vẫn là không dám, anh chỉ nhàn nhạt cười, nhỏ giọng nói:
- Vô Song, ngủ ngon.
#Yu~