Chương 11: Quen Biết Nhau
Xe vẫn chạy chầm chậm trên đường, trên xe thì hành khách vẫn cứ cười nói rôm rả, có những người quen biết nhau từ các thôn xóm, cũng có những người hoàn toàn xa lạ làm quen với nhau, lại có những người không cùng thôn, họ đã từng quen nhau nhờ có những chuyến xe như thế này. Cũng giống như Kiên và Liên trong lúc này, từ người lạ hoá người quen."Bên đỗ tiếp theo anh sẽ xuống xe, anh rất vui khi được quen biết với em, tên anh là Kiên. Anh rất hy vọng sẽ được gặp lại em..."- Dạ ! Em cũng hy vọng sẽ được gặp lại anh."Còn em, em ở nơi nào ?"- À, tính ra thì chỗ em sinh sống cách đây cũng không xa."Em lên tỉnh để học hay..."Liên nhanh nhẹn trả lời "Dạ, em đi làm thuê ạ !""Em giỏi thật, còn trẻ tuổi như thế đã biết đi làm thuê rồi !"- Cuộc sống mưu sinh mà anh.Kiên khẽ cười !- Thôi, anh giữ gìn sức khỏe nhé ! Em đến nơi rồi.Kiên ngạc nhiên ! "ơ, em cũng xuống xe ở đây sao ?"- Dạ !"Mình có duyên thật đấy"Liên mỉm cười nhưng không đáp !Kiên và Liên, từ hai người xa lạ hoá thành người quen, và rồi giờ đây lại quen thân hơn nữa. Cuộc đối thoại giữa hai người hoàn toàn rất hợp ý nhau, Kiên thầm cảm thán vì anh cảm thấy anh và cô giống như đã thân thiết với nhau từ nhiều năm. Cả hai cùng đi bộ trên đoạn đường dài từ đầu ngõ vào khu trọ."Ơ, em cũng sống trong tiểu khu này sao ?"- Dạ phải ạ ! Em thuê trọ gần đây. Nói xong, Liên chỉ tay về dãy nhà trọ cách nhà Cường không xa, đi vài trăm bước là đến. Tuy trong màn đêm, Kiên không nhìn thấy rõ lắm nhưng thấy phía trước có dãy nhà được thắp những ngọn đèn le lói. Kiên vui vẻ gật đầu "vậy là từ nay anh có người bầu bạn rồi"."Thôi, tối muộn lắm rồi...để anh đưa em về khu trọ".- Vậy có phiền anh lắm không ?"Ngốc quá ! Phiền gì đâu chứ".Đi đến gần khu trọ Kiên chợt rùn mình, anh cảm thấy có một luồng khí lạnh len vào tim, tiếng kêu của những con nhái bầu khiến cho lòng người thêm sầu não !Về đến nơi, Liên đưa tay đẩy cánh cửa phòng bước vào... K...é...t...Những hành động này nó rất bình thường nhưng tại thời điểm này đây Kiên lại cảm thấy nó vô cùng kỳ quái. - Mời anh Kiên vào trong ngồi uống cùng em chén trà. Kiên không nói gì, chỉ lặng lẽ bước vào phòng.Liên lui cui thắp sáng ngọn đèn dầu rồi đặt lên chiếc bàn nhỏ giữa phòng, phòng trọ này cũng khá chật hẹp...chỉ bắt được chiếc giường ngủ, cái tủ áo và chiếc bàn nhỏ. Căn phòng đơn sơ đến mức không thể nào đơn sơ hơn được nữa !Kiên nhìn thấy mà không khỏi chạnh lòng "em ấy thật sự rất đáng thương !"Liên nắm lấy chùm tóc rồi búi lên theo cách tự nhiên... Kiên nhíu mày vì cách búi tóc này của cô rất giống với cách búi tóc của vợ anh trước đây. Anh nhớ trước đây "cứ mỗi lần đi bán về là Liên búi tóc lên như vậy và bắt tay vào làm việc nhà !"Kiên thở dài "nhưng vợ anh đã chết rồi, sau này anh sẽ không bao giờ còn gặp được cô ấy dù chỉ một lần". Người con gái đang đứng trước mặt anh vô cùng xinh đẹp, đẹp đến mức không có cô gái nào có thể sánh kịp...cô chỉ giống vợ anh bởi cái tên và cách búi tóc. - Anh Kiên, sao lại ngồi thừ người ra vậy ?"Ồ không có gì, em sống ở đây một mình sao ?"- Dạ !Cả hai cùng ngồi trò chuyện với nhau một lúc thì Kiên từ biệt ra về vì đã nửa đêm. …………Anh hai, sao muộn thế ?"Ồ, là do anh đưa một cô gái trẻ đẹp về khu trọ".Cường nghe anh trai mình bảo thế thì cũng không để tâm lắm.Thôi ! Anh hai đi nghỉ ngơi trước đã.Cường hàng ngày đều luôn chăm chỉ đi làm...Kiên thì lủi thủi trong nhà từ sáng đến tối. Sau đó thì lần mò đến khu trọ thăm liên.Nhận được sự chào đón nhiệt tình của Liên, lòng Kiên vô cùng vui vẻ. Anh đến lần này rồi lại lần khác, tình cảm Kiên dành cho Liên ngày một sâu đậm "không biết kể từ bao giờ mà anh rất cần được ở bên cạnh cô, không gặp cô một hôm là anh quên ăn mất ngủ. Chỉ khi được ở bên cạnh cô thì anh mới thấy được niềm vui".…………Một ngày kia !"Liên !"- Sao thế anh ?"Sáng sớm ngày mai anh phải về nhà !"Mắt Liên thoáng buồn..."bao giờ thì anh mới trở lại đây ?""Anh cũng không biết ! Ở nhà anh còn có mẹ già cần được anh chăm sóc".- Vậy...vậy là anh sẽ không trở lại đây thăm em nữa, có phải không ?"Kiên u buồn nhìn về nơi xa xôi "biết làm thế nào được hả em !"- Quen biết nhau bấy lâu nay, anh không hề có chút tình cảm nào với em sao anh ?"Kìa Liên, sao em lại hỏi thế ?"- Không phải sao ? Anh ra đi, không muốn hẹn ngày trở lại "sao con người của anh nhẫn tâm đến như vậy chứ, anh không biết là em rất thích anh sao ?"Nói xong, Liên ôm mặt khóc hu hu...Kiên cũng rất ngỡ ngàng vì anh cứ nghĩ rằng trước giờ chỉ có anh yêu đơn phương, anh không dám tin rằng một cô gái xinh đẹp như Liên lại thích anh.