Chương 7: Nhà chính
Một tuần nhanh chóng trôi qua, vết thương trên người Võ An Tú gần như đã hồi phục, đối với người bình thường đây là một chuyện không thể nào, nhưng đối với người có nội công trong người thì đây là chuyện cực kỳ bình thường.
Bởi vì lịch trình về nhà chính nên trời tờ mờ sáng hai người đã thức dậy, từ lúc Võ An Tú đến thế giới này thì chưa từng bước chân ra đường nên Trần Tuấn Phong ngày hôm qua phải dặn dò cô kỹ lưỡng, dù có như thế nào cũng nhỏ giõng nói cho anh nghe chứ đừng hể hiện ra bên ngoài, nhà chính của Trần gia rất phức tạp, tuy mỗi cuối tuần chỉ có tộc chính của Trần gia là về nhà chính nhưng người hầu cũng khá lộn xộn.
Sau khi chuẩn bị xong hai người cũng không dùng bữa sáng mà rời khỏi biệt thự. Bên trong xe Võ An Tú không khỏi thắc mắc:
"A Phong, người nhà anh có tốt với anh hay không?"
Sau vài ngày tập luyện cuối cùng cô cũng có thể gọi anh một cách trôi chảy, lúc mới bắt đầu thật sự rất không quen.
"Cũng được." Trần Tuấn Phong lạnh nhạt nói, đây có thể là đánh giá tốt nhất của anh đối với người nhà của mình rồi.
Đối với gia tộc lớn như Trần gia thì tình cảm rất mỏng manh, tuy nhiên bọn họ sẽ không phản bội gia đình mình, chăm ngôn của Trần gia là đừng ngu ngốc để người ngoài lấy được lợi ích từ người nhà, vì vậy tuy tình cảm không sâu nhưng lại chưa từng thảm hại nhau.
Tình cảm của cha mẹ anh cũng khá tốt, tuy nhiên họ chưa từng ở nhà quá mười ngày, từ nhỏ anh cùng chị họ cùng anh họ sống cùng ông nội, được ông nội chính tay dậy dỗ, nếu nói tình cảm đối với ông nội thì chắc tốt hơn với ba mẹ rồi.
"Vậy cũng tốt, sau này em sẽ chăm sóc anh." Võ An Tú mỉm cười đầy dìu dàng, một nữ tử cổ đại như cô đối với thế giới này thực sự không quá hiểu rõ, nhưng đối với người đã đối sử tốt với cô thì chắc chắn cô sẽ mang ơn suốt đời.
"Được, làm phiền em rồi."
Chiếc xe sang trọng chạy nhanh trên đường, thời gian vẫn còn khá sớm bên ngoài vẫn chưa có bao nhiêu xe di chuyển, dọc đường đi không có một chút trở ngại nào, vì vậy khi đến nhà chính thì đồng hồ chỉ mới bảy giờ mà thôi, khoản cách giữa biệt thự của anh với nhà chính khá xa, tuy nằm cùng một thành phố nhưng thành phố này thật sự rất lớn.
Chiếc xe quẹo vào con đường rừng nhỏ, ông cụ Trần đã lớn tuổi vì vậy thích sống ở nơi có nhiều cây cối cũng như vắng vẻ như nhà chính này.
Cổng của nhà chính khá lớn, chiếc xe dừng lại ở cổng bảo vệ, sau khi xác nhận danh tính, cánh cổng liền chậm rãi mở ra chiếc xe từ từ đi vào trong. Từ cổng chính chạy đến nhà chính phải thêm năm phút nữa,bên trong sân đã đậu ba chiếc xe khác.
"Hôm nay có khách đến à?" Trần Tuấn Phong nhìn chiếc xe hơi màu trắng đậu phía ngoài liền cau mày hỏi anh Hạo.
"Tôi cũng không biết, không nghe quản gia Trần nhắc đến." Anh Hạo cũng cau mày trả lời, ngày hôm qua anh ta đã gọi điện xác nhận xem hôm nay có những ai trở về nhà chính thì chỉ nghe nói ngoại trừ cô Trinh cùng cậu Quan ra thì không còn ai nữa, ba mẹ của cả ba đã đi du lịch được cả tuần nay rồi.
"Phiền phức rồi." Trần Tuấn Phong phiền não nói, anh thật sự không vui vẻ gì nếu gặp họ hàng, dù sao hiện tại anh đã tàn phế, lúc trước bởi vì vào quân ngũ mà bị bọn họ nói hoài không dứt, hiện tại còn thành thế này thì chẳng biết bọn họ muốn nói thế nào.
Võ An Tú thấy anh như vậy liền lo lắng, nhưng cô không hiểu cho lắm chẳng lẽ người đang ở trong nhà sẽ làm khó anh, hay là anh không thích bọn họ: "A Phong, hay là chúng ta về đi."
Trần Tuấn Phong lắc đầu: "Không sao, vào thôi."
Võ An Tú nghe vậy cũng không nói nữa mà gật đầu xuống xe, lúc nãy cô có nhìn thấy anh Hạo mở ra vì vậy cũng bắt trước làm theo. Cô đi xuống xe rồi ra cớp sau xe lấy xe lăn ra, anh Hạo thì ôm anh lên rồi để lên xe lăn.
"Để tôi đẩy cho." Cô nói với anh Hạo rồi cầm lấy tay cầm xe lăn.
Anh Hạo nhìn anh, thấy anh gật đầu thì không nói gì, anh ta đi phía sau hai người bày ra tư thế bảo vệ.
Hai người đi ra khỏi sân rồi vào trong khu vườn nhỏ mới đi vào nhà chính. Cô nhìn thấy hoa hồng bên trong vườn thì nhỏ giọi cảm thán: "Hoa nhỏ thật đẹp."
"Em thích?" Trần Tuấn Phong nhướn mày hỏi.
"Không thích, nhưng nó đẹp thật, không giống những bông hoa ở trong thôn làng của em." Võ An Tú cúi người nói vào tai anh.
Lỗ tai anh giật giật khi cảm thấy hơi thở sát bên của cô, nghe cô nói vậy anh liền qua loa gật đầu sau đó lấy tay ôm lấy tai mình, anh không biết hiện tại lỗ tai mình như thế nào nhưng thật sự rất nóng.
Khi ba người đi đến cửa nhà thì nghe thấy một giọng nói chói tai từ trong nhà truyền ra.
"Tôi nói này, ông cũng nghĩ xem cậu tư hiện tại đã không thể di chuyển nữa rồi cái cơ nghiệp của Trần gia nếu sao có thể để cậu tư tiếp tục nắm giữ đây."
"Cậu ba không phải tốt hơn sao. Không phải tôi muốn chia rẻ anh em chúng nó nhưng đây là tôi lo lắng cho gia nghiệp của tổ tông để lại thay sao."
"Chưa nói đến việc không biết cậu tư có thể sinh con nối dõi hay không, mỗi việc có thể cưới được cô vợ đàn quàn hay không còn chưa biết được. Tôi thật sự chỉ muốn tốt cho cậu tư thôi, bây giờ nhiều người xấu nhăm nhe cậu tư quá mà chẳng có thời gian nghỉ ngơi."
"Còn nữa con trai tôi tốt nghiệp đại học nước ngoài rồi, nó đang chuẩn bị về nước đó nếu như công ty đang khó khăn thì nó có thể vào giúp đỡ mọi người."
Sau đó một giọng nói khác chen vào;" Bà này, nói nhiều quá."
Sau đó quay sang nịnh nọt "Ông Trần, tuy bà nhà tôi thực sự nói nhiều nhưng bà ấy cũng nghĩ cho gia tộc mình mà thôi."
"Nếu có thể thì hãy suy nghĩ kỹ đi ạ, cái công ty đó không chỉ mỗi gia gia tộc của chúng ta, còn rất nhiều người khác cũng sợ hãi lo lắng. Mấy cổ đông trong công ty thực sự um xùm cả lên."
Lúc này bọn họ mới nghe một giọng nói già nua cắt ngang lời nịnh nọt của ông ta: "Được rồi, chuyện của con cháu ta không còn quản nữa."
"Nhưng mà ông cũng nghĩ thử xem, nếu như ông không giải quyết chuyện này thì bọn nhỏ cũng không chịu nghe theo bọn tôi, nhất là cậu tư, cậu ấy chẳng nể mặt ai cả."
Ông ta vẫn tiếp tục nói, nhưng chỉ nói được một câu thì giọng nói của một cô gái vang lên: "Nếu ông có ý kiến gì nói thẳng với cậu tư ấy, đừng có mà đến đây làm phiền ông nội tôi."
"Đừng có hở một chút thì gia nghiệp của gia tộc, cho xin đi liền quan méo gì tới ông, chúng tôi mới là con cháu của họ Trần này."
"Chú đây là muốn tốt cho mọi người thôi, sao hai cháu lại không hiểu chuyện như vậy."
"Đừng có mà lên mặt với chúng tôi. Các người tưởng bọn tôi còn như lúc mười mấy hai mươi tuổi à, không đây ba mươi bốn tuổi rồi nhé, có cả hai con rồi sao mà bị mấy người nói gì nghe đó được."
"Chúng tôi cảm thấy hiện tại khá ổn, chả cần thay đổi gì, còn mấy người muốn gì thì đi nói với thằng tư kìa sợ nó không dám hó hé chi thì chạy sang đây nói với người già đang dưỡng lão à."
"Chú thím thật sự là nghĩ cho gia tộc này mà, các cháu sao có thể làm thái độ đó với người lớn vậy hả."
Trần Tuấn Phong lúc này đã được Võ An Tú đẩy vào trong, nhưng bởi vì nhóm người đang cãi với nhau nên không ai để ý đến bọn họ, nghe hai người kia muốn lấy tuổi dậy anh chị họ của mình anh liền cau mày lên tiếng cắt ngang:
"Đủ rồi, tôi ở đây hai cô chú muốn gì trực tiếp nói với tôi đây. Bớt làm phiền ông nội của tôi nếu không cả chú cũng đi khỏi công ti cho tôi."
"Mày nói với chú mày như vậy à, hỗn láo. Ông Trần, ông thấy rồi đấy, tôi cũng là chú nó mà nó nói chuyện với tôi như vậy đấy."
Trần Tuấn Phong hừ lạnh đầy phiền chán mà nói: "Chú tôi, ông xứng à."
"Là chú thì đừng có lúc nào cũng nhăm nhe tài sản của con cháu như vậy chứ. Tôi nói thẳng ngày mai ông cứ đến công ty nhận lương của tháng này luôn đi."
"Mày..." Người đàn ông tức giận muốn mắn chửi nhưng người đàn bà bên cạnh đã ngăn lại, bà ta cười cười vẻ mặt hối lỗi:
"Cậu tư đừng chấp nhất với ông ấy, mấy hôm nay ông ấy bị áp lực khá nhiều nên mới nói mấy câu không suy nghĩ như vậy. Cậu xem ông ấy làm việc cũng rất tận tâm vì công ty của cậu mà, nể mặt hiếm cho ông ấy thêm cơ hội được không."
Ông Trần cũng không muốn tiếp tục dây dưa với hai người này nữa nhưng ông cũng không định để anh thật sự đuổi người vì vậy hừ lạnh lên tiếng:
"Mặt mũi lớn thế, được rồi hai người về đi. Sau này biết cái mà làm đừng có mà ngồi núi này trong núi nọ nữa."
"Vâng, vâng, vâng... Cảm ơn ông Trần." Người đàn bà nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm không ngừng gật đầu cảm ơn.
"Vậy chúng tôi về trước." Nói rồi bà ta kéo chồng mình rời đi.
Những người trong nhà nhìn khách không mời mà đến đi khuất sau cửa thì mới đồng loạt nhìn về cô gái đứng phía sau anh.
"Ngồi đi." Ông Trần nhìn chằm chằm cô rồi chỉ ghế đối diện.
"Cháu chào ông ạ, chào anh chị." Võ An Tú nhìn anh sau khi nhận được ánh mắt cổ vũ của anh thì cô mới chào hỏi ba người ngồi đối diện rồi mới đẩy anh đến bên cạnh ghế rồi mới ngồi vào ghế bên cạnh anh.
"Mày đây là ra mắt người yêu!" Trần Tuấn Quan kinh ngạc trợn mắt hỏi, cô gái ngồi bên cạnh đứa em họ lúc nào cũng nghiêm túc này cực kỳ xinh đẹp, phong thái cũng rất đoan trang, nếu như nói cô là con gái của gia tộc lớn nào đó chắc chắn sẽ có người tin.
Nhưng anh ta biết chuyện này không thể nào, với đứa em họ bị gãy hai chân này anh ta hiểu rất rõ chắc chắn sẽ không dẫn một người mà anh không để trong mắt về nhà gặp ông nội như thế này.
"Đúng là khó tin." Trần Mai Trinh cũng kinh ngạc, nhưng chị ta cảm thấy cũng không phải không thể, là con gái nên sự nhạy cảm của chị ta nhiều hơn, ánh mắt của bọn họ nhìn nhau đúng là rất đẹp đẽ, khiến cho bà cô già hai đứa con như chị ta cũng muốn yêu đương lại từ đầu.
Bởi vì lịch trình về nhà chính nên trời tờ mờ sáng hai người đã thức dậy, từ lúc Võ An Tú đến thế giới này thì chưa từng bước chân ra đường nên Trần Tuấn Phong ngày hôm qua phải dặn dò cô kỹ lưỡng, dù có như thế nào cũng nhỏ giõng nói cho anh nghe chứ đừng hể hiện ra bên ngoài, nhà chính của Trần gia rất phức tạp, tuy mỗi cuối tuần chỉ có tộc chính của Trần gia là về nhà chính nhưng người hầu cũng khá lộn xộn.
Sau khi chuẩn bị xong hai người cũng không dùng bữa sáng mà rời khỏi biệt thự. Bên trong xe Võ An Tú không khỏi thắc mắc:
"A Phong, người nhà anh có tốt với anh hay không?"
Sau vài ngày tập luyện cuối cùng cô cũng có thể gọi anh một cách trôi chảy, lúc mới bắt đầu thật sự rất không quen.
"Cũng được." Trần Tuấn Phong lạnh nhạt nói, đây có thể là đánh giá tốt nhất của anh đối với người nhà của mình rồi.
Đối với gia tộc lớn như Trần gia thì tình cảm rất mỏng manh, tuy nhiên bọn họ sẽ không phản bội gia đình mình, chăm ngôn của Trần gia là đừng ngu ngốc để người ngoài lấy được lợi ích từ người nhà, vì vậy tuy tình cảm không sâu nhưng lại chưa từng thảm hại nhau.
Tình cảm của cha mẹ anh cũng khá tốt, tuy nhiên họ chưa từng ở nhà quá mười ngày, từ nhỏ anh cùng chị họ cùng anh họ sống cùng ông nội, được ông nội chính tay dậy dỗ, nếu nói tình cảm đối với ông nội thì chắc tốt hơn với ba mẹ rồi.
"Vậy cũng tốt, sau này em sẽ chăm sóc anh." Võ An Tú mỉm cười đầy dìu dàng, một nữ tử cổ đại như cô đối với thế giới này thực sự không quá hiểu rõ, nhưng đối với người đã đối sử tốt với cô thì chắc chắn cô sẽ mang ơn suốt đời.
"Được, làm phiền em rồi."
Chiếc xe sang trọng chạy nhanh trên đường, thời gian vẫn còn khá sớm bên ngoài vẫn chưa có bao nhiêu xe di chuyển, dọc đường đi không có một chút trở ngại nào, vì vậy khi đến nhà chính thì đồng hồ chỉ mới bảy giờ mà thôi, khoản cách giữa biệt thự của anh với nhà chính khá xa, tuy nằm cùng một thành phố nhưng thành phố này thật sự rất lớn.
Chiếc xe quẹo vào con đường rừng nhỏ, ông cụ Trần đã lớn tuổi vì vậy thích sống ở nơi có nhiều cây cối cũng như vắng vẻ như nhà chính này.
Cổng của nhà chính khá lớn, chiếc xe dừng lại ở cổng bảo vệ, sau khi xác nhận danh tính, cánh cổng liền chậm rãi mở ra chiếc xe từ từ đi vào trong. Từ cổng chính chạy đến nhà chính phải thêm năm phút nữa,bên trong sân đã đậu ba chiếc xe khác.
"Hôm nay có khách đến à?" Trần Tuấn Phong nhìn chiếc xe hơi màu trắng đậu phía ngoài liền cau mày hỏi anh Hạo.
"Tôi cũng không biết, không nghe quản gia Trần nhắc đến." Anh Hạo cũng cau mày trả lời, ngày hôm qua anh ta đã gọi điện xác nhận xem hôm nay có những ai trở về nhà chính thì chỉ nghe nói ngoại trừ cô Trinh cùng cậu Quan ra thì không còn ai nữa, ba mẹ của cả ba đã đi du lịch được cả tuần nay rồi.
"Phiền phức rồi." Trần Tuấn Phong phiền não nói, anh thật sự không vui vẻ gì nếu gặp họ hàng, dù sao hiện tại anh đã tàn phế, lúc trước bởi vì vào quân ngũ mà bị bọn họ nói hoài không dứt, hiện tại còn thành thế này thì chẳng biết bọn họ muốn nói thế nào.
Võ An Tú thấy anh như vậy liền lo lắng, nhưng cô không hiểu cho lắm chẳng lẽ người đang ở trong nhà sẽ làm khó anh, hay là anh không thích bọn họ: "A Phong, hay là chúng ta về đi."
Trần Tuấn Phong lắc đầu: "Không sao, vào thôi."
Võ An Tú nghe vậy cũng không nói nữa mà gật đầu xuống xe, lúc nãy cô có nhìn thấy anh Hạo mở ra vì vậy cũng bắt trước làm theo. Cô đi xuống xe rồi ra cớp sau xe lấy xe lăn ra, anh Hạo thì ôm anh lên rồi để lên xe lăn.
"Để tôi đẩy cho." Cô nói với anh Hạo rồi cầm lấy tay cầm xe lăn.
Anh Hạo nhìn anh, thấy anh gật đầu thì không nói gì, anh ta đi phía sau hai người bày ra tư thế bảo vệ.
Hai người đi ra khỏi sân rồi vào trong khu vườn nhỏ mới đi vào nhà chính. Cô nhìn thấy hoa hồng bên trong vườn thì nhỏ giọi cảm thán: "Hoa nhỏ thật đẹp."
"Em thích?" Trần Tuấn Phong nhướn mày hỏi.
"Không thích, nhưng nó đẹp thật, không giống những bông hoa ở trong thôn làng của em." Võ An Tú cúi người nói vào tai anh.
Lỗ tai anh giật giật khi cảm thấy hơi thở sát bên của cô, nghe cô nói vậy anh liền qua loa gật đầu sau đó lấy tay ôm lấy tai mình, anh không biết hiện tại lỗ tai mình như thế nào nhưng thật sự rất nóng.
Khi ba người đi đến cửa nhà thì nghe thấy một giọng nói chói tai từ trong nhà truyền ra.
"Tôi nói này, ông cũng nghĩ xem cậu tư hiện tại đã không thể di chuyển nữa rồi cái cơ nghiệp của Trần gia nếu sao có thể để cậu tư tiếp tục nắm giữ đây."
"Cậu ba không phải tốt hơn sao. Không phải tôi muốn chia rẻ anh em chúng nó nhưng đây là tôi lo lắng cho gia nghiệp của tổ tông để lại thay sao."
"Chưa nói đến việc không biết cậu tư có thể sinh con nối dõi hay không, mỗi việc có thể cưới được cô vợ đàn quàn hay không còn chưa biết được. Tôi thật sự chỉ muốn tốt cho cậu tư thôi, bây giờ nhiều người xấu nhăm nhe cậu tư quá mà chẳng có thời gian nghỉ ngơi."
"Còn nữa con trai tôi tốt nghiệp đại học nước ngoài rồi, nó đang chuẩn bị về nước đó nếu như công ty đang khó khăn thì nó có thể vào giúp đỡ mọi người."
Sau đó một giọng nói khác chen vào;" Bà này, nói nhiều quá."
Sau đó quay sang nịnh nọt "Ông Trần, tuy bà nhà tôi thực sự nói nhiều nhưng bà ấy cũng nghĩ cho gia tộc mình mà thôi."
"Nếu có thể thì hãy suy nghĩ kỹ đi ạ, cái công ty đó không chỉ mỗi gia gia tộc của chúng ta, còn rất nhiều người khác cũng sợ hãi lo lắng. Mấy cổ đông trong công ty thực sự um xùm cả lên."
Lúc này bọn họ mới nghe một giọng nói già nua cắt ngang lời nịnh nọt của ông ta: "Được rồi, chuyện của con cháu ta không còn quản nữa."
"Nhưng mà ông cũng nghĩ thử xem, nếu như ông không giải quyết chuyện này thì bọn nhỏ cũng không chịu nghe theo bọn tôi, nhất là cậu tư, cậu ấy chẳng nể mặt ai cả."
Ông ta vẫn tiếp tục nói, nhưng chỉ nói được một câu thì giọng nói của một cô gái vang lên: "Nếu ông có ý kiến gì nói thẳng với cậu tư ấy, đừng có mà đến đây làm phiền ông nội tôi."
"Đừng có hở một chút thì gia nghiệp của gia tộc, cho xin đi liền quan méo gì tới ông, chúng tôi mới là con cháu của họ Trần này."
"Chú đây là muốn tốt cho mọi người thôi, sao hai cháu lại không hiểu chuyện như vậy."
"Đừng có mà lên mặt với chúng tôi. Các người tưởng bọn tôi còn như lúc mười mấy hai mươi tuổi à, không đây ba mươi bốn tuổi rồi nhé, có cả hai con rồi sao mà bị mấy người nói gì nghe đó được."
"Chúng tôi cảm thấy hiện tại khá ổn, chả cần thay đổi gì, còn mấy người muốn gì thì đi nói với thằng tư kìa sợ nó không dám hó hé chi thì chạy sang đây nói với người già đang dưỡng lão à."
"Chú thím thật sự là nghĩ cho gia tộc này mà, các cháu sao có thể làm thái độ đó với người lớn vậy hả."
Trần Tuấn Phong lúc này đã được Võ An Tú đẩy vào trong, nhưng bởi vì nhóm người đang cãi với nhau nên không ai để ý đến bọn họ, nghe hai người kia muốn lấy tuổi dậy anh chị họ của mình anh liền cau mày lên tiếng cắt ngang:
"Đủ rồi, tôi ở đây hai cô chú muốn gì trực tiếp nói với tôi đây. Bớt làm phiền ông nội của tôi nếu không cả chú cũng đi khỏi công ti cho tôi."
"Mày nói với chú mày như vậy à, hỗn láo. Ông Trần, ông thấy rồi đấy, tôi cũng là chú nó mà nó nói chuyện với tôi như vậy đấy."
Trần Tuấn Phong hừ lạnh đầy phiền chán mà nói: "Chú tôi, ông xứng à."
"Là chú thì đừng có lúc nào cũng nhăm nhe tài sản của con cháu như vậy chứ. Tôi nói thẳng ngày mai ông cứ đến công ty nhận lương của tháng này luôn đi."
"Mày..." Người đàn ông tức giận muốn mắn chửi nhưng người đàn bà bên cạnh đã ngăn lại, bà ta cười cười vẻ mặt hối lỗi:
"Cậu tư đừng chấp nhất với ông ấy, mấy hôm nay ông ấy bị áp lực khá nhiều nên mới nói mấy câu không suy nghĩ như vậy. Cậu xem ông ấy làm việc cũng rất tận tâm vì công ty của cậu mà, nể mặt hiếm cho ông ấy thêm cơ hội được không."
Ông Trần cũng không muốn tiếp tục dây dưa với hai người này nữa nhưng ông cũng không định để anh thật sự đuổi người vì vậy hừ lạnh lên tiếng:
"Mặt mũi lớn thế, được rồi hai người về đi. Sau này biết cái mà làm đừng có mà ngồi núi này trong núi nọ nữa."
"Vâng, vâng, vâng... Cảm ơn ông Trần." Người đàn bà nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm không ngừng gật đầu cảm ơn.
"Vậy chúng tôi về trước." Nói rồi bà ta kéo chồng mình rời đi.
Những người trong nhà nhìn khách không mời mà đến đi khuất sau cửa thì mới đồng loạt nhìn về cô gái đứng phía sau anh.
"Ngồi đi." Ông Trần nhìn chằm chằm cô rồi chỉ ghế đối diện.
"Cháu chào ông ạ, chào anh chị." Võ An Tú nhìn anh sau khi nhận được ánh mắt cổ vũ của anh thì cô mới chào hỏi ba người ngồi đối diện rồi mới đẩy anh đến bên cạnh ghế rồi mới ngồi vào ghế bên cạnh anh.
"Mày đây là ra mắt người yêu!" Trần Tuấn Quan kinh ngạc trợn mắt hỏi, cô gái ngồi bên cạnh đứa em họ lúc nào cũng nghiêm túc này cực kỳ xinh đẹp, phong thái cũng rất đoan trang, nếu như nói cô là con gái của gia tộc lớn nào đó chắc chắn sẽ có người tin.
Nhưng anh ta biết chuyện này không thể nào, với đứa em họ bị gãy hai chân này anh ta hiểu rất rõ chắc chắn sẽ không dẫn một người mà anh không để trong mắt về nhà gặp ông nội như thế này.
"Đúng là khó tin." Trần Mai Trinh cũng kinh ngạc, nhưng chị ta cảm thấy cũng không phải không thể, là con gái nên sự nhạy cảm của chị ta nhiều hơn, ánh mắt của bọn họ nhìn nhau đúng là rất đẹp đẽ, khiến cho bà cô già hai đứa con như chị ta cũng muốn yêu đương lại từ đầu.