Chương : 140
CHƯƠNG 140: BỊ XA LÁNH
Tác phong mạnh mẽ quyết đoán của Phong Diệp Chương làm cho tất cả mọi người mở rộng tầm mắt.
Mà sau khi Lý Mạn và Hứa Khiêm bị anh gọi tên, nghe căn dặn xong nhận lệnh tính rời đi lại bị Lục Kim Yến gọi lại.
“Chờ đã!”
Cô ta cắn răng nhìn Phong Diệp Chương, lại nhấn mạnh: “Tổng giám đốc, có phải ngài quên mất trong chuyện này có một người chưa bị trừng phạt thích đáng không?”
Phong Diệp Chương nghe vậy, ánh mắt tối tăm nhìn cô ta.
Lục Kim Yến bị nhìn vậy, trong lòng cảm thấy ớn lạnh nhưng vẫn cố nén nỗi sợ, trầm giọng nói: “Tuy nói xưởng nhuộm lần này không thể trốn tránh trách nhiệm trong chuyện này, nhưng bất kể nói thế nào thì lần hợp tác này cũng là do Cố Tuyết Trâm làm trung gian, cô ta chắc chắn biết vấn đề trong đó. Cá nhân tôi cho rằng cô ta cũng nên gánh vác trách nhiệm!”
Các lãnh đạo cấp cao nghe nói vậy, đều châu đầu ghé tai bàn tán.
“Tổng giám Lục nói không sai. Người như thế nên bị trừng phạt nghiêm khắc, tránh những người khác học theo.”
“Tôi cũng tán thành.”
Lý Mạn và Hứa Khiêm nghe bọn họ bàn luận thì không khỏi nhìn Phong Diệp Chương.
Chỉ thấy trong mắt Phong Diệp Chương đã có vẻ mất kiên nhẫn.
“Tôi nhớ trước đây khi mua vải đã giao toàn quyền cho phòng thu mua, còn có tổng thanh tra cô. Trước đó cô không kiểm tra cẩn thận sao?”
Anh nói dứt lời lại liếc nhìn cả phòng họp một lượt, ánh mắt có vẻ lạnh lùng.
“Xét về trách nhiệm, trên dưới cả công ty không ai tránh khỏi liên quan!”
Anh nói xong, đứng lên và rời khỏi phòng họp với vẻ mặt lạnh lùng.
Lý Mạn và Hứa Khiêm thấy thế, vội vàng đuổi theo.
Các lãnh đạo cấp cao ngồi tại chỗ ngơ ngác nhìn nhau, dè dặt liếc nhìn Lục Kim Yến. Sau đó mỗi người đều theo Phong Diệp Chương rời đi.
Một lát sau, cả phòng họp chỉ còn lại có một mình Lục Kim Yến tức giận đến mức run rẩy, vẻ mặt lúc trắng lúc xanh trông càng thêm khó coi.
…
Cùng lúc đó, cho dù Cố Tuyết Trinh ở bên này bị các đồng nghiệp nhằm vào, xa lánh nhưng cô không để tâm tới những người này, cô đang lo lắng về nội dung của cuộc họp.
Cho dù chuyện lần này rất nghiêm trọng nhưng cũng không phải không có cách cứu vãn.
Chỉ là lúc này cô phải đợi cuộc họp kết thúc, xem công ty quyết định biện pháp nào.
Cô nghĩ ngợi, lại thấy Phong Diệp Chương dẫn theo Hứa Khiêm và Lý Mạn ra khỏi phòng họp.
Sắc mặt ba người đều không tốt lắm. Đặc biệt là vẻ mặt Phong Diệp Chương thâm trầm như có thể nhỏ nước.
Điều đó làm cho Cố Tuyết Trinh muốn bước lên hỏi thăm kết quả của cuộc họp cũng chợt dừng lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ bước vào thang máy rời đi.
Mà sau khi bọn họ rời đi không bao lâu, các lãnh đạo cấp cao cũng ra khỏi phòng họp, vẻ mặt mỗi người đều tái mét.
Lục Kim Yến là người đi ra cuối cùng.
Cô ta thấy Cố Tuyết Trinh đứng ở bên cạnh, hai mắt nhìn cô giống như phun ra sự thâm hiểm và tàn nhẫn.
Cố Tuyết Trinh tất nhiên nhận ra được ánh mắt ác độc này.
Khi cô cho rằng Lục Kim Yến sẽ gây khó dễ cho cô tiếp, cô gái này lại chỉ trừng mắt với cô rồi xoay người rời đi.
Cố Tuyết Trinh nhìn theo bóng lưng cô ta rời đi, trong mắt đầy vẻ khó hiểu.
Cô liếc nhìn phòng họp trống trải, nghĩ đến vẻ mặt khó coi vừa rồi của Phong Diệp Chương khi rời đi, cuối cùng vẫn không yên tâm, muốn biết quyết định của công ty.
Trong lúc cô định đi tới văn phòng tổng giám đốc để hỏi thăm tin tức, điện thoại trên người lại đổ chuông.
Là điện thoại của Phong Diệp Chương gọi tới, cô không suy nghĩ, nghe máy.
“Xuống hầm đỗ xe một chuyến.”
Giọng nói lạnh lùng của Phong Diệp Chương vang lên trong điện thoại.
Còn không chờ Cố Tuyết Trinh kịp phản ứng, lại nghe tiếng tút tút, điện thoại đã bị cúp.
Cố Tuyết Trinh nhìn điện thoại bị cúp, mím môi đi tới thang máy.
Không tới năm phút, cô đã đi tới hầm để xe. Cô liếc mắt nhìn qua đã thấy chiếc xe riêng của Phong Diệp Chương.
Cô chạy chậm tới. Hứa Khiêm ở trong xe đã chú ý tới cô.
“Tổng giám đốc, mợ chủ đã tới.”
Phong Diệp Chương đang xem tài liệu, được cậu ta nhắc nhở mới ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cô gái trẻ có phần thở gấp đứng ở cửa.
“Lên xe.”
Anh nhíu mày lại ra lệnh.
Cố Tuyết Trinh nghe lời, mở cửa lên xe.
Chờ sau khi cô ngồi vào chỗ của mình nhưng thấy người đàn ông bên cạnh hình như không định mở miệng, cuối cùng cô chỉ có thể tự mình chủ động hỏi thăm.
“Vừa rồi, các anh thương lượng, giải quyết chuyện lần này thế nào vậy?”
Phong Diệp Chương nghe vậy thì thoáng nhìn cô, nói sơ qua về quyết định trong cuộc họp.
“Thu lại tất cả quần áo về, làm lại rồi đưa cho khách hàng. Về nhà máy vải ban đầu sẽ làm đúng theo trình tự pháp luật.”
Anh nói đến đây thì cẩn thận quan sát vẻ mặt Cố Tuyết Trinh.
Chỉ thấy vẻ mặt Cố Tuyết Trinh bình tĩnh, dường như cũng không quá để ý.
“Em không có gì muốn nói sao? Cũng không tức giận à? Đó là sản nghiệp của ba em đấy.”
Cố Tuyết Trinh biết anh hỏi có ý gì, chỉ lắc đầu.
“Em không có ý kiến.”
Cô nói, trong mắt lóe lên sự lạnh lẽo: “Trước đây, khi lần đầu tiên kiểm tra hàng, em đã từng nhắc nhở ông ta, ông ta không biết ăn năn mới gây ra kết quả như vậy, cũng chỉ có thể nói là ông ta tự chuốc lấy.”
Phong Diệp Chương nghe cô nói xong, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng lại không thể nói được là chỗ nào.
Còn không chờ anh suy nghĩ kỹ, Cố Tuyết Trinh ở bên này đã kìm chế được cảm xúc, vẻ mặt áy náy nhìn anh.
“Xin lỗi, lần này em đã gây ra rắc rối không nhỏ cho công ty.”
Phong Diệp Chương nghe cô xin lỗi thành khẩn, đôi mắt lóe lên.
“Nếu em thật sự cảm áy náy thì cố gắng sáng tạo, tranh thủ mang đến tác phẩm tốt hơn cho công ty. Về phần chuyện này, em không cần để ý làm gì, tôi sẽ xử lý.”
Cố Tuyết Trinh thấy anh không hề trách mình, bỗng nhiên thấy ấm lòng.
Dù sao chuyện xảy ra lâu như vậy, tất cả mọi người đều oán trách cô, chỉ có mình anh an ủi.
“Được, em biết rồi!”
Cô mỉm cười gật đầu.
Vẻ tươi cười rạng rỡ này làm cho Phong Diệp Chương nhất thời thất thần, không chịu nổi cúi đầu bắt lấy đôi môi mọng đỏ mê người kia.
Cố Tuyết Trinh thoáng ngẩn ra, còn chưa hoàn hồn đã bị bản lĩnh hôn cao siêu của Phong Diệp Chương làm mê mẩn tâm thần, theo bản năng đáp lại anh.
Cũng không biết qua bao lâu, hai người mới thở hổn hển tách nhau ra.
“Em quay về công ty đi, tôi còn có việc cần xử lý.”
Phong Diệp Chương nhìn gò má ửng hồng của Cố Tuyết Trinh, giọng khàn khàn nói.
Cố Tuyết Trinh lơ mơ gật đầu và quay người xuống xe.
Chờ cô đi xa, lý trí bị mê hoặc mới chậm rãi trở về.
Mà cô vừa thẹn vừa giận với nụ hôn vừa rồi.
Vì cô mới nhớ ra khi đó trên xe còn có một Hứa Khiêm!
Cô buồn bực thẹn thùng trở lại khu làm việc lại không biết từng cử chỉ hành động của cô đều bị Lục Kim Yến nhìn thấy.
Lục Kim Yến thấy vẻ ngây ngất vì tình yêu trong mắt cô thì trong lòng càng thêm tức giận.
Cô ta biết anh Diệp Chương cố ý ép chuyện lần này xuống, muốn bao che cho con khốn Cố Tuyết Trâm kia!
Cũng bởi vì biết nguyên nhân này, cô ta mới càng không nuốt trôi được cơn giận này.
Chờ đến cuối giờ làm, cô ta hẹn người bạn học làm phóng viên ra.
“Kim Yến, sao hôm nay bạn lại nhớ mà gọi tôi ra thế?”
Bạn học vừa nhìn thấy cô ta thì cao hứng hỏi.
Trong mắt Lục Kim Yến lóe lên vẻ tăm tối trả lời: “Tôi biết gần đây cậu đang chạy tin tức, vừa vặn trên tay tôi có một sự thật có thể tiết lộ cho cậu.”
Cô nói xong lại kể sơ qua về chuyện Hình Lăng Hoa nằm viện, người bạn học kia nghe được thì vô cùng kích động.
“Cô nói thật à?”
“Tất nhiên rồi. Cậu không tin có thể đi điều tra, nhưng tôi có một điều kiện là không thể để lộ ra tôi, không thể để người ta biết tôi tiết lộ sự thật cho cậu.”